Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 606: Phía nam đánh áp Lý Uyên




Đậu Kiến Đức thở thật dài, rút kinh nghiệp xương máu, y cần tiếp nhận giáo huấn lần này, tại sao lại thua, đương nhiên không thể trách quân sư Tống Chính Bản. Đậu Kiến Đức quay đầu nhìn thoáng qua Tống Chính Bản ở phía sau, cách đó không xa. Y cũng bị trúng tên, nằm trên một cỗ kiệu, buồn bực không vui, mấy ngày nay vẫn tự trách bản thân.

Sách lược của Tống Chính Bản là đúng, mấu chốt là mình chọn sai thời điểm. Y không nên lựa chọn hành quân vào ban đêm, quên mất là quân đội Dương Nguyên Khánh giỏi về đánh đêm, cũng quên quân đọi Dương Nguyên Khánh lấy kỵ binh làm chủ. Bọn họ không chọn vùng núi để phục kích, nhất định sẽ tiến công trên bình nguyên, đây chính là không hiểu biết về đối phương, mà quan trọng hơn là kế sách của bọn họ bị Dương Nguyên Khánh nhìn ra. Nói cho cùng, là y chọn sai kẻ thù, y không nên tiến công quận Hà Nội.

Đậu Kiến Đức đau buồn nhắm hai mắt lại, y lần lượt nhớ lại từng gương mặt quen thuộc, lần lượt hiện lên trong đầu y. Bọn họ đã nằm lại trên đất quận Hà Nội, đến thi thể cũng không thể mang về cố hương.

-Vương gia!

Một gã kỵ binh hăng hái chạy tới. Đậu Kiến Đức nghe thấy giọng nói này, là tên thân binh y phái đi đưa thư cho Dương Nguyên Khánh, y mở to mắt hỏi:

-Đưa thư cho Dương Nguyên Khánh rồi sao?

-Đã đưa. Hắn trả lại Vương gia một phong thư.

Tên thân binh đưa thư cho y.

Đậu Kiến Đức vội vàng nhận lấy, vài tên thân binh đốt đuốc lên. Nhờ có ánh lửa, Đậu Kiến Đức nhìn bức thư, cũng chỉ có một câu: ‘Các tu kỳ đức, các an kỳ dân (Mỗi người tự tu đức, tự an dân của mình), mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.’

Đậu Kiến Đức đọc đi đọc lại mấy lần, khóe miệng của y lộ ra một nụ cười khổ. Sớm hay muộn thì Dương Nguyên Khánh muốn tính kế lên Hà Bắc. Y chậm rãi nằm xuống, nhìn lên ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm, ngôi sao bên cạnh có vẻ mờ đi rồi.

Chăm chú nhìn một lúc lâu, y lấy ra một cái kim bài giao cho một gã thân binh:

-Nhanh đi quận Tề, nói với Tử Viên Lãng, ta nhận thỉnh cầu kết thân của hắn, sẽ cưới muội muội của hắn làm Trắc Phi.

Đây là chiến dịch mà y thất bại thảm thiết nhất kể từ khi khởi sự. Trong một đêm, ba mươi tám ngàn lão binh đã trải qua trăm trận chiến bị diệt, bao gồm cả tám ngàn Long Tương quân tinh nhuệ nhất của y, đây là Ngự lâm quân do y hao tổn rất nhiều vốn liếng tạo ra, áo giáp kiên cố nhất, chiến mâu lợi hại nhất, chiến mã cường kiện nhất, cùng với mười dặm chọn một chiến sĩ, cuối cùng chỉ còn lại ba ngàn người khiến cho Đậu Kiến Đức đau thấu ruột gan, vết thương do tên bắn lại bắt đầu đau.

