Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 85-2




Bỗng nhiên phía chân trời sáng lên, mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài tiểu viện, vô số cây đuốc sáng lên, lập tức có thủ hạ tiến đến bẩm báo: “Không xong, chủ tử, có người bao vây chỗ này.”

“Hoàng thượng?”

Mộc Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, thì ra người chủ mưu phía sau chỉ dùng nàng để câu hoàng đế, nhưng hắn làm sao sẽ biết hoàng thượng nhất định sẽ tới cứu nàng đâu, đám người bắt cóc nàng và đám người hiện tại chỉ sợ không cùng một nhóm, mà là hai nhóm đều có cùng mục đích, tuy rằng nàng không có thể xác định, bọn họ rốt cuộc có mục đích gì, nhưng có thể khẳng định là hai nhóm người.

Huyền đế cũng không e ngại, hắn có thể trở thành hoàng đế được thế nhân ca tụng, sao lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, lạnh lùng mệnh lệnh: “Chuẩn bị nghênh địch.”

“Dạ, chủ tử.”

Mọi người chỉnh tề có trật tự lui ra ngoài, Huyền đế lôi kéo tay Mộc Thanh Dao, rất nhanh liền phát hiện nàng một chút nội lực cũng không có, lập tức sắc mặt khó coi mở miệng: “Dao nhi, nội lực của nàng?”

“Ta bị người bỏ thuốc, rất có thể là loại đơn dược hóa giải nội lực, hoàng thượng đừng làm ơn đừng bận tâm đến ta, nên toàn lực nghênh địch đi.”

Trong lúc này, vẫn nên nghĩ biện pháp đối phó với kẻ xấu bên ngoài quan trọng hơn, về phần vấn đề nội lực của nàng, sau này mới nghiên cứu tiếp đi.

“Ghê tởm.” Huyền đế lạnh lùng rủa thầm, bàn tay nắm chặt đôi tay trắng nõn của Mộc Thanh Dao hô lên: “Đi.”

Trong đêm tối, vô số ánh đuốc, chiếu sáng bên phía chân trời, thôn nhỏ luôn luôn yên bình, lúc này bao phủ mùi máu tanh, không khí nặng nề hít thở không thông, cành lá thì chập chờn, mỗi một cây đuốc chiếu xuống là một người hắc y nhân đang đứng, những hắc y nhân này quanh thân bao phủ hơi thở tử vong, như người chết, không có bất cứ phản ứng gì nhìn chằm chằm bọn hắn, đôi mắt một tí nhiệt độ cũng không có.

Mộc Thanh Dao đứng ở bên người Huyền đế, lạnh lùng đánh giá, liếc mắt nhìn, liền chậm rãi mở miệng: “Đây là tử sĩ, xem ra bọn họ đêm nay nhất địng phải giết chúng ta, cho nên mới xuất động nhiều người như vậy” Mộc Thanh Dao cùng Mộ Dung Lưu Tôn nhìn ra đi ngoài, có chừng hơn hai trăm người, chỉnh tề có trật tự bao vây toàn bộ tiểu viện, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.

Bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào đễ giết những người ở đây, đây chính là nhiệm vụ tối nay của bọn họ…

Nam An vương vẫn đứng ở phía trước bèn lui ra phía sau hai bước. Trầm ổn mở miệng: “Hoàng thượng, người phải cẩn thận một chút.”

“Đánh đi, giết bọn họ, một cũng không giữ lại.” Đây là tử sĩ. Dù cho lưu lại người sống, nhiệm vụ không thành họ cũng sẽ tự sát, nói chung bọn họ đừng nghĩ từ trong miệng những người này khai thác một điểm tin tức nào, vì thế không cần phải lo lắng.

Hoàng đế một tiếng lệnh ban ra, mọi người lĩnh mệnh, ai cũng không dám khinh thường, những tử sĩ này là những sói đói thị máu, vì thế bọn họ cũng phải phối hợp lại để đủ sức lực, mới có thể toàn thắng, đối với địch nhân từ, chính là đối với bản thân tàn nhẫn, rất có thể sẽ trở thành vong hồn dưới đao.

“Lên.”

Trong ánh lửa tận trời, chỉ thấy những người đó như mãnh hổ hạ sơn, thị máu tàn nhẫn nhào tới, nháy mắt, trong bóng đêm vang lên tiếng hô như sấm.

Đao quang kiếm ảnh, cánh tay gãy lìa, máu chảy ra như suối.

Đây là cục diện ám sát thị máu rất khó có thể hình dung ra, tiếng quát tháo, thanh âm giết chốc, tiếng đao kiếm xẹt qua trong không khí, hòa trộn lẫn nhau, kinh thiên động địa, người trong thôn trang nhỏ đã sớm thức tỉnh, nhưng tất cả mọi người giống như ngủ đông ở nhà, động cũng không dám động, kêu cũng không dám kêu, liền một tí thanh âm cũng không dám phát ra, có mấy đứa nhỏ nhát gan bị sợ đến khóc, người lớn vội vàng che miệng nó lại, không cho nó phát ra một điểm thanh âm, rất sợ kẻ ác tới cửa, tự chuốc lấy khổ.

