Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 556: Ai làm chủ tướng




Tiếp đó là người thứ hai, người thứ ba, có tới mấy chục người từ dưới hầm ngầm chui lên, bọn họ chuyển những thùng dầu hỏa ra ngoài. Địa đạo này thông tới ngoài thành, đây là mẹo cũ đã thiêu rụi quân Đột Quyết ở thành Đại Lợi. Mặc dù quân Lưu Vũ Chu rất cẩn thận, chúng cũng đã phái người kiểm tra mặt đất trong kho hàng nhưng bọn họ lại không thể vì kiểm tra mặt đất mà chuyển năm ngàn thạch lương thực này ra chỗ khác. Còn địa đạo này lại nằm ở giữa đống lương thực, bốn phía bị đống lương thực trùm kín.

Hành động của mấy sĩ binh quân Tùy rất nhanh nhẹn. Bọn họ đặt một chiếc thang lên trên đống lương thực rồi trèo lên tưới dầu hỏa lên trên đống lương thực, lên trên vách tường, đặt những bao tải đã được ngâm qua dầu ở khắp nơi. Bọn họ hành động ở bên trong còn đám lính canh gác ở bên ngoài lại không hề phát hiện ra. Nửa canh giờ sau, hơn trăm thùng dầu hỏa đã được rải khắp kho hàng.

Các sĩ binh bắt đầu nhanh chóng rút lui, tên sĩ binh cuối cùng đánh lửa kêu ‘Xẹt’ một tiếng, một ngọn lửa xuất hiện trên tay gã, gã châm lửa vào một tấm vải dầu rồi ném ra. Miếng vải dầu bén lửa sang dầu trên đống lương thực, ngọn lửa màu xanh lam bắt đầu lan ra nhanh chóng.

Đám sĩ binh đóng tấm sàn lại, hàng chục người nhanh chóng chui qua con đường hầm dài trăm trượng này để ra ngoài. Lối ra của con hầm này nằm ở trong một rừng cây ngoài thành. Lúc này, ba dặm ngoài bờ sông Hoàng Hà có một con thuyền lớn ngàn thạch đang bỏ neo.

Ngọn lửa càng cháy càng mạnh, khói đặc cuồn cuộn, các sĩ binh ở bên ngoài cũng đã phát hiện ra đám cháy. Keng! Keng! Keng! Những tiếng chuông cảnh báo kêu vang. Tám ngàn lính canh gác loạn cả lên, có người chạy về chỗ Lưu Vũ Chu bẩm báo, những sĩ binh khác đều chạy tới con kênh gần đó lấy nước dập lửa. Nhưng điều không may là, cửa chính của nhà kho đã bị xích sắt và ba chiếc khóa lớn khóa lại rồi, mà một chiếc chìa khóa trong số đó lại ở trong tay Lưu Vũ Chu. Bọn họ không có cách nào để vào trong cả, chỉ có thể tạt nước ở bên ngoài nhưng chẳng có chút tác dụng nào.

Được thế gió, ngọn lửa lại càng mạnh hơn, xuyên cả lên nóc kho hàng, bùng lên cao hơn mười trượng. Quân Phong Châu đã tính toán cẩn thận hết rồi, bọn họ để lương thực ở góc phía đông của kho hàng, như vậy ngọn lửa lớn sẽ mượn thế gió đông nam mà nuốt về hướng tây bắc, châm cháy kho hàng số hai chỉ cách đó một trượng nữa, chẳng bao lâu thì ngọn lửa sẽ lan sang kho hàng số ba. Thế lửa mãnh liệt, đám lính cứu hỏa bắt đầu hoảng sợ chạy trốn.

Lưu Vũ Chu nhìn ngọn lửa cháy ngút trời phía trên kho hàng thì sốt ruột hét lớn:

-Cứu hỏa! Toàn bộ quân đội đi cứu hỏa, mang toàn bộ lương thực ra đây cho ta.

-Bệ hạ! Ngọn lửa quá lớn, các huynh đệ không thể vào trong được!

Lưu Vũ Chu tuyệt vọng ngồi xuống đất khóc không ra nước mắt. Y biết lần này thì thật sự xong rồi, ngay cả lương thực cho ngày mai cũng không kiếm đâu ra được nữa.