Đậu Kiến Đức ngồi trên một xe kéo do hơn trăm binh lính tháp tùng, trên người đắp một tấm thảm thật dày. Y cũng bị thương, đang lẩn trốn trong hỗn loạn thì bị trúng một mũi tên vào thắt lưng, không thể cưỡi ngựa. Đậu Kiến Đức nằm trên một tấm đệm, đưa mắt nhìn bầu trời phá lệ đầy sao sáng, trong lòng của y phập phồng cảm xúc, thật khó có thể bình ổn.

Trong bóng đêm, quân đội Đậu Kiến Đức chậm rãi rút lui. Bóng đêm bao phủ nhiều đội binh lính, dọc theo đường núi nhấp nhô không bằng phẳng, xếp thành hàng dài, rút khỏi hướng đông, các tướng lĩnh trầm mặc không nói. Vẻ mặt âm trầm cưỡi ngựa đi bên cạnh đội ngũ, trên mặt mỗi người đều toát ra một loại uất hận và không cam lòng.

Trên bản đồ của Đại Tùy, quận Hoằng Nông không sát Hoàng Hà. Một vùng đất dài hẹp ở phía bắc của quận thuộc quận Hà Nam, cứ thế kéo dài đến Đồng Quan, giống như người anh là quận Hà Namuỗi cánh tay dài ôm lấy người em là quận Hoằng Nông. Nhưng về duyên cách lịch sử và phong tục tập quán, vùng đất dài hẹp ven Hoàng Hà bị quận Hà Bắc cướp đi này trước nay đều thuộc sự quản hạt của địa khu Hoằng Nông.

Năm Đại Nghiệp thứ chín, Dương Huyền Cảm tạo phản, Lạc Dương nằm trong thế nguy. Vì để Thái Thú quận Hoằng Nông là Dương Tích Trí lúc bấy giờ ngăn cản Dương Huyền Cảm lui quân vào Quan Trung, Dương Quảng đã hạ chỉ phía tây huyện Thiểm tạm thời đều thuộc quận Hoằng Nông quản hạt, buộc Dương Tích Trí trăm phương ngàn kế ngăn cản Dương Huyền Cảm rút lui về phía tây.

Trên chiếu thư nói tuy là tạm thời quản hạt, nhưng vẫn không hề bãi bỏ. Cho nên đã xuất hiện vùng đất hẹp dài ven Hoàng Hà ở phía tây huyện Thiểm mang thân phận kép, vừa thuộc Lạc Dương quản hạt, đồng thời cũng thuộc sự quản hạt của quận Hoằng Nông. Cho nên khi Lý Uyên phái đại tướng Lý Hiếu Cung dẫn ba mươi ngàn quân đội xuất hiện tại vùng dài hẹp này, đã mang tới một chấn động cực lớn ở Lạc Dương. Vua và dân đều cho rằng đây không đơn giản là đánh chiếm quận Hoằng Nông, ý đồ của Lý Uyên là Lạc Dương. Hoàng Thái đế Dương Đồng mệnh Vương Thế Sung khẩn cấp ứng đối, Vương Thế Sung bèn để lại tâm phúc thủ thành, còn ông ta đích thân dẫn ba mươi ngàn quân đóng quân ở nơi hiểm trở của núi Hào, như hổ rình mồi quân đội của Lý Hiếu Cung.

Quân đội chủ lực của Lý Hiếu Cung đóng quân ở khoảng hai mươi dặm về phía tây huyện Thiểm, gần sát với Hoàng Hà. Mặt khác y phái thuộc cấp Hoàng Trị Công dẫn ba nghìn quân thủ Hàm Cốc Quan, lại phái thuộc cấp Lưu Hoằng Cơ dẫn năm nghìn quân thủ thành Hoằng Nông, chặt chẽ khống chế mấy yếu địa chiến lược của quận Hoằng Nông, hình thành thế giằng co với Vương Thế Sung.

