Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 83-3




Điều này cũng làm cho Mộc Thanh Dao có chút hứng thú, trong mắt hiện lên suy tư, rất nghiêm túc để nghĩ vấn đề này, thiếu niên này nói cũng không có sai, tuy rằng bên cạnh nàng có một Mạc Sầu, nhưng về lâu dài vẫn không đủ, sau này xuất cung ra ngoài, người của lục quốc sẽ không bỏ qua cho nàng, nếu quả thật có thêm một người biết võ công bên cạnh, chẳng phải là càng ổn thỏa hơn sao, Mạc Sầu cộng thêm thiếu niên này, còn có chính mình, ba người biết công phu ở cùng một chỗ, thì không phải người bình thường có thể đối phó được.

“Vậy chờ ngươi khỏe lại rồi hãy nói, nếu như võ công của ngươi thực sự rất lợi hại, ta liền giữ ngươi lại, nhưng mà ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng, chỉ cần quyết định đi theo ta, thì không có đường quay đầu lại.”

Mộc Thanh Dao trên mặt hiện lên vẻ lạnh lùng, tuy rằng nhợt nhạt, nhưng cũng dễ làm cho người ta nhìn ra sự hung tàn, thị máu của nàng.

Thiếu niên thận trọng gật đầu, từ lúc hắn bị hạ độc, hắn cũng đã không còn là hắn trước kia, nếu không có giải dược của nàng, bản thân mình đã sớm chết, nếu như hắn còn sống, thì đã không còn là hắn trước kia nữa rồi.

“Xin chủ tử ban tên cho.”

Thanh âm khàn khàn lộ ra kiên định không có nữa điểm do dự hay nghi ngờ, Mộc Thanh Dao không nghĩ tới tên này đối với võ công của mình lại tự tin như vậy, xem ra là một kẻ có thực lực, nghĩ đến đó trong lòng nàng cũng rất cao hứng, ngưng mài đã liếc mắt nhìn Mạc Sầu ở bên cạnh.

“Gọi là Mạc Ưu đi, đây là Mạc Sầu cùng Mai Tâm.”

“Dạ, nương nương.” Thiếu niên, không, hắn hiện tại kêu là Mạc Ưu, Mạc Ưu thở dài một hơi, bây giờ hắn cuối cùng thoát khỏi dĩ dãng trước đây, sau này hắn chính là một Mạc Ưu đơn thuần, một Mạc Ưu chỉ biết bảo vệ nương nương.

“Được rồi, an tâm tịnh dưỡng đi, nếu như võ công của ngươi kém cỏi, bản cung chắc là sẽ không lưu giữ ngươi.” Mộc Thanh Dao lành lạnh ném lại một câu nói, ôm tiểu hồ ly xoay người rời đi, Mai Tâm cùng Mạc Sầu cao hứng nhìn Mạc Ưu liếc mắt một cái, không nghĩ tới bên người các nàng lại có thêm một người để bảo vệ nương nương, đều này thật tốt quá, hắn kêu là Mạc Ưu phải không? vừa nhìn thì thấy đã biết là một người rất chính trực, mặc dù mới mười hai mười ba tuổi, nhưng tính tình cũng nội liễm trầm ổn, đứa nhỏ này tựa hồ trưởng thành rất sớm, không biết đã từng trải qua đau khổ gì, Mai Tâm cùng Mạc Sầu cảm thán.

Ngoài cửa, Mộc Thanh Dao dừng bước, quay đầu nhìn Mai Tâm: “Đem Mao Tuyết Cầu dẫn đi, lấy một ít máu cho Mạc Ưu, còn có, chuyện Mao Tuyết Cầu có thể giải bách độc, ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài, chuyện này bản cung hi vọng càng ít người biết càng tốt, bởi vì sẽ có người gây tổn thương tới nó.”

“Dạ, nương nương.”

