Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 71-3




Ngũ quốc sứ thần đều từ một nơi bí mật gần đó để nhìn chằm chằm động tác Huyền đế.

Thế nhưng tin tức mà thám tử có được, hoàng thượng mỗi ngày ngoại trừ vào triều, xử lý chính vụ, hình như hoàn toàn đã quên Nam An vương còn bị nhốt tại nhà giam…

Mắt thấy hai ngày đã trôi qua, chỉ còn một ngày kỳ hạn cuối cùng, ngày mai chính là thời gian sứ giả Đan Phượng quốc hồi triều, nếu như còn không bắt lấy được hung phạm, chỉ sợ hoàng thượng đã nghĩ giao ra Nam An vương, một khi giao ra Nam An vương, Huyền Nguyệt sẽ trở thành quốc gia yếu kém dưới con mắt của người khác, còn nếu như không giao, hai nước tất yếu phải khai chiến, đến lúc đó sinh linh đồ thán, thiên hạ khỏi lửa sẽ nổi lên…

Năm quốc gia còn lại đều sẽ cười trên nỗi đau của người khác, nếu như Huyền Nguyệt cùng Đan Phượng thực sự khai chiến, bọn họ Ngũ quốc không cần ra tay vẫn có thứ ngon để ăn, hai quốc gia càng cân sức ngang tài, thì họ càng được thế ngư ông thủ lợi a, vì thế Ngũ quốc bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Mộ Dung Lưu Tôn, thế nhưng lại không thấy Huyền đế ra tay, chẳng lẽ hắn thực sự vứt bỏ Nam An vương, đối với việc hai nước khai chiến, bọn họ có lý do tin tưởng, Huyền đế đã chọn lựa vứt bỏ Nam An vương, tuy là như vậy sẽ bị các quốc gia thiên hạ khinh thường, nhưng so với chuyện hai nước xảy ra sóng gió thì vẫn dễ chịu hơn.

Biệt cung, Thiên Lộc điện, trên chiếc ghế cao một nam từ cao lớn anh khí bức người đang ngồi, hắn mặc bộ mãng bào bạch long ngũ trảo màu xanh nước biển, ngân quan cột tóc, màu trắng của ngân quan làm nổi bật được mái tóc đen dài như mực của hắn, mài kiếm bay lên, hai tròng mắt sắc bén, khóe môi mang theo vẻ lạnh lùng tự tin.

“Nguyệt Điêu, Huyền đế có động tĩnh gì không?”

“Bẩm chủ tử, không có, vẫn đang ở Lưu Ly cung” trên ngũ quan như đao khắc của Nguyệt Điêu, một điểm biểu tình cũng không có, quanh thân lạnh như băng, giống như một khối băng được điêu khắc, ngoại trừ lạnh ra một chút phản ứng khác cũng không có, làm thuộc hạ, không cần có suy nghĩ, chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của chủ tử là được.

“Mọi người không có động tĩnh gì cả, nghe nói ngày Nam An vương bị giam vào ngục, hoàng hậu có đi đến đại lao Hình bộ một chuyến, sau đó cũng  không hề có động tác gì.”

Ngồi ở trên cao Trưởng Tôn Trúc con ngươi lóe ra ánh sáng khó có thể tin, sau đó nhíu mày, rốt cuộc ở chỗ nào có vấn đề, vì sao Huyền đế không hề hành động, mà ngay cả Mộc Thanh Dao nữ nhân kia cũng không có động tĩnh, vốn hắn cho rằng Huyền đế không có động tĩnh, nhất định sẽ cho Mộc Thanh Dao âm thầm điều tra, nhưng bây giờ cả hoàng hậu cũng đều không có động tĩnh, chẳng lẽ thực sự như lời đồn đãi đã nói, Huyền đế vứt bỏ Nam An vương, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Trưởng Tôn Trúc hai tròng mắt lóe ra bất định, chỉ còn có hôm nay, hôm nay nhất định sẽ có việc phát sinh…

“Nguyệt Điêu, hôm nay chú ý hành động của Huyền đế cùng hoàng hậu, không cho phép có một chút xíu sai lầm nào.”

