Thiên Hạ Chí Tôn

Chương 122: Không phải đỉnh phong!




Ma khí trên người nam nhân này mang theo một loại khí chất hết sức đặc thù, Vũ Thiên Long mơ hồ cảm thấy quen thuộc, ở đâu đó hắn đã từng gặp qua, nhưng nhất thời bấn loạn không nhớ ra được, loại chuyện như vậy Vũ Thiên Long vừa nhìn đã minh bạch: Có kẻ muốn mượn dao giết người, vu oan giá hoạ, bôi nhọ thanh danh hắn.

Đông Hải thôn chài chính là nơi khởi lập Văn Lang Đế Quốc, Vũ Thiên Long mặc dù gắn bó không sâu nhưng dù gì thì hương hoả chi đỉnh của hắn cũng được đặt tại đó, hôm nay tràng cảnh toàn thôn ngàn người bị diệt bày ra trước mắt, Vũ Thiên Long không khỏi đau lòng, trong đại não bỗng chốc dâng lên một cỗ thê lương cảm xúc, kể từ sau trận diệt quốc chi chiến thì đây là lần đầu tiên Vũ Thiên Long nhìn thấy cùng lúc nhiều tử thi, nhiều máu tanh đến vậy.

Vũ Thiên Long muốn tức tốc trở về, tuy nhiên, rất nhanh liền đè xuống tâm tình, trước mặt là nguy cơ, khi chưa dám chắc điều gì Vũ Thiên Long tuyệt đối sẽ không vọng động, hiện tại biết đến sự hiện diện của hắn chỉ có ba người, Vũ Thiên Kim cùng Nạp Đặc Các hẳn chưa thể rời khỏi Tội Ác Chi Thành, Thiết Trụ đương nhiên sẽ không để lộ chuyện hắn còn sống ra ngoài, vậy kẻ thứ tư này là ai? Vũ Thiên Bá lại càng không thể.

Thời điểm vừa mới hồi tỉnh Vũ Thiên Long cho rằng bản thân hiện tại đã là cường giả đỉnh cao trong trời đất, tuy nhiên chớp mắt, Bắc Thiên Hoa Hạ có kẻ dễ dàng chém xuống thần thức hắn, Tây Thiên Tiên Tộc mảnh đất xa xôi lúc này càng tràn ngập đầy rẫy khí tức nguy hiểm, hơn hết, nam nhân diện mục tương đồng kia mặc dù mơ hồ nhưng trên khí thế tự thân so với Vũ Thiên Long cũng đều không hề kém cạnh, tất cả đồng loạt phá vỡ nhận thức của Vũ Thiên Long.

Ngày trước, cái lần Vũ Thiên Long tình cờ gặp Đồ Thiên phía sau hàn đàm Tạp Dịch Quán, lúc đó có một vài thứ tựa hồ thình lình biến mất, Vũ Thiên Long luôn cảm thấy thiếu hụt, nhưng thực tế thiếu hụt thứ gì thì bản thân hắn cũng hoàn toàn không biết, sau này khi Đạo Thần hoàn chỉnh Vũ Thiên Long mới rõ ràng, thì ra thứ hắn mất đi là một vài mảnh ký ức nhỏ lẻ, những ký ức không chút nhất quán, tựa hồ rất nhiều mảnh vỡ từ một chiếc bình thủy tinh vung vãi, tuy nhìn thấy, tuy nhận thức được nhưng không thể nào lắp ghép trở lại một cách hoàn chỉnh.

Thức hải, Đạo Thần vốn chìm đắm bên trong tu luyện bỗng dưng mở mắt, ánh mắt này trầm đục mà thâm thúy dễ dàng xuyên phá thời không, phương hướng chính là tận cùng phương bắc, Đông Hải phong ấn.

Vũ Thiên Long không tiếp tục phi hành, lập tức giữa đường ngừng lại, dồn dập thở sâu, đại não cực tốc vận chuyển.

Thời điểm này muốn trở về Trung Bộ ít nhất cũng phải mất hơn một canh giờ, trong một canh giờ đó những chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo Vũ Thiên Long hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Truyền Âm Giới thiếu linh khí duy trì thình lình sụp đổ, vẻ mặt Vũ Thiên Long trở nên mờ mịt, rất có thể một cái âm mưu nào đó đang nhằm vào hắn, trên đời, từ trước đến nay chỉ duy nhất một người khiến cho Vũ Thiên Long luôn luôn nhìn không thấu.

