Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 485: Ẩn trốn ở Thượng Lạc




Hôm nay hắn lại cứu mình một mạng. Sắc mặt Dương Quảng bắt đầu dịu xuống. Ông ta thở dài nói:

- Trẫm thừa nhận công lao và thành tích của khanh hôm nay. Quả thật khanh có công cứu giá. Trẫm sẽ phong thưởng cho khanh. Vậy khanh có yêu cầu gì?

Dương Nguyên Khánh nhận xích ưng chiến kỳ từ trong tay thân vệ. Hắn mở chiến kỳ ra. Trên mặt chiến kỳ lộ ra màu đỏ tươi của lá cờ và con chim ưng đen đang giương cánh muốn bay. Hăn cao giọng nói:

- Bệ hạ, đây là xích ưng chiến kỳ của quân Phong Châu. Cờ đỏ là cờ xí của Đại Tùy. Chim ưng là tượng trưng của Phong Châu. Khẩn cầu bệ hạ ban lá cờ này cho vi thần.

Dương Quảng hiểu được ý của Dương Nguyên Khánh. Ông ta thừa nhận chiến kỳ này, chẳng khác nào thừa nhận Dương Nguyên Khánh ôm Tùy tự lập. Ông ta có chút do dự. Dương Cung Đạo ở phía sau ông ta nhắc nhở.

- Bệ hạ, ban thưởng cờ cho Phong Châu!

Dương Quảng gật đầu. Ông ta cất cao giọng nói:

- Trẫm sẽ ban chiến kỳ này cho tướng sĩ quân Phong Châu, khen ngợi công lao và thành tích của các khanh. Từ nay về sau chiến kỳ chính là chiến kỳ của Đại Tùy.

Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, quì một gối.

- Thần tạ ơn bệ hạ ban thưởng cờ!

Bốn vạn Phong Châu đại quân cũng đồng thời xoay người xuống ngựa, đồng loạt quì một gối, âm thanh hùng tráng vang vọng dưới bầu trời thành Nhạn Môn.

- Thánh Thượng vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Trong lòng Dương Quảng có chút không vui. mấy vạn đại quân sắc bén như thế, cũng không ra sức phục vụ mình. Ông ta lại cao giọng nói:

- Dương ái khanh, khanh có công cứu giá, trẫm chính thức gia phong khanh là Tổng quản Phong Châu, sửa tước là Sở Quốc Công, hy vọng khanh sẽ luôn giống như bây giờ, nguyện trung thành với trẫm, nguyện trung thành với Đại Tùy. Ba quân tướng sĩ Phong Châu, trẫm ban cho ngàn xếp lụa, bày tỏ lòng khen ngợi!

- Thần tạ ơn bệ hạ phong thưởng!

Dương Nguyên Khánh đứng lên, lại ở trên ngựa ôm quyền nói:

- Mặc dù Đột Quyết bại, nhưng nguyên khí chưa mất. Phong Châu bỏ trống, thần nhất định phải lập tức chạy về. Thần đã đoạt lại thành Lục Hợp cho bệ hạ, hiện đang ở ngoài huyện Thiện Dương. Hy vọng bệ hạ bảo trọng long thể, thần cáo từ!

Nói xong, hắn cũng không đợi Dương Quảng chấp thuận, quay đầu ngựa rời khỏi thành, dẫn đầu đại quân gấp rút chạy về hướng Tây Hình Quan.

Dương Quảng nhìn theo bóng dáng Dương Nguyên Khánh đang rời đi, không khỏi khẽ thở dài một cái, trong lòng buồn bã mất mát.

Giống như các quận khác trong thiên hạ, trộm cướp trong quận Thượng Lặc cũng mọc lên như cỏ xuân, dân chúng tạo phản nhiều vô số. Trong quận Thượng Lạc có mười mấy nhóm loạn phỉ chiếm núi xưng vương, nhóm lớn thì mấy ngàn người, nhỏ thì có mấy trăm, trong đó Đỗ Thiếu Dương ở núi Hùng Nhĩ là nổi danh nhất.

