Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 63: Tiểu nữ tử




Người không mặt kia nghe vậy liền nói: 
- Đầy khách rồi? Vậy những kẻ vừa mới đi lên không phải là người sao?

Mọi người lập tức minh bạch.

Ngư cô nương cũng đã hiểu được bọn họ đến vì mục đích gì.

Cho nên nàng đáp: 
- Là người.

Người không mặt bước tới trước một bước, hùng hổ dọa người: 
- Bọn họ là người, chúng ta cũng là người. Bọn họ có thể mướn phòng, sao chúng ta lại không thể?

Ngư cô nương cười.

Nàng cười lên rất gian xảo, giống như một con cá.

Đương nhiên là loại cá rất xinh đẹp, rất động lòng người, cũng rất ưu mỹ.

Một loại cá mà ngươi nhìn thấy rất muốn hôn, rất muốn ăn, nhưng nhiều nhất là muốn che chở cho nàng, thay nước, đổi vại, đào giun cho nàng.

- Nhưng bọn họ là bệnh nhân.
Ngư cô nương bổ sung:
- Bệnh nhân là rất người đáng thương. Chỗ chúng ta tuy đã đầy khách, nhưng đối với bệnh nhân, người bị thương, vẫn có ưu tiên.

Sau đó nàng dùng đôi mắt quyến rũ và xinh đẹp nhìn bọn họ thân thiết, hơn nữa còn dùng giọng điệu xinh đẹp và quyến rũ nói với bọn họ: 
- Các ngươi đương nhiên không phải là bệnh nhân. Các ngươi người mạnh ngựa khỏe, cường tráng đến mức có thể khiến tất cả tiểu nữ tử đều xin tha xin chết.

Nam nhân bình thường quyết không chịu nổi sự quyến rũ và xinh đẹp của nàng.

Chịu nổi giọng nói của nàng, cũng không chịu nổi sóng mắt của nàng; chịu nổi đôi môi của nàng, cũng không chịu nổi nét đẹp của nàng. Nói tóm lại là không chịu nổi sự mê hoặc của nàng.

Nhưng hôm nay lại rất kỳ quái.

Bốn người này đương nhiên đều là nam nhân, bởi vì bọn họ nhìn thấy Ngư cô nương cau mày tươi cười, nũng nịu uốn éo, cùng với một bước nhướng mày một bước mỉm cười, bảy con mắt đều phát ra ánh sáng rất mãnh liệt, thậm chí là rất thèm khát.

Nhưng bốn người này đều không phải là nam nhân, bởi vì bọn họ không có “phản ứng” tiếp theo.

Chỉ có người mặt quái kia nói với giọng khó nghe:
- Ngươi không thấy sao? Chúng ta đều từng trúng kịch độc… chúng ta… cũng là… bệnh nhân…

Ngư cô nương mỉm cười nói: 
- Nhưng bọn họ ngoại trừ bệnh nhân, còn có công nhân (người của công môn). Chỗ chúng ta rất nguyện ý chiêu đãi công nhân bị bệnh, những người khác cũng không được ưu đãi như vậy.

Bất cứ người nào, sau khi nghe được câu này hẳn là đều biết khó mà lui.

Nhưng bốn người này lại không.

Người bịt mặt kia cuối cùng lên tiếng, có thể vì đeo bọc miệng, cho nên ngữ điệu của hắn còn khó nghe, khó phân biệt hơn khẩu âm của người mặt quái kia:
- Chúng ta cũng là… công nhân… mọi người đều ăn cơm công môn… Vì sao bọn họ có thể ở… còn chúng ta không thể?

Ngư cô nương biết người tới không thiện, người thiện không tới, xem ra mấy người này đã quyết dây dưa đến cùng.

Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt nàng vẫn luôn nở nụ cười mê người:
- Các ngươi cũng là người ăn cơm công môn… vậy thì thất kính… Chỗ chúng ta có nhiều công sai đại ca, nha môn đại gia, sao hình như ta chưa từng gặp qua bốn vị…

Chợt nghe một tiếng hừ lạnh.

Người phát ra tiếng hừ là người một mắt có thù sâu như biển kia.

Ngư cô nương chỉ cảm thấy trong lòng hơi sợ, nhất thời cũng không nói được nữa.

Người bịt mặt kia hừ hừ hà hà nói: 
- Vậy là ngươi nhất định không cho chúng ta mướn phòng?

- Trừ khi.
Trên mặt ngư cô nương vẫn nở nụ cười mê chết người:
- Bốn vị có thể chứng minh thật sự là công nhân… nếu không thì thứ lỗi cho ta…

Hứng thú của nàng đột nhiên trỗi dậy, tiến đến gần giống như muốn tố cáo chuyện quan trọng bí mật gì đó, nhỏ giọng nói rõ ràng:
- Thực ra mướn phòng hay không thì có gì gấp? Không bằng để ta giới thiệu. Bốn vị đại gia đi lại trên giang hồ, dù sao cũng nên mang theo một chút bảo bối để tiện làm việc. Chỗ ta có đồ tốt để bán.

Bốn người kia nhìn nhau một cái, giống như đều cảm thấy hứng thú. Một người hỏi: 
- Là đồ chơi gì? Hàng giả hàng dỏm thì không cần.

Ngư cô nương vội thừa gió bẻ măng, rủ rỉ nói: 
- Đại gia có muốn mỹ nữ vừa thấy đã yêu, tự lao vào lòng không? Chỗ ta có “mỹ nữ thoát y phấn”, bảo đảm chỉ cần rải trước mặt mỹ nữ, ôn hương ngọc mềm, hưởng thụ như thần tiên. Chỗ ta còn bán “kỳ dương phấn”, một khi trúng phải toàn thân ngứa ngáy khó gãi, đến lúc đó bất kể là nam hay nữ, còn không nắm chắc trong tay…

Người không mặt rất hứng thú hỏi: 
- Thứ này lại mới mẻ… Còn thứ gì lợi hại hơn không? Nói nghe thử xem!