Đại Bảo...

Theo như lời Đại Bảo thì hắn là tộc nhân Mộng Thiên Tộc, chủng tộc này đến từ Tiên Giới, trên một mảnh Tiên Thổ bị Tiên Giới bỏ quên, sở trường của Mộng Thiên Tộc là xem tinh đấu, đoán vị lai.

Trở về Tiên Giới, nguyện vọng ngàn đời của tộc nhân Mộng Thiên, lý do khiến cho hắn ra tay trợ giúp Vũ Thiên Long cũng không nằm ngoài mục đích này.

Ngăn cản Hoa Hạ chúng tu diệt đi Việt Tộc, dùng thủ đoạn nghịch thiên để cho Vũ Thiên Long trở thành Khai Trần tái lập lại Đông Hải phong ấn, tranh thủ thêm chút thời gian chuẩn bị, bởi khi quần tộc phong ấn mất hết hiệu lực, dưới quần tộc chi chiến Thiên Đạo sẽ mượn giết chóc để sàng lọc chọn lựa.

Như một cái cơ duyên tiến hoá, chủng tộc cuối cùng sót lại sẽ là những kẻ được Tiên Đạo ưu ái tiếp dẫn phi thăng, mảnh Tiên Thổ đến cùng là một bộ phận từ lâu đã sáp nhập vào Đại Việt, cho nên vận mệnh Đại Việt cũng chính là vận mệnh Mộng Thiên Tộc, bọn hắn nhất định phải từ nơi này trở lại Tiên Giới.

Thế giới đổi cực đại biểu cho loạn thế sắp tái hiện, vô Tiên thời đại chuẩn bị kết thúc, cánh cửa Tiên Đạo sẽ mở rộng hơn bao giờ hết, cái chu kỳ đào thải này mặc dù khắc nghiệt nhưng cũng là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Thời gian gấp gáp, cơ hội chỉ có một, như vậy bất kỳ chủng tộc nào cũng đã tính toán từ trước cho vận mệnh của mình, dưới trường hợp không bắt buộc thì chiến tranh chưa chắc đã là phương thức nhanh chóng nhất để diệt đi một quần tộc.

Đại biểu là Bắc Thiên Hoa Hạ, người Vu Tộc sẵn sàng bỏ ra giá lớn chỉ để phá hủy Đông Hải phong ấn muốn tiên hạ thủ vi cường, hòng dập tắt Việt Tộc sớm nhất trước khi quần tộc chi chiến phát sinh.

Những chuyện tương tự, gần đây Vũ Thiên Long mới ít nhiều minh bạch, đoạn thời gian khi hắn xuất sinh tựa hồ là trời quang chuẩn bị khai màn cho một đoạn giông bão dồn dập, tất nhiên, ẩn tàng phía sau tấm màn thời đại là những bí mật kinh thiên động địa, nhận thức của Vũ Thiên Long triệt để bị phá vỡ, hắn ẩn ẩn cảm nhận thế giới này, loại thế sự kiểu này là một cái âm mưu hết sức lớn lao, tất cả đều hướng đến ngày chấm dứt của vô Tiên thời đại.

" Về sau hành sự phải cực kỳ nghiêm túc!" Vũ Thiên Long tự nhắc nhở bản thân, hơn nữa, người trong thiên hạ không thể nhìn mặt mà đoán lòng, không ai là đáng tin.

Khuôn mặt Đại Bảo bỗng nhiên xuất hiện trong thần thức hắn, rất nhanh, Vũ Thiên Long chảy xuống mồ hôi trán, cả người bất giác run lên.

Tuy nhiên theo lập luận của Vũ Thiên Long thì Đại Bảo không có lý do gì phải hại hắn, vận mệnh trói buộc, giả như Việt Tộc bị diệt thì Mộng Thiên Tộc cũng không thể nào tồn tại, bởi thời điểm 500 năm về trước Vũ Thiên Long chính là tu sĩ mạnh mẽ nhất của toàn bộ quốc gia Đại Việt.