Phản quân Dương Huyền Cảm cũng ẩn náu trong quận Thượng Lạc cũng đã được 2 năm. Đầu năm trước Dương Trí Tích nghe được tin tức Dương Huyền Cảm có khả năng trốn ở huyện Thượng Lạc, y dẫn 20 ngàn quân tiến đến càn quét, nhưng không thu hoạch được gì, Dương Huyền Cảm và người trong tộc như biến mất trong không khí.

Mùa hè năm trước, Dương Trí Tích bệnh nặng qua đời, quân đội của y cũng bị điều đi tấn công Triều Tiên, việc bao vây càn quét Dương Huyền Cảm cũng không giải quyết được gì. Dương Quảng chỉ hạ lệnh quân binh khắp nơi nghiêm túc gia tăng lùng sục, đến nay vẫn không có bất kỳ tin tức nào.

Nhưng mà Dương Quảng có nằm mơ cũng chẳng ngờ, Dương Huyền Cảm dùng phương thức đặc biệt trốn ở trong quận Thượng Lạc.

Huyện Thượng Lạc quận lị quận Thượng Lạc nằm ở đầu nguồn sông Dan, cách Trường An hơn 200 dặm, đây là một huyện với hơn 4000 hộ dân. Các quận huyện khác đều có cùng chung tình cảnh là bị loạn phỉ tàn sát bừa bãi, nên các phú hào ở quận Thượng lạc đều trốn vào thị trấn, khiến cho dân số huyện Thượng Lạc tăng vọt. Từ hơn 4000 hộ dân gia tăng đến hơn 10 ngàn hộ, hơn mấy trăm ngàn nhân khẩu, làm cho Thái Thú Trương Tế áp lực tăng cao. Y đã hai lần hướng triều đình xin gia tăng quận binh, cuối cùng triều đình cũng phê chuẩn y chiêu mộ 3000 binh, cũng làm cho quận binh quận Thượng Lạc đạt tới 5000 người, mạnh mẽ phòng bị sự xâm nhập của loạn phỉ.

Trong thị trấn Thượng Lạc đã chật chội không chịu nổi, khắp nơi trên đường xá dựng đầy lều trại của người nghèo, người không có tiền thuê nhà. Người có chút gia sản đều đã thuê phòng ốc, điều kiện tốt thì thuê độc viện, điều kiện bình thường thì thuê một gian nhà, cả nhà chen chúc ở cùng một chỗ.

Mặc dù điều kiện kém cỏi nhưng ít ra có thể làm cho dân chúng bảo toàn tánh mạnh trong loạn thế. Thái thú Trương Tế cũng là người tốt, mỗi ngày đều tổ chức các gia đình giàu có và chùa chiền phát cháo cứu tế. Tự thân quan phủ cũng bày ra trạm tiếp tế cháo, khiến cho dân nghèo có thể miễn cưỡng sống sót.

Sáng hôm nay, Thái thú Trương Tế cũng như mọi ngày, mang theo mười mấy người tâm phúc trên đường phố tuần tra. Trương Tế tuổi chừng 34 – 35, làn da trắng, cử chỉ văn nhã, là bạch diện thư sinh điển hình. Phụ thân Trương Tế tên Trương Hành Chu xuất thân quan văn trong quân đội, năm xưa từng làm Hành quân tư mã của Dương Tố, về sau vì sinh bệnh mà gia đạo sa sút, lúc qua đời còn không mua nổi quan tài, cũng nhờ Dương Tố nghe được tin tức, phái người đưa tiền đến mới có thể an táng.

Trương Tế mang theo mười mấy người đi đến trước một ngõ nhỏ vắng người, anh ta nháy mắt ra hiệu với các tùy tùng, mọi người ngầm hiểu tiếp tục đi tuần. Trương Tế thì vội vàng đi vào ngõ hẻm, đi đến cuối ngõ, tới trước một cánh cửa lớn sơn son, đây là một khu trang viên cỡ trung ước chừng 3 mẫu đất, ẩn sâu trong ngõ nhỏ vắng vẻ.

