Thiên Hạ Đệ Nhất Yêu Nghiệt

Chương 124-1: Bí mật của Cơ Bạch (1)




Edit: Nhisiêunhân

Phương trượng đột nhiên dùng thần thức truyền âm, hỏi: “Cơ thí chủ, làm việc phải cẩn thận, coi chừng tai vách mạch rừng, chúng ta vẫn nên dùng thần thức truyền âm thì tốt hơn. Đúng rồi, lần trước người tìm lão nạp hỏi ta Yêu giới có kỳ thảo gì có thể nâng cao tu vi hay không, chẳng hay người đã tìm được chưa?”

Cơ Bạch lắc đầu, lấy một cọng cỏ trong tay áo, Tô Mặc nhận ra đó là cọng cỏ đã bị băng hồ gặm mất.

“Này này này…” Sắc mặt phương trượng biến đổi, tiếc nuối nói: “Chu Tiên Thảo sao lại biến thành như vậy?”

“Bị một con hồ ly ăn rồi.” Cơ Bạch thản nhiên đáp.

“Thật đáng tiếc, đáng tiếc, tinh hoa của tiên thảo tất cả đều tụ ở trên lá, phần dư lại chỉ có thể miễn cưỡng dùng để luyện đan, nhưng khó mà tăng tu vi được. Sợ rằng sau khi sống hết một ngàn năm, các hạ chỉ còn lại ba trăm năm dương thọ thôi, không biết đạt tới Nguyên Anh kỳ kịp lúc hay không.” Ánh mắt phương trượng có chút thương cảm, nói tiếp: “Cơ công tử nếu không còn cách nào tăng lên Nguyên Anh, vậy chỉ có thể nhận mệnh!”

“Cơ mỗ đến là vì chuyện này, ta muốn hỏi phương trượng, Ma giới có thứ gì có thể tăng tu vi không?”

Phương trượng nhíu mày: “Sao? Cơ công tử muốn đi Ma giới?”

“Đúng, ta nghe nói phương trượng hiểu nhiều biết rộng, là trưởng bối Phật môn đức cao trọng vọng, nhất định đã từng nghe qua.”

“Ma giới kia lão hủ chưa từng đi, cho nên cơ duyên ở đó ta không rõ lắm, nhưng ngươi có thể hỏi Ma Sử đại nhân.”

“Quan hệ giữa ta và hắn không tốt.”

Phương trượng lắc đầu, chắp tay trước ngực: “A di đà phật, Cơ công tử, Phật môn đại đức từng nói làm người phải kết rộng thiện duyên, người khác thuận lợi mình cũng thuận lợi, người như vậy là không đúng.”

Cơ Bạch gật đầu nhẹ, “Cơ mỗ thụ giáo.”

“Đúng rồi, Cơ công tử một mực truy cầu thực lực, chịu cực khổ hơn những người tu hành khác rất nhiều, đây là vì sao?”

Nét mặt Cơ Bạch đăm chiêu: “Trước kia ta cũng không rõ vì sao mình không ngừng muốn mạnh hơn, cứ như có là phần chấp niệm lớn trong cuộc đời ta vậy.”

“Ừm, Cơ thí chủ quả thật rất cố chấp.”

“Nhưng sau đó… khi ta có lại được ký ức, biết được mình từng yêu một nữ nhân, ta mới nhớ ra vì sao mình lại có chấp niệm này.”

Hắn không khỏi nhớ lại chuyện cũ.

Hơn chín trăm năm trước, ngày xuân yến, hắn vô tình gặp nàng, tóc bạc hắn như biển, nàng mị hoặc như yêu tinh.

Thế nhân đều sợ hắn, duy chỉ có nàng đối xử với hắn như người bình thường. Trong lòng hắn đã nảy sinh lòng ái mộ nàng, chỉ tiếc giai nhân không còn gặp lại nữa.

Mười tám tuổi, hắn làm một bài thơ, phong lưu tiêu sái, ngạo nghễ lỗi lạc, bảy câu khiến cả điện kinh sợ.

Mà nàng đã trở thành yêu cơ bên cạnh đế vương, dung nhan xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành.

Gặp lại nhau, hắn không còn là đứa con của phi tử mang tội không rõ lai lịch nữa, mà là hoàng tử. Nàng cũng không phải tiểu cô nương, mà là yêu phi tuyệt sắc.

Bên cạnh đế vương như làm bạn với hổ, có xinh đẹp hơn thì cũng không địch lại ba ngàn mỹ nữ hậu cung rình rập.

Nàng bị gia tộc dâng vào hậu cung, cuối cùng nhận lấy một kết cục bi ai, chỉ có hắn bầu bạn cùng nàng, lẻn vào lãnh cung mỗi ngày, duy trì tình yêu.

Hắn đã từng nói, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để không ai có thể lấn áp nàng, hại nàng, chúng ta được quang minh chính đại ở cùng nhau.

Nhưng cuối cùng lại thành bi kịch, một chết, một sống. Chuyện cũ nhớ lại mà cảm khái không thôi.

Phương trượng nhìn Cơ Bạch hồi lâu mới nói: “Cơ thí chủ quả nhiên là vì nữ tử kia!”