Ngọn lửa ngút trời khiến hơn mười vạn quân đóng ngoài thành bừng tỉnh, các binh sĩ đều tụ tập hết ngoài doanh trại nhìn về phía đám lửa lớn. Lúc này, tin tức huyện Thiện Dương bị quân Tùy chiếm đóng đã truyền đi khắp nơi, có người hét lớn:

-Quân lương không còn, nhà cũng không còn, mọi người bây giờ không chạy còn đợi tới khi nào nữa?

-Ba mươi vạn quân Phong Châu đã đánh tới rồi!

Thám tử của quân Phong Châu trà trộn vào trong đám quân tung đủ các loại tin, sợ rằng cứ kéo dài như vậy lòng quân sẽ dao động, sĩ khí giảm xuống tới mức thấp nhất. Những sĩ binh đóng quân ở ngoài thành vốn đã không phải là quân đội nòng cốt của Lưu Vũ Chu, phần lớn họ đều là những dân phu mà y bắt được nên họ vốn dĩ đã không muốn bán mạng. Hiện giờ ngay cả lương thực cũng không còn nữa, lòng quân đã bắt đầu tan rã rồi.

Đầu tiên là xuất hiện tình trạng binh lính bên ngoai tháo chạy, giống như tuyết lở vậy, một người chạy trốn lại kéo theo mười người nữa muốn trốn, mười người lại kéo theo tới trăm người. Số binh sĩ bỏ lại vũ khí chạy trốn ngày càng đông, hàng nghìn người, hàng vạn người. Quan quân quát mắng không được, một viên quan quân giết liền một lúc hai người để cảnh cáo nhưng lại khiến các sĩ binh vô cùng phẫn nộ rồi cuối cùng bị chết trong loạn đao.

Cuộc chạy trốn quy mô lớn cuối cùng cũng nổ ra.

Đúng lúc này, ba vạn kỵ binh tinh nhuệ của Dương Nguyên Khánh xuất hiện ở cách đó chừng năm dặm. Nhìn ngọn lửa lớn ngút trời, Dương Nguyên Khánh hạ lệnh:

-Đóng cửa thành lại, không cho quân trong thành chạy trốn.

Ba vạn kỵ binh ùn ùn bao phủ cả trời đất đánh tới thành Du Lâm, giống hệt như sấm rền cuồn cuộn trong đêm vậy.

Trời dần dần sáng, từng đội từng đội quân của Lưu Vũ Chu từ trong thành đi ra đầu hàng. Mười mấy viên đại tướng cùng thần tử của Lưu Vũ Chu quỳ xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh, viên tướng cầm đầu Phan Luân giơ cao đầu của Lưu Vũ Chu lên:

-Lưu Vũ Chu bạo ngược bất nghĩa, giết hại dân chúng Mã Ấp, chúng ty chức không thể nhẫn nhịn được nữa. Nay xin lấy đầu y dâng lên Tổng quản, nguyện dốc sức vì Tổng quản.

Dương Nguyên Khánh cười cười trấn an bọn họ:

-Ta biết các ngươi đều là người trung nghĩa, đi theo Lưu Vũ Chu cũng là vạn bất đắc dĩ. Sở dĩ ta không tấn công chính là vì không muốn biến quận Mã Ấp thành cảnh hoang tàn. Đa số mọi người ở đây đều là cường hào Mã Ấp, Nhạn Môn, hy vọng mọi người có thể giúp ta an dân, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.

Mọi người mừng rỡ, cùng nhau cao giọng nói:

-Chúng ty chức nguyện thay Tổng quản an dân!

Lúc này, một gã lính báo tin chạy tới bẩm báo:

-Khởi bẩm Tổng quản, quân đội Tống Kim Cương đã rút lui về phía nam, y có để lại một bức thư cho Tổng quản.

Tên lính đó dâng bức thư lên cho Dương Nguyên Khánh, hắn mở bức thư ra, trong thư chỉ có một câu:

-Nguyện tới phía nam Thái Nguyên, thay Tổng quản áp chế quân đội phía bắc.

Dương Nguyên Khánh mỉm cười, Tống Kim Cương quả nhiên biết thời thế. Hắn nhận lấy đầu của Lưu Vũ Chu, giao cho thân binh Giáo Úy đứng bên cạnh:

-Lấy hộp gấm cất giữ cẩn thận, phái người mang tới Giang Đô dâng lên Hoàng Thượng!

