Thiên Giới Hoàng Hậu

Chương 92-5




Ai cũng biết đêm nay nhất định sẽ sinh ra biến cố.

Hình bộ hậu đường bị cháy, khắp nơi tràn ngập ánh lửa, khiến cho Hình bộ rối tung lên, mọi người vì lo chữa cháy mà vận dụng rất nhiều binh lực, thế nhưng lại có người thừa lúc loạn lạc, một bước vọt vào đại lao Hình bộ, giết chết rất nhiều binh tướng trấn giữ, đả thương một đại bộ phận người, cuối cùng đem Bắc Tân vương cướp đi.

Mộ Dung Lưu Tôn khi nghe được tin tức, cơn giận dữ bùng phát.

Hình bộ bị đốt rụi hơn phân nửa, tử tù Bắc Tân vương lại bị người cướp đi.

“Hình bộ thượng thư, ngươi còn muốn nói cái gì?” Hoàng thượng ngồi ở trên cao, sắc mặt bao phủ sương tuyết lạnh lùng, âm u căm tức nhìn Hình bộ thượng thư đang run rẩy ở phía dưới. Những mũi nhọn ánh sáng khiếp người nhằm thẳng vào tim của hắn, làm cho hắn một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết dập đầu, sắc mặt khổ sở, xem ra hôm nay là ngày giỗ của hắn.

“Ầm Ầm “

Hoàng thượng đã mất đi kiên trì, hướng phía ngoài kêu lên: “Người đến, đem Hình bộ thượng thư dẫn đi, nhốt vào trong đại lao.”

“Dạ, hoàng thượng” Hoa Ly Ca dẫn người tiến vào, rất nhanh đem Hình bộ thượng thư lôi ra ngoài.Trên đại điện, xa xa còn nghe được Hình bộ thượng thư vô lực cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng.”

Đại điện, một mảnh xơ xác tiêu điều.

Hoàng đế vẻ mặt âm ngao, đôi mắt đen tựa như giếng cổ ngàn năm sâu thăm thẳm, một điểm gợn sóng cũng không có, một thanh âm băng lãnh truyền ra.

“Nam An vương, tả tướng, lập tức xuất động binh lực, tra khắp toàn thành, cần phải mau chóng bắt cho bằng được Bắc Tân vương.”

Người nam nhân này thế nhưng không khác gì tang gia chi khuyển (chó chết chủ = kẻ mất đi nơi nương tựa), còn không biết sẽ làm ra hành động gì?

“Dạ, hoàng thượng, ” Nam An vương cùng tả tướng lập tức lĩnh mệnh, đang chuẩn bị đi ra ngoài, thì hoàng thượng lại kêu một tiếng: “Tả tướng, đem Sở gia chuyển giao đến bộ binh, trẫm không hy vọng lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn. Ba ngày sau, Sở gia vẫn hành hình như cũ.” Hắn thật muốn nhìn xem Sở Thiển Dực này còn có biện pháp nào chịu được.

“Dạ, hoàng thượng.”

Mộc Ngân lập tức cung kính lĩnh mệnh, hai người lui ra ngoài làm việc.

Bắc Tân vương bị cướp đi, đây chẳng lẽ là do Sở Thiển Dực gây nên? Hình bộ có nhiều binh tướng như vậy, nhưng nghe những binh tướng bị thương này nói, người tới không chỉ võ công lợi hại, hơn nữa nhân số đông đảo, nhìn qua đều biết đã được huấn luyện, không phải kẻ tầm thường. Sở Thiển Dực tìm ở đâu ra những người này, binh quyền Sở gia đã bị thu lại, chẳng lẽ hắn có mưu tính từ trước. Quan trọng là trước mắt của hắn mà Sở Thiển Dực dám hành động như vậy, có thể thấy được tâm kế của hắn là khá sâu, thế nhưng hắn làm sao mà làm được.

Đôi mắt của Mộ Dung Lưu Tôn lạnh lùng dị thường, trong ý nghĩ càng rõ ràng hơn trước đây.

Chẳng lẽ Sở Thiển Dực cấu kết cùng quốc gia khác. Hắn và nước khác liên thủ, là vốn muốn lợi dụng Bắc Tân vương để ăn tươi nuốt sống Huyền Nguyệt, bằng không sẽ không có cách nào giải thích hắn vì sao lại cứu Bắc Tân vương, mà không cứu người của Sở gia.

“A Cửu, lập tức mệnh lệnh ám vệ, toàn bộ xuất động, đem Lâm An thành trong ngoài lục soát một lượt, nhìn xem gần đây Lâm An thành ngoại trừ người Huyền Nguyệt, còn có người nước nào?”

“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu lập tức đi ra ngoài, gần đây rất nhiều ám vệ đã bị hoàng thượng triệu hồi kinh thành, đúng lúc cần sử dụng đến, nên vội vàng đem kim bài phát ra.

Phượng Loan cung.

Mộc Thanh Dao cũng nhận được tin tức, Hình bộ đại lao bị đốt, Bắc Tân vương bị người cướp đi.

Lúc này tin tức không phải là Nam An vương đưa tới, mà do Mộc Thanh Dao phái Mạc Ưu xuất cung đi tìm hiểu tin tức. Bởi vì chuẩn bị xuất cung, mấy ngày gần đây, Mạc Ưu không cần ở trong cung, mà trà trộn làm tiểu dân trên phố, nghe ngóng tin tức, chờ hoàng hậu nương nương phân phó bước tiếp theo.

“Hình bộ bị đốt, người này thật to gan a? Sẽ là ai a?” Mạc Sầu chấn kinh lên tiếng trước.

Mộc Thanh Dao giận tái mặt, đôi mài nhướn lên, không cần nghĩ cũng biết kẻ cướp đi Bắc Tân vương chính là Sở Thiển Dực, nhưng hắn tại sao lại muốn cướp đi Bắc Tân vương, mà không cứu người nhà của mình? Về chuyện Sở Thiển Dực rất có khả năng cùng nước khác liên thủ, Mộc Thanh Dao cũng không có nói với hoàng thượng, nghĩ đến hắn khôn khéo như vậy, không có khả năng không biết, Mộc Thanh Dao khóe môi xuất ra nụ cười tự giễu.

Nàng vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến đi, tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt.

“Hữu tướng công tử?” Ba thủ hạ trố mắt kết luận, trong đầu song song hiện lên một cái ý niệm, Sở đại công tử vì sao không cứu người nhà, mà lại dẫn người đi cứu Bắc Tân vương gia, đây là cái đạo lý gì. Cuối cùng mâu quang đồng loạt nhìn về phía chủ tử.

Mộc Thanh Dao ngưng mi suy tư, cuối cùng lên tiếng.

“Sở đại công tử cứu Bắc Tân vương trước, bởi vì ngày mai là ngày Bắc Tân vương bị xử trảm. Hắn làm như vậy bởi vì Bắc Tân vương còn có giá trị lợi dụng đối với hắn, về phần Sở gia, nếu như hắn còn có một chút nhân nghĩa, nhất định còn có phương pháp khác có thể cứu bọn họ, hơn nữa một đám người như vậy muốn cứu cũng không phải dễ.”

Ba người nghe nương nương phân tích, ngơ ngẩn nhìn nàng, chuyện triều đình thật đúng là dễ thay đổi đến chống mặt, một khắc trước còn như vậy, một khắc sau đã không biết biến thành cái dạng gì, may là chủ tử quyết định đúng, phải rời khỏi nơi đây.

_________________