Giọng nói Cơ Bạch thanh lạnh như gió: “Đúng vậy, khi đó nàng rất thông minh, trong cung đủ loại người tính kế nàng nhưng nàng vẫn vượt qua tất cả, nhưng vẫn rất khổ sở. Bất luận vất vả cỡ nào ta cũng sẽ cùng nàng vượt qua. Trước khi lâm chung nàng từng nói, đời này chuyện đáng buồn nhất chính là để vận mệnh mình bị thao túng trong tay người khác, cho nên nhất định phải không ngừng lớn mạnh, không dẫm vào vết xe đổ năm xưa. Chỉ có mạnh hơn, mới có thể bảo vệ mọi thứ của ta và nàng.”

“Lời này mặc dù không tệ, Cơ thí chủ nhìn như vô tình vô dục, nhưng lại không nhận rõ được chuyện năm đó.”

“Lúc trước nàng dùng tính mạng mình để đổi mạng cho ta, buộc ta phải sống sót, buộc ta đáp ứng nàng trở thành một nam nhân cường đại. Nhưng nàng lại vô tình nói giữa chúng ta đã chấm dứt, không muốn ta tiếp tục nhớ nàng, cũng không muốn gặp lại ta. Dù là chuyển thế, nàng cũng sẽ không tìm ta, nàng muốn ta tìm một nữ nhân khác ta yêu, cưới vợ sinh con. Nàng nói mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc rồi, mong ta có được hạnh phúc của riêng mình.”

Phương trượng thở dài: “Nữ thí chủ kia là hy vọng người sống sót, sau đó quên nàng, tìm một nữ nhân khác. Nàng là muốn người không còn tưởng niệm trong thống khổ nữa, đồng thời để người không còn tự trách mình.”

“Ta tuyệt đối sẽ không tìm nữ nhân khác. Nàng thậm chí còn nói nếu ta không yêu ai, vậy hãy đi con đường kiếm tu, đó là đường tu hành nhanh nhất, chặt đứt tình duyên, cũng sẽ quên nàng.”

“Nữ thí chủ đó nhất định là muốn người quên mọi đau đớn, dù là tìm nữ nhân khác hay là trở thành kiếm tu, muốn người hoàn toàn quên nàng.”

Khóe miệng Cơ Bạch nhếch lên đường cong lành lạnh: “Đúng vậy, trước kia chuyện gì ta cũng đều đáp ứng nàng, nàng biết điều đó, vì ta vẫn luôn rất yêu nàng. Nhưng nàng vậy mà lại buộc ta sống, không chịu để ta chết cùng nàng.”

Phương trượng than nhẹ: “Nữ nhân này thật vĩ đại.”

Cơ Bạch nở nụ cười khổ: “Cho nên sau khi nàng mất, ta lập tức trở thành kiếm tu, đây là đường tắt tu hành nhanh nhất, cường đại nhất. Nhưng sau khi ta đến Côn Luân, ta muốn trở thành đệ tử nội môn của thủ tịch trưởng lão, trải qua bao nhiêu khó khăn, cho đến một cửa cuối cùng ta mới biết muốn làm một kiếm tu cường đại nhất thì phải vô tình vô dục, cần thân thuần dương. Vừa vào nội môn ta đã bị trưởng lão cự tuyệt, thì ra ta vốn không có tư cách trở thành kiếm tu chân chính.”

Phương trượng gật đầu: “Cho nên thí chủ mới tìm đến lão nạp, nhờ ta cải tạo thân thể cho ngươi? Đồng thời xóa bỏ trí nhớ, đến khi đạt Nguyên Anh kỳ trí nhớ của ngươi mới có thể khôi phục, đúng không?”

“Đúng thế, đợi đến khi ta đạt Nguyên Anh kỳ, ta sẽ khôi phục trí nhớ, trong khoảng thời gian đó ta sẽ tập trung tinh thần tăng thực lực lên, đã trở thành Thần Sử đại nhân, một đường tu hành không chút lười biếng. Rốt cục sau khi thủ tịch trưởng lão đi về cõi tiên, ta cũng trở thành kiếm tu đứng đầu núi Côn Luân.”

“Nghị lực của Cơ thí chủ quả nhiên khiến người khác phải khâm phục.”

Cơ Bạch lắc đầu: “Nhưng vận mệnh trêu người, ngay thời khắc tu hành mấu chốt ta lại gặp đá Tam Sinh, cả linh thực tăng tu vi cũng bị phá hủy, rồi lại phát hiện nàng đã chuyển thế, thậm chí còn từng gặp ta, cuối cùng trở thành thê tử của nam nhân hoàn mỹ khác.”

“Có lẽ đây chính là vận mệnh an bài*.”

(*) Câu gốc: Minh minh trung tự hữu thiên định – tất cả mọi việc đều đã được trời an bài.

“Có lẽ vậy! Nếu là người khác ta sẽ không để ý, nhưng nam nhân đó cũng là nhân vật tương đối có danh tiếng trong giang hồ giống như ta, hơn nữa hiện tại đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, thực lực sâu hơn ta một bậc.” Cơ Bạch híp mắt: “Ta nhìn ra được nàng rất thích hắn, đối xử tốt với hắn hơn với ta. Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, ta biết mình đã hoàn toàn thất bại.”