Mai Tâm vươn tay ôm lấy Mao Tuyết Cầu, ba người đều không muốn thương tổn đến tên đáng yêu này…

Bởi vì Mộc Thanh Dao bị ám sát, hoàng thượng vốn có những chi tiết bên trong muốn hỏi nàng, ai biết đợi nàng hai canh giờ, nha đầu kia lại uống say, cuối cùng chuyện nên hỏi còn không có hỏi đến, vì thế hoàng đế vừa xử lý xong công việc trong tay, liền dẫn A Cửu đi đến Phượng Loan cung.

Hai người vừa gặp mặt, liền cảm giác bầu không khí có chút bất đồng, hoàng thượng thì ánh mắt nóng bỏng mập mờ không rõ, tựa hồ có chuyện gì đang lặng lẽ sinh sôi nảy nở ra, bên trong đôi mắt đẹp chứa đựng thật nhiều sủng nịch, làm cho Mộc Thanh Dao da đầu có chút tê dại, nỗ lực nghĩ, dùng hết sức suy nghĩ, buổi tối hôm qua mình rốt cuộc đã làm chuyện gì, mà chỉ trong một đêm hoàng thượng dường như thay đổi thành một người khác.

A Cửu cùng Mai Tâm hai người nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương, tuy rằng họ không có nói chuyện, nhưng ánh mắt kia đặc biệt tình chàng ý thiếp, lập tức lanh lợi cáo lui ra ngoài.

“Hoàng thượng sao lại tới.”

“Dao nhi, lúc không có người, ngươi có thể gọi tên của ta.” thanh âm của Mộ Dung Lưu Tôn tựa như âm trầm mị hoặc, Mộc Thanh Dao ánh mắt mở chuông như chuông đồng, cằm xuýt chút nữa là rớt xuống, nàng bây giờ hoàn toàn xác định đêm qua thực sự đã xảy ra chuyện, bằng không nam nhân này vì sao lại có thể nói như thế, Mộc Thanh Dao cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò, chẳng lẽ hôm qua bản thân mình uống rượu say, đối hoàng thượng đã làm ra cái chuyện gì không nên làm, vì thế mới làm cho người này, lập tức cả người đều thay đổi.

“Hoàng thượng, ngày hôm qua ta có chút say, có thể đã làm chuyện gì rất kỳ quái hay không?”

Mộc Thanh Dao cười mỉa, xấu hổ không được tự nhiên nhìn hoàng thượng ngồi ở bên cạnh, đôi mắt trong trẻo hiện lên một mảnh nghi ngờ.

Hoàng đế ánh mắt chợt lóe, khóe môi nhếch lên nụ cười thâm ý, cúi đầu ôn nhu lên tiếng: “Trẫm không biết hoàng hậu thì ra lại nhiệt tình như vậy!”

“A?” Mộc Thanh Dao chấn kinh, lời này của hắn là có ý gì, làm cho nàng không còn vẻ bình tĩnh lạnh lùng từ trước đến giờ, nói chuyện thì lắp bắp, che miệng lại hơn nửa ngày mới nói ra tiếng: “Ta sẽ không đối với ngươi làm cái gì chứ?”

“Nàng cứ nói đi?” Huyền đế cười với vẻ mặt ái muội bất minh, ánh mắt càng ngày càng sâu thẳm, cháy lên những tia lửa, vẻ mặt này đã triệt để dọa Mộc Thanh Dao, nàng bị hù đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng kêu rên lên một tiếng, mẹ của ta ơi, thì ra ta có tính tình không tốt khi uống rượu, hôm qua đã gây ra chuyện lớn rồi, cho dù muốn động tay động chân, cũng không cần chọn hoàng đế a, thật là xui xẻo, hơn nữa nam nhân này vẻ mặt xuân phong đắc ý là có ý gì?

“Hoàng thượng, kỳ thực hôm qua ta uống rượu say, cái gì đều không nhớ rõ.”

