Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 500: Vô cùng lo lắng




Lương Sư Đô dẫn người nhà, chạy nhanh vào hướng quận Kim Thành.

Nhân sự của quận Linh Võ nằm ngoài dự đoán của Dương Nguyên Khánh. Ngoài tâm phúc của hắn và Khâu Hoà, Huyện thừa huyện Hồi Nhạc Trương Tán lấy lý do bệnh tật mà rời khỏi. Các quan khác đều vui sướng ký tên lên thư trung thành. Mọi người đều biết, quan viên của quận Ngũ Nguyên mong đợi đãi ngộ hậu đãi, bổng lộc cao gấp đôi so với triều đình. Nhưng quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh được Thánh thượng thừa nhận. Hắn vẫn trung thành là thần của triều Tuỳ, không có liên quan đến tạo phản. Chính vì điểm này, Dương Nguyên Khánh thuận lợi hoàn thành thôn tính quận Linh Võ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khâu Hoà dưới sự bảo vệ của hơn chục tuỳ tùng ảm đạm rời khỏi quận Linh Võ. Ba trăm kỵ binh của Phong Châu luôn hộ tống y đến vùng tiếp giáp với quận Hoằng Hoá, đưa y ra khỏi quận Linh Võ. Đến đây, Quận Linh Võ giàu có chính thức bị Phong Châu thôn tính. Trở thành quận thứ hai của tổng quản phủ Phong Châu.

Quận Linh Võ có nhiều việc vô cùng phức tạp cần xử lý. Nhưng đối với Dương Nguyên Khánh mà nói, việc cấp bách chính là thành lập đường giao thông nhanh nối liền liên hệ với quận Ngũ Nguyên.

Giao thông thuận lợi là thủ đoạn có hiệu quả nhất để hai bên cùng liên hệ chặt chẽ. Quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên đường xá xa xôi. Khoảng cách từ phía bắc huyện Linh Võ đến quận Ngũ Nguyên xa hơn một ngàn dặm. May mà Dương Quảng năm đó lúc bắc tuần tu sửa mở rộng đường cái bằng phẳng. Khiến người bình thường cưỡi ngựa bốn năm ngày có thể đến nơi. Còn kỵ binh phối hợp hai ngựa, ba ngày có thể chạy xong hành hình.

Đây chỉ là giao thông của nhân viên, còn hàng hoá thì vận chuyển đường thuỷ xa hơn. Hoàng Hà chính là hành lang giao thông tự nhiên nhất của hai nơi. Từ khi bắt đầu vận chuyển quặng sắt và sau khi xây dựng xong ngũ thành Hà Sáo, Quận Ngũ Nguyên kiến tạo mấy nghìn thuyền vận chuyển đáy bằng. Hợp lại thành năm đội ngũ vận chuyển, có thể vận chuyển hàng hoá qua Hoàng Hà đến bất kỳ nơi nào của quận Linh Võ và quận Ngũ Nguyên.

Nhưng mùa đông thì không được, mùa đông Hoàng Hà đóng băng khiến hầu hết vận chuyển hàng hoá ngừng lại. Tuy nhiên, từ năm trước bắt đầu, Phong Châu liền áp dụng một phương thức vận chuyển hàng hoá khác, vận chuyển trên mặt băng. Dùng các xe trượt được trên băng, lợi dụng ưu thế phong phú của súc vật Phong Châu, dùng hai hàng ngựa kéo một xe trượt tuyết chạy trên mặt băng của Hoàng Hà. Thực tế chứng minh, phương thức vận chuyển này không thua gì tàu thuyền. Đây cũng là phương thức vận chuyển vào mùa đông của người bản địa.

Tối ngày thứ hai Dương Nguyên Khánh đến quận Linh Võ, quận Linh Võ bắt đầu rơi trận tuyết đầu tiên, bông tuyết bay lả tả hoa mắt người. Cả bầu trời mờ mịt, đất bị tuyết bay lả tả bao trùm, biến thành một thế giới trắng như tuyết.

Một đêm rơi xuống trận tuyết lớn, tuyết đã dần dần dừng lại. Nhưng bầu trời vẫn bay tới tấp bông tuyết nhỏ, đang bay múa trong không trung. Dương Nguyên Khánh dẫn một đám quan viên thị sát bên bờ Hoàng Hà. Hoàng Hà của quận Linh Võ và Phong Châu đã đóng băng. Mặt sông băng đã kết lại. Trên mặt nước phủ tuyết dày nửa thước. Tuyết này sẽ không bị tan, sau khi đến mùa xuân, cùng với tầng băng bên dưới, hoà vào trong nước Hoàng Hà cuồn cuộn.