“Nam tử kia chẳng lẽ là Sư Anh trong bắc Cơ nam Anh?”

“Đúng vậy, đúng là hắn.” Cơ Bạch khẽ gật đầu, lạnh nhạt trả lời.

“Hắn ta quả thật là tình nhân hoàn mỹ của mọi nữ tử trong thiên hạ.”

“Nàng đã quên ta, đã yêu người khác, quá khứ kết thúc rồi.”

“Nhưng… Bại bởi nam nhân đó, Cơ thí chủ thua cũng không tính là quá thảm!” Phương trượng an ủi.

“Thua chính là thua, thất bại chính là thất bại, vạn vạt hóa bụi, mọi chuyện đều đã chấm dứt, Cơ mỗ cũng chỉ có thể chặt đứt tình duyên thôi.”

“Hôm nay Cơ thí chủ chỉ còn lại một lời hứa, là trở thành nam nhân cường đại, có đúng không?”

“Đúng, giữa ta và nàng cũng chỉ còn như vậy thôi!”

“Lời hứa của Cơ công tử đúng là đáng giá nghìn vàng.” Ánh mắt phương trượng tán thưởng nhìn hắn.

“Thật ra, trải qua ngàn năm, Cơ mỗ phát hiện tất cả mọi chuyện tựa như một giấc mộng. Sau khi tỉnh dậy, ta mặc dù có thể gặp nàng lần nữa, nhưng trong lòng nàng đã hoàn toàn không có ta, mà ta cũng đã vô tình vô dục. Bất luận vì nguyên nhân gì, chúng ta cũng không cách nào trở về như trước. Nàng có hạnh phúc của nàng, duyên phận ta và nàng đã hết, cuối cùng ta sẽ lựa chọn im lặng rời đi. Dù sao ta và nàng gặp nhau sai thời điểm, nên hôm nay mới vô duyên.” Cơ Bạch chắp tay sau lưng, nắm chặt thanh kiếm màu đen, ngón tay trắng bệch không chút máu.

“Thiên hạ không có tiệc nào không tàn, người có khổ yêu biệt ly, khổ cầu bất đắc, cuộc đời vốn luôn khổ như vậy. Cơ thí chủ bình thường không thích nói chuyện, hôm nay lại nói nhiều với ta, thật là hiếm thấy!”

“Xin lỗi, đã quấy rầy phương trượng.” Cơ Bạch lui ra sau một bước, “Cơ mỗ cáo lui.”

“Cơ công tử, khoan đã.” Phương trượng đột nhiên thấp giọng: “Mặc dù người xuất gia không hỏi đến chuyện trần tục, nhưng Cơ Bạch công tử và lão nạp là bằng hữu, cho nên lão nạp xin nói nhiều thêm một câu, nếu một ngày nào đó nàng thích ngươi thì sao?”

“Tuy thích, nhưng đã không còn như năm đó, càng không phải chuyện một đời một đôi. Vật đổi sao dời, mọi thứ đều kết thúc rồi.”

“Aiz! Đây là duyên phận, không có duyên thì không có gì cả. Thí chủ thấy có đúng không?”

“Rất đúng, mặc dù hiện giờ Cơ mỗ đã khôi phục trí nhớ, Cơ mỗ dù đau cũng vui vẻ, nhưng ta sẽ khắc cốt ghi tâm, chôn sâu trong lòng.” Sợi tóc bạc của Cơ Bạch phất nhẹ qua gò má, “Từ giờ về sau, Cơ mỗ sẽ luôn vô tình vô dục, chuyện gì cũng không cản được ta bước trên con đường trở nên mạnh hơn, dù sao đó cũng là lời hứa đã đáp ứng trước khi nàng qua đời. Cơ mỗ chỉ cần thực hiện lời hứa, thấy nàng vui vẻ ta cũng đã thỏa mạn, cho nên hiện tại chuyện ta cần làm là mau chóng đạt tới Nguyên Anh, hoàn thành hứa hẹn.”

“Công tử đã trọng lời hứa như vậy, lão nạp hi vọng thí chủ sớm ngày làm được.” Phương trượng chắp tay.

“Đa tạ lời chúc của phương trượng, Cơ mỗ không quấy rầy phương trượng tham thiền nữa, cáo từ.” Cơ Bạch đáp lễ.

Dứt lời, hắn xoay người, ung dung đi về phía cửa.

Phương trượng vân vê Phật châu, đưa mắt nhìn Cơ Bạch đi xa, xuyên qua màn mưa, lão hiền lành nhìn tượng Phật trên bàn thờ, “Hỏi thế gian tình là chi? Chẳng qua chỉ là nến đỏ gông xiềng, nhưng lòng người hoàn toàn không cách nào nhìn thấu. Chặt đứt tơ ngọc thì thế nào? Ngoại trừ Phật tổ và thánh nhân nhìn thấu triệt, có ai thật sự hiểu rõ!”