Trương Tế gõ cửa, một lát sau, có tiếng người vọng ra hỏi:

- Ai vậy?

- Ta là Trương Thái Thú.

Một tiếng cót két vang lên, cửa mở, một tiểu đồng ló đầu ra, cười nói:

- Lão gia vừa mới nói sứ quân sẽ đến, quả nhiên ngài đến đây.

- Ha ha! Ông ấy biết rõ khi nào ta tuần phố.

Trương Tế đi vào sân, một gã đàn ông trung niên từ trong phòng đi ra, một chòm râu dài một thước bay bay trước ngực, người này chính là Dương Huyền Cảm, ông ta được Trương Tế che chở, tránh ở quận Thượng Lạc đã 2 năm.

Lúc trước Dương Huyền Cảm bại lui trong tay còn có hơn 10 ngàn binh lính, nhưng ông ta biết trong quân rồng rắn lẫn lộn, lòng người không giống nhau, sớm hay muộn cũng sẽ bán ông ta, ông ta liền phân phát quân lương, giải tán quân đội. Sau đó ông ta dẫn hơn 2000 nhân mã tâm phúc với ông ta và mấy chục tộc nhân trốn vào quận Thượng Lạc.

Dương Huyền Cảm tự phụ thân phận, hiển nhiên sẽ không vào rừng làm cướp. Nên ông ta đến quận Thượng Lạc tìm Thái Thú Trương Tế, ông ta còn nhớ rõ phụ thân của Trương Tế -Trương Hành Chu từng là thủ hạ của phụ thân ông ta là Dương Tố. Nhưng ông ta cũng không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ rằng Trương Tế vẫn nhớ ân tình ngày xưa, không chỉ thu nhận ông ta và tộc nhân, còn sắp xếp 2000 binh lính của ông ta vào quận binh Thượng Lạc, như thế đã khiến cho Dương Huyền Cảm hoàn toàn biến mất, quân đội của ông ta thậm chí còn được phối hợp với Dương Trí Tích tiến hành tiêu diệt phỉ tặc.

Trốn tránh 2 năm, Dương Huyền Cảm luôn luôn chờ đợi cơ hội Đông Sơn tái khởi.

-Đạt Chi huynh hôm nay đến có việc gì không?

Dương Huyền Cảm chắp tay cười hỏi.

Trương Tế chỉ chỉ vào phòng:

- Chúng ta đi vào bên trong rồi nói chuyện!

Hai người đi vào phòng ngồi xuống, tiểu đồng châm trà cho bọn họ, Dương Huyền Cảm hỏi trước:

- Các binh sĩ có khỏe không?

- Minh công yên tâm, tất cả mọi người tốt lắm. Tạ Ánh Đăng không tồi, không chỉ võ nghệ cao cường, hơn nữa rất có năng lực dẫn đầu binh lính. Dương Nguy cũng là một mãnh tướng, minh công có đại tướng như vậy, đây là may mắn của minh công.

- Đúng vậy! Bọn họ quả thật không khiến cho ta thất vọng, chỉ tiếc nhân tài như vậy quá ít.

- Chỉ cần minh công tái khởi, tự nhiên nhân tài sẽ tấp nập mà đến, ta cảm thấy bên trong ba nhà tất có trung tín, mấu chốt là phải giỏi về dùng người.

Dương Huyền Cảm gật gật đầu, đem đề tài chuyển tới chính sự:

- Đạt Chi tìm ta có việc chi?

Trương Tế trong lòng có chút khẩn trương, vội vàng nói:

- Sáng sớm hôm nay nhận được điệp văn của Binh bộ, triều đình phái Hữu đồn vệ Tướng quân Vũ Văn Hóa Cập dẫn 10 ngàn quân đến quận Thượng Lặc tiêu diệt phỉ tặc.