Vốn ánh sáng như gương, mặt băng không thấy tung tích của người. Vì trận tuyết này đến, bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn. Tuyết rơi xuống, mọi người không ngại ở trên mặt băng trượt ngã, tuyết rơi rồi, càng lợi cưỡi ngựa chạy trên mặt băng. Thỉnh thoảng có thể thấy được một chiếc xe trượt tuyết lao đi vùn vụt.

Mặt sông Hoàng Hà của quận Linh Võ dài có vài dặm. Bởi vì hầu hết mọi người đều ngồi xe trượt tuyết qua sông, rất nhiều phu xe khách đều tụ tập ở bến tàu, chờ khách đến cửa.

Huyện lệnh Tống Tương của huyện Hồi Nhạc dẫn Dương Nguyên Khánh và một đám quan quân thị sát bên Hoàng Hà. Bọn họ đến bến tàu trước, mấy chục phu xe đợi khách đều dồn dập tản ra. Y đến trước một chiếc xe trượt tuyết mô hình lớn. Nói với Dương Nguyên Khánh:

-Dương tổng quản, đây chính là xe trượt tuyết chuyển hàng mùa đông của vùng đất này, bình thường đều giống cái này.

Thật ra, Dương Nguyên Khánh hoàn toàn không phải là đến xem phương tiện giao thông. Xe trượt tuyết vận chuyển hàng mô hình lớn Phong Châu cũng có rất nhiều. Hắn muốn tiếp cận kho hàng lớn của bến tàu ở bên cạnh. Đồng thời xây dựng bến tàu, cũng xây dựng tuyến đường vận chuyển mùa đông từ quận Ngũ Nguyên đến quận Linh Võ. Cả mùa đông, giữa quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ không có bất kỳ qua lại nào.

Tuy nhiên, xe trượt tuyết chở hàng mô hình lớn này hắn cũng cần, hắn đang muốn chuyển lô sắt thô tốt nhất trong kho quận Linh Võ đến quận Ngũ Nguyên.

Dương Nguyên Khánh đi đến trước xe trượt tuyết. Hắn cúi đầu nhìn xe trượt tuyết mô hình lớn này. Xe trượt tuyết dùng hai thân gỗ HӠliễu làm thành. Mặt trước chếch lên một chút để cản tuyết, bên trên một tầng da trâu, làm rất đơn giản, so với xe trượt tuyết quân dụng của Phong Châu, loại xe trượt tuyết này chỉ có thể coi là mô hình nhỏ, chỉ có một ngựa kéo.

Dương Nguyên Khánh nhấc vó ngựa lên xem, dùng móng sắt ngựa bình thường. Không phải là móng sắt ngựa đặc biệt. Loại này ngựa chạy không được quãng đường dài, khiến trong lòng hắn có chút thất vọng.

-Có thể một lần kéo được bao nhiêu hàng hoá?

Dương Nguyên Khánh hỏi phu xe.

Phu xe không biết thân phận của Dương Nguyên Khánh. Nhưng gã cũng biết Huyện lệnh, thấy Huyện lệnh rất cung kính với Dương Nguyên Khánh, trong lòng gã liền sợ hãi, khom người nói:

-Hồi bẩm lão gia, nhiều nhất có thể kéo được hai thạch hàng hoá. Cộng thêm hai người.

-Vậy có thể chạy được bao xa?

Dương Nguyên Khánh lại hỏi.

-Xa nhất chạy qua huyện Hoằng Tĩnh, hơn một trăm dặm, xa hơn nữa không được. Nếu thêm một ngựa, vậy có thể chạy đến huyện Linh Võ.

Dương Nguyên Khánh lắc đầu, lượng hàng vận chuyển quá ít, xe trượt tuyết lớn của hắn một lần có thể chuyển được sáu thạch lương thực, thậm chí còn có thể kéo được thuyền đáy bằng đi lại trên mặt sông. Xe trượt tuyết bên này không thể thoả mãn nhu cầu của hắn.

Dương Nguyên Khánh liền quay đầu lại lệnh:

-Gửi thư bồ câu đến Phong Châu, bảo Đỗ trưởng sử điều hai nghìn xe trượt tuyết mô hình lớn, tiện thể chuyển đến một số tiền cho ta.

