Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 129: Thật thật giả giả




Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Chuyện đầu tiên khi Địch Cửu trở về phòng là thay đổi toàn bộ cấm chế trong phòng, trước đây cấm chế trận pháp trong phòng đều là cấp bốn, về sau đổi thành cấm chế hộ trận cấp một hết, thậm chí còn bố trí tụ linh trận cực kì thô ráp đơn giản. Ngay cả cấm chế túi trữ vật cũng đổi thành cấp một đơn giản.

Vừa làm những điều này xong không bao lâu, thì cấm chế cẩu thả bên ngoài truyền đến truyền đến tiếng Tề Thiển lo lắng gào thét:

- Tử Mặc sư huynh...

Địch Cửu mau chóng đánh thủ quyết xoá bỏ cấm chế, hắn nhìn thấy người trong dự liệu của hắn, chính là ông chủ tiệm mập mạp cùng tu sĩ trúc cơ tầng chín (tác giả viết là tầng 12 nhưng dịch thấy sai nên sửa) trước đó. Ngoài hai người này ra còn có một tu sĩ kim đan tầng sáu.

- Mâu chấp sự, chính là người này đã trộm Ly Châu Thảo cùng Thiên Đao Tinh Kim của ta.

Địch Cửu vừa ra tới, ông chủ mập lập tức chỉ Địch Cửu rồi la lên.

- Ly châu thảo và Thiên Đao Tinh Kim sao?

Chấp sự kim đan kỳ thì không thể không có kiến thức, hắn kinh dị nhìn ông chủ tiệm mập này, hai thứ đồ này dù cho là cường giả nguyên hồn cũng không thể có, chỉ là một tu sĩ trúc cơ làm sao có khả năng có những thứ này, còn bị trộm nữa chứ?

- Đúng vậy, chính là hai món này.

Ông chủ tiệm cũng không biết phải làm sao, hắn biết rõ nhất định phải nói rõ ra như vậy, nếu không sẽ không làm gì được Địch Cửu.

Trong lòng chấp sự kim đan kỳ như có lửa đốt, hai thứ đồ này hắn cũng đang thèm muốn.

Bất kể như thế nào, thì cũng phải xác nhận trước rồi mới tính, ánh mắt của hắn trầm xuống, lạnh lùng nhìn Địch Cửu:

- Vì sao cậu lại cướp đồ trong của hàng trên thuyền?

Nói xong câu đó sau, khí thế của tu sĩ kim đan tràn về phía Địch Cửu.

Lúc này thì mấy người Trịnh Phi Sinh đứng bên cạnh, đều bị loại khí thế này nghiền áp, cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

Dưới tình huống bị khí thế kim đan kỳ áp chế, sắc mặt địch Địch Cửu cũng tái nhợt, thậm chí đùi cũng lay động một chút, theo bản năng lui về sau một bước.

Dường như Địch Cửu miễn cưỡng giữ vững thân thể, ôm quyền nói với vị kim đan chấp sự.

- Mâu chấp sự, ta chỉ là một tu sĩ trúc cơ kỳ, làm sao có thể trộm được đồ của ông chủ tiệm này đây? Nếu với tu vi của ta có thể trộm được đồ của ông chủ này thì chẳng phải đồ trong tiệm của ông chủ đây đã bị người ta trộm hết rồi hay sao? Trên thuyền này những tu sĩ có tu vi mạnh hơn ta nhiều như cá diếc trên sông, đếm cũng đếm không xuể?

Trong lòng Mâu chấp sự cũng thấy kỳ lạ, Địch Cửu nhìn qua thì nhiều nhất chỉ trúc cơ trung kỳ mà thôi, dù cho Địch Cửu là trúc cơ hậu kỳ đi nữa, muốn trộm đồ trong tiệm thì khả năng cũng không lớn?

Ông chủ tiệm mập mạp nghiêm nghị nói:

- Nửa nén hương trước, ngươi vào cửa hàng rồi đột nhiên đánh lén ta, thừa dịp ta ngã ra đất mà mở chấp chế túi trữ vật, lấy đồ trong đó rồi bỏ đi.