Mà đúng lúc này, thám tử quận Hà Đông truyền tin tức đến, Dương Nguyên Khánh đích thân dẫn bốn mươi ngàn đại quân chuyển hướng đến quận Hà Đông, chia làm hai đường. Một đường đóng ở bến Phong Lăng, một đường đóng quân ở vùng huyện Hà Bắc bên kia Hoàng Hà, cách sông đối nhau với bọn họ.

Tình huống bất chợt khiến Lý Hiếu Cung vô cùng lo lắng. Bốn mươi ngàn đại quân của Dương Nguyên Khánh đóng quân ở bờ Hà Bắc tạo cho y áp lực rất lớn. Một khi Vương Thế Sung phát động công kích phối hợp với đại quân của Dương Nguyên Khánh qua sông, nếu quân Tùy ở bến Phong Lăng cũng đồng thời qua sông, cắt đứt đường lui của y, ba mươi ngàn quân của y sẽ gặp tai họa ngập đầu. Lý Hiếu Cung cấp bách phái người về Trường An báo cáo với Lý Uyên.



Trong đại doanh ở núi Hào, Vương Thế Sung cũng đứng trước sa bàn suy nghĩ rất lâu không nói. Đã có rất nhiều người biết sự tích Dương Nguyên Khánh sử dụng sa bàn để tác chiến, trong số đó có ông ta. Ông ta phái thám báo thăm dò tỉ mỉ núi sông Hà Nam, cũng làm một chiếc sa bàn của hai mươi quận thuộc Hà Nam đạo. Tuy không chuẩn và chi tiết như sa bàn của Dương Nguyên Khánh, nhưng hữu dụng hơn nhiều so với bản đồ.

Vương Thế Sung mắt tuy nhìn sa bàn, nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến việc của triều đình. Hai tháng chống lại quân Ngõa Cương, khiến ông ta dần dần nắm giữ quân quyền, nhưng mâu thuẫn giữa ông ta với đám người Lô Sở và Hoàng Phủ Vô Dật cũng bắt đầu trở nên gay gắt. Mà ông ta chỉ là một hòa thượng từ bên ngoài đến, trên sự khống chế của triều đình, ông ta mãi mãi không bằng mấy lão thần như Lô Sở kia. Hoàng Thái đế rõ ràng cũng thiên hướng về Lô Sở, điều này khiến ông ta cực kỳ bị động. Tuy ông ta nắm trong tay phần lớn quân đội, nhưng mười ngàn quân Ngự Lâm hộ vệ hoàng thành lại khống chế trong tay cháu trong tộc của Lô Sở là Lô Tổ Thượng. Khiến ông ta tuy muốn phát động quân sự chính biến, nhưng lại kề cà không dám động thủ.

Gần đây Vương Thế Sung nghe được một tin đồn, nói là triều đình định chiêu hàng Lý Mật, điều này khiến cho ông ta hết sức căng thẳng. Nếu tin đồn là thật, vậy thì ông ta sắp đối mặt với kiếp nạn sinh tử. Đại quân của Lý Mật tới đã không còn là đối phó với Lạc Dương, mà là đối phó với cá nhân Vương Thế Sung ông. Trên triều đình sẽ không có người ủng hộ ông ta, điều này khiến Vương Thế Sung có một loại cảm giác bốn bề gặp địch trên chính trị, khiến ông ta rất cô lập.

Vương Thế Sung không phải loạn phỉ tạo phản như Chu Kiệt, Lý Tử Thông, đầu óc đơn giản, chỉ biết giết người đoạt lấy. Ông ta cũng không phải là danh soái trung thần như Dương Nghĩa Thần, Trương Tu Đà. Ông ta giỏi tác chiến, có năng lực thống soái, cũng có mưu lược, hơn nữa âm hiểm ác độc. Đồng thời, ông ta cũng có tầm nhìn và đầu óc chính trị nhất định. Ông ta biết bây giờ đã không phải là thời kỳ quần hùng cùng tồn tại, loạn phỉ nổi lên khắp nơi như năm Đại Nghiệp thứ bảy, muốn tham gia tranh đoạt thiên hạ, cần phải có cơ sở chính trị, phải có được sự giúp đỡ của văn nhân, có được sự giúp đỡ của danh môn sĩ tộc nắm giữ các loại tài nguyên.