Tin tức Dương Nguyên Khánh đông chinh thông qua chim đưa thư của thành Thái Nguyên đã truyền tới Trường An.

Lúc này đại quân Tiết Cử đã rút lui về quận Thiên Thủy. Lý Uyên dùng ba nghìn lạng vàng để chuộc lại ba người Lưu Hoằng Cơ, Mộ Dung La Nhãn và Lý An Viễn. Trường An đã tạm thời yên ổn hơn một chút. Đào binh trốn chạy từ Lạc Dương và Giang Đô cùng con cháu của quý tộc Quan Lũng đều đã về tới Quan Trung. Chỉ tính riêng số lượng quan viên trốn chạy đã có tới hơn trăm người, ngay cả Độc Cô Chấn cũng dẫn gia tộc mình quay về.

Lý Uyên mừng rỡ, y bổ nhiệm Độc Cô Chấn làm Thượng thư Hữu phó xạ, bổ nhiệm Vi Tân nhận chức Nạp Ngôn, tất cả những quan viên quay trở lại đều được phong chức tước, người đời ai nấy đều ca tụng Lý Uyên là một trưởng giả độ lượng.

Quý tộc Quan Lũng dốc sức ủng hộ Lý Uyên, tất cả những gia tộc lớn có tiền góp tiền, có sức góp sức. Gia tộc Độc Cô hiến cho Lý Uyên hai vạn thạch lương thực, ba triệu xâu tiền. Quan khố của Lý Uyên cũng vì thế mà sung túc, binh lương đầy đủ, còn phong trào quay trở về của các sĩ binh khiến lực lượng quân đội của Lý Uyên ngày càng được tăng cường.

Lúc này, binh lực của y ở Quan Trung đã đạt tới hai mươi vạn người, trong đó con cháu quý tộc Quan Lũng chiếm tới phân nửa. Lại cộng thêm ba vạn quân đội của Hà Đông và Thái Nguyên nữa, quân đội của y đã lên tới gần ba mươi vạn người. Với thế lực hùng mạnh, dưới sự yêu cầu thống nhất của các quan viên, Lý Uyên chính thức đổi tên quân đội của mình thành Đường Vương quân, gọi tắt là quân Đường.

Y ra lệnh Sài Thiệu thống lĩnh ba vạn quân xây công sự ở Thiển Thủy Nguyên, Khuất Đột Thông làm phó tướng, phụ trách phòng ngự ở bắc lộ. Y lại lệnh cho con thứ Lý Thế Dân làm nguyên soái của nhóm quân phía tây, Đậu Kháng làm phó soái, hai người dẫn năm vạn quân giao đấu với Tiết Cử. Còn Lý Thần Thông thuyết phục Tây Lương Lý Quỹ. Hai quân liên minh, Lý Quỹ phái ba vạn quân tiến về quận Nam Thành ở phía nam phối hợp với quân Đường đối phó với Tiết Cử.

Lý Hiếu Cung mặc dù bị Tiết Cử đánh bại ở Thiển Thủy Nguyên nhưng y lại dẫn ba vạn quân đánh cho đám loại phỉ Chu Kiệt ở quận Thượng Lạc đại bại. Y đã lấy lại được quận Thượng Lạc đồng thời phái trọng binh canh giữ Vũ Quan. Lý Uyên liền mệnh y làm Nguyên soái của đội quân phía nam, thống lĩnh năm vạn quân tiến vào Hán Trung Ba Thục.

Trong khi Lý Uyên tấn công bốn phía, khúc khải hoàn ca đang liên tấu thì một tin tức khiến y vô vùng hoang mang truyền tới. Dương Nguyên Khánh đích thân thống lĩnh trọng binh đông chinh, hiện giờ đang xuất hiện ở quận Mã Ấp.

