Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 79: Ân oán phân minh (hạ)




Hai mươi tên gác cửa cao lớn bị tiếng vó ngựa dữ dội như sấm sét làm giật mình. Bọn chúng thấy một người cao lớn cưỡi chiến mã, nắm chặt ngọn sóc xông về phía này, đằng đằng sát khí thì lập tức luống cuống hết cả tay chân, vừa lui về phía sau, vừa nhao nhao rút đao hét lớn:

- Dừng lại, nơi này là phủ Hạ Nhược, không được vô lễ!

Dương Nguyên Khánh chỉ trong nháy mắt đã lao tới, hắn khua cây sóc một lượt, chín cây trường kích bên trái bị chặt đứt lia lịa, đầu kích rơi đầy mặt đất, khiến cho những người hiếu kỳ tụ tập quanh đó đều ồ lên kinh ngạc. Hàng kích trước của là biểu tượng của địa vị, mười tám cây kích là bậc nhất phẩm, đại diện cho vinh quang và tôn quý của Hạ Nhược Bật, bây giờ lại bị chặt đứt.

Hai mươi tên gác cửa sợ hãi mặt cắt không còn một giọt máu, bọn chúng hoảng loạn mà lùi về bậc tam cấp phía sau. Phá Thiên Sóc của Dương Nguyên Khánh chém tiếp, chín cây trường kích bên phải cũng đồng loạt bị chặt đứt. Hắn hét lớn một tiếng, vung cây sóc về phía hai mươi tên gia đinh, sát khí tỏa ra từ người đã xông pha hàng trăm trận nơi sa trường là Dương Nguyên Khánh khiến cho bọn gia đinh đều hồn xiêu phách lạc. Bọn chúng quay đầu chạy, chân tay rối vào với nhau, lảo đảo trốn vào trong phủ.

Dương Nguyên Khánh cười lạnh một tiếng, hắn để cây sóc lên ngựa, lấy cung tên ra, giương cung lắp tên, bắn một mũi tên vào tấm hoành phi sơn thếp vàng ở cửa phủ “Phủ Tống Quốc Công”. Mũi tên lao thẳng về phía tấm hoành phi, cắt đứt sợi dây thừng nhỏ đằng sau nó. Tấm hoành phi rơi xuống đến rầm một tiếng, chỉ còn một sợi dây thừng giữ tấm hoành phi đang lơ lửng giữa không trung.

Mấy tên gia đinh sợ tới mức đóng sập cổng, chỉ nghe “Cách” một tiếng, một mũi tên sắt xuyên qua cổng. Cửa cổng làm bằng gỗ, bên ngoài là đồng, mũi tên nhọn hoắt đen nhánh không ngờ lại bắn xuyên qua cửa cổng, mấy tên gia đinh hoảng sợ đến mức tim cũng vỡ vụn, quay đầu lại hô to chạy về phía phủ:

- Không hay rồi, có người tới phá phủ!

Chặt đứt trường kích, bắn gãy hoành phi, bắn thủng cổng chính, đây chính là cho Hạ Nhược Bật một cái tát như trời giáng, và cũng là một mối nhục lớn.

Dương Nguyên Khánh vung sóc đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng chờ Hạ Nhược Bật và ba đứa con trai y đến.

Những người dân đang đứng ngoài quan sát bị chấn động, đây là thắng cảnh mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy, quả thực là vô cùng hả lòng hả dạ, vô số người đều vỗ tay. Dù rằng bọn họ không dám gây chuyện với phủ Hạ Nhược, nhưng có người dám làm vậy, vẫn khiến cho người ta kích động. Nhưng cũng có người lo lắng, Tam Hổ Hạ Nhược là ngang tàng có tiếng, người thanh niên này không biết trời cao đất dày, rước lấy đại họa tầy trời rồi.

Tin càng truyền đi càng xa, càng ngày càng nhiều người đến xem, quảng trường tối om đông nghìn nghịt mấy nghìn người chen chúc nhau.

Uất Trì Oản và Bàn Ngư ở cách đó khoảng hai mươi mấy bước, nàng có chút lo lắng nói:

- Bàn Ngư, tướng quân làm như vậy có thể chuốc lấy đại họa không?

Bàn Ngư hung tợn nói:

- Bọn chúng không giao lão Khang ra, không trả lại ngựa cho ông đây, ông sẽ san bằng phủ Hạ Nhược!

Trong phút chốc, một hồi tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại từ phía bên cạnh chuồng ngựa, bụi đất tung bay, Tam Hổ Hạ Nhược mang theo hơn một trăm gia đinh hùng hổ lao đến.