Nếu chỉ dùng sức mạnh giết chết hết Hoàng đế và các đại thần văn võ trong triều, vậy đó cũng chính là thời khắc diệt vong của Vương Thế Sung ông. Ông ta cần phải có được sự giúp đỡ của thế lực chính trị. Bây giờ ông ta loạn trong giặc ngoài, bên trong có sự căm thù của đám người Lô Sở, ngoài có sự uy hiếp của Lý Mật và Lý Uyên, khiến ông ta cảm giác áp lực ghê gớm. Bây giờ hi vọng duy nhất của ông ta chính là Dương Nguyên Khánh, ông ta hi vọng có thể có được sự giúp đỡ của Dương Nguyên Khánh, có sự viện trợ về lương thực để duy trì quân đội của ông ta, có được sự giúp đỡ về quân sự khiến ông ta có thể giảm bớt áp lực từ bên ngoài vào.

Lúc này Vương Thế Sung cũng đã có được tình báo, Dương Nguyên Khánh xuất binh tới quận Hà Đông, ở phía bắc đánh áp quân đội của Lý Uyên, điều này khiến ông ta vui mừng quá đỗi. Đây cũng có nghĩa việc đi sứ của cháu trai Vương Tắc Nhân đã có thu hoạch. Chỉ có điều sao cháu trai vẫn chưa quay lại, khiến Vương Thế Sung thấp thỏm không yên

Đúng lúc này, ngoài lều vải có thân vệ bẩm báo:

- Nhân Tắc tướng quân đã quay về rồi!

Vương Thế Sung mừng rỡ, vừa nghĩ đến cháu trai, cháu trai liền trở về. Ông ta vội vàng lệnh nói:

- Mau bảo nó vào gặp ta!

Một lát, Vương Nhân Tắc vội vàng đi vào, quì một gối:

- Cháu Vương Nhân Tắc tham kiến thúc phụ!

- Mau mau đứng lên!

Vương Thế Sung đỡ cháu trai lên, hai người ngồi xuống. Vương Thế Sung liền không nhịn nổi mà vồ vập hỏi:

- Thế nào, thái độ của Dương Nguyên Khánh sao hả?

Vương Nhân Tắc trên đường đã nghe được tin Dương Nguyên Khánh đi vòng sang quận Hà Đông. Đây chính là đã thực hiện lời hứa của hắn, từ phía bắc đánh áp quân của Lý Uyên, bày tỏ thành ý của hắn. Tin tức này khiến Vương Nhân Tắc cũng cảm thấy rất hưng phấn.

- Thúc phụ, Dương Nguyên Khánh trên đại cuộc muốn hợp tác với thúc phụ, chỉ có điều ở một số chi tiết vẫn muốn thúc phụ nhượng bộ.

Vương Thế Sung gật gật đầu,

- Trước tiên cháu hãy nói cho ta biết tình hình chi tiết khi cháu và anh ta gặp nhau. Từng câu nói của anh ta cũng không được lược bỏ.

Vương Nhân Tắc bèn kể lại tỉ mỉ cuộc gặp gỡ giữa anh ta và Dương Nguyên Khánh cho Vương Thế Sung nghe. Vương Thế Sung không nói một lời, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu hiện gì. Chỉ có điều khi Vương Nhân Tắc nói Dương Nguyên Khánh gọi Dương Đồng là Việt vương, đôi mắt của ông ta lóe lên cái nhìn kỳ dị. Nhưng ông ta lại rất nhanh giấu đi cảm xúc và tiếp tục nghe, khi ông ta nghe tới chỗ Dương Nguyên Khánh nguyện ý ủng hộ ông ta tiếp tục tiến lên một bước, ông ta nén không nổi sự hưng phấn trong lòng, đứng phắt dậy đi đi lại lại.

