Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 211: Người từ Kinh thành đến




Sau khi tiêu diệt năm ngàn quân Tiết Diên Đà ở cửa ải Âm Sơn, Dương Nguyên Khánh và Khế Bật Liệt chia tay nhau ở Âm Sơn. Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, lúc này đã là trung tuần tháng giêng, trên thảo nguyên đã không còn lạnh giá như trước. Không khí cũng đã mang đậm sắc xuân, băng tuyết còn chưa tan hết, nhưng những lớp tuyết bao phủ trên thảo nguyên đã mỏng dần rồi.

Thêm nửa tháng nữa, ở Hoàng Hà tuyết sẽ tan, điều này có nghĩa là đại chiến sắp bắt đầu.

Trong thành Đại Lợi vẫn là cảnh tượng náo nhiệt, những công trình đang được xây dựng trong nội thành đang được hon tất thời kỳ cuối, hàng chục ngàn thợ được chiêu mộ từ khắp các châu như Diên, Nguyên, Khánh, Linh đang miệt mài hoàn thành việc xây dựng thành trì. Các quân dân trong thành Đại Lợi cũng đồng loạt góp sức, xây tường thành, vận chuyển cát, gỗ, đá từ các nơi xa về, tất cả đều rất bận rộn.

Cửa thành, một đội xe lương thực gồm mấy trăm chiếc xe ba gác đang chậm rãi tiến vào thành, trên xe chất đầy lương thực. Vừa lúc Dương Nguyên Khánh đang tuần tra ở cửa thành, hắn vội vàng ra lệnh nhường đường.

- Dương tướng quân!

Quan áp tải lương thực thúc ngựa tiến lên thi lễ với Dương Nguyên Khánh,

- Ty chức tham kiến Dương tướng quân!

Quan áp tải là Thương Tào ở Phong Châu tham gia vào quân đội, tên là Triệu Tử Võ, chủ quản quân lương Phong Châu, ngoại hiệu được xưng là Lương thần, nhậm chức ở Phong Châu đã được bốn năm năm, rất thân quen với Dương Nguyên Khánh.

Dương Nguyên Khánh đáp lễ cười nói:

- Triệu Lương thần, lần này vận chuyển cho thành Đại Lợi chúng tôi bao nhiêu lương thực?

- Ngưu tổng quản nói thành Đại Lợi phải chuẩn bị cho chiến tranh, lệnh tôi đưa lương thực một năm đến, một trăm ngàn khối lương thực. Tôi đã chạy không biết bao nhiêu chuyến, chân cũng đã mỏi nhừ rồi, Dương tướng quân phải bồi thường cho tôi mới được!

Triệu Tử Võ có vẻ oán giận nói.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả,

- Ta thu được số lượng lớn chiến mã từ quân Tiết Diên Đà, ta tặng ngươi hai mươi con ngựa, ngươi chọn đi, chọn được ngựa tốt là của ngươi.

Triệu Lương thần mừng rỡ, cũng không nói thêm với Dương Nguyên Khánh gì nữa, quay đầu ngựa đi chọn ngựa. Dương Nguyên Khánh nháy mắt với một lữ soái đứng bên cạnh, viên lữ soái hiểu ý, vội vàng quay đầu ngựa đuổi theo. Số chiến mã thu được từ quân Tiết Diên Đà tổng cộng có hai ngàn năm trăm con, trước đó Dương Nguyên Khánh đã chọn ra mấy trăm con tuấn mã, đó là những con ngựa hắn muốn để lại dùng cho quân đội của mình, không được để Triệu Lương thần chọn mất.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng hò hét, lại có một đội xe ba gác đi tới, xe vận chuyển gỗ vật liệu muốn vào thành, trên xe ngựa là những phiến gỗ lớn, đây là những vật liệu dùng để chế tạo máy bắn đá. Trên thành Đại Lợi đã bố trí tổng cộng hai mươi máy bắn đá, nhưng rõ ràng không đủ, Dương Nguyên Khánh quyết định đặt thêm năm mươi cái, trên tường thành bên trong cũng phải bố trí.

Dân phu vận chuyển gỗ thấy xe lương thực phía trước dừng lại không đi, liền hô lên từ phía sau.