Không cần nói nỗi nhục nhã vô vàn khi tấm hoành phi bị rơi xuống, cửa phủ bị xuyên thủng, chỉ một ngọn trường kích bị chặt đứt đã khiến ba huynh đệ chúng nổi trận lôi đình. Bọn chúng đâu còn đầu óc để ý đến chuyện hỏi ngọn nguồn, lập tức tập hợp gia đinh lao ra cửa phủ.

Hạ Nhược Bật lúc này lại không ở quý phủ, về cơ bản các trọng thần trong triều đều đã đến cung Nhân Thọ, phủ Hạ Nhược liền do con trưởng Hạ Nhược Thắng làm chủ. Hạ Nhược Thắng cũng không phải con trai đầu tiên của Hạ Nhược Bật, đứa con đầu Hạ Nhược Toàn đã qua đời mười năm trước.

Con trưởng Hạ Nhược Thắng tuổi chừng ba lăm ba sáu, giống hệt cha y, tướng mạo thô kệch, mũi to, tay cầm một cây kim đao Nhạn Linh. Y cũng kha khá tuổi, cũng bình tĩnh hơn một chút, nhìn thấy Dương Nguyên Khánh từ đằng xa. Con chiến mã dũng mãnh đỏ au của Dương Nguyên Khánh khiến Hạ Nhược Thắng kinh ngạc, cha y Hạ Nhược Bật thường tự xưng là có một con thiên lý mã, nhưng so với chiến mã của người thanh niên trước mặt này thì thiên lý mã của cha liền lập tức kém ngay một bậc.

Người có được con chiến mã như vậy hẳn là không phải người thường, trong lòng Hạ Nhược Thắng kinh ngạc. Nhưng đúng lúc đó, từ bậc tam cấp vang lên một đến “Rầm!”, tấm hoành phi “Phủ Tống Quốc Công” đang treo giữa không trung không trụ nổi đã rơi thẳng xuống đất, gãy đôi.

Sự bình tĩnh của Hạ Nhược Thắng chỉ có mức độ. Nhìn thấy trước mắt hàng kích ở cửa bị chặt đứt, hoành phi bị gãy, nỗi nhục nhã ê chề như vậy, y không thể nào nhịn nổi nữa, hét lớn một tiếng:

- Là kẻ nào, lại dám đến phủ Hạ Nhược gây rối!

Tam đệ của y, Hạ Nhược Câu sớm đã tức lồng lộn, thúc ngựa lao về phía Dương Nguyên Khánh để giết chết. Tính tình y nóng nảy, đầu óc đơn giản, trong lòng y chỉ có một ý nghĩ, không chém kẻ này thành trăm ngàn mảnh thì khó lòng dập được lửa giận của y.

Nhị đệ Hạ Nhược Cẩm lại cho ngựa đi chậm lại rất rõ rệt. Y đã xét hỏi người Túc Đặc đó, đã biết được tướng quân của bọn chúng tên Dương Nguyên Khánh, là cháu của Dương Tố. Người này Hạ Nhược Cẩm đã biết từ năm năm trước. Cha khi ấy vì đố kỵ Dương Nguyên Khánh có được kiếm Kim Lân, từng nhắc tới cái tên này. Hơn nữa Dương Nguyên Khánh từng đắc tội với cô y là Hạ Nhược Vân Nương. Chính y từng đứng ra thay cô dạy bảo cho nhũ mẫu và em gái Dương Nguyên Khánh một bài nên thân. Nếu không phải bọn chúng chạy nhanh thì giờ này đã là nô tì của phủ Hạ Nhược.

Chẳng lẽ hắn đến tìm mình báo thù? Hay là chỉ vì chuyện đàn ngựa, trong lòng Hạ Nhược Cẩm có phần nghi ngờ, y liền cho ngựa đi chậm lại, để huynh đệ lên trước thăm dò.

Đúng lúc này, Hạ Nhược Cẩm bỗng nhiên nhìn thấy cây sóc Phá Thiên của Dương Nguyên Khánh. Đúng là y chưa bao giờ được nhìn thấy. Y thích ngựa, thích sóc vô cùng, bản thân y dùng một cây sóc Lang Nha. Cùng với sự phẫn nộ, lòng tham của y lập tức nổi lên.

Dương Nguyên Khánh giơ sóc lên rất từ từ, chỉ vào Hạ Nhược Câu đang xông lên, lạnh lùng nói:

- Cút về đi, bảo Hạ Nhược Cẩm ra đây!