Ông ta đã tin tưởng Dương Nguyên Khánh ủng hộ ông ta thay thế được Nam Tùy, triều Tùy chỉ có một, ở Thái Nguyên chứ không phải ở Lạc Dương. Điểm này quan trọng hơn bất cứ thứ gì, đây chính là nền tảng hợp tác giữa ông ta và Dương Nguyên Khánh. Cũng có nghĩa là sau khi ông ta giành được chính quyền Lạc Dương có thể có được sự giúp đỡ của Dương Nguyên Khánh, có thể khiến ông ta vượt qua được thời kỳ gian nan ban đầu.

- Thúc phụ, vậy còn vấn đề đổi ba mươi ngàn thạch lương thực lấy ba nghìn thợ thủ công trong Quân khí giám, chúng ta có thể đáp ứng không?

Vương Thế Sung khẽ mỉm cười, đây là vấn đề nhỏ rồi, chỉ cần có thể đổi lấy sự ủng hộ của Dương Nguyên Khánh, điều kiện này hoàn toàn có thể đáp ứng. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh cũng không đưa ra điều kiện hà khắc theo kiểu muốn lấy quận Hoằng Nông hoặc phải như thế này thế kia khiến ông ta khó có thể tiếp nhận.

- Điều kiện này có thể chấp nhận.

- Nhưng… phía triều đình liệu có đồng ý không ạ?

Vương Nhân Tắc lo lắng hỏi.

Vương Thế Sung do dự một chút, tuy rằng Quân khí giám chịu sự khống chế của ông ta, nhưng đưa đi ba nghìn thợ thủ công tốt và người nhà của họ, thì đó không còn là chuyện đơn giản như vậy nữa. Ông ta suy nghĩ rồi nói:

- Dương Nguyên Khánh cũng không nói sẽ cần ngay, có thể chậm một chút giao cho anh ta. Cháu chịu khó đi quận Hà Đông thêm chuyến nữa, thương lượng cụ thể một chút với Dương Nguyên Khánh. Nói cho anh ta biết, chỉ cần trong một tháng sau khi quân đội của Lý Uyên rút khỏi, ta có thể giao thợ thủ công cho anh ta.

- Cháu hiểu ạ, cháu lập tức đi gặp Dương Nguyên Khánh lần nữa.

Vương Thế Sung đơn giản viết cho Dương Nguyên Khánh một bức thư tay, mệnh cho cháu mình mang đi.



Sáng sớm. Nơi cửa thành huyện Hoằng Nông vẫn hối hả như thường ngày. Cho dù thế cục quận Hoằng Nông đang rất căng thẳng, nhưng đối với người dân bình thường cũng không có ảnh hưởng gì. Một đám nông dân quãy gánh tụ lại ở trước cửa thành, la hét ầm ĩ muốn vào thành bán rau quả, đồ ăn.

Lúc này, một người đàn ông cưỡi ngựa cùng với một chiếc xe ngựa từ phía xa đi tới. Đám người chen lấn khiến họ không thể không đi chậm lại, nhẫn nại cùng với những người quẩy sọt đi vào thành.

Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da trắng nõn, mặt dài choắt, dưới cằm để một chòm râu đen. Tuy trông có vẻ hơi tiều tụy, nhưng ánh mắt lại vô cùng trong và sáng. Người này chính là Dương Sư Đạo từng đảm nhiệm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, cũng là con trai của Dương Hùng. Hoàng tộc Đại Tùy, Dương Nguyên Khánh sau khi tự lập ở Phong Châu, y không thể không rời quận Ngũ Nguyên quay về kinh thành, được Dương Quảng bổ nhiệm làm Thái Thú quận Lương. Nhưng quận Lương lại bị quân Ngõa Cương công chiếm, y chỉ đành quay về kinh đảm nhiệm Hồng Lư Tự Khanh. Sau khi Hoàng Thái đế lên ngôi, y lại được bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng thư.