Trong cung điện Vũ Đức, Lý Uyên ngồi trước tấm bản đồ đã sắp được hai canh giờ. Mặc dù lúc này thế lực của y rất mạnh nhưng y lại vô cùng sợ Dương Nguyên Khánh. Y vẫn luôn coi Dương Nguyên Khánh là kẻ thù lớn của mình. Hôm nay Dương Nguyên Khánh đích thân thống lĩnh quân đông chinh, y ngay lập tức nghĩ đến Thái Nguyên của mình. Dương Nguyên Khánh đã đông chinh rồi, vậy thì tấn công Thái Nguyên cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

Nên đối phó thế nào với đội quân đông chinh của Dương Nguyên Khánh đây? Làm thế nào mới giữ vững được Thái Nguyên? Lúc này Lý Uyên cuối cùng cũng tin lời nhắc nhở của đứa con thứ Lý Thế Dân. Ý đồ tiến vào Quan Trung của Dương Nguyên Khánh là muốn trói chặt quân đội của y, mục đích thật sự của Dương Nguyên Khánh chính là đông tiến.

Tuy nhiên, cho dù có tin thì cũng chẳng làm gì được. Hiện giờ y đã không còn cách nào lo cho Hà Đông và Thái Nguyên nữa rồi. Y xuất quân bốn phía, số quân dư thừa còn lại có thể triệu tập cũng chỉ có năm vạn người, hơn nữa năm vạn người này còn phải bảo vệ Trường An. *Trừ phi y rút đội quân đội của Lý Hiếu Cung đang nam hạ Ba Thục trở về. Nhưng phương án này không thể thực hiện được. Nếu như y bỏ qua Ba Thục, vậy thì quân Tây Lương Tiêu Tiển nhất định sẽ chiếm mất, còn các quận ở Hán Trung Ba Thục đều bày tỏ ý nguyện trung thành với y, đây là cái giá mà y không thể gánh được.

Trong lòng Lý Uyên vô cùng rối rắm. Lúc này, đứa con cả Lý Kiến Thành vẫn đứng bên cạnh y từ nãy tới giờ nhỏ giọng nói:

-Phụ thân, con cho rằng tình thế hiện giờ vẫn chưa tới mức nghiêm trọng như vậy, cha cũng không cần quá nhọc lòng như thế.

Lý Uyên liếc mắt nhìn đứa con một cái:

-Con nói lý do xem nào!

Lý Kiến Thành do lần trước phán đoán sai nguyên nhân tiến vào Quan Trung của Dương Nguyên Khánh nên trong lòng thực sự có chút bất an. Y vẫn luôn không dám nhiều lời. Nhưng do thấy phụ thân lo âu quá nhiều nên y cũng không đành lòng, cuối cùng mới *mở miệng khuyên bảo.

-Phụ thân, con cho rằng Dương Nguyên Khánh vừa mới đại chiến với Đột Quyết, tổn thất nghiêm trọng. Hắn còn phải phòng ngự ở Phong Châu và quận Linh Võ, hắn cơ bản không thể phái quá nhiều binh lực xuất chinh. Tin tức hiện giờ mà chúng ta nhận được là hắn chỉ dẫn ba vạn quân, điều này có thể minh chứng cho phán đoán của con. Cho dù hắn có tiêu diệt Lưu Vũ Chu, chiếm được thêm không ít binh lực nhưng sức chiến đấu của quân Lưu Vũ Chu đã yếu đi rất nhiều. Trên thực tế, về mặt binh lực chúng ta không hề yếu hơn hắn. Hơn nữa chúng ta còn có thành Thái Nguyên kiên cố, con cho rằng, vấn đề quan trọng là chọn được tướng soái giỏi. Phụ thân nên suy xét kỹ điểm này.

Lý Uyên gật gật đầu, đứa con cả nói có lý. Y lại hỏi:

-Con thấy ai làm chủ tướng thì ổn?

-Con xin kiến nghị cho Khuất Đột Thông làm chủ tướng, khả năng phòng thủ của y rất mạnh, hơn nữa Dương Nguyên Khánh lại có chút kiêng kị với y.

Lý Kiến Thành nhắc tới Khuất Đột Thông, Lý Uyên khẽ chau mày quay sang hỏi Kiến Thành:

-Sao Dương Nguyên Khánh lại kiêng kị Khuất Đột Thông?