Ngư cô nương cũng nói đến hăng say:
- Có rất nhiều. mông hãn dược, mê hồn hương, ma túy yên, mê hồn tễ, tử mẫu ly hồn tán, xuân tình dược… chỗ ta đầy đủ cả, muốn có là có. Sở hữu một gói, làm gì tuỳ thích, sung sướng như tiên. Còn có tráng dương dược, kim thương bất đảo đan, Mạnh Khương Nữ đại khốc tễ, biến á phương, thất minh thiếp, còn có nghênh diện đảo phòng thân dược, gặp người thương người, gặp vật thương vật. Nào nào nào, còn có một loại cao đường phấn ngửi vào lập tức ngủ đi, một loại nương thân tán thấy sắc là ngất, một loại chiêu phong dẫn điệp tửu gặp người đẹp là tràn đầy sức sống, dùng qua rồi chắc chắn sẽ lại tìm ta. Hàng tồn của ta không nhiều, không mua thì hết đấy. Là bằng hữu mới cho biết, chỗ tiểu nữ tử ta đây còn bán thiên niên bí phương, vạn niên yếu quyết, thông linh phù, đằng không pháp, định thân chú, nhiếp thần đại pháp, mê hồn mạt, xuyên tường pháp, yểm nhãn pháp, ẩn hình hoàn, phùng ác nhân khẩu nhãn pháp, cử trạch phi đằng mộc, điểm thạch thành kim mộc, yêu tiên nữ hành hoan tác lạc ma phù, điên long đảo phượng thần chú, thôi bối thôi xa kỳ công… cung ứng có một không hai, nếu như nơi khác có, nhất định là làm nhái… Thấy bốn vị đại gia hợp ý, tiểu nữ tử đây mới mạo hiểm cho biết.

Người không mặt nghe vậy cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm thán nói:
- Nghe ra, ngươi cũng đã mạo hiểm rất lớn.

Người bịt mặt lại hoài nghi: 
- Có điều, dựa vào một tiểu nữ tử như người, từ đâu lấy được nhiều bí mật bất truyền, thủ pháp gia truyền như vậy?

Người mặt quái cũng lắp bắp nói: 
- Lỡ may… ngươi bán là… thuốc… thuốc… thuốc giả, chúng ta không phải… rất… thiệt thòi sao?

Sắc mặt Ngư cô nương cũng bắt đầu biến đổi, nụ cười cũng có vẻ khiên cưỡng.

Nhưng nụ cười khiên cưỡng cũng lộ ra một vẻ đẹp khiên cưỡng, hơn nữa rất nhanh nàng lại tươi cười, chẳng những đã khôi phục tự nhiên, thậm chí còn trôi chảy hơn.

- Thứ ta bán đương nhiên là thuốc thật.

Nhưng ba quái nhân ban đầu muốn mướn phòng, sau đó nói mình là bệnh nhân, sau lại tỏ rõ mình là công nhân, hiện nay lại tỏ ra hứng thú với những thứ thuốc cổ quái linh tinh kia, rốt cuộc vẫn còn hoài nghi:
- Ngươi tìm được thuốc ở đâu?

- Chúng ta dựa vào gì để tin ngươi?

- Một tiểu nữ nhân, liệu có bao nhiêu bản lĩnh?

Ngư cô nương vẫn tươi cười đầy mặt, nhưng một người khác bên cạnh nàng đã không nhịn được, bước nhanh tới. Chỉ thấy người này trên trán có mấy nếp nhăn, một chiếc răng nanh hơi lộ ra ngoài môi trên, nhưng vóc người xem như là hoàn hảo, tướng mạo đường đường, chen vào nói:
- Thuốc mà cô ấy bán là do ta cung cấp.

Bốn người đồng loạt quan sát hắn, hỏi: 
- Ngươi là ai?

Người nọ nhíu mày một cái, không kiên nhẫn nói:
- Ta họ Hà.

Người bịt mặt mơ hồ nói:
- Hà? Hà cái gì?

Người không mặt cũng nói: 
- Ta không biết ngươi.

Người không mặt nói càng lớn:
- Ta mặc kệ ngươi họ gì!

Trán người nọ nhăn lại thành một chữ “hỏa” (火). Ngư cô nương vội cười bồi nói: 
- Đừng… đừng đừng đừng nổi giận…

Nàng đến gần bốn người nhỏ giọng nói chuyện: 
- Bốn vị gia môn, chỗ tiểu nữ tử bán thuốc gì chứ? Những thứ không dám công khai này, chữ gì là nổi danh nhất? Đương nhiên là “Hạ Ngũ Môn” và “Hạ Tam Lạm”… mà y lại họ Hà… Bốn vị gia môn là ông lớn quen đi lại trên giang hồ, chắc sẽ biết chứ.

Nàng nói như vậy, bốn người hình dung cổ quái, cố ý gây rối kia hoàn toàn tỉnh ngộ:
- Hạ Tam Lạm Hà gia! Hắn là cao thủ của Hạ Tam Lạm Hà gia?

Nói đến những dược vật bùa chú thấp hèn này, còn môn phái nào quyền uy hơn Hạ Tam Lạm Hà gia?

Nếu như có, đó chính là Hạ Ngũ Môn và Hạ Cửu Lộ.

Có điều người của Hạ Ngũ Môn họ Niếp, còn người của Hạ Cửu Lộ thì thành tựu chưa lớn bằng hai nhà trước, hiện giờ người tới lại mang họ “Hà”.