Nàng thật sự cái gì cũng đều không nhớ rõ, dùng sức nghĩ liều mạng nghĩ, cũng chỉ nhớ được một ít chuyện buổi tối hôm qua thôi, đáy lòng ảo não cực kỳ, sắc mặt thối lạnh lùng, mình rốt cuộc đã đối với người nam nhân này làm cái gì, mà hắn lại cười quỷ dị đến như vậy, giống như vừa trúng được giải thưởng lớn, Mộc Thanh Dao trong đầu linh quang chợt lóe, không phải là hôm qua mình hôn nam nhân này chứ, chẳng lẽ cái mộng xuân kia là thật, chuyện này có thể sánh bằng việc thế giới bị hủy diệt, càng làm cho nàng sợ hãi thêm.

“Nàng đã nghĩ ra.”

Huyền đế Mộ Dung Lưu Tôn nhìn nữ nhân bên cạnh bộ dạng cả kinh, sắc mặt thì thay đổi liên tục, làm hắn cảm thấy thú vị ngoài ý muốn, hắn cũng không nói sạo, bọn họ đã gần hơn một bước lại thêm động tác thân mật, là hắn hôn trộm nàng, không phải nàng xâm phạm hắn, bất quá hắn sẽ không ngốc mà nói rõ chuyện này ra đâu.

“Không có.” Mộc Thanh Dao bực bội oán hận lắc đầu, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, quên đi, làm gì thì cũng đã làm rồi, sáng sớm khi thức dậy nàng xem trên người mình vẫn mặc bộ áo ngủ đàng hoàn, tối đa thì chỉ là hôn hắn mà thôi, hiện tại có thể giả ngu được rồi: “Hoàng thượng, chuyện qua thì đã qua rồi, hoàng thượng tại sao lại tới đây? Không có việc gì chứ?”

Kỳ thực nàng muốn hỏi là, Huyền Nguyệt sắp bị diệt vong sao? Nhưng nghĩ lại bị diệt vong đối với nàng cũng không có cái gì tốt cả, cuối cùng cũng nên tích một ít đức cho cái miệng, đành nhịn lại, bất quá vì vội vàng đã chuyển đổi trọng tâm của câu chuyện.

Đôi mắt đen của Mộ Dung Lưu Tôn lộ vẻ hiểu rõ, khóe môi nhất câu, tươi cười mở miệng: “Ừ, trẫm qua đây là hỏi Dao nhi một chút, tình huống gặp phải thích khách trong ngày hôm qua, nghe Hoa Ly Ca nói những người đó là tử sĩ, trong đó có một người mà ngươi biết, là ai vậy?”

Mộc Thanh Dao vừa nghe đến hắn hỏi, ánh mắt đột nhiên âm lạnh xuống, quanh thân nổi lên sát khí.

“Tần Hạo, chính là người nam nhân ở trong cung làm nhục Mộc Thanh Hương, hắn là người người thái hậu, đây là chuyện Xuân Hàn trước khi chết đã nói, mặt khác lúc Xuân Hàn sắp chết, còn nói ba chữ Nguyệt Giác tự, ta không biết hắn nói lời này là có ý gì.”

Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng, nhướng lên đôi mài thanh tú, bình tĩnh nhìn hoàng thượng, không biết hắn có ý kiến gì không, nàng đã đồng ý với thừa tướng phụ thân, dùng hết năng lực của mình để giúp đỡ hắn, nếu như vậy thì nàng sẽ giúp hắn, diệt trừ hết thế lực ác đang ẩn nấp.

“Nguyệt Giác tự?”

Mộ Dung Lưu Tôn đôi lông mài hẹp dài nhảy lên, ánh mắt âm u lợi hại tựa như đao kiếm, không nghĩ tới thái hậu dám đem người chứa chấp ở trong cung, nếu như Xuân Hàn còn sống, nguyện ý đứng ra chỉ chứng nàng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng là bây giờ người đã chết, chết không có đối chứng.

“Như vậy trẫm sẽ phái người đi thăm dò một chút, Nguyệt Giác tự rốt cuộc ẩn chứa huyền cơ gì, còn có những tử sĩ này đến tột cùng là từ nơi nào nhô ra, nếu đã có một nhóm, chứng tỏ trong chổ tối vẫn còn, vậy thì bọn họ ẩn thân ở nơi nào đây?”