Trưa ngày hôm qua, Dương Sư Đạo nhận được tin tức xác thực, đám người Lô Sở đã thuyết phục Hoàng Thái đế, chuẩn bị tiếp nhận việc đầu hàng của Lý Mật, điều này khiến Dương Sư Đạo vô cùng căng thẳng. Y ý thức được một cuộc binh tai, y suốt đêm mang theo vợ con trốn khỏi thành Lạc Dương, tới tránh ở chỗ huynh trưởng là Dương Cung Nhân.

Dương Sư Đạo tối hôm qua chạy suốt cả đêm, cũng suy nghĩ suốt cả đêm. Mặc dù y cũng nghe nói huynh trưởng đã đầu hàng Lý Uyên, nhưng bản thân Dương Sư Đạo lại muốn đi Thái Nguyên. Nguyên nhân rất đơn giản, em gái của y là Dương Bội Hoa lấy tên là Giang Bội Hoa, gả cho Dương Nguyên Khánh, được phong làm Trắc Phi của Sở Vương.

Hơn nữa y từng đảm nhiệm Thái Thú quận Ngũ Nguyên, có mạng lưới quan hệ rất mạnh ở Phong Châu, có quan hệ không tồi với mấy cao quan Bắc Tùy như Thôi Quân Tố, Đỗ Như Hối, Trương Đình. Y tin mình có thể được trọng dụng, nói không chừng còn có thể nhập tướng (làm Tể tướng – triều Tùy có nhiều Tể tướng cùng một lúc).

Nhưng có một số lời y phải dặn dò một chút với huynh đệ Dương Cung Nhân. Vợ của Dương Sư Đạo năm ngoái bị bệnh mà chết, để lại hai đứa con trai thơ dại, được tiểu thiếp Bạch Ngọc Nương của y chăm sóc. Lần này chạy khỏi Lạc Dương, nhất định phải đưa bọn họ ra.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở cửa sau của quận nha, đây là chỗ ở của Thái Thú. Trước cửa phủ vô cùng náo nhiệt, mười mấy chiếc xe ngựa chất đầy rương hòm lớn nhỏ, mấy chục tên nha dịch đang bận rộn khuân vác đồ đạc.

Dương Sư Đạo trong lòng hơi ngây ra, đại ca muốn dọn nhà sao? Vừa khéo Dương Cung Nhân từ trong cửa lớn đi ra, sắp xếp hòm sách của gã.

- Đại ca!

Dương Sư Đạo hô một tiếng, Dương Cung Nhân vừa quay đầu lại thấy là Tam đệ, gã sửng sốt. Tam đệ không phải ở Lạc Dương đảm nhiệm Lễ Bộ Thượng thư sao? Làm sao lại tới quận Hoằng Nông?

- Đại bá!

Hai đứa con trai của Dương Sư Đạo cũng từ trong cửa xe vẫy tay với gã.

Dương Cung Nhân ha ha cười tiến lên trước, đưa tay xoa đầu hai đưa cháu, cười nói với Dương Sư Đạo:

- Sao đệ không gửi thư tới trước, chậm một canh giờ nữa là ta phải đi rồi, đệ tới đâu tìm ta chứ?

- Đại ca đi đâu?

Dương Cung Nhân cười cười:

- Ở đây nói chuyện không tiện, vào trong nhà rồi hãy nói!

Dương Nhân Cung sai bảo người nhà dắt xe ngựa vào phủ, lại mệnh người tìm vợ đến dẫn mấy đứa trẻ, còn gã thì dẫn huynh đệ vào trong thư phòng. Dương Nhân Cung và Dương Sư Đạo là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hơn nữa Dương Nhân Cung nhiều hơn Dương Sư Đạo mười tuổi. Tuy là như thế, nhưng tình cảm giữa hai huynh đệ họ lại vô cùng thắm thiết.

