Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 91-5




Hoàng đế đang ngồi trên cao, ánh mắt đen kịt như bầu trời đêm không trăng sao, bí hiểm quái dị, làm cho người ta nhìn không rõ sự ảo diệu bên trong.

“A Cửu, lập tức thông báo cho tả tướng, kể cả Hình bộ thượng thư cùng nhau đi đến Sở gia, kê biên hết thảy tài sản của Sở gia, tất cả mọi người Sở gia bắt giam vào đại lao.”

“Dạ, hoàng thượng,., A Cửu lĩnh mệnh, nhanh chóng đi truyền chỉ, Hình bộ thượng thư thấy hoàng thượng bỏ qua không trị tội hắn, nên rất kích động môi cứ run run, còn liên tục dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn hoàng thượng.”

“Chuyện hôm nay trẫm tạm thời tha cho ngươi một lần, còn Bắc Tân vương vẫn bị giam giữ ở trong đại lao, ngươi phải phái thêm nhiều người canh giữ cẩn thận, nếu như lại để cho hắn bỏ trốn, ngươi cẩn thận cái đầu của ngươi cho trẫm” hoàng đế thị huyết mở miệng, Hình bộ thượng thư sắc mặt trắng bạch, trên đầu từng giọt mồ hôi hột chảy xuống, mẹ của ta ơi, lần này ngàn vạn lần xin đừng xảy ra chuyện gì nữa, mình phải trở về, để nhanh chóng đến bộ binh phái thêm nhiều người một chút, đem đại lao Hình bộ bảo vệ gắt gao, làm cho một con ruồi cũng không bay vào được.

“Dạ, thần tuân chỉ.”

“Đi xuống đi, ” hoàng đế phất phất tay, Hình bộ thượng thư vội vàng lui xuống, vô luận như thế nào, hắn sẽ đích thân canh giữ ở đại lao Hình bộ, cách thời điểm Bắc Tân vương bị trảm còn nhiều ngày, dù không ăn cơm, hắn cũng sẽ lĩnh người canh giữ ở trước nhà tù, hắn cũng không tin, đến như vậy mà còn có thể để cho người ta cứu người đi.

Phía sau hắn, Mộ Dung Lưu Tôn không hề ồn ào giận dữ mà còn có vẻ thong dong, khóe môi hiện lên nụ cười, tất cả mọi việc xem như thuận lợi a, binh quyền của Sở gia rốt cuộc cũng rơi vào trong tay của hắn, Sở Thiển Dực, ngươi chạy thoát thật là đúng lúc a, bất quá trẫm đã đoán chắc ngươi sẽ trốn, Sở gia không có binh quyền, trẫm nhìn xem ngươi có thể làm ra được chuyện gì.

Tả tướng cùng Hình bộ thượng thư đi đến Sở gia, đem toàn bộ những người có liên can đến Sở gia bắt nhốt vào Hình bộ đại lao, chờ hoàng thượng xử lý…

Tin tức này rất nhanh được truyền tới trong cung, khuôn mặt diễm lệ của Sở Ngữ Yên trong nháy mắt thành một mảnh tro tàn, nàng không thể nào tin được, Sở gia từng một thời phong quan cứ như vậy mà tan rã, phụ thân cùng ca ca bọn họ đều bị nhốt vào đại lao.

“Nương nương, bây giờ phải làm sao đây?”

Thu Nguyệt nhìn sắc mặt tái nhợt của quý phi nương nương, nóng lòng không ngớt, tin tức này là do một gia nô bỏ trốn của Sở gia phải vất vả lắm mới sai được người đưa vào trong cung, không ngờ trong thời gian ngắn nhận được liên tiếp tin tức đã kích như vậy, chủ tử làm thế nào mà có thể chấp nhận được chứ.

“Thu Nguyệt, vì sao a, tại sao phải đến tình trạng này, phụ thân không phải đã đồng ý với ta sẽ giao ra binh quyền sao? Nếu như hắn giao ra binh quyền, chí ít có thể miễn tội chết cho Sở gia, tại sao cuối cùng cũng bị như vậy?”

Sở Ngữ Yên thương tâm khóc rống lên, Thu Nguyệt vươn đưa tay nắm chặt thân thể đung đưa của chủ tử, âm thầm cùng chủ tử rơi lệ.