- Ta đúng là có đánh lén ông, lúc ông sắp ngã ra đất thì cường giả bên cạnh ông đã động thủ đánh trả lại ta rồi, nên ta lập tức lùi về sau. Thời gian ngắn như vậy, chưa tới mười hơi thở, thì ta làm sao có thể trộm đồ của ông được chứ? Nếu thật sự ta lợi hại như vậy, thì cần gì đánh lén ông?

Địch Cửu nói xong thì ra vẻ bất đắt dĩ nói với Mâu Chấp sự:

- Chấp sự đại nhân, tôi đúng là có lý mà không thể nói rõ được, chúng tôi chỉ là khách ngồi thuyền mà thôi. Lúc trước cái tên mập này nói vị huynh đệ của tôi đã làm hư một gốc Ly Châu Thảo, muốn chúng tôi bồi thường mười vạn linh thạch thượng phẩm, kết quả là chúng tôi đã bồi thường một khối tài liệu thì ông chủ đây mới tha cho chúng ta đi. Bây giờ còn nói tôi trong mười hơi thở mở túi trữ vật, trộm một gốc Ly Chân Thảo. Nếu tôi đã lợi hại như vậy thì cần gì cùng bạn bè mướn chung một phòng này chứ? Ha ha...

Sau khi cười ha ha, Địch Cửu xoay người nói với mập mạp:

- Ông đặt biệt trồng nhiều Ly Châu Thảo như vậy sao? Còn ngạo mạn như thế?

Mâu chấp sự cũng đã hiểu có gì đó không đúng, nếu như nói lấy một cây Ly Châu Thảo thì còn có thể, nhưng liên tiếp xuất hiện Ly Châu Thảo, thì Ly Châu Thảo cũng đâu có đáng giá như bây giờ?

Mâu chấp sự mặc dù nghiêng về ông chủ mập, cũng không thể mở to mắt mà nói bừa, hắn nghiêm nghị nhìn chằm chằm ông chủ mập:

- Ông chủ Phùng, chuyện này là thế nào đây?

Trong thời gian mười hơi thở mà muốn lấy đồ từ trong túi trữ vật của ông chủ đây, dù cho là hắn cũng không làm được, đừng bảo là hắn mà trên chiếc thuyền này cũng không có người nào làm được. Huống chi căn cứ vào điều tra mới vừa rồi, Ông chủ Phùng nói có hai cây Ly Châu Thảo bị bọn người Địch Cửu làm hư và trộm đi, chuyện này rõ ràng có chút hoang đường.

Ôm chủ tiệm vội vàng hét lớn:

- Mâu chấp sự, trước đó bọn họ làm hư một cây Ly Châu Thảo, bồi thường cho ta một khối Thiên Đao Tinh Kim. Khối Thiên Đao Tinh Kim đó chính là người này bồi thường, không tin thì cỏ thể hỏi hắn.

Mâu chấp sự nhìn về hướng Trịnh Phi Sinh đứng bên cạnh chủ tiệm:

- Cậu thật sự làm hư một gốc Ly Châu Thảo của ông chủ phùng sao? Hơn nữa còn lấy ra một khối Thiên Đao Tinh Kim để bồi thường?

Trịnh Phi Sinh vội vàng nói:

- Ta không biết đó có phải là Ly Châu Thảo hay không nữa, nhưng lúc đó ông chủ phùng đây đánh gãy hay chân ta rồi nhốt ta lại, ta chỉ lấy một khối Thiêm Viêm Tinh ra bồi thường mà thôi. Mặc dù không phải là Thiên Đao Tinh Kim, nhưng cũng không kém gì với Thiên Đao Tinh Kim cả.

- Ngươi...

Ông chủ mập tức giận dùng tay chỉ Trịnh Phi Sinh:

- Ngươi rõ ràng đưa ta một khối Thiên Đao Tinh Kim mà.