“Hoàng thượng, Thanh Dao có một kiến nghị, không biết hoàng thượng có đồng ý hay không?”

“Nói.” Mộ Dung Lưu Tôn ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt âm u hiện lên vẻ ôn nhuận sáng bóng, Dao nhi lần này sau khi trở về phủ thừa tướng, rõ ràng không giống như trước tựa hồ đã nguyện ý giúp đỡ hắn, chắc là thừa tướng đã nói giúp hắn.

“Ta muốn xuất cung một chuyến, đi đến Nguyệt Giác tự.”

“Không, như vậy sao được!” phản ứng đầu tiên của Mộ Dung Lưu Tôn chính là không đồng ý, tại sao có thể làm cho nàng lấy thân đi mạo hiểm chứ! Trước chính mình chỉ là hoài nghi có người muốn âm thầm đối với nàng động thủ, nhưng bây giờ là đã biết rõ ràng, làm sao có thể để cho nàng ra mặt nữa, hiện tại hắn biết nàng đối với mình là rất quan trọng, hôm qua khi nghe được nàng bị ám sát, chính mình thiếu chút nữa đã trực tiếp đi tìm nàng, hiện tại làm sao còn để cho nàng đi mạo hiểm nữa.

“Dao nhi, trẫm sẽ phái người điều tra, ngươi vẫn là an tâm ở trong cung đi, trẫm tự có chủ trương.”

“Hoàng thượng, chẳng lẽ còn có người so với ta thích hợp hơn sao?” Mộc Thanh Dao giọng điệu cơ trí mà bình tĩnh, mâu quang lộ ra ánh sáng thông minh trí tuệ.

Hoàng thượng biết nàng nói không sai, trên đời này chỉ sợ không ai có trí tuệ bực này như nàng, trong lòng còn khéo léo, nhưng như thế sẽ phải gánh chịu phiêu lưu, hắn nghĩ đi nghĩ lại, tóm lại vẫn không thể được, Mộc Thanh Dao ánh mắt tối sầm lại, khóe môi nhếch lên, trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, cuối cùng vang lên thanh âm lạnh mỏng của nàng.

“Ta kiên trì.”

Cuối cùng hoàng thượng đành phải tán thành cách làm của nàng, nhưng vẫn chưa quên dặn dò nàng: “Nàng nếu như cảm thấy được cái gì, không thể hành động thiếu suy nghĩ, mặt khác ta phái Băng Tiêu cùng Lưu Chiêu bảo hộ nàng, để tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Để cho Băng Tiêu bảo hộ ta là được rồi, đừng kinh động Nam An vương, mục tiêu của hắn rất lớn, chắc có người theo dõi hắn, hắn chỉ khẽ động, người ẩn thân biết liền không hành động, vậy ta không phải đã đi không một chuyến sao? Ngươi cũng đừng lo lắng cho ta, bên cạnh ta hiện tại đã có thêm một người để bảo vệ ta.”

“Ai?”

Mộ Dung Lưu Tôn hiếu kỳ nhíu mày, bên cạnh nàng người có thể dùng, ngoại trừ Mạc Sầu, thì những người khác đều là tay trói gà không chặt, mà võ công của nàng chẳng qua là tay ngang ba phần mà thôi, nếu như đánh với cao thủ, căn bản là không chịu nổi một kích, vì thế hắn mới không yên lòng.

“Mạc Ưu, cái người ta vừa cứu trở về, bằng trực giác, ta thấy võ công của hắn nhất định bất phàm, tuy rằng không phải tuyệt đỉnh, nhưng hẳn là cùng Mạc Sầu tương xứng, như vậy thì bên cạnh ta có hai người có thể dùng, sau này ngươi đừng lo lắng, ngoại trừ võ công, ta còn có cái này.”

Mộc Thanh Dao gõ gõ vào đầu của mình đầy tự tin mở miệng, không phải tất cả mọi chuyện đều dựa vào vũ lực để đối phó, phải có sách lược, nàng sẽ không để cho người ta tùy tiện khi dễ đến trên đầu của mình.

“Không phải nói độc của hắn không có cách giải sao?”