Hai người đi vào thư phòng và ngồi xuống, Dương Cung Nhân liền hỏi:

- Lạc Dương xảy ra chuyện gì sao?

Dương Sư Đạo thở dài,

- Lũ ngu dốt Lô Sở dẫn sói đuổi hổ, Lạc Dương phỏng chừng sắp binh biến rồi.

Dương Sư Đạo bèn nói lại một lần nữa chuyện Lô Sở thuyết phục Hoàng Thái đế chuẩn bị chấp nhận Lý Mật đầu hàng, y thở dài nói:

- Vương Thế Sung là hạng người lòng dạ độc ác, gã sao chịu bó tay chịu trói. Gã tất nhiên sẽ xuống tay trước, triều đình Nam Tùy sớm hay muộn cũng sẽ sửa họ Vương rồi.

Dương Cung Nhân trầm ngâm một chút nói:

- Không bằng đệ cùng ta đi Trường An đi! Lý Uyên đã phong ta làm Hộ bộ thị Lang, ta cũng có thể đảm bảo để đệ làm Thái Thú.

Dương Cung Nhân nhìn chăm chú vào huynh đệ, Dương Sư Đạo lắc đầu:

- Đệ quyết định đi Thái Nguyên, muốn xin huynh trưởng lo cho đệ một chiếc thuyền.

Dương Cung Nhân trầm tư thật lâu sau, cuối cùng cũng đồng ý:

- Cũng được, tương lai giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Uyên còn chưa biết ai được ai thua, huynh đệ chúng ta quả thực phải để lại cho đối phương một đường lui.

Trong Hoàng Hà, một đội thuyền lớn gồm ba mươi chiếc thuyền tạo thành đi dọc theo bờ bắc Hoàng Hà hướng về phía đông, cánh buồm giơ lên, gió tây bắc thổi mạnh khiến cho con thuyền lớn lướt đi như bay, dần dần khiến tòa Sơn Lĩnh ở bờ bắc đã ở xa xa phía sau lưng.

-Bẩm báo Vương gia, phía trước chính là huyện Hà Bắc.

Trên thuyền lớn thứ hai, Dương Nguyên Khánh đứng ở mép thuyền ngắm thế núi kéo dài bất tận. Bên cạnh là người cầm lái của con thuyền. Người này họ Tiền, chừng hơn năm mươi tuổi, đã lái thuyền ở trên sông Hoàng Hà bốn mươi năm, làn da ngăm đen, da mặt dày bóng lỗ chỗ những đường ngang dọc, hằn lên sựbể dâu của năm tháng.

Dương Nguyên Khánh nhìn theo phía tay ông ta, chỉ nhìn thấy ở hướng đông bắc xuất hiện một cửa ải rất lớn. Bên trong cửa ải có xây dựng một tòa thành trì. Đó chính là huyện Hà Bắc. Mấy tháng trước, đại quân của Lý Thế Dân chính là từ nơi này rút về bờ nam. Giờ này, bên bờ Hoàng Hà sát huyện Hà Bắc có rất nhiều thuyền lớn thuyền nhỏ neo đậu. Đây là thuyền từ các nơi đến, một lần có thể vận chuyển hơn mười nghìn binh lính.

Dương Nguyên Khánh từ bến Phong Lăng đến. Bên bến Phong Lăng kia do Lý Tĩnh dẫn hai mươi nghìn quân đội đã làm xong công tác chuẩn bị qua sông, còn Dương Nguyên Khánh thì dẫn hơn hai mươi nghìn quân đến đóng quân ở vùng bến đò của quân Hà Bắc. Bọn họ cũng không vội vàng phát động công kích đối với bờ bên kia sông Hoàng Hà mà còn đang chờ thời cơ.