-Phụ thân đã quên rồi sao? Đại Nghiệp năm thứ chín, Khuất Đột Thông được bổ nhiệm làm Tổng quản các quận Quan Nội, thống lĩnh năm vạn quân chiếm giữ quận Diên An. Suốt hai năm trời Dương Nguyên Khánh không dám động vào y, mãi tới năm ngoái khi bao vây Nhạn Môn, Khuất Đột Thông mới bị đánh bại. Điều này không phù hợp với tác phong của Dương Nguyên Khánh, chỉ có thể giải thích rằng Dương Nguyên Khánh có chút kiêng kị Khuất Đột Thông mà thôi.

Lời của Lý Kiến Thành mặc dù có lý nhưng trong lòng Lý Uyên lại không hoàn toàn tin tưởng vào Khuất Đột Thông. Y nhớ tới Khuất Đột Thông trung thành với triều Tùy ở quận Hà Đông, cuối cùng bị ép buộc mới bất đắc dĩ đầu quân cho mình. Thời gian còn chưa qua hai tháng ngắn ngủi, sao y có thể phong Khuất Đột Thông làm chủ tướng được chứ, chỉ có điều nguyên nhân thực sự thì y không muốn nói ra.

-Nhưng ta lo lắng Khuất Đột Thông có lẽ không hợp với Nguyên Cát, hai người họ thậm chí còn chưa gặp mặt nhau.

-Phụ thân, Nguyên Cát trấn giữ thành Thái Nguyên, Khuất Đột Thông viện trợ từ bên ngoài. Giữa hai người này thực ra chẳng có mối liên hệ nào, có lẽ là không sao.*

-Để ta suy nghĩ một chút, con lui ra trước đi!

-Vâng! Con xin cáo lui!

Lý Kiến Thành biết phụ thân mình không muốn phong Khuất Đột Thông làm chủ tướng nên trong long có chút tiếc nuối. Tuy nhiên y lại không có cách nào nên đành phải thi lễ cáo lui.

Lý Uyên lại trầm tư một lát. Lúc này, thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo:

-Bẩm báo Đại Thừa Tướng, Bùi Trưởng Sử cầu kiến.

Lý Uyên vẫn luôn tín nhiệm Bùi Tịch, y vội vàng nói:

-Nhanh mời vào!

Lát sau, Bùi Tịch vội vàng đi vào, hướng Lý Uyên thi lễ:

-Vi thần Bùi Tịch tham kiến Đường Vương điện hạ!

Lý Uyên không cho người khác gọi y là Đường Vương, không được xưng thần, duy chỉ có Bùi Tịch vẫn luôn xưng Lý Uyên là Đường vương, tự xưng là thần. Cũng vì thế mà Lý Uyên đã trách cứ ông vài lần trước mặt mọi người nhưng ông vẫn không sửa. Lý Uyên cũng không còn cách nào khác.

Lúc này y đã không còn bận tâm tới việc Bùi Tịch xưng hô thế nào nữa rồi. Lý Uyên thở dài nói:

-Trưởng sử có phải vì chuyện của Dương Nguyên Khánh nên đến tìm ta đúng không?

-Dạ đúng!

-Ngồi xuống rồi nói!

Lý Uyên mời Bùi Tịch ngồi xuống, lại sai người dâng trà. Bùi Tịch lúc này mới nói:

-Vi thần khuyên điện hạ không cần phái nhiều quân đâu, chỉ cần phái hai vạn quân là đủ rồi. Quan trọng là phải chọn đúng chủ tướng.

Lý Uyên gật gật đầu:

-Kiến Thành cũng khuyên ta như vậy, ta cũng thấy có lý nhưng mấu chốt là vị chủ tướng này ta không biết nên chọn ai.

Bùi Tịch tò mò hỏi:

-Không biết Thế tử đề cử người nào làm chủ tướng?

-Kiến Thành đề cử Khuất Đột Thông làm chủ tướng.

-Người này không được!

Bùi Tịch lập tức lắc đầu:

-Thần không tán thành người Thế tử đề cử.

-Vì sao?

-Điện hạ, Khuất Đột Thông đầu hàng chưa tới hai tháng, gia quyến vẫn còn lưu ở Lạc Dương. Một khi Việt Vương xá tội cho hắn, triệu hắn tới canh giữ ở điện Lạc Dương, vậy thì liệu hắn có đi hay không?

Lời của Bùi Tịch nói trúng tâm tư của Lý Uyên. Y vốn đang do dự, hiện giờ y đã hạ quyết tâm, quyết không thể phái Khuất Đột Thông làm chủ tướng, ngay cả phó tướng cũng không được.