Nếu như Huyền Hoàng nhân giới thực sự chỉ có thể thừa nhận tầng thứ Hợp Đạo đại viên mãn tồn tại thì bên trong quần tộc chi chiến thế cục sẽ vô tình mà trở nên hết sức cân bằng, dưới thực lực tương đương muốn triệt để dập tắt hương hoả của một tộc đàn cơ hồ là điều bất khả thi, chỉ khi nào xuất hiện một tộc đàn có nội tình vượt trội thì khi ấy mọi chuyện mới đơn giản được giải quyết.

Vũ Thiên Long trầm ngâm, nương theo dòng suy nghĩ của hắn, có một vài lập luận bỗng dưng xuất hiện khiến cho hắn khiếp sợ không thôi.

" Hợp Đạo kỳ kẻ nào đơn giản? Mấy trăm năm về trước ta nhìn không thấu nhưng hiện tại có lẽ đã khác..Nội tình của một tộc đàn không thể chỉ cảm nhận bằng cảm quan ấu trĩ được.. Vì lý do gì mà quần tộc phong ấn lại xuất hiện? Chẳng phải Thượng Thiên cố ý phủ xuống một tấm màn để ngăn cản đi tầm mắt đa phương? Hay nói đúng hơn là một trò chơi nghiêm túc, cũng hết sức công bằng đã được an bài từ trước ".

Khi chưa nhìn ra nội tình đối thủ sâu cạn đến đâu thì ai dám đơn phương gây chiến? Hơn nữa thế cục còn bị kiềm chế bởi nhiều bên, kẻ hiếu thắng, kẻ mất bình tĩnh sẽ là kẻ bị diệt vong sớm nhất.

Tại trong vô Tiên thời kỳ càng không có lý do để ngăn cản Hoá Hư xuất hiện, Hoá Hư trên cơ bản chỉ là một cái cảnh giới tượng trưng, ở cảnh giới này thực lực đã vượt ra khỏi cực hạn thừa nhận của trời đất mà thôi, bất quá, Tiếp Dẫn Chi Lộ không mở, quy tắc thiên địa cũng sẽ theo đó mà biến chuyển trở nên cực kỳ cứng rắn.

Hoá Hư không đại diện cho Tiên Nhân.. Hơn nữa bằng vào căn cơ của một tộc đàn chẳng lẽ còn không bồi dưỡng ra được Hoá Hư?.

" Ta dám chắc Tây Thiên Tiên Tộc có Hoá Hư toạ trấn, chính là những cỗ khí tức khủng khiếp mà ta cảm nhận được, Bắc Thiên Vu Tộc ẩn tàng cực sâu nhưng đơn phương khiêu chiến Việt Tộc hiển nhiên nội tình không hề cạn.. Bọn họ nhìn ra được cái gì chăng? Hay Việt Tộc thực sự đã suy tàn? Hay những gì biên niên sử liệu ghi chép là đúng? Trên đời căn bản không có Hoá Hư! Mà cũng rất có thể trận chiến 500 năm trước, Vu Tộc cố ý thăm dò thực lực Đại Việt ".

Vũ Thiên Long âm thầm suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, mọi chuyện không đơn giản như hắn tưởng tượng, xưa nay hắn quá ấu trĩ chăng? Hay cũng có thể nói là ếch ngồi đáy giếng.

Vũ Thiên Long không tiếp tục tiến vào Hoang Cổ Chi Địa, lần này gặp lại Vũ Thiên Kim, cứu nàng khỏi tay Vũ Thiên Bá, Vũ Thiên Long xem như không uổng một chuyến đi, còn bí mật Hoang Cổ Chi Địa về sau nếu có cơ hội sẽ từ từ tìm hiểu.

Bầu trời Đông Hải lại động, điện lôi chớp giật dữ dội, hắc ám khí tức, sát lục khí tức mãnh liệt phô thiên cái địa khuếch tán.

Lúc này tại Đông Hải thôn chài mấy chục tu sĩ Đại Việt đang vây công một thanh niên hắc y, chiến đấu đến hồi căng thẳng, thần thông thuật pháp ngập trời.

Thiên Long Trường Hà bỗng dưng vặn vẹo, mắt thường dễ dàng nhìn thấy cả một mảnh thiên không kim quang chói loá, ngay tại cổng lớn Vũ Gia, Vũ Thiên Long trầm mặc đứng im hồi lâu.