“Dạ, chủ tử.”

Nguyệt Điêu lĩnh mệnh đi xuống, lúc này ngoài cửa điện đi tới hai người thủ hạ, cung kính bẩm báo: “Thái tử, Vạn Hạc quốc, Vân Thương quốc, Hoàng Viên quốc, Nguyệt Nhưỡng quốc, bốn sứ thần cầu kiến.”

Trưởng Tôn Trúc mím môi cười, ánh sáng bắn ra bốn phía, phất tay trầm ổn mệnh lệnh: “Để cho bọn họ vào đi.”

“Dạ, thái tử.”

Thủ hạ lui ra ngoài, rất nhanh bốn sứ thần đã đi vào đại điện, dẫn đầu chính là thừa tướng đại nhân của Vạn Hạc quốc, vừa bước vào đại điện, liền cao giọng mà cười: “Tham kiến Trưởng Tôn thái tử.”

“Khách khí, mời ngồi.” Trưởng Tôn Trúc thân hình vẫn chưa động, ôm quyền bắt chuyện, trong đôi mắt từng đợt sóng bắt đầu giao động, vừa nhìn là biết lão gia hỏa này đánh chủ ý gì, người ta còn chưa có đánh nhau, bọn họ đã bắt đầu thương lượng việc chia cắt hai nước, thực sự là buồn cười, Huyền đế không phải ngồi không, chỉ sợ hôm nay sẽ có biến cố.

“Người đến, dâng trà.” Trưởng Tôn Trúc cao giọng mệnh lệnh, lập tức có cung nữ đi tới, dâng nước trà xong chậm rãi lui xuống.

Trong đại điện, vang lên thanh âm của chén trà va chạm vào nhau, đợi được họ uống trà xong, thừa tướng đại nhân Vạn Hạc quốc cũng không cùng Trưởng Tôn Trúc khách khí, lời chưa mở trên khuôn mặt đã mang tiếu ý, ôm quyền khách khí lên tiếng.

“Trưởng Tôn thái tử, lúc này đây chúng ta năm quốc gia là đồng minh, Nam An vương của Huyền Nguyệt quốc quả nhiên giết chết hoàng thái nữ Đan Phượng quốc, chúng ta thề cần phải nêu cao chính nghĩa, không thể để cho Huyền Nguyệt quốc khi dễ Đan Phượng quốc, bằng không Huyền đế còn nghĩ chúng ta dễ bị khi dễ.”

Khá lắm lý do đường hoàng, Trưởng Tôn Trúc không có phản ứng gì chỉ bưng chung trà, nhẹ nhàng thưởng thức, hình như lời của bọn họ cùng hắn không có liên quan.

Thừa tướng kia thấy Trưởng Tôn Trúc chưa tỏ thái độ, cũng không có quát bảo hắn ngưng lại, nên vẫn tiếp tục nói: “Nếu như hai nước bọn họ náo loạn lên, tất sẽ khơi dậy khói lửa, đến lúc đó ngũ quốc chúng ta …..?”

Hắn vung tay ra dấu chia cắt, ánh mắt tàn nhẫn hung tàn, ba quốc gia khác lập tức gật đầu phụ họa, sau đó nhìn về phía Trưởng Tôn Trúc đang ngồi trên cao, bọn họ cũng không tin Thanh La quốc không muốn miếng mồi béo bở này.

“Các ngươi xác định hai quốc gia này sẽ khơi lên khói lửa, phải biết rằng Huyền đế kia không phải là kẻ chỉ được hư danh, sợ rằng hắn tình nguyện vứt bỏ Nam An vương, cũng sẽ không chọn đắc tội với Đan Phượng.”

Trưởng Tôn Trúc khóe môi câu ra nụ cười nghiền ngẫm, trong thanh âm mang vẻ khinh thường, chính xác là khinh thị mấy người tên đang ở trước mắt, nếu đã biết Huyền đế có hùng tài mưu lược, thì làm sao mà không có động tác đây, dù cho đến phút cuối cùng phải vứt bỏ Nam An vương, hắn tất nhiên sẽ không cùng Đan Phượng quốc trở thành kẻ địch.

Trưởng Tôn Trúc nói vừa xong, phía dưới có vài người lơ đễnh, thừa tướng Vạn Hạc quốc lập tức đứng dậy, vẻ mặt mừng rỡ mở miệng: “Điều này thì Trưởng Tôn thái tử không biết rồi, Nam An vương cùng Huyền đế tuy rằng không phải do một mẹ sinh ra, nhưng tình như thủ túc, Huyền đế là kẻ luôn luôn tâm cao khí ngạo, chỉ sợ sẽ không dễ dàng đem Nam An vương giao ra, bất quá vì để cho hai nước bọn họ khơi lên chiến hỏa, xem ra năm nước chúng ta phải làm một ít nỗ lực.”

Trưởng Tôn Trúc nghe xong thừa tướng Vạn Hạc quốc nói, cũng cảm thấy có một ít hứng thú, đem chung trà trên tay thả xuống, chậm rãi mở miệng.

“Không biết thừa tướng có kế sách thần kỳ gì, có thể làm cho hai nước bọn họ xung đột vũ trang.”

“Bổn tướng suy nghĩ một đêm, đã nghĩ ra một chủ ý, chúng ta năm nước phân công nhau hành động, đối với hai nước bọn họ chúng ta lấy danh nghĩa ủng hộ, tỷ như có thể nói cùng Huyền đế là chúng ta đứng về phía họ, rồi lại nói với Đan Phượng quốc, chúng ta ủng hộ bọn họ, hai nước đều chiếm được sự ủng hộ của chúng ta, cứ như vậy, nói không chừng có một cuộc chiến hỏa nổi lên.”

Trưởng Tôn Trúc hắc đồng tối sầm lại, lão cáo già thật giảo hoạt, tuy rằng không biết phương pháp này có hữu dụng hay không, nhưng bọn hắn bây giờ đợi ở chỗ này cũng không có việc gì để làm, không bằng phân công nhau hành động cho thật là tốt, thuận tiện tìm hiểu ý đồ của Huyền đế một chút, nhất cử lưỡng tiện, thế sao lại làm chứ?

“Tốt, vậy phân công nhau hành động.”

Trưởng Tôn Trúc lên tiếng hùa theo, năm nước chia làm hai đạo nhân mã, rời đi thuyết phục Huyền đế cùng Cơ vương gia…

Bên trong Lưu Ly cung, Mộ Dung Lưu Tôn đang xử lý chính vụ, A Cửu đứng ở một bên hầu hạ, hoàng thượng tựa hồ có chút không yên lòng, ánh mắt căn bản không để ở trên tấu chương, không biết đã trôi dạt đi nơi nào.

Thân là thiếp thân thái giám của hoàng thượng, A Cửu sao lại không biết tâm tư của người, hoàng thượng đang lo lắng Nam An vương gia ở trong tù, đường đường vương gia lại bị ngồi ở trong đại lao ngây người hai đêm liền, hắn lúc nào đã chịu qua khổ sở như thế, thảo nào hoàng thượng cứ thất thần, lúc trước nghe nói hoàng hậu có biện pháp thay vương gia cởi bỏ tội danh, hoàng thượng tâm tình giãn ra rất nhiều, thế nhưng hai ngày đã trôi qua, cũng không thấy được hoàng hậu có động tác gì, hoàng thượng lệ khí tựa hồ nặng.

“Hoàng thượng?”