- Vũ Văn Hóa Cập?

Dương Huyền Cảm ánh mắt lộ ra một chút khinh thường và cười nhạt, ông ta lại hỏi:

- Ngoại trừ Vũ Văn Hóa Cập còn có người khác không?

- Còn có Quang Lộc đại phu Bùi Nhân Cơ.

Trương Tế có chút khẩn trương nói:

- Lần trước Vũ Văn Hóa Cập đi quận Nam Dương tiêu diệt phỉ tặc, bóc lột hơn 100 ngàn xâu tiền, y mượn tiếng tiêu diệt phỉ tặc để thu lấy tiền tài, minh công cảm thấy ta nên đối ứng ra sao?

Dương Huyền Cảm cúi đầu không nói, ông ta cũng không phải suy xét Vũ Văn Hóa Cập tới làm gì? Mà vì Vũ Văn Hóa Cập mang đến 10 ngàn binh lính làm ông ta động tâm. Nếu ông ta có thể có được 10 ngàn binh lính này thì thực lực của ông ta sẽ tăng mạnh, chỉ có điều Bùi Nhân Cơ kinh nghiệm tác chiến phong phú, muốn đối phó người này không phải dễ.

-Khi nào thì y đến tiêu diệt phỉ tặc?

Dương Huyền Cảm lại hỏi.

-Y muốn chuẩn bị một chút, trên điệp văn viết nửa tháng sau, khoảng chừng giữa tháng 9.

Trương Tế còn tưởng rằng Dương Huyền Cảm lo lắng việc Vũ Văn Hóa Cập đến, liền cười nói:

- Minh công không cần lo lắng, trong thị trấn Thượng Lạc phú hộ rất nhiều, lần trước quận Nam Dương cho y 150 ngàn xâu tiền, lần này ta cũng tập hợp mọi người cho y 150 ngàn xâu tiền, y đến không phải vì tiền sao? Làm gì có chuyện vì tiêu diệt phỉ tặc mới đến.

- Không phải!

Dương Huyền cảm lắc đầu.

- Thật ra ta đang suy nghĩ làm sao mới thu được 10 ngàn quân của y.

Đầu tháng 9, thời tiết lạnh dần, hoàng đế Dương Quảng hồi kinh đã được nửa tháng, nhưng sau khi ông ta hồi kinh khoảng 10 ngày, Lê Dương đã xảy ra một chuyện làm kinh sợ thiên hạ. Lý Mật suất lĩnh quân Ngõa Cương phá tan kho lương Lê Dương. Sau khi cướp được kho lương thực chứa mấy triệu thạch này, quân Ngõa Cương tuyên bố mở kho lương Lê Dương phân phát cho thiên hạ. Mười mấy quận ở Hà Nam, Hà Bắc, hơn triệu dân chúng nghe tin mà đến, quan phủ không dám hỏi, quận binh giấu kín đao thương, thanh niên trai tráng ở các quận hân hoan tòng quân, khiến cho quân Ngõa Cương trong mấy ngày ngắn ngủi chiêu mộ hơn 100 ngàn tinh binh, tổng binh lực của trại Ngõa Cương đạt đến hơn 400 ngàn người, thanh danh đại cấn.

Kho lương Lê Dương thất thủ không chỉ làm chấn động Trung Nguyên, còn làm cho kinh thành lâm vào khủng hoảng cực độ. Giá lương thực tăng vọt, chỉ qua một đêm, một đấu gạo 400 tiền tăng lên một đấu gạo 800 tiền. Vì thế quan viên xin nghỉ bệnh không thượng triều có hơn trăm người.

Đây cũng là lần đầu tiên Lý Mật công khai lộ diện, ông ta lấy thân phận quý tộc Quan Lũng tuyên bố mình là thủ lĩnh thứ hai của trại Ngõa Cương, giống như vẽ rồng điểm mắt, làm cho con rồng lớn Ngõa Cương càng sống động, dẫn đến thiên hạ chú ý.

