Thiên Hạ Vô Song: Vương Phi Quá Kiêu Ngạo

Quyển 1 - Chương 48: Ta cho ngươi rống!




Khó trách bầy sói này khó chơi như thế, có Lang vương dẫn dắt, sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp đôi!

"Rầm rầm ——"

"Ngao ô ——"

Trăng tròn trời đen, cát bụi che lấp bầu trời, một tiếng tru áp đảo bốn phương, Nguyệt Lang vương chạy băng băng như gió táp, đạp ánh trăng mà đến, miệng gào rống vang vọng khắp núi rừng, lông tóc trắng bạc xoã tung như lớp sa tanh đẹp đẽ.

"Hít" Sau khi nhìn rõ, đoàn người chớp mắt hít hà một hơi: "Trời ạ, là Nguyệt Lang vương cấp chín!"

Nguyệt Lang vương cấp chín, sự tồn tại tối cao dưới Thánh Vực huyền thú, Thánh Vực huyền thú không ra mặt, ai còn dám tranh phong với nó?!

(*tranh phong = giành vị trí đứng đầu)

Nguyệt Lang vương khổng lồ tấn công trực diện, bầy sói chung quanh nhe răng gầm gừ, mấy trăm đôi mắt xanh rờn hình thoi đầy nguy hiểm, nhưng chúng đệ tử Lăng gia đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng như vậy, mà lại không có một ai lùi bước, ngược lại còn siết chặt đao kiếm trong tay hơn, cắn răng nói: "Liều mạng!"

"Vô Song tiểu thư, người mau đi đi, bọn ta sẽ ở lại kéo dài thời gian" Lăng Hoa không do dự chắn trước người Lăng Vô Song, khuôn mặt tuấn lãng dính đầy máu me, thần sắc lại vô cùng kiên định.

Bọn họ có thể chết, nhưng Vô Song tiểu thư tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

"Các ngươi quên hết mấy lời ta nói rồi sao!?" Lăng Vô Song đẩy người chắn đằng trước ra, động tác nhẹ nhàng từ tốn, âm thanh lạnh lẽo.

Mọi người ngẩn ra, sau đó cùng kêu lên xen kẽ với tiếng gầm gừ của Nguyệt Lang: "Không vứt bỏ, không buông tay!"

Đồng thanh hò hét, khí phách tận trời, kinh sợ một phương, vĩnh viễn không vứt bỏ đồng đội của mình, dù đối mặt với địch nhân mạnh hơn nữa, cũng không được buông niềm tin chiến thắng trong lòng!

*Oan gia ngõ hẹp, dũng giả vô địch!

(*Gặp kẻ thù ở ngõ hẻm, người dũng cảm sẽ vô địch)

Mọi người không ai biết, nếu Lăng Vô Song muốn rời đi một mình, với tốc độ của Hỗn Hoả