“Chủ tử, đừng thương tâm.”

“Không, ta muốn đi gặp hoàng thượng” Sở Ngữ Yên bỗng nhiên đứng dậy, càng làm cho thu nguyệt hoảng sợ, vội vàng ngăn cản động tác của nàng: “Nương nương, đừng như vậy, ngươi đi gặp hoàng thượng, chỉ tự mình rước lấy hoạ mà thôi.”

“Sở gia đều đã mất, chẳng lẽ chỉ chừa một mình ta lay lắt sống ở trên đời này.”

Sở Ngữ Yên thái độ rất kiên quyết, thanh âm lạnh lùng bình tĩnh, tuy nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, thế nhưng con ngươi vô cùng kiên định.

Thu Nguyệt biết không ngăn cản được nàng, chỉ có thể cùng đi với nàng, nghĩ đến Sở gia một nhà khốn khổ, đáy lòng thương tâm so với chủ tử không kém bao nhiêu, từ nhỏ nàng lớn lên ở Sở gia, đối với từng cọng cây ngọn cỏ nơi đó, một hòn gạch một viên ngói đều có cảm tình thâm hậu.

“Ta cùng người đi.”

Chủ tớ hai người vành mắt hồng hồng đỡ lấy nhau cùng đi ra ngoài, mới vừa đi ra khỏi cửa cung, liền đụng phải Tây Môn Tân Nguyệt, chỉ thấy nữ nhân này trên gương mặt nở nụ cười mềm mại đáng yêu, vịn tay tiểu nha đầu chuẩn bị đi tới, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy bộ dáng đáng thương rõ ràng của hai chủ tớ Sở Ngữ Yên, nhướng mài lấy làm kỳ quái hỏi: “Quý phi nương nương có chuyện gì thế, lại có người hiếp đáp ngươi?”

Sở Ngữ Yên cùng Thu Nguyệt vừa nghe lời nói của nữ nhân này, là hiểu nàng ta còn không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, nếu để cho nàng ta biết Sở gia hiện tại đã xuống dốc, còn bị bắt giam vào trong đại lao, không biết sẽ chế nhạo các nàng đến cỡ nào đây?

“Cút ngay.”

Sở Ngữ Yên hoàn toàn đã không còn vẻ ôn nhu thanh tao lịch sự của ngày xưa, chỉ lạnh lùng trầm giọng, đẩy ra Tây Môn Tân Nguyệt đang ngăn trở lối đi, trực tiếp dẫn Thu Nguyệt rời khỏi.

Phía sau Tây Môn Tân Nguyệt có chút ngạc nhiên, nữ nhân này hôm nay sao thế, dường như một chút cũng không giống với ngày xưa, nàng liền vội vàng quay đầu bảo tiểu nha đầu đến gần một chút, rồi nhỏ giọng nói mấy câu, tiểu nha đầu kia khẽ cúi người rồi lắc mình ly khai.

“Tiểu thư làm sao vậy?”

Liên Yên nhìn tiểu thư nhà mình, mang khuôn mặt thần bí, không biết tiểu thư đã phát hiện được cái gì, nên vội vàng hỏi tới.

“Đi thôi, nữ nhân kia hình như đang có chuyện gì giấu chúng ta” nói xong quay đầu dẫn Liên Yên hướng cung điện của mình mà đi, vốn muốn cùng nàng ta nói chuyện phiếm, ai ngờ không biết nữ nhân này bị động kinh cái gì…

Sở Ngữ Yên dẫn Thu Nguyệt đi đến Lưu Ly cung, trước cửa cung có một loạt thái giám đang đứng hầu, vừa nhìn quý phi nương nương đi tới, vội vàng cung kính hành lễ: “Tham kiến quý phi nương nương.”

“Ta muốn gặp hoàng thượng.” Sở Ngữ Yên trầm mặt lạnh lùng lên tiếng, những tiểu thái giám này hai mặt nhìn nhau, cuối cùng một thủ lĩnh thái giám đi tới cung kính nói một tiếng: “Nương nương, xin chờ một chút.”

Trong đại điện, ngoại trừ hoàng thượng đang ngồi ở trên cao, còn có tả thừa tướng Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư đang ở đó bẩm báo lại vụ án ở Sở phủ.

“Bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến.”