Ở quảng trường điện Tuyên Chính, Nội sử thị lang Tiêu Vũ nhanh chóng bước đi, vẻ mặt sầu lo. Sau khi từ quận Nhạn Môn trở về y phát hiện tình thế bắt đầu chuyển xấu. Ngoài chuyện thiên hạ tạo phản càng ngày càng nghiêm trọng, thì tấu chương của quan phủ khắp nơi bắt đầu giảm mạnh. Thiên hạ dường như yên tĩnh hẳn đi, đây mới là điều làm cho người ta sợ hãi nhất, nó nói lên lòng tin của các quận huyện đối với triều đình bắt đầu xao động.

Mà việc quân Ngõa Cương phá được nhà kho Lê Dương đó là một biến chuyển trọng đại, đánh dấu tính chất của quân Ngõa Cương bắt đầu từ cướp lương thực tạo phản đơn giản, chuyển hướng sang tranh đoạt thiên hạ. Đây cũng là lúc dã tâm của Lý Mật bộc lộ ra ngoài.

Tiêu Vũ thở dài, anh ta cảm giác được loạn trong giặc ngoài đồng thời bùng nổ, đế quốc Đại Tùy ở trong mưa gió lắc lư, nhưng lúc này anh ta lại không lo được giá lương thực, không lo nổi chuyện các quận huyện ly tâm, cũng không lo nổi quân Ngõa Cương đã chuyển biến. Hiện tại anh ta còn một chuyện càng cấp bách hơn, cần được giải quyết.

Sáng sớm lúc vào triều, xe ngựa của anh ta bị mấy chục quan binh cấm vệ quân ngăn lại, hỏi thăm anh ta rằng Thánh Thượng khi nào mới thực hiện phong thưởng của huyện Nhạn Môn. Lúc này anh ta mới nhớ ra, thánh thượng từng đáp ứng trọng thưởng tướng sĩ, người thủ thành sẽ được trọng thưởng. Hiện tại đã qua hơn nửa tháng nhưng một chút tin tức cũng không có, anh ta cũng có chút gấp gáp, nhất định phải lập tức nhắc nhở Thánh Thượng.

Tiêu Vũ đi vào phía trước ngự thư phòng, có mấy chục tên hoạn quan đang đứng ở ngoài cửa, sắc mặt khẩn trương, nơm nớp lo sợ.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một gã hoạn quan cuống quít xua tay:

- Tiêu tướng quốc khẩn trương quay về đi, Thánh Thượng đang nổi trận lôi đình, đã dùng gậy đánh chết ba tên nội thị, ai cũng không dám đi vào.

- Vì sao?

- Không biết nữa, nhưng hình như sau khi Vân Định Hưng đi vào, lửa giận của Thánh Thượng lửa giận bắt đầu bạo phát.

Tiêu Vũ cả kinh:

- Vậy Vân Định Hưng ra sao rồi?

Hoạn quan chỉ chỉ vào ngự thư phòng, nhỏ giọng nói:

- Sinh tử không biết!

Tiêu Vũ lắc đầu, đi vào ngự thư phòng, cho dù Thánh Thượng có tức giận hơn nữa, mình cũng phải đem chuyện này nói ra.

Trong ngự thư phòng, Vân Định Hưng quỳ trên mặt đất, trên trán chảy máu, anh ta ở đấy không dám làm gì dù chỉ là một cử động nhỏ. Dương Quảng mặt tái nhợt, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ông ta cần thuyền rồng để đi tuần ở Giang Đô, mà thuyền rồng đều đã bị Dương Huyền Cảm đốt từ hai năm trước, chỉ có thể lại đóng thuyền mới. Hiện tại đã là tháng 9, ông ta nhất định phải xuất phát trước khi nước bị đóng băng. Vân Định Hưng lại cố tình sống chết nói là không làm được.