Bùi Tịch lại nói:

-Vi thần hôm nay tới là muốn nhắc nhở điện hạ, Hà Đông lương thảo giàu có, dân chúng đông đúc, là cứ địa khởi binh tự lập. Vả lại không thể dùng người ngoài làm chủ tướng, vi thần đề cử Lý Thúc Lương làm chủ tướng, Lưu Hoằng Cơ làm phó tướng.

-Nhưng bài học từ trận thảm bại của Dương Huyền Cảm còn đó, giờ lại cho Lý thị làm chủ tướng e rằng sẽ lại dẫm vào vết xe đổ của Dương Huyền Cảm.*

- Không phải!

Bùi Tịch cười nói:

-Bản thân sách lược dùng người trong tộc của Dương Huyền Cảm không sai, chỉ là người trong tộc hắn đa số đều là hạng tầm thường nên mới hỏng chuyện lớn. Còn trong tộc của điện hạ, anh tài không thiếu, có thể dùng được. Hơn nữa võ trọng tộc nhân, văn trọng lương tài, đây là nguyên tắc chiếm giữ thiên hạ, điện hạ không cần đa nghi.

Lý Uyên cuối cùng cũng bị thuyết phục. Kỳ thật người thích hợp nhất là con thứ Lý Thế Dân nhưng Tiết Cử lại trực tiếp uy hiếp Quan Trung, chỉ có Thế Dân mới có thể chống đỡ được. Lý Hiếu Cung lại nam hạ tới Ba Thục. Lý Thúc Lương có vẻ được, y đối nhân xử thế cẩn trọng, thành thạo binh mã nhưng so với Dương Nguyên Khánh *thì Lý Thúc Lương còn kém một chút, vẫn còn cần một sĩ tử mưu lược phụ tá, như vậy là ổn rồi.

Lý Uyên liền cười nói:

-Lý Thúc Lương, Lưu Hoằng Cơ có tài dẫn binh, nhưng sách lược lại có phần kém. Ta muốn mời Trưởng sử đồng hành cùng chúng, tiến về phía bắc cứu Hà Đông, không biết Bùi công có đồng ý hay không?

Bùi Tịch khom người nói:

-Điện hạ có lệnh, Bùi Tịch đâu dám không tuân.

Lý Uyên hạ lệnh, phong Lý Thúc Lương làm hữu Kiêu vệ đại tướng quân, nguyên soái đạo quân tiến về Hà Đông. Toàn bộ quân mã các quận Hà Đông đều chịu sự điều khiển của y. Lại lệnh Lưu Hoằng Cơ làm phó tướng, Bùi Tịch làm Hành quân Tư Mã. Ba người dẫn hai vạn tinh binh Quan Trung tiến tới trợ giúp Hà Đông.

Đúng lúc này, tin tức Dương Nguyên Khánh đánh đại bại Lưu Vũ Chu ở quận Mã Ấp truyền tới, thế cục nguy cấp, Lý Uyên thúc giục Lý Thúc Lương tập tức tiến quân viện trợ.

Lưu Văn Tĩnh vội vàng đi tới trước điện Vũ Đức, y nói với viên thị vệ:

- *Xin chuyển lời tới Tướng quốc, Lưu Văn Tĩnh có việc gấp xin cầu kiến.

Lưu Văn Tĩnh hai ngày trước mới từ Phong Tỉnh quay về. Lý Uyên đích thân bày tiệc rượu an ủi y, thẳng thắn nói là do lỗi của mình, như vậy mới giảm bớt được nỗi sỉ nhục vì bị bắt của Lưu Văn Tĩnh. Lý Uyên còn hạ lệnh ngợi khen Lưu Văn Tĩnh thà chết đói mà vẫn bất khuất kiên cường, thưởng y hai ngàn lượng bạc trắng, bảo y ở nhà an dưỡng, đợi tới khi sức khỏe bình phục rồi mới quay về phục chức. Tất cả những chuyện này khiến Lưu Văn Tĩnh cảm thấy vô cùng cảm động.

*Mấy ngày nay y ở nhà an dưỡng không có tham gia quân vụ, bỗng nhiên nghe tin Lý Uyên phái Lý Thúc Lương làm chủ soái dẫn quân tới Hà Đông cứu viện. Tin này khiến y vô cùng kinh ngạc, thế nên y vội vàng tới đây ngăn cản.

Lát sau, thị vệ đi ra nói:

-Thừa tướng cho mời tiên sinh, mời đi theo ta!

Lưu Văn Tĩnh đi theo viên thị vệ nhanh bước đi vào trong. Vào tới trong phòng, Lưu Văn tĩnh tiến tới thi lễ:

-Ty chức tham kiến Tướng quốc!

-Lưu công đã khỏe hơn chưa?

Lý Uyên vô cùng quan tâm hỏi.

-Đa tạ Tướng quốc quan tâm, sức khỏe ty chức đã hồi phục, bất cứ lúc nào cũng nguyện vì Tướng quốc dốc sức.

-Chưa vội! Chưa vội!

Lý Uyên ha hả mỉm cười:

-Người là đại tài đệ nhất của bổn tướng, sẽ có cơ hội cho ngươi phát triển tài năng. Hiện giờ ta muốn ngươi an dưỡng cho sức khỏe hoàn toàn bình phục, cần thứ gì thì cứ nói.

-Ý tốt của Tướng quốc y chức xin nhận, nhưng ty chức hôm nay tới đây là muốn khuyên Tướng quốc không nên dùng Lý Thúc Lương làm chủ tướng. Mặc dù y có tài nhưng y không phải là đối thủ của Dương Nguyên Khánh. Nếu như y thất bại, e rằng Thái Nguyên sẽ nguy cấp, Hà Đông nguy cấp. Ty chức kiến nghị điều Thế Dân về dẫn quân tới Hà Đông, có thể Đậu Kháng trấn giữ Đại Chấn quan. Chúng ta nên chọn phương án trấn thủ trước, Tiết Cử tất sẽ tiến về phía bắc tấn công Lý Quỹ. Để hai thế lực này đấu với nhau, chúng ta làm ngư ông đắc lợi, đợi đến khi thế cục ở Thái Nguyên ổn định trở lại, chiếm được Ba Phục, rồi sau đó quay lại đối phó với Tiết Cử cũng không muộn.

Lý Uyên khẽ cười nói:

-Thế Dân tuy rằng có khả năng nhưng ta cũng không phải chỉ có một mình đại tướng như hắn. Thúc Lương là đệ của ta, ta rất hiểu y. Từ nhỏ y đã giỏi dẫn ngựa, giỏi binh pháp, có thể nói là văn võ song toàn. Cho dù y có kém hơn một chút nhưng vẫn còn có Bùi Tịch và Lưu Hoằng Cơ phụ tá, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy thừa đủ để đối phó với Dương Nguyên Khánh. Hơn nữa lâm trận đổi tướng là điều đại kỵ trong việc dùng binh, nếu ta đã chọn hắn làm tướng thì sao có thể hối hận được. Lưu công không cần nói nữa, chuyện này ta đã quyết định, không muốn thay đổi nữa.

Lưu Văn Tĩnh sốt ruột, y vẫn còn muốn khuyên ngăn nữa nhưng Lý Uyên lại nói với thị vệ bên cạnh:

-Đem sâm ngàn năm của ta tới đây, ta muốn tặng cho Lưu công tẩm bổ.

Lý Uyên đích thân tiễn Lưu Văn Tĩnh ra ngoài xong. Sau đó y lại quay về phòng đứng trước cửa sổ trầm tư một lát, y quay người chậm rãi lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra. Đây là tin bình an mà Lưu Văn Tĩnh lúc ở Phong Châu viết cho người nhà, Lý Uyên nghe nói Lưu Văn Tĩnh có tin tức liền lấy lý do tưởng niệm mà lấy bức thư này lại đây.

Lý Uyên không chút biểu cảm nhìn phong thư lại một lần nữa, ánh mắt y dừng lại ở hàng chữ cuối cùng: “Phong Châu phì nhiêu, dân chúng an định, quan lại thanh liêm, là nơi mà kẻ sĩ thiên hạ hướng về, là một khối niết bàn trong thời loạn lạc.”

Khóe miệng Lý Uyên lộ ra vẻ cười lạnh khó có thể phát hiện.