Có người bị thương, có người chết, nói chung loạn thành một đoàn, cũng phân không rõ ai là ai? Chỉ để ý dùng chiêu độc mà đánh.

Huyền đế vừa đối phó người bên cạnh, một bên chiếu cố Mộc Thanh Dao, vẫn còn thời gian nhàn rỗi quan tâm nàng: “Dao nhi, là ai đem nàng đưa tới chỗ này?”

Mộc Thanh Dao mắt trợn trắng, thấy một thanh kiếm ở trước mặt đâm qua, nam nhân này vung tay lên, nội lực mạnh mẽ dữ dội bắn ra, đem người nọ đánh bay ra ngoài, bàn tay to của hắn nhấc lên ôm nàng xoay một vòng, rồi vững vàng đặt nàng ở một bên, Mộc Thanh Dao không trả lời hắn, đều đã đến nước này rồi mà còn hỏi, trước đánh xong rồi hãy nói, nàng ngước mắt nhìn xa một chút, hai bên tựa hồ thương vong đều rất lớn, không ít người bị thương, hơn nữa có không ít người đã chết, lòng nàng không khỏi chìm xuống, những tử sĩ đã chết không quan hệ với nàng, nhưng nàng không muốn người bên mình phải chết hết.

“Hoàng thượng, cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải biện pháp, chỉ sợ hai bên đều bị chết nhiều người?”

Mộc Thanh Dao luôn luôn trầm ổn nội liễm đã có chút nóng nảy, ánh mắt u ám hẳn, khóe môi nhếch lên…

Hai người đang nói chuyện, thì Nam An vương đã dẫn Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lui qua đây, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu bình tĩnh mở miệng: “Hoàng thượng, ngươi cùng hoàng hậu nương nương đi trước, thần đệ đoạn hậu.”

Nói xong mệnh lệnh Mạc Sầu cùng Mạc Ưu: “Hai người các ngươi bảo hộ hoàng thượng cùng nương nương rời khỏi.”

“Dạ, vương gia, ” Mạc Sầu cùng Mạc Ưu lĩnh mệnh, lúc này bảo hộ hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương là quan trọng nhất, Mộc Thanh Dao mở to đôi mắt nhìn Nam An vương gia, trong bóng tối mặt của hắn thật giống như từ khối băng điêu khắc mà thành, lạnh lùng dị thường, thế nhưng đôi mắt lại lóe ra sự quan tâm ấm áp, bình tĩnh mệnh lệnh.

“Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương. Chúng ta theo bên này đột phá vòng vây đi.”

Mạc Sầu cùng Mạc Ưu cung kính mở miệng, ở phía trước mở đường máu, Nam An vương phía sau đoạn hậu, nhóm người hắc y nhân vừa nhìn thấy động tác của bọn họ muốn chạy, dường như muốn điên cuồng, giết chốc hoàn toàn như chó điên, căn bản hộ không có cách đột phá vòng vây ra.

Mắt thấy lại muốn bị bao vây, bỗng nhiên từ bên kia con đường nhỏ xuất hiện hơn hai mươi mấy người hắc y nhân, mặc kệ mọi việc liền gia nhập trận đấu, Mộc Thanh Dao cùng Mộ Dung Lưu Tôn vốn đang cho là bọn họ cùng phe với tử sĩ, ai ngờ những tên kia đầu tiên là giúp đỡ bọn họ đánh những người áo đen kia, trong sân tình cảnh lập tức thay đổi.

Nam An vương thấy cục diện trước mắt, cũng không vội mà để cho hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương rời đi, dẫn Mạc Sầu và Mạc Ưu một lần nữa vọt vào.

Một trận chiến này đánh cả một đêm.

Từ xa phía chân trời ánh sáng làm lộ ra bầu trời xanh trắng, bao phủ toàn bộ thôn nhỏ yên bình, buổi sáng sương mù lượn lờ ở giữa không trung.

Những tử sĩ toàn bộ đã bị giết, sau đó hơn hai mươi mốt hắc y nhân vừa gia nhập, cũng không đợi bọn hắn nói lời cảm tạ liền lắc mình ly khai, chờ khi bọn hắn phục hồi tinh thần lại. Mới phát hiện mấy người hắc y nhân lúc trước trông coi Mộc Thanh Dao cũng không thấy.

Nguyên lai đám người vừa xuất hiện là đám người bắt cóc hoàng hậu, nếu bắt cóc hoàng hậu, vì sao lại muốn giúp đỡ bọn họ giết tử sĩ này?

Mọi người trăm mối nghi ngờ không giải được, đánh một đêm, đều mệt chết đi, mọi người ngồi xuống đất, nghỉ ngơi một chút, đợi một lúc sẽ xuống núi.

Mộ Dung Lưu Tôn cùng Mộc Thanh Dao ngồi ở một chỗ, bên cạnh hắn Nam An vương đang đứng thẳng: “Hoàng huynh, ngươi xem ở đây?”