Một gã thân binh nhận lời, lập tức đi bố trí. Dương Nguyên Khánh lại nói với Thái thú tân nhiệm Trương Đình và Đốc quân Hàn Hữu Phượng trú tại quận Linh Võ:

-Bây giờ, nhiệm vụ đầu tiên chính là phải liên kết chặt chẽ quận Ngũ Nguyên và quận Linh Võ lại. Bao gồm trạm Ưng, bến tàu còn có trạm Dịch, trạm Dịch tại cảnh nội quận Ngũ Nguyên Thôi Quân Túc đã bắt tay xây dựng cải tạo rồi. Trong quận Linh Võ cũng tăng tốc độ hơn. Theo tiêu chuẩn của Phong Châu, mỗi đoạn tám mươi dặm xây một trạm dừng chân. Ta yêu cầu mùa đông này phải xây xong. Yêu cầu này hẳn không khó.

Trương Đình gật gật đầu:

-Ty chức hiểu, lập tức bắt tay chuẩn bị.

-Còn nữa chính là vận chuyển hàng hoá của mùa đông.

Dương Nguyên Khánh lại cười nói với Trương Đình:

-Ta đã bảo Đỗ trưởng sử điều hai nghìn xe trượt tuyết lớn tới. Chuyên trang bị cho quận Linh Võ. Ngươi phải lợi dụng hết, nếu các nguyên liệu mà xây trạm Dịch cần dùng, có thể dùng nó vận chuyển. Có đồ vật gì chuyển đến quận Ngũ Nguyên, cũng có thể dùng nó, Còn nữa chính là đóng thuyền, mặt nước quận Linh Võ rộng, càng thích hợp cho đóng thuyền. Ta chuẩn bị chuyển phường đóng thuyền của Phong Châu đến quận Linh Võ. Địa điểm do ngươi lựa chọn. Việc này ta uỷ thác cho ngươi, ta không có thời gian suy xét việc này.

-Tổng quản không cần bàn giao từng cái một, ty chức đều hiểu, còn xây dựng Quan học, cửa hàng, còn điều chỉnh thuế…. Hầu hết việc đều cần ty chức làm, ty chức đều sẽ làm ổn thoả.

-Ngươi hiểu được là tốt. Nhưng quan trọng nhất là giao thông.

Sở dĩ Dương Nguyên Khánh cực kỳ coi trọng giao thông, chính là vì hắn lo lắng Đột Quyết. Một khi Đột Quyết tấn công Phong Châu, như vậy hầu hết vật tư con người Phong Châu cần chuyển đến quận Linh Võ. Cứ như thế, tính quan trọng của giao thông hai vùng vô cùng cấp bách.

Đây cũng là nguyên nhân Dương Nguyên Khánh nóng lòng thâu tóm quận Linh Võ. Hắn chuẩn bị coi quận Linh Võ là hậu phương của Phong Châu. Dân chúng của Phong Châu dần dần chuyển đến quận Linh Võ, Phong Châu là nơi trú quân.

Vị trí chiến lược của Phong Châu bất lợi, đây cũng là tai hoạ ngầm hắn đang đối mặt. Trong lòng Dương Nguyên Khánh rõ hơn ai. Nguy cơ Nhạn Môn lần này, nếu không phải Hoàng đế đại Tuỳ thu hút đại quân Đột Quyết, hắn sẽ vô cùng nguy hiểm.

Bốn mươi ngàn thiết kỵ binh đè áp Phong Châu, đủ để phá huỷ tất cả mà hắn nhiều năm tích góp. Cho nên hắn mới vội vàng thôn tính quận Linh Võ, chuyển dân chúng lương thảo của hắn đến quận Linh Võ.

Bây giờ là tháng mười một năm Đại Nghiệp thứ 11, phải nói thời giàn còn khá dư dả. Nhưng phòng ngừa chu đáo, xây dựng cơ sở của quận Linh Võ, bến bãi, kho hàng cũng cần nhanh chóng cải tạo.

Dương Nguyên Khánh lại nói với Đốc quân Hàn Hữu Phượng:

-Ta thấy trong thành huyện Hồi Nhạc có đất trống rất lớn. Không ngại dùng để xây dựng kho lương thảo. Ta muốn chuyển triệu thạch lương thực đến trước, một kho lương chứa hai mươi nghìn thạch. Vậy ít nhất dựng năm mươi kho. Ngươi cho ta một thời gian, ngươi lúc nào có thể hoàn công?

Hàn Hữu Phượng cúi đầu suy nghĩ nói:

-Ty chức có thể động viên tất cả quân lính xây dựng kho hàng. Nhanh nhất là trước tháng hai năm sau, có thể hoàn thành xây dựng năm mươi kho hàng này.

-Được! Vậy ta vận chuyển lương thảo quy mô nhỏ đến trước. Một khi kho lương của ngươi xây dựng xong, ta liền bắt đầu dùng thuyền quy mô lớn chuyển đến.