Thiên Hạ Hữu Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 74: Cá thê lương




Chớp nhoáng.

Nếu muốn hình dung Tôn Thu Bì xuất thủ, có lẽ chỉ hai chữ này là chính xác nhất.

Nếu một trảo này chụp vào Trần Nhật Nguyệt, hắn có thể tránh được không?

Đáp án là Trần Nhật Nguyệt cũng không phát hiện đối phương đã xuất ra một trảo này.

Cho đến sau đó Diệp Cáo và Trần Nhật Nguyệt kiểm điểm lại, mới nói ra Tôn Thu Bì từng đánh một chiêu này, Trần Nhật Nguyệt cũng mới biết “Sơn Cẩu” đã ra tay, mà hắn lại không phát hiện, cũng không nhìn thấy.

Nếu một chiêu này của Tôn Thu Bì đánh vào Diệp Cáo, hắn có thể chống đỡ được không?

Câu trả lời là Diệp Cáo cũng không biết Tôn Thu Bì tiếp cận từ lúc nào và từ hướng nào.

Nói cách khác, hắn chỉ kịp liếc thấy Tôn Thu Bì đột nhiên ra tay, xuất thủ một trảo, nhưng trước đó hắn lại không phát hiện Tôn Thu Bì đã lướt đến. Cũng giống như Trần Nhật Nguyệt chỉ biết Tôn Thu Bì đến gần, nhưng lại không biết hắn đã ra tay, chụp một cái như vậy.

Đúng vậy, nếu một chiêu này của Tôn Thu Bì tổng quản đánh vào Diệp Cáo hoặc Trần Nhật Nguyệt, ngươi nghĩ hai người bọn họ có thể tránh được không?

Có điều khi thân hình Tôn Thu Bì chuyển động lướt đi và xuất ra một trảo, Tiểu Điểu Cao Phi lại đang bay trên không.

Y từ trên cao nhìn xuống.

Có lẽ, y “bay” cao như vậy không phải vì muốn tránh khỏi thế công của Tư Không Tàn Phế, thậm chí cũng không phải vì muốn dùng ngói vỡ đá vụn làm nhiễu loạn phòng thủ của đối phương, mà là muốn giám thị và kiềm chế thế công của Tôn Thu Bì?

Y từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn thấy rõ Tôn Thu Bì lướt đi, xuất thủ.

Mặc dù y biết rõ Tôn Thu Bì lướt đi, xuất thủ, nhưng y vẫn không kịp ngăn cản.

Nhìn thấy cũng không có nghĩa là ngăn cản được.

May mắn Tôn Thu Bì không tấn công Diệp Cáo, cũng không tấn công Trần Nhật Nguyệt, mà là Thiên Hạ Đệ Thất.

Nhưng trong khoảnh khắc này, Cao Phi đang lao nhanh xuống muốn đối phó với Tư Không Tàn Phế, trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái, hơn nữa còn kỳ dị.

Cảm giác của y đến từ da.

Y lại nổi da gà

“Tiểu Điểu” Cao Phi dựa vào y thuật hơn người, cộng thêm cước pháp, khinh công, trở thành giang hồ tam tuyệt. Thậm chí có người gọi y là “Tiểu Truy Mệnh”, bởi vì khinh công, cước công của y có thể sánh ngang, so đấu với Truy Mệnh, mà ở vài phương diện có thể còn cao hơn (mặc dù y chưa bao giờ dám thừa nhận lời khen này). Y luyện sự gan dạ của thân pháp (có kẻ cho rằng người có khinh công giỏi thiên về chạy trốn, nhất định sẽ nhát gan, thực ra lại không phải. Muốn luyện thành khinh công tốt nhất, vượt nóc băng tường, lên trời xuống đất, không có gan dạ hơn người thì không luyện được, cũng không dám luyện), sự cẩn thận của y đạo (muốn hốt thuốc đúng bệnh, bắt mạch phán bệnh, nhất định phải quan sát một cách cẩn thận tỉ mỉ), được giang hồ ca tụng, trở thành Phật sống, thủ lĩnh của các anh em không phải quan đạo cũng không phải lục lâm. Hôm nay không biết vì sao, vừa nhìn thấy Tôn Thu Bì chuyển động, lướt đi, xuất thủ như vậy, cho dù không phải ra tay với y, y vẫn không tự chủ được trong lòng run lên, da đầu tê dại.

Tại sao?

Y cũng không nói rõ được.

Có điều y từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Tôn Thu Bì.

Không, là da đầu.

Đỉnh đầu của Tôn Thu Bì đã trọc.

Chân tóc của hắn dính vào hai bên tóc mai, nơi đỉnh đầu gần trán đã trọc một mảng lớn, lộ ra da đầu màu xanh trắng.

Trên đầu hắn rõ ràng hiện lên hai xoáy tóc.

Đường nét do hai xoáy tóc này tạo thành, phối hợp với sợi tóc thưa thớt, khiến Cao Phi từ trên cao nhìn xuống, trông thấy trên đầu người này giống như có một ngũ quan khác, một khuôn mặt khác.

Như thế mà thôi, ngoại trừ chuyện này thì không còn gì khác.