“An bài vài người đem ở đây thu thập một chút, những người khác theo xuống núi, nếu như là người của chúng ta, an táng.”

“Dạ” Nam An vương nhận được mệnh lệnh, quay đầu qua một bên đi phân công nhiệm vụ, Mộc Thanh Dao ngồi trên một tảng đá lớn, Mộ Dung Lưu Tôn ngồi bên cạnh nàng, mâu quang hắn sâu u nhìn nàng, nàng thì đang nhìn ngọn núi lớn phía xa xa, buổi sáng trên núi, sương mù rất nặng, căn bản thấy không rõ bất luận cảnh vật gì, chỉ có một mảnh mông lung.

Mâu quang của nàng như có điều suy nghĩ, dường như đang suy tư điều gì, thanh âm ôn nhuận của Mộ Dung Lưu Tôn vang lên.

“Dao nhi, nghĩ gì thế?”

“Ta đang suy nghĩ chuyện lần này, xem ra này tử sĩ xác thực có liên quan cùng Nguyệt Giác tự, có thể nơi bọn họ ẩn thân chính là Nguyệt Giác tự, chúng ta phải nhanh một chút trở lại đó, phái người kê biên tài sản của Nguyệt Giác tự, một lưới bắt hết, một cũng không để lại, không biết Liễu Không phương trượng của Nguyệt Giác tự ở sắm vai gì bên trong?”

Mộc Thanh Dao nhớ lại Liễu Không đại sư, suốt đời vì tình mê muội, kết quả là còn đem tặng tính mạng oan uổn, nếu đã vào phật môn, chính là cùng trần thế cách biệt, vì sao vẫn không buông ra mà vẫn can thiệp vào đây…

“Tốt, nguyên lai Nguyệt Giác tự thực sự cất giấu tử sĩ, như vậy tử sĩ là người phương nào bồi dưỡng ra được?”

Huyền đế đôi mắt mâu quang bắn ra hàn ý khiếp người, nương theo tầm mắt của Mộc Thanh Dao nhìn lên trên núi, kỳ thực trong lòng hai người đều biết rõ, nhưng bởi vì trong lòng biết rõ ràng, nên tâm mới cảm thấy lạnh lẻo, có đôi khi ngôi vị hoàng đế so với thân tình còn quan trọng hơn nhiều lắm, hoặc là khi sanh ở trong hoàng thất, liền mất đi điều cơ bản này.

“Hoàng thượng, nương nương, uống nước đi.”

Thanh âm của Mạc Sầu vang lên, trong tay nàng cầm một túi nước. Là từ trong một hộ nhà nông tìm được, Mộc Thanh Dao quay đầu nhìn về phía tiểu viện từng giam giữ mình, gia đình này vốn không có người ở, chỉ là một tòa sân trống, hôm qua một trong hai phụ nhân, chắc là người ở thôn trang này, nếu như nàng hiện tại mở miệng, chắc hoàng thượng sẽ hạ lệnh lục soát trang, nói không chừng còn sẽ khiến có người bị giết, cho nên nàng không muốn phá hủy sự yên bình nơi đây.

Mộc Thanh Dao nhận lấy, đưa tới trên tay Mộ Dung Lưu Tôn: “Hoàng thượng, uống một chút đi, đợi một lúc chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, đừng quấy rầy bọn họ, cuộc sống của bọn họ ở chỗ này cũng không dễ dàng.”

Mộ Dung Lưu Tôn nhận túi nước uống hai cái, một đêm chưa nghỉ ngơi, cũng không có vẻ mệt mỏi rã rời, ngược lại tinh thần rất phấn chấn, hắn có thần công hộ thể, chỉ điểm mệt ấy đối với hắn mà nói, không đáng kể chút nào. Nhưng mà Mộc Thanh Dao bởi vì mất đi nội lực, cả người có vẻ cực kỳ mệt, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Ừ.”

Sau khi nghĩ ngơi mọi người cũng không ồn ào, ngoại trừ lưu lại mấy người ngự lâm quân, những kẻ khác toàn bộ đứng dậy, bay qua khu rừng gai trải rộng trên đỉnh núi, trở lại chân núi Nguyệt Giác tự, theo đường cũ hồi cung.

Lúc đến dẫn theo trên dưới một trăm người, nhưng trải qua trận chiến chỉ còn khoản bốn đến năm mươi người, hơn nữa Nam An vương gia còn bị thương, cho đến lúc ra khỏi rừng rậm, mọi người mới phát hiện chuyện này, mà hắn từ đầu tới đuôi không rên một tiếng, thản nhiên bình tĩnh, phần cá tính kiên cường không loạn này, làm cho Mộc Thanh Dao rất kính nể.

“Thần đệ, không có sao chứ?”

Mộ Dung Lưu Tôn quan tâm hỏi, Nam An vương bình tĩnh lắc đầu, sắc trời đã không còn sớm, để tránh lại phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn. Nhất định phải mau chóng hồi cung.

“Hoàng thượng, mời lên xe ngựa, thần đệ không có gì đáng ngại, vẫn là mau chóng hồi cung đi.”