Thái giám vừa bẩm xong, thì trên đại điện yên tĩnh lại, tả tướng vốn đang nói chuyện thì dừng lại, nhìn về phía thái giám đang đứng ở cửa, vào lúc này mà quý phi nương nương còn cầu kiến, nàng là người của Sở gia cũng là người có liên quan đến vụ án, Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư đem mâu quang dời về phía hoàng thượng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hoàng thượng bao phủ mây đen, lông mài cũng trở nên băng hàn, giận dữ trừng mắt nhìn thái giám ở bên dưới một cái: “Không gặp, bảo nàng trở về Vị Ương cung đi.”

Đại thái giám vừa nhìn thấy hoàng thượng nổi giận, đâu còn dám nhiều lời nữa, vội vàng lui ra ngoài, thi lễ với Sở Ngữ Yên đang đứng chờ ở trước cửa”Hoàng thượng không gặp, lệnh cho quý phi nương nương trở về Vị Ương cung đi” nói xong cũng không nhìn tới sắc mặt trắng bạch đang chuyển hồng của Sở Ngữ Yên, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, nghiên người hai cái, cuối cùng cố nén bi thương, ùm một tiếng quỳ gối trước cửa điện, lớn tiếng kêu lên: “Hoàng thượng, hoàng thượng, ta muốn gặp hoàng thượng, bằng không thiếp sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy.”

Tiếng ồn ào bên ngoài rất nhanh kinh động đến người ở bên trong, hoàng thượng vẻ mặt âm trầm nhìn về phía A Cửu: “Đi đem nàng tuyên vào đây, trẫm cũng muốn xem nàng ấy muốn làm gì?”

“Dạ, hoàng thượng.”

A Cửu lĩnh mệnh nhanh chóng đi ra, thi lễ với Sở Ngữ Yên đang quỳ trên mặt đất: “Quý phi nương nương xin đứng lên đi, hoàng thượng cho ngươi đi vào đấy?”

“Cám ơn A Cửu công công, ” Sở Ngữ Yên đứng lên, dẫn Thu Nguyệt theo phía sau A Cửu cùng tiến vào đại điện.

Trên đại điện xanh vàng rực rỡ, hoàng đế một thân minh hoàng Long bào đang ngồi ở trên cào, đầu đội Cửu Long kim quan, khí phách mười phần, mặt mài anh khí bức người, trên gương mặt anh tuấn như được quỷ thầnđiêu khắc, một điểm nhu hòa dịu dàng cũng không có, có chăng chỉ là sự lãnh khốc vô tình, đôi mắt đen bắn ra tia sáng khiếp người về phía nàng, đôi môi lạnh mỏng thốt ra lời nói đóng băng trái tim con người.

“Ngươi tới làm cái gì?”

Sở Ngữ Yên cay đắng nở nụ cười, đây là nam nhân mà nàng yêu, là người mà nàng mong ngóng, để được người nam nhân này liếc mắt nhìn nàng một cái, phát hiện ra nàng yêu hắn, thế nhưng đến cuối cùng, hắn và nàng vẫn như trước cái gì cũng đều không có, hiện tại nàng chỉ cầu hắn có thể bỏ qua cho phụ huynh một mạng.

“Ngữ Yên không còn sở cầu gì, chỉ xin hoàng thượng bỏ qua cho phụ thân và huynh trưởng một mạng.”

“Tha cho phụ thân và huynh trưởng của ngươi một mạng, phụ thân ngươi đang ở trong tù, còn huynh trưởng của ngươi đã bỏ trốn, phía trước Bắc Tân vương phạm án, thì phía sau huynh trưởng ngươi lẩn trốn, hiện tại tất cả mọi người đều bị giam trong đại lao, chờ vụ án của Bắc Tân vương thẩm tra xử lí rõ ràng, nếu như phụ thân và huynh của ngươi thật sự không cấu kết với Bắc Tân vương, trẫm tất nhiên sẽ không giết người vô tội.”

“Bắc Tân vương phạm án, huynh trưởng lẩn trốn, ” Sở Ngữ Yên khó có thể tin được những lời này, tại sao lại liên quan đến Bắc Tân vương, vậy Bắc Tân vương phạm phải án gì, đầu óc của Sở Ngữ Yên một điểm cũng không sáng toả, nhưng mà nếu hoàng thượng đã nói như thế, nhất định là án tử cực kỳ quan trọng, mà phụ thân lại liên quan ở trong đó, nếu người phạm án là Bắc Tân vương, thì phụ thân cùng ca ca làm sao lại không có việc gì được?