Mộ Dung Lưu Tôn vừa mở miệng, Mộc Thanh Dao liền cảm thán, xem ra chuyện gì ở trong cung đều chạy không thoát ánh mắt của hoàng thượng, chuyện ngự y khám và chữa bệnh cho Mạc Ưu, hắn liền nhanh như vậy đã biết, bất quá nàng mới không nói cho hắn biết, chuyện của Mao Tuyết Cầu.

“Bí mật, nói chung ta đã cứu hắn.”

Mộc Thanh Dao mím môi cười nhạt, vẻ thần bí khó lường mở miệng, khuôn mặt ánh sáng tỏa ra, Mộ Dung Lưu Tôn nở nụ cười, không truy hỏi nàng nữa, kỳ thực hắn định gọi cho Tương Ba trở về, Tương Ba bản lĩnh y thuật và giải độc  tương đối cao siêu, không nghĩ tới nàng tự có biện pháp cứu mệnh thiếu niên kia, như vậy cũng tốt, bên nàng có thêm người bảo vệ, sẽ làm cho hắn yên tâm một ít, chỉ là thân phận thiếu niên kia?

“Nàng cần phải tỉ mỉ điều tra rõ thân phận của hắn, sợ sẽ là người bất lợi với chính mình.”

“Ta sẽ lưu tâm.” Mộc Thanh Dao gật đầu, đáy lòng thật ra đã tin Mạc Ưu, một người muốn biết hắn có phải người xấu hay không, chỉ cần nhìn ánh mắt liền biết được, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, lòng rối loạn, hoặc không tốt, trên cơ bản có thể thấy được, giống như Xuân Hàn, lúc trước làm chuyện thật có lỗi với nàng, ánh mắt tránh né không dám trực tiếp nhìn nàng.

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

Huyền đế yên lòng, mặc dù có lo lắng, thế nhưng hắn càng tin năng lực nữ nhân này, nàng làm sao mà chủ quan qua loa không lưu tâm được, hắn hiểu rõ, dù cho không có võ công kinh người, người bình thường vẫn khó có thể đối phó được nàng.

Xử lý xong chính sự, hai người đều trầm mặc, Mộc Thanh Dao không được tự nhiên nhìn ngoài cửa điện, sao lại không có người nào tiến vào thế? Làm hại nàng cùng hoàng thượng ngồi như tượng, rất sợ hắn nhắc lại chuyện buổi tối hôm qua, quê muốn chết, bất quá hoàng thượng cũng không làm khó nàng, còn mở miệng mời nàng.

“Dao nhi, chúng ta đến ngự hoa viên đi dạo một chút đi.”

“Tốt.” Chỉ cần không cần ngồi yên lặng ở đây thì làm cái gì cũng không sao cả, Mộc Thanh Dao lập tức đứng dậy đi ra ngoài, phía sau Huyền đế vẻ mặt mang ý cười, nha đầu kia đi nhanh như vậy làm gì, giống như hắn sẽ ăn nàng vậy, bất quá nhớ tới nụ hôn buổi tối hôm qua, hắn thật đúng là muốn nếm thử lại cánh môi mê người kia, có điều bây giờ không phải thời cơ tốt, vẫn nên chờ nàng tiếp nhận hắn vậy, thân hình cao to đứng lên, hai người kẻ trước người sau đi ra khỏi đại điện.

Trăng tròn như chiếc dĩa ngọc treo ở giữa không trung, ánh sáng như lụa, bao phủ cả tòa hoàng cung.

Sương khuya trong suốt, bám đầy trên hoa cỏ, phản xạ ánh sáng lấp lánh, đặc biệt quyến rũ.

Hoàng đế cùng hoàng hậu đi ở phía trước, những người khác không dám đến gần quá, chỉ theo rất xa, cẩn thận từng li từng tí không phát ra một chút âm hưởng, tiếng cười sung sướng phía trước vang lên, xem ra hoàng thượng cùng hoàng hậu quan hệ càng ngày càng tốt.

“Dao nhi thích nghe tiêu, có muốn học không?”