Hạ Nhược Câu là người võ nghệ cao cường nhất trong ba huynh đệ, năm nay hai mươi tám tuổi, dáng vóc cao to vạm vỡ, rất được cha chân truyền, cũng giống cha, dùng một cây đao Nhạn Linh kim bối. Lúc đó y giận dữ lại cười, hét lớn một tiếng:

- Tiểu tặc, bỏ mạng lại đây!

Y thúc ngựa lao đến, một đường sáng ánh vàng lóa lên dưới ánh mặt trời, khua đao chém về phía cổ Dương Nguyên Khánh, khiến cho những người xung quanh ồ lên hãi hùng. Lúc này trong đám người xuất hiện một chiếc xe ngựa xa hoa, mười mấy tên thị vệ cưỡi ngựa bảo vệ hai bên. Bởi vì những người đang tụ tập xem cuộc đấu quá nhiều, chắn cả cỗ xe ngựa. Một công tử trẻ tuổi dáng vẻ to béo đang ngồi ở hàng trước của xe, tuổi chừng hai mươi, nhìn Dương Nguyên Khánh ở đằng xa qua tấm rèm xe.

Đằng sau y có hai người, một cô gái khoảng hai mươi tuổi, vô cùng xinh đẹp, khí chất trác tuyệt. Mà ngồi cạnh cô là chàng trai khôi ngô tuấn tú, xem ra bọn họ chắc hẳn là vợ chồng. Đoàn người vốn chỉ là đi ngang qua phường Bình Khang, lại thấy rất nhiều người chạy vào phường xem náo nhiệt, bọn họ cũng vào theo.

- Phu quân, người này là ai vậy, lại dám khiêu chiến với phủ Hạ Nhược?

Cô gái hỏi người chồng ngồi bên cạnh.

Chàng trai khôi ngô tuấn tú khẽ cau mày nói:

- Nhìn cách ăn mặc của bọn họ chắc là quân ở biên cương, có lẽ là có thù với Hạ Nhược gia.

Cô gái hừ lạnh một tiếng:

- Kết thù với Hạ Nhược gia chẳng phải là chuyện quá bình thường sao? Người thù hận bọn chúng ở khắp kinh thành, nếu không phải ông nội sủng ái Hạ Nhược Bật, bọn chúng sớm đã bị diệt sạch rồi.

- Hừ! Đừng nói nữa, đánh nhau rồi này.

Công tử trẻ tuổi dáng vẻ to béo ngăn câu chuyện của bọn họ lại.



Một đao sắc bén của Hạ Nhược Câu bổ tới, chiến mã của Dương Nguyên Khánh lùi về sau một bước. Ngay khi đao của Hạ Nhược Câu chém vào khoảng không, sóc của Dương Nguyên Khánh cũng đâm tới nhanh như cắt, như sét đánh không kịp bưng tai, ngọn sóc đâm xuyên qua đầu chiến mã của Hạ Nhược Câu. Con chiến mã hí lên một tiếng thảm thiết, ngã lăn ra, quẳng Hạ Nhược Câu ngã xuống xa hai trượng, kim đao cũng bay khỏi tay.

Dương Nguyên Khánh lạnh lùng nói:

- Cút về nói với Hạ Nhược Cẩm, nếu y không thả người trả ngựa, ta sẽ đốt trụi phủ Hạ Nhược!

Hạ Nhược Câu được hai gia đinh đỡ dậy, nhìn chòng chọc vào Dương Nguyên Khánh với vẻ rất hung tợn, nhặt cây kim đao lên, chạy vội về, hô to từ xa:

- Nhị ca, huynh cướp ngựa bắt người, người ta đã đánh tới tận cửa rồi.

Hạ Nhược Thắng bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Nhược Cẩm một cái:

- Nhị đệ, đây là chuyện của đệ, đệ đi giải quyết đi, nếu không, đệ hãy đi giải thích với phụ thân.

Hạ Nhược Cẩm thấy Dương Nguyên Khánh chỉ một đòn đã hạ được tam đệ, trong lòng y có phần sợ hãi. Nhưng y lại không dám không bước lên, Dương Nguyên Khánh chặt kích phá cửa, y không thể giải thích được với phụ thân.

Hạ Nhược Cẩm khua sóc lao lên, hét lớn một tiếng:

- Tiểu tặc, ngươi khinh người quá đáng!

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy ngọn sóc Lang Nha trong tay y, đồng tử của hắn giống như ở loài sói mà co rút lại thành một đường. Chính là tên này đã đánh gãy tay thím hắn, đốt nhà hắn, sỉ nhục thủ hạ của hắn.