Dương Quảng dừng bước, quay đầu lại rống lên:

- Ngươi trả lời rõ ràng cho trẫm, rốt cuộc là lúc nào?

- Thưa bệ hạ, nhanh nhất cũng phải bốn tháng.

- Không được! Trẫm không đợi được, nhiều nhất là hai tháng, thuyền rồng nếu không đóng xong, ngươi chờ rơi đầu đi!

Vân Định Hưng gấp đến độ ầm ầm dập đầu:

- Thưa bệ hạ, kéo dài cho thần thêm một tháng, chỉ có hai tháng thần thật sự không làm được ạ!

Dương Quảng nhìn vào mắt anh ta, âm trầm nói:

- Ba tháng sau sẽ đóng băng rồi, chẳng lẽ ngươi cấu kết với loạn phỉ, muốn vây chết trẫm ở Lạc Dương sao?

Vân Định Hưng hết sức bất đắc dĩ, đành phải lau máu trên trán, khóc nói:

- Thần cho dù mệt chết, cũng nhất định trong hai tháng hoàn thành.

- Đó là chuyện của ngươi, trẫm không quan tâm! Mặc kệ chết bao nhiêu người, trẫm chỉ cần thuyền!

Vân Định Hưng đứng dậy lau nước mắt lui ra, phải trong hai tháng đóng xong mấy trăm cái thuyền lớn, anh ta ngoại trừ đem toàn bộ thợ đóng thuyền ép làm đến mệt chết, cũng không còn cách nào khác.

Đúng lúc này Tiêu Vũ đi đến trước cửa, thật cẩn thận hỏi:

- Thưa bệ hạ, thần có thể vào không ạ?

Dương Quảng thoáng cái trầm mặt xuống, Tiêu Vũ vào lúc không nên xuất hiện đã xuất hiện, nghe được những lời không nên nghe, tra xét bí mật trong lòng mình, mà bí mật này không phải thứ một thần tử nên biết.

-Vì sao không bẩm báo đã tiến vào?

Dương Quảng giọng điệu lạnh băng hỏi.

Tim của Tiêu Vũ chợt lạnh cứng, anh ta quả thật nghe được những lời không nên nghe, Thánh Thượng muốn chạy trốn ra ngoài kinh thành. Điều này nói lên Thánh Thượng trong nội tâm đang sợ hãi, ông ta thậm chí chờ ba tháng cũng không chờ nổi. Hai tháng sau ông ta sẽ chạy trốn, nhưng nếu ông ta chạy trốn đến Giang Đô, Đại Tùy làm sao bây giờ?

Tiêu Vũ âm thầm thở dài, đi lên phía trước khom mình hành lễ nói:

- Thần có việc khẩn cấp cần bẩm báo, xin tha thứ cho thần vô lễ.

- Chuyện gì?

- Thưa bệ hạ, hôm nay mấy chục cấm vệ quân ngăn thần lại, muốn thần thay bọn họ hỏi thăm một công đạo.

Tiêu Vũ không muốn nói toạc ra, anh ta sợ Dương Quảng mất mặt, liền hàm súc nhắc nhở:

- Bệ hạ đã quên hứa hẹn với cấm vệ quân rồi phải không?

- Hứa hẹn gì, trẫm không nhớ rõ.

Dương Quảng lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, nếu là Vũ Văn Thuật hoặc Ngu Thế Cơ, có lẽ sẽ vì ánh mắt này của Dương Quảng mà câm miệng, nhưng Tiêu Vũ là người kiên cường ngay thẳng, anh ta hiểu ánh mắt của Dương Quảng, anh ta cũng hiểu Dương Quảng làm bộ quên, nhưng anh ta vẫn phải nói ra:

- Bệ hạ đã từng ở quận Nhạn Môn đáp ứng qua với ba quân tướng sĩ, người có công thủ thành, trực tiếp trao tặng chức quan lục phẩm, thưởng trăm tấm lụa, thăng chức tăng dần cho người đã có chức quan. Thần vẫn còn nhớ rõ, hiện tại đã qua hơn nửa tháng nhưng bệ hạ vẫn không đề cập đến việc này, tướng sĩ đã bắt đầu bất mãn, bệ hạ không thể thất tín!