Dương Nguyên Khánh vội vàng cho xe lương thực đi nhanh. Hắn cưỡi ngựa thị sát tiến triển trong việc xây thành, xây dựng sửa sang nội thành là một việc quan trọng trong số những việc quan trọng của hắn, nhất định phải hoàn thành trước tháng hai.

Hắn dừng ngựa trên một mảnh đất trống, chăm chú nhìn những chiếc cầu treo trên đỉnh đầu. Những chiếc cầu treo giữa thành trong và thành ngoài đã được sửa xong, đang được thử lại, chỉ cần hoàn thành cầu treo, việc xây dựng tường thành bên trong cũng đã gần ổn rồi.

Ánh mắt hắn lại dừng ở tường thành, những thợ xây bận rộn như những con kiến trên tường. Những người thợ này phần lớn đều là những người trẻ tuổi, vạm vỡ, có khoảng hơn mười ngàn thợ.

Một nhóm thợ đá vừa nói cười vừa đi qua bên cạnh hắn, những bắp thịt rắn chắc như đồng của nhóm thợ đá ánh lên dưới ánh mặt trời, Dương Nguyên Khánh bỗng xuất hiện một ý nghĩ trong đầu.

- Tướng quân, vừa mới có được tin tức, quân dân thành Cửu Nguyên có thể chiều sẽ đến.

Dương Tư Ân thúc ngựa tiến lên bẩm báo.

Thành Cửu Nguyên tuy cũng là thành đá, cao lớn chắc chắn, nhưng bên đó binh lực không nhiều, trong thành cơ bản đều là quân bảo hộ, nếu thật sự Tiết Diên Đà dùng trăm ngàn quân đến tiến công, thành Cửu Nguyên không trụ nổi. Dương Nguyên Khánh liền ra lệnh một ngàn quân trú binh và các hộ binh trong thành Cửu Nguyên chuyển hết đến thành Đại Lợi.

Hắn vẫn luôn lo lắng đến tình hình hiện tại của quân dân thành Cửu Nguyên, quân đội dìu già dắt trẻ, tốc độ hành quân rất chậm, một ngày chỉ đi được hai ba chục dặm. Nếu như nửa đường bị quân Tiết Diên Đà tập kích, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ Dương Tư Ân báo với hắn có thể chiều nay bọn họ sẽ đến, Dương Nguyên Khánh liền nhẹ thở phào.

Hắn chỉ vào một ngàn thợ xây trên tường thành, ánh mặt lộ ra một ý cười giảo hoạt,

- Tư Ân, nhìn những người lao động cường tráng này, ngươi nghĩ gì?

Dương Tư Ân liền hiểu ý Dương Nguyên Khánh, cũng mỉm cười,

- Được, tôi bảo họ ở thêm một tháng nữa, nhưng phải tìm việc gì để họ làm, nếu không họ sẽ đi mất.

Dương Nguyên Khánh gật đầu cười nói:

- Ta trả cho bọn họ gấp đôi tiền công, để bọn họ đi khai thác đá, rồi kéo dài thời gian trả tiền công xây thành của bọn họ, thì bọn họ nhất định không thể đi. Ngoài ra hàng ngày cũng phải huấn luyện họ, cho bọn họ áo giáp và binh khí, ta đang lo không có người kéo máy phát đá, những người thợ này có sẵn rồi, tại sao lại không sử dụng cho tốt?

- Binh khí và áo giáp có lẽ không đủ.

- Trước tiên cứ huấn luyện đã, vũ khí ta sẽ đi hỏi đại soái.

Hai người đang nói chuyện, một binh sĩ từ cửa thành chạy nhanh tới,

- Bẩm báo tướng quân, Ngư soái đến rồi, còn đi cùng một quan lớn ở Kinh thành.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười,

- Đang muốn gặp ông ta, ông ta đã đến rồi. Tư Ân, chuyện huấn luyện thợ xây giao cho ngươi, bảo Lưu Giản và Bàn Ngư giúp thêm.

- Tướng quân yên tâm, tôi có cách khiến những thợ xây này phải ngoan ngoãn nghe lời.

….

Ngoài cửa thành, Ngư Câu La cùng đi với Bùi Củ thị sát tường thành Đại Lợi. Bùi Củ đi ngày đêm, vừa mới đến Phong Châu, lại cùng Ngưu Câu La đến thành Đại Lợi, mười mấy ngày vó ngựa không dừng, ông ta rõ ràng đã gầy đi nhiều.

Lần này nhiệm vụ của Bùi Củ là liên lạc với các bộ tộc Thiết Lặc ở Tây Vực, cầm đầu Khế Bật. Ngưu Câu La nói với ông ta, Dương Nguyên Khánh có quen biết với bên Khế Bật, Bùi Củ liền mừng rỡ. Ông ta đang lo không có cách nào để nối quan hệ với bên Khế Bật, cũng không nghỉ ngơi nữa, vừa đến huyện Ngũ Nguyên liền khởi hành ngay đến thành Đại Lợi.

Bùi Củ nheo mắt đánh giá tường thành, tường thành bên ngoài ít nhất cũng cao bốn trượng, quả nhiên còn cao hơn tường thành ở Kinh thành một trượng. Ông ta liền vuốt râu cười nói:

- Ngư tổng quản, tường thành Đại Lợi còn cao hơn cả tường thành ở Kinh Thành, các ông không sợ bị Ngự Sử buộc tội sao?

Ngư Câu La cười nói:

- Đây chính là Thánh thượng khi còn làm Thái tử đã phê chuẩn, bản vẽ tường thành mấy năm trước đã được đưa lên công bộ chuẩn bị, bọn họ không nói gì, có lẽ không sao.

- Chắc chắn bọn họ không để ý, ít nhất trong triều sẽ ồn ào một chút. Tuy nhiên nếu Thánh thượng đã từng phê chuẩn, thì vấn đề cũng không lớn. Các ngươi ở đây là thành biên giới, không thể so sánh với thành trì ở Trung Nguyên được.

Đang nói, tiếng vó ngựa từ trong thành chạy ra, từ xa đã nghe Dương Nguyên Khánh hô lớn:

- Bùi sứ quân, sao ông lại đến đây?

- Tiểu tử này đến rồi!

Ngư Câu La cười mắng,

- Ta từ xa đến thăm hắn, không ngờ hắn không thèm hỏi một tiếng Ngưu soái sao lại đến đây?

Bùi Củ cười ha hả, nói:

- Là bởi vì ta còn ở xa hơn ông!

Bùi Củ vuốt râu, nhìn về phía Dương Nguyên Khánh chạy tới cười tủm tỉm. Mấy tháng không gặp, hình như Dương Nguyên Khánh cao hơn một chút, dáng người cũng rắn chắc hơn.

Ông ta không khỏi nghĩ đến khi sắp khởi hành Thánh thượng đã nói với ông ta,

- Hàng ngàn vị tướng ở cửa ải biên cương, trẫm chỉ yêu thương Nguyên Khánh. Hành trình Tây Vực lần này, có thể đi từ thành Đại Lợi, khanh giúp trẫm hỏi thăm hắn.

Chính vì lời nói này của Thánh thượng mà Bùi Củ càng cảm thấy Dương Nguyên Khánh giỏi giang. Dương gia thật không có tầm nhìn, cứ ôm cái quan điểm khinh thường con thứ, bỏ qua một nhân tài lớn trong việc phục hưng Dương gia như vậy, thật đáng tiếc.

Dương Nguyên Khánh thúc ngựa tiến lên, ngồi trên ngựa chắp tay thi lễ, nói:

- Mạt tướng Dương Nguyên Khánh tham kiến Ngư soái, tham kiến Bùi thị lang!

Bùi Củ cười khẽ, nói:

- Nguyên Khánh, lần này ta từ Kinh thành đến đây làm khách, ngươi chuẩn bị đón tiếp ta thế nào?

- Nơi biên cương hiểm trở, không có gì ngoài thịt dê và rượu sữa, nhưng tôi có thể tặng Bùi sứ quân một con ngựa tốt.

Ngư Câu La cũng yêu ngựa như mạng người, ông ta đã sớm nghe nói Dương Nguyên Khánh thu được rất nhiều chiến mã từ tay Tiết Diên Đà, vẫn nghĩ sẽ đến chọn mấy con ngựa, lần này đến cũng có mục đích này. Không ngờ ông ta nghe Dương nguyên Khánh nói sẽ cho Bùi Củ ngựa tốt, không khỏi nóng nảy,

- Nguyên Khánh, còn ta?

Dương Nguyên Khánh thấy sư phụ trừng mắt, hai mắt có vẻ giận dữ, liền gãi đầu cười:

- Sư phụ đương nhiên cũng có, tuy nhiên con cũng phải nói trước, nhiều nhất cũng chỉ cho năm ngựa thôi.

- Tiểu tử thối, không ngờ chỉ cho ta năm con.

Ngư Câu La mỉm cười,

- Thôi được! Ngựa ở đâu?

Dương Nguyên Khánh quay đầu nhìn Bùi Củ,

- Bây giờ Bùi sứ quân có đi xem không?

Bùi Củ lắc đầu,

- Nói chuyện chính sự trước, sau đó đi xem ngựa.

- Vậy được, mời Bùi sứ quan vào trong huyện nha.

Dương Nguyên Khánh mời Bùi Củ đi trước, hắn lại cười nói khẽ với Ngư Câu La,

- Sư phụ học Bùi sứ quân đi, đừng cứ nhớ tới ngựa của con.

Ngư Câu La đưa tay gõ đầu hắn, suýt chút nữa tróc cả da đầu, Bùi Củ thấy hai người già trẻ này không phân biệt cao thấp, không khỏi vuốt râu mỉm cười.

Đoàn người vào trong huyện nha, trong huyện nha khá lạnh lẽo, chỉ có vài quân sĩ đang sửa chữa mái hiên bị tuyết đọng đè gãy, Đỗ Như Hối dẫn theo mấy quan viên đến huyện Ngũ Nguyên chủ trì kỳ thi huyện. Thế cục thành Đại Lợi bất ổn, kỳ thi huyện liền tổ chức ở huyện Ngũ Nguyên, cũng vào cuối tháng này, có châu nha và huyện nha cùng chủ trì.

Bùi Củ và Ngư Câu La ngồi xuống, một binh lính rót trà cho ông ta, Bùi Củ uống một ngụm trà nóng, rồi cười:

- Nguyên Khánh, việc các ngươi tổ chức kỳ thi huyện quả thật đã gây ra một làn sóng không lớn không nhỏ trong Kinh thành.

Dương Nguyên Khánh nhanh chóng liếc mắt nhìn Ngư Câu La, thấy ông ta không nói gì, liền cười nói:

- Thành Đại Lợi là thành mới, không có nhân tài gì nhiều, chỉ có thể đến các huyện khác để chiêu mộ. Nhưng lại không dám tùy tiện tìm người, chỉ có thể chọn hình thức thi cử, có lẽ không nghiêm trọng như Bùi sứ quân nói chứ!

Chuyện này Bùi Củ đã nhắc tới ở huyện Ngũ Nguyên rồi, Ngư Câu La vẫn luôn không tỏ thái độ. Bên hông ông ta đeo Ngọc Như Ý, đó là vật Thánh thượng ban cho ông ta. Trong lòng ông ta liền biết rõ, đây thực ra chính là ám thị của Thánh thượng, kỳ thi huyện hợp với ý người, quả nhiên bị Dương Nguyên Khánh nói đúng.

Cũng chính vì như vậy, Ngư Câu La rất coi trọng kỳ thi huyện. Không chỉ có huyện Đại Lợi, còn có châu nha Phong Châu, huyện Ngũ Nguyên, huyện Phong Chân, một châu và ba huyện đều thiếu huyện lại, cũng triệu tập kỳ thi. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến kỳ thi huyện được tổ chức ở huyện Ngũ Nguyên.

Thật ra Bùi Củ cũng chỉ nhắc nhở bọn họ, cũng không có ý gì khác. Ông ta thấy cả hai người này đều không muốn nói nhiều đến kỳ thi này, liền chuyển đề tài, cười nói với Dương Nguyên Khánh:

- Nói chuyện chính đi! Nguyên Khánh, nghe Ngư tổng quản nói, ngươi quen biết người bên Khế Bật?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

- Không chỉ đơn giản là quen biết đâu! Lần này đối phó với Tiết Diên Đà, Khế Bật sẽ cùng hợp tác tác chiến với chúng ta.