Dương Nguyên Khánh không nói một câu, thúc ngựa vọt lên, không hề để ý, đâm ngay một đường sóc tới. Trong tích tắc, trước mắt Hạ Nhược Cẩm hiện ra chín đầu ngọn sóc, y lập tức hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống, khua sóc Lang Nha để chặn lại. Chín ngọn sóc đột nhiên biến mất, khiến y sững sờ, nhưng đúng lúc đó, một cơn đau đứt ruột đứt gan chạy từ tay phải lên, y không giữ nổi sóc Lang Nha, để nó rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng.

Cùng rơi xuống đất còn có cánh tay phải của Hạ Nhược Cẩm đã bị Dương Nguyên Khánh chặt đứt, máu tuôn ra như suối. Hạ Nhược Cẩm đau tới mức chỉ kêu lên thảm thiết, buông người lăn xuống khỏi ngựa.

Biến cố bất thình lình khiến mọi người ở quảng trường ồ lên kinh ngạc, lập tức lặng ngắt như tờ. Rất nhiều người đều che miệng lại, hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt. Thiếu nữ trong xe ngựa cũng sợ tới mức la lên, hai tay che mắt. Chàng công tử to béo lại lim dim mắt:

- Khá lắm, đòn ác đấy!

Dương Nguyên Khánh dùng mũi nhọn ngọn sóc chỉ đúng cổ Hạ Nhược Cẩm, lạnh lùng nói:

- Bốn năm trước, ngươi đốt nhà ta, đánh dưỡng mẫu và tiểu muội ta, ngươi có nghĩ là sẽ có ngày hôm nay không?

Cơn đau đớn đã khiến Hạ Nhược Cẩm gần như ngất lịm, nhưng khát khao muốn sống khiến y vẫn giữ được một tia tỉnh táo. Cổ họng y khẽ rên, hơi thở yếu ớt cầu xin:

- Xin tha cho tôi mạng này!

- Ngươi không muốn chết, được! Ngươi biết nên làm thế nào.

Hạ Nhược Cẩm giãy dụa quay đầu, nhìn về phía huynh trưởng, Hạ Nhược Thắng vội vã đến mức gào to:

- Mau thả ngựa thả người!

- Còn phải bồi thường năm trăm lượng vàng!

Dương Nguyên Khánh lớn tiếng quát.

Hạ Nhược Thắng cắn môi, năm trăm lượng vàng, như thế quá mạnh tay. Dương Nguyên Khánh hừ lạnh một tiếng, dùng sóc đánh một đường, chỉ nghe 'Rrắc' một tiếng, xương đùi trái của Hạ Nhược Cẩm bị đánh gãy. Hạ Nhược Cẩm hét lên một tiếng thảm thiết “A!”, rồi ngất đi.

Hạ Nhược Thắng lòng đau như cắt, năm trăm lượng vàng đấy! Nhưng mắt thấy huynh đệ đã đổ quá nhiều máu, không thể trì hoãn được nữa, phải hô to:

- Đi lấy thêm năm trăm lượng vàng!

Trong giây lát, một đoàn chiến mã và Khang Ba Tư đã được đưa ra ngoài, hai gã quản lý sổ sách cũng bưng tới hai khay vàng. Khang Ba Tư bị đánh rất thảm, toàn thân đâu cũng thấy máu. Bàn Ngư và Uất Trì Oản lao lên, nhận lấy chiến mã và đỡ lấy Khang Ba Tư. Bàn Ngư cũng không chút khách sáo mà nhận lấy chỗ vàng.

Hạ Nhược Thắng thấy hôm nay đã bị sỉ nhục quá ghê gớm, y thật sự là thẹn quá hóa giận, hận đến nỗi đôi mắt bốc lửa, quát to:

- Ngươi là ai, dám để lại danh tính không?

- Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta chính là thiên tướng Phong Châu Dương Nguyên Khánh, có gan thì chúng ta lại đấu thêm ván nữa.

Dương Nguyên Khánh thu lại sóc:

- Chúng ta đi!

Bốn người dẫn theo hơn một trăm năm mươi chiến mã đi hừng hực khí thế, những người xung quanh giờ mới hiểu ra, hóa ra là Tam Hổ Hạ Nhược cướp ngựa bắt người, gây họa với người ghê gớm, bốn phía lập tức vang lên một tràng vỗ tay. Vị công tử to béo gật đầu chậm rãi, chợt bừng tỉnh:

- Hóa ra là hắn!

- Vương huynh, hắn là ai vậy?

Cô gái tò mò hỏi.

- Cháu trai Dương Thái Phó.

Công tử to béo đột nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức ra lệnh:

- Đuổi theo bọn họ.

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp