Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 82-4




“Đúng vậy, phụ thân, ta cần phải trở về.” Mộc Thanh Dao lời nói như hiểu rõ, nhưng đáy mắt lại lưu luyến, nếu như có thể, nàng thật muốn đứng ở trong mộc phủ, hiện tại mọi người đều tương thân tương ái, hằng ngày trãi qua đều rất hài lòng, vừa nghĩ tới hoàng cung, đáy lòng liền có chút lạnh, bất quá vì bọn họ, người nhà thân ái của nàng, nàng cần phải làm những thứ nên làm.

Mộc Thanh Dao vươn tay ôm lấy thừa tướng phụ thân, dùng lời nói nhẹ nhàng chỉ có hai người mới có thể nghe được.

“Phụ thân, ta sẽ giúp hắn.”

“Bé ngoan.” Mộc thừa tướng ánh mắt vừa ươn ướt, thì Mộc Thanh Dao đã buông hắn ra, xoay người lại ôm đại nương cùng Nhị nương, cuối cùng ba tỷ muội ôm nhau, hẹn nhau, ba người đều phải hạnh phúc…

“Hồi cung.” Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, mộc phủ cả nhà cung kính đem hoàng hậu nương nương đưa tới trước cửa liễn xa hoa lệ.

“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”

Liễn xa chuyển động, xe ngựa đi về phía cung đình, sau đó là Hoa Ly Ca cùng Băng Tiêu, các dẫn một đội người, bảo vệ hoàng hậu nương nương hồi cung.

Bên trong liễn xe, Mộc Thanh Dao cảm xúc dâng trào, thật lâu mới đè nén được, hơi nghiêng người nhấc lên tấm rèm, nhìn vào bóng đêm, gió mát thổi phất qua gương mặt nóng bừng của nàng, lạnh lạnh rười rượi rất thoải mái, liễn xa lung lay lắc lắc làm người ta nhanh chóng buồn ngủ, nàng khép hờ hai mắt, nhắm lại dưỡng thần.

Mạc Sầu cùng Mai Tâm nhìn vẻ mặt sung sướng của chủ tử, nhỏ giọng nghị luận.

“Hôm nay nương nương tựa hồ rất vui vẻ.”

“Ừ, người một nhà ở cùng một chỗ đương nhiên vui vẻ.” Mạc Sầu thanh âm có chút cô đơn, nàng nhớ tới người nhà của mình, buổi tối hôm nay là mười lăm tháng tám, ngày gia đình đoàn viên.

Chủ tử vốn vẫn nhắm mắt lại, đột nhiên mở mắt ra, nhìn phía Mạc Sầu: “Mạc Sầu, hôm nay là mười lăm tháng tám, bằng không ngươi trở về xem bọn hắn đi?”

Mạc Sầu sửng sốt, không nghĩ tới chủ tử nghe được các nàng nói chuyện, lập tức sắc mặt ngưng tụ, trang trọng mở miệng: “Chủ tử, nô tỳ không muốn đi về, nô tỳ đã ký khế ước bán thân, chính là người của chủ tử.”

“Ngươi a.” Mộc Thanh Dao nhìn nàng kiên trì như vậy, cũng không nói thêm cái gì nữa, nàng biết bản tính Mạc Sầu, rất bướng bĩnh kiêu ngạo, nhận thức lý lẽ, nàng nói cũng vô dụng.

Liễn xa vẫn bình ổn chạy, bỗng nhiên bá một chút, ngừng lại, Hoa Ly Ca theo phía sau lập tức ruổi ngựa tiến lên, lạnh lùng mở miệng: “Chuyện gì xảy ra?”

Phía trước có thị vệ mở miệng: “Bẩm thị Vệ đại nhân, có người xông tới trước ngựa, kinh động thánh giá.”

“Còn không làm cho hắn cút ngay.” Hoa Ly Ca lạnh lùng cứng rắn mệnh lệnh thủ hạ, thủ hạ kia giục ngựa qua đó, chỉ chốc lát sau lại tới: “Đại nhân, là một người, tựa hồ đang bị thương, chặn đường đi của chúng ta, không biết là đã chết hay còn sống.”

Mộc Thanh Dao nhíu mài một cái, như thế nào lại có người bị thương, sẽ không phải là quỷ kế gì chứ, hay là có người bị thương thật? Nàng vén rèm hướng ra phía ngoài kêu một tiếng: “Hoa thống lĩnh?”

Tiếng vó ngựa vang lên, Hoa Ly Ca giục ngựa qua, cung kính ôm quyền: “Nương nương, chuyện gì?”

“Đi qua đó xem là ai? Rồi qua đây bẩm báo.”

Hoa Ly Ca lĩnh mệnh, dẫn theo vài người qua đó kiểm tra, không nghĩ tới kẻ ngăn trở lối đi của bọn họ đúng là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, sắc mặt tái nhợt, môi tím bầm, nhìn qua chắc là bị người hạ độc, Hoa Ly Ca đem tình huống kiểm tra được bẩm báo cho hoàng hậu nương nương.

Mộc Thanh Dao luôn luôn là người không phải thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng đêm nay tâm tình tốt, lúc này cả người đều hớn hở, vì thế phất tay phân phó Hoa Ly Ca: “Đem hắn mang về Phượng Loan cung đi.”

“Nương nương?” Vài đạo thanh âm vang lên, nương nương cũng không phải là người thích chõ mũi vào chuyện người khác, hôm nay mới vừa gặp người ám sát, ai biết thiếu niên này là người thế nào a? Nếu như là người ám sát nàng phái ra, chẳng phải là rước họa vào thân sao, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Mạc Sầu lên tiếng: “Nương nương, không biết thiếu niên kia là ai, nếu là người có ý đồ, nương nương chẳng phải là tự đem nguy hiểm đặt ở bên người sao? Nương nương chẳng lẽ đã quên chuyện Xuân Hàn sao?”

Mạc Sầu không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới Xuân Hàn, Mộc Thanh Dao liền nghĩ đến lúc ban ngày Xuân Hàn lấy cái chết để bảo vệ nàng, trong lòng lại chua xót khổ sở lên, càng thêm khẳng định ý nghĩ của chính mình.

“Được rồi, đều đã nói xong, dẫn hắn hồi cung, nếu như hắn chỉ là một người bị thương ngoài ý muốn? Chẳng lẽ thực sự thấy chết mà không cứu sao? Như vậy chúng ta làm người cùng cầm thú có cái gì khác biệt đâu? Cũng không phải tất cả mọi người đều là người xấu, chí ít Xuân Hàn không có lãng phí đi một nữa huyết nhân sâm”