- Vậy trong túi đựng đồ của ngươi có Thiêm Viêm Tinh không?

Mâu chấp sự bình tĩnh nhìn ông chủ Phùng.

- Ta...

Ông Chủ mập lập tức cứng họng, trong túi của hắn tất nhiên là có một khối Thiêm Viêm Tinh, của hắn nên hắn biết rất rõ.

Mâu chấp sự nhìn vẻ mặt của chủ tiệm, cũng biết bên trong túi trữ vật của bắn có Thiêm Viêm Tinh, sắc mặt trở nên khó coi quay lại nói:

- Nói như vậy hai ngươi gốc Ly Châu Thảo đều là giả rồi hả? Gọi ta tới đây giống như là làm trò tiêu khiển hay sao?

Thấy sắc mặt của Mâu chấp sự đang tức giận, trong lòng ông chủ tiệm không khỏi quýnh lên, mồ hôi trán chảy ra. Cũng may hắn còn nhanh trí, lấy tay chỉ Địch Cửu.

- Cấm chế túi trữ vật của ta chỉ là chấm chế cấp hai, nếu như trình độ trận pháp của hắn vượt qua cấp năm trận pháp đại tông sư, là có thể trong vòng mười hơi thở mở ra cấm chế của túi trữ vật, sau đó trả cấm chế trở về như cũ. Nếu như hắn đã có thể mở được cấm chế của ta rồi thì trong đó có những thứ gì hắn sẽ biết rất rõ.

Mâu chấp sự thật sự đã bị tên mập mạp này chọc cho phì cười, cho dù là người của tông môn chuyên về trận đạo, thì cấp năm trận pháp tông sư cũng không phải là cải trắng bán đầy ngoài chợ năm nghìn một bó đâu, một người có trình độ cấp năm trận pháp tông sư thì trong tông môn cũng thuộc hàng đại trưởng lão rồi. Cái tên Phùng mập mạp này thật là khéo tưởng tượng quá..

- Mâu chấp sự, có vài người từ khi sinh ra đã là thiên tài, như cái tên này mới bao nhiêu tuổi là đã trúc cơ hậu kỳ rồi, có khi nào trình độ trận pháp của hắn cũng đáng sợ như thế không.

Ông chủ tiệm quyết không chịu thua thiệt chỉ vào Địch Cửu, nếu hôm nay mà không moi ra được chứng cứ gì thì quá mất mặt rồi, sau này sao dám ra đường nhìn mặt người khác đây.

Mâu chấp sự không khỏi chau mày, sự việc mà ông mập này nói không phải là không thể sảy ra, nhưng mà khả năng quá nhỏ mà thôi.

- Đúng rồi, nếu hắn là trận pháp đại sư thì cấm chế phòng của hắn chắc chắn sẽ hơn cấp bốn, chúng ta qua kiểm tra là sẽ biết ngay mà thôi.

Mập mạp cho rằng đã tìm ra cái đuôi của Địch Cửu.

Trong thời gian ngắn như thế thì Địch Cửu sẽ không nghĩ ra những thứ này.

Không đợi tên mập này nói xong thì Mâu chấp sự đã bước vào căn phòng tu luyện của Dịch cửu.

Bản thân Mâu chấp sự cũng là một trận pháp sư có thể bố trí được trận pháp cấp ba, hắn lướt nhìn qua vết tích trận pháp trong phòng của Địch Cửu, cũng biết đây là hộ trận cấp một vô cùng sơ sài, không những thế mà tụ linh trận cấp một cũng là cháp va làm ra.

Hừ

Sau khi đi ra thì Mâu chấp sự hừ một tiếng sắc mặt rất khó coi.

- Ông chủ phùng, ông thật sự dùng một gốc Ly Chân Thảo giả đi lừa người khác có đúng không.

Lúc ông chủ mập của chúng ta vào xem trận pháp trong phòng Địch Cửu, thấy trận pháp cấp một dỡ hơi kia thì không khỏi lau mồ hôi đang lăn dài trên trán:

- Còn túi trữ vật thì sao.