Lúc này Dương Quảng đã không thể tiếp tục giả ngu, chỉ là vấn đề này rất khó giải quyết, ông ta oán hận nói:

- Ngươi cho rằng trẫm thực sự đã quên sao? Ngươi thật biết đùa, phong quan lục phẩm cho mấy chục ngàn người, còn có mấy ngàn người tăng đến nhị phẩm thậm chí nhất phẩm, ngươi cho rằng trẫm nên phong thế nào? Mỗi người trăm tấm lụa, tổng cộng là mấy triệu tấm, trẫm tìm đâu ra nhiều lụa như vậy cho bọn họ?

Tiêu Vũ lau mồ hôi hột trên trán, vội vàng nói:

- Nhưng đây là bệ hạ chính miệng đáp ứng.

- Trẫm đáp ứng rồi thì phải làm sao? Bọn họ là quân đội, chẳng lẽ đánh giặc không phải là chức trách của bọn họ? Việc đó không riêng gì bảo hộ trẫm, còn bảo vệ bọn họ, chỉ có đánh bại quân Đột Quyết, bọn họ mới có thể sống sót, đạo lý này trẫm biết rõ hơn ngươi.

- Nhưng bệ hạ cũng không thể thất tín như vậy!

Con ngươi của Dương Quảng chậm rãi thu hẹp lại, ánh mắt lóe ra sự hung ác.

- Tiêu tướng quốc, trẫm hoài nghi ngươi giống như đang mua chuộc cấm vệ quân, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?

Tiêu Vũ tức giận đến mức lồng ngực muốn nổ tung, sắc mặt của anh ta tái xanh. Trong lòng cực kỳ phẫn nộ:

- Bệ hạ, thần đang vì xã tắc Đại Tùy mà lo lắng. Nếu như bệ hạ hoài nghi thần có lòng dạ khác, xin bệ hạ bãi miễn chức quan của thần, thần muốn cáo lão về quê!

- Hừ! Ngươi mới hơn 40, ngươi cáo cái gì lão, trẫm biết rõ ngươi muốn trở về triệu tập bộ hạ cũ, ngươi đang đợi thời cơ, trong lòng ngươi vẫn quên không được triều Tây Lương của ngươi đúng không?

Ngực Tiêu Vũ phập phồng mãnh liệt, cổ họng của anh ta đột nhiên thấy ngọt, phun ra một ngụm máu, trước mắt anh ta trở nên đen kịt, anh ta yếu ớt ngã xuống.

Dương Quảng thấy anh ta ngã xuống, nhưng không cảm thông chút nào, cao giọng quát lên:

- Người đâu!

Vài tên thị vệ vội chạy vào, Dương Quảng chỉ vào Tiêu Vũ nói:

- Đem người này kéo ra ngoài, ném ra Đoạn môn!

Sau một lát, ông ta lại nói:

- Truyền ý chỉ của trẫm, điều Tiêu Vũ về quận Hà Trì làm Thái Thú, lập tức đi nhậm chức.

Tin tức Tiêu Vũ bị đuổi ra hoàng thành, điều về quận Hà Trì làm Thái Thú được truyền khắp nơi với tốc độ rất nhanh. Mọi người đều hỏi thăm xem Tiêu quốc cữu rốt cuộc phạm vào sai lầm gì, vậy mà bị thánh thượng dùng phương pháp gần như nhục nhã bãi miễn.

Những tin đồn lan truyền một cách nhanh chóng, lúc này lòng người trong triều đình đã rối loạn, chỉ cần một biến động nhỏ cũng sẽ làm cho mọi người thấp thỏm, mỗi người đều lo lắng cho Đại Tùy, lo lắng cho tiền đồ của chính mình.