Nhưng Cao Phi vốn lớn gan cẩn thận, chỉ liếc nhìn một cái như vậy, không biết vì sao lại cảm thấy tâm hơi kinh hãi, phách hơi chấn động, không thể nói rõ nguyên nhân.

Cho đến khi y tiếp cận Tư Không Tàn Phế, thừa dịp đối phương đang phân tâm đối phó với Diệp Cáo và trần Nhật Nguyệt, đá ra “Quần Lý cước” của mìnhh, trong lòng vẫn lẩn quẩn nghi hoặc khó hiểu này.

Hắn rốt cuộc là ai?

Sao lại khiến mình sợ hãi như vậy?

Khi ba người bọn họ hợp sức đánh bay “Khai Hạp Thần Quân” Tư Không Tàn Phế ra ngoài phòng, chiến chí đang mạnh, còn chưa thỏa mãn. Cao Phi là người xông pha giang hồ nhiều năm, trải qua rất nhiều trận chiến, trong lòng vẫn cảm thấy canh cánh nghi ngờ.

Nhưng Tôn Thu Bì rõ ràng không muốn đánh nhau.

Thân hình hắn chỉ động một lần, xuất ra một trảo, thậm chí cũng không phải công kích, chỉ vén tấm thảm đắp trên mặt Thiên Hạ Đệ Thất lên, sau đó lập tức thu tay.

Thoạt nhìn nụ cười của hắn giống như một người yêu hòa bình.

Một mình hắn đứng đó, giống như một con cá cô độc không hợp với bầy, thần sắc còn mang vẻ thê lương khiêm nhường.

Điều này khác biệt rất lớn với hình tượng của hắn khi Cao Phi từ trên cao nhìn xuống, đó là dũng mãnh, cuồng bạo, toàn bộ xương cốt trên người giống như trong nháy mắt vặn vẹo, nở ra.

Lúc này Tư Không Tàn Phế đã “bay” ra ngoài.

Thiên Hạ Đệ Thất lại ngã xuống giường, đệm chăn rải rác trên đất.

Trần Nhật Nguyệt, Diệp Cáo, Cao Phi chia làm ba hướng, nhìn chằm chằm vào Tôn Thu Bì.

Tôn Thu Bì lại ôn hoà cười lên, vừa lắc lắc đầu, vừa khiêm nhường đi về phía trước, vừa cung kính chắp tay thi lễ, nói: 
- Chúng ta đoán sai rồi. Thật xấu hổ. Hóa ra chuyện này không liên quan đến chúng ta. Ta không phải tới đánh nhau, chỉ tới quan sát mà thôi. Các ngươi cứ từ từ đánh, ta đi trước!

Hắn cứ đi tới như vậy.

Đi tới không hề có địch ý.

Đi tới giống như hoàn toàn không có phòng bị.

Đi tới chỗ Diệp Cáo, kéo kéo tay hắn.

Đi tới chỗ Trần Nhật Nguyệt, xoa xoa đầu hắn.

Lại đi tới chỗ Cao Phi, vỗ vỗ vai y.

Sau đó hắn mới vỗ tay, chậm rãi nói ra một câu rất kỳ quái:
- Chảy… máu… mũi…

Những động tác này xem ra rất bình thường, bắt tay người khác, vỗ vai người khác, xoa trán trẻ con, đương nhiên không có gì đặc biệt.

Nhưng vào lúc này, hắn làm những chuyện như vậy với Diệp Cáo, Cao Phi, Trần Nhật Nguyệt, lại rất không tầm thường, rất bất bình thường.

Bởi vì bọn họ đang đối địch, hơn nữa còn là thù địch.

Với sự cảnh giác và thân thủ của ba người bọn họ, không lý nào lại để mặc cho Tôn Thu Bì chạm vào mình.

Bọn họ có thể né tránh, hoặc là đánh trả, thậm chí giống như đối phó với Vu Quả, Vu Túc và Tư Không Tàn Phế, hợp sức đá Tôn Thu Bì ra ngoài phòng.

Nhưng bọn họ không làm như vậy.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là bọn họ không kịp phản ứng (bao gồm né tránh, phản kích hay ngăn cản), Tôn Thu Bì đã xoa, kéo, vỗ vào bọn họ, sau đó lui thân.

Trong ba người bọn họ không có ai bị thương.

Hiển nhiên Tôn Thu Bì không có ý thương tổn bọn họ, cho nên xuất thủ hoàn toàn không dùng nội lực.

Hắn chỉ “thiện ý” bắt tay, xoa đầu, vỗ vai bọn họ, sau đó xoay người rời đi.

Hắn muốn đặt mình bên ngoài.

Hắn đột nhiên bắt tay, xoa đầu, vỗ vai, lại đột nhiên rút lui, giống như một lần nữa ấn chứng băn khoăn lo lắng trong lòng “Tiểu Điểu” Cao Phi.

Người trước mắt này tuyệt đối là một nghi vấn, hắn giống như một con rắn độc, lại giống như một cây thương cứng, càng giống như một cây thương sắc có rắn độc quấn quanh, có thể cương có thể nhu, có thể mềm có thể cứng, có lúc tĩnh như gỗ mục, có lúc lại chọn người mà cắn.

Nếu muốn hình dung về hắn, chỉ có hai từ “đáng sợ”.

Đó chắc chắn không chỉ là một con cá thê lương.