Mâu chấp sự cũng không thèm nói lời nào nữa mà chỉ nhìn chằm chằm ông chủ tiệm mập béo tốt này.

Ông chủ mập này biết mình đã ngu ngốc đụng phải một con hồ ly rồi. À không, phải nói là một con hồ ly già tới nỗi rụng hết răng luôn, nếu muốn lấy lại đồ thì phải chơi bạo. Chờ sau khi thuyền cập bến thì phải tìm thuê một cường giả kim đan kỳ giết Địch Cửu.

- Mâu chấp sự, chuyện này là ta không tính toán kỹ lưỡng.

Ông chủ mập này cũng không dám nói nhãm nữa.

- Đưa túi trữ vật của cậu cho tam xem một chút.

Làm Lão mập cảm thấy kì là là sau kho lão đã buông tha ý nghĩ gây phiền toái cho Địch Cửu rồi, thì Mâu chấp sự lại muốn kiểm tra túi trữ vật của Địch Cửu.

Địch Cửu không chút đắn đo hay do dự mà đưa túi trữ vật của mình cho Mâu chấp sự xem.

Mâu chấp sự dùng thần niệm xem sơ qua thì đã đưa trả lại cho Địch Cửu, sau đó quay lại nói với lão mập:

- Nếu đã như vậy thì chuyện đến đây chấm dứt.

- Dạ, vâng ….

Mập ông chủ liên tiếp nói vâng vâng dạ dạ.

Địch Cửu vốn định mở miệng đòi khối Thiêm Viêm Tinh lại, nhưng lời đã đến khóe miệng thì phải nuốt trở vào, nếu đòi lại như thế thì mất hình tường ban đầu mà hắn mất công tạo nên.

- Nếu đúng là sai lầm của ông, thì mau lấy vật kia ra trả lại đi.

Mâu chấp sự nói lời mà địch cũng đang muốn nói.

Ông chủ phì lũ này sao không hiểu ý chứ, chỉ có thể lấy Thiêm Viêm Tinh ra đưa cho Trịnh Phi Sinh.

- Tử Mặc sư huynh, huynh thật là lợi hại, thiếu chút nữa ta còn cho rằng chúng ta đều xong đời rồi chứ, không ngờ lão mập kia lại gọi cả chấp sự kim đan kỳ tới luôn.

Cảnh Mạt Băng mặt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn Địch Cửu nói, hai mắt nàng mở thật to trong như đang lấp lánh.

Địch Cửu thở dài, hắn vẫn cho rằng Cảnh Mạt Băng là loại người cao cao tại thượng, luôn cho mình hơn người, hiện tại hắn mới thây mình đã sai, Cảnh Mạt Băng cũng chỉ là một đống cặn bã thôi.

Địch Cửu từ tốn nói:

- Xong đời cũng chỉ có mình ta thôi, chẳng qua ta chỉ là một tán tu. Còn các ngươi là người của đại tông môn, bọn họ có ngạo mạn như thế nào đi nữa cũng không dám động thủ với các ngươi.

Trịnh Phi Sinh ở một bên thở dài nói:

- Không phải như vậy, thuyền này cũng không phải là của khu Bắc Châu, mà là của Châu khác tới. Trên thuyền có rất nhiều cửa tiệm, cũng không phải người Bắc Châu. Đừng nói chúng ta chỉ là đệ tử nội môn nhỏ nhoi, cho dù thật sự là trưởng lão kim đan, bọn họ cũng sẽ không ngó ngàng đến.

**Xin lỗi các đạo hữu rồi, ra chương hơi chậm, đa tạ đạo hữu cuongpt2701, rika và ThầnVương đã đonate cho nhóm, trong tối nay sẽ dịch tới chương mới nhất cho mọi người, không xong không ngủ, nhưng trước hết ta đi nc với đạo lữ đây, muhahaha…..

**