“Hoàng thượng, cầu xin người hãy bỏ qua cho phụ thân ta đi, bọn họ tuyệt đối không giúp đỡ Bắc Tân vương, van xin người, Ngữ Yên tự nguyện bị phạt, chỉ cầu người buông tha cho người nhà của ta.”

Sở Ngữ Yên liên tiếp dập đầu, vừa nhanh lại mạnh, cái trán nhỏ nhanh chóng có máu chảy ra ngoài, Mộc Ngân cùng Hình bộ thượng thư vẫn đứng ở bên cạnh nhìn thấy thế lòng đều chua xót, Mộc Ngân vội vã đứng lên, cung kính bẩm tấu.

“Hoàng thượng, lão thần nhìn thấy hữu tướng đại nhân miệng không thể nói, tay không thể động, hình như bị mắc trọng bệnh, không biết Sở gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Ngữ Yên nghe xong lời nói của Mộc Ngân, đột ngột dừng lại động tác, vết máu kia lại tràn ra, giống như một đóa hoa nhỏ đỏ tươi, nhuộm cả lông mài, cho dung nhan mỹ lệ nàng tăng thêm vài phần tươi đẹp, đôi mắt lóe ra một cái, vội vả kêu lên: “Làm sao có thể, mấy ngày trước, ta còn gặp qua phụ thân, lúc đó thân thể hắn rất tốt, ta khuyên hắn hãy giao ra binh quyền, hắn còn đồng ý với ta, không ngờ Sở gia lại phát sinh chuyện như vậy?”

Nước mắt của Sở Ngữ Yên rốt cuộc cũng nhịn không được, lả chả rơi xuống, thất thanh khóc rống.

Hoàng thượng ngồi ở trên cao ánh mắt chợt lóe lên, sắc bén đến cực điểm, trong đáy lòng đã hiểu rõ, xem ra hữu tướng sau khi được nữ nhi khuyên bảo đã chuẩn bị giao ra binh quyền, nếu như lúc ấy hắn giao ra binh quyền, còn có thể cứu được bọn họ một mạng, nhưng hiện nay nói cái gì cũng đã muộn, Bắc Tân vương sao có thể trơ mắt nhìn Sở gia chạy trốn, đến lúc đó hắn sẽ một lưới bắt hết.

“Sở ngữ yên, ngươi thật to gan, thân là hậu cung phi tần, lại dám tư thông với người nhà, người đâu, kể từ hôm nay quý phi Sở Ngữ Yên cách chức biếm lãnh cung, bế môn tư quá.”

Hoàng đế một tiếng quát lạnh, Sở Ngữ Yên thân thể lắc lư, ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ bức người ở trên cao, lòng của hoàng đế, luôn luôn băng lãnh vô tình, nhưng hết lần này tới lần khác nàng còn tin tưởng hắn sẽ quay đầu liếc nhìn nàng một cái, mà Sở gia đã rước họa vào thân y như lời nói của hoàng hậu, đều là bởi vì bên binh quyền kia, Sở Ngữ Yên nghĩ thông suốt được điểm này, liền ngửa mặt lên trời cười to, vừa cười xong thì lui về phía sau hai bước, chạy nhanh ra khỏi đại điện, chỉ biết rằng người nam nhân này muốn cho ngươi chết, tất nhiên là có lý do…

Mấy người tiểu thái giám theo phía sau Sở Ngữ Yên đi ra ngoài…

Đại điện an tĩnh lại, hoàng đế cau mài, lạnh lẽo nhìn Mộc Ngân ở bên dưới liếc mắt một cái, chậm rãi mở miệng.

“Hữu tướng chẳng lẽ thực sự bị bệnh, hắn không phải đang giả đò chứ?”

“Hoàng thượng, lão thần đã phái đại phu đến kiểm tra, hữu tướng đúng là bị bệnh, hơn nữa không nhẹ.”

“Tốt, trước mắt cứ giam giữ ở trong đại lao đi, cùng bị thẩm tra xử lí cùng với vụ án của Bắc Tân vương, nếu có tội thì trị tội.”

“Chúng thần tuân chỉ, ” tả tướng cùng Hình bộ thượng thư lĩnh mệnh, cung kính mở miệng, Mộ Dung Lưu Tôn phất phất tay: “Đều đi xuống đi.”

“Thần xin cáo lui, ” hai người lui ra ngoài.

Trên đại điện, vắng vẻ không tiếng động, Long Tiên Hương trong kim đỉnh tràn ra ở khắp ngõ ngách, hoàng thượng xử lý xong công việc, mặt mày khôi phục lại như dòng nước ấm chảy qua, nhu hoà đến cực điểm, khóe môi câu ra nụ cười, A Cửu vừa nhìn thấy hoàng thượng tâm tình vô cùng tốt, vội vàng tiến lên nói: “Hoàng thượng, có muốn truyền bữa tối không?”

Huyền đế đứng dậy, nhưng vẫn chưa lên tiếng, cho đến lúc từ trên cao đi xuống, tâm tình thật tốt mới mở miệng: “Bãi giá Phượng Loan cung.”

Nguyên lai hoàng thượng muốn đi vấn an nương nương, thảo nào mà tâm tình tốt đến vậy, A Cửu lập tức cao giọng hô: “Hoàng thượng bãi giá Phượng Loan cung.”

Bên ngoài đại điện, đã sớm chuẩn bị sẳn một nhuyễn kiệu, đợi hoàng thượng lên kiệu xong, đoàn người từ từ đi về phía Phượng Loan cung.

Ánh trăng như nước, bóng đêm lạnh mỏng, hương thơm của hoa cỏ tươi mát tràn ngập ở trong không khí, bên trong hoàng cung uốn lượn, như bị một tầng khói nhẹ bao phủ lên, vừa giống sương mù vừa tựa mây mờ.

Phượng Loan cung, Mộc Thanh Dao đang dẫn Mai Tâm cùng Mạc Sầu đến Thiên điện dùng thiện, đoàn người vừa mới đi qua hành lang chạm long khắc phượng, thì nghe được bên ngoài đại điện tiếng kêu lanh lảnh của thái giám: “Hoàng thượng giá lâm.”

Mộc Thanh Dao dừng lại cước bộ, đứng ở bên cạnh hành lang nhìn phía nam tử đang từ trong kiệu đi tới, không phải hoàng thượng thì là ai đây, chỉ thấy hắn một thân minh hoàng long bào còn chưa thay, trên đầu đội tử kim quan sáng loáng, màu sắc này dưới ánh trăng càng phát ra rực rỡ dập dềnh động lòng người, hắn uy nghi tiêu sái bước tới, tựa như một thanh bảo kiếm giấu ở trong vỏ, ẩn chứa những mũi nhọn sắc bén lợi hại, nhưng kiếm này một khi ra khỏi vỏ, thì ánh sáng sẽ sắc bén như thế nào nàng đã biết được.

“Hoàng thượng?”

Mộc Thanh Dao lành lạnh kêu một tiếng, con ngươi trong suốt tựa như nước suối thanh khiết, lúc này Mộ Dung Lưu Tôn đã theo một bên hành lang đi đến, vươn tay ôm lấy vai của nàng: “Dao nhi còn không có dùng bữa sao? Trẫm dùng với nàng” thái độ vô cùng thân thiết tự nhiên, ôm lấy nàng đi về hướng Thiên điện.

Mộc Thanh Dao tràn đầy nhu thuận, mặc cho hắn ôm lấy nàng tiến vào Thiên điện, nàng cũng muốn nhìn xem trong hồ lô hắn bán thuốc gì?

Nghe nói Sở Thiển Dực đã từ trong đại lao chạy thoát, toàn bộ Sở gia đều bị bắt giam trong đại lao, đây là hậu quả của việc Sở gia không giao ra binh quyền, nhìn hắn sắp đặt từng bước lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, xuất ra nhiều chiêu trí mạng, tựa hồ như tất cả sự việc đều nằm ở trong lòng bàn tay của hắn, nhưng mọi chuyện có thực sự xảy ra như hắn mong muốn không? Chỉ sợ chưa chắc, trong đôi mắt của Mộc Thanh Dao chợt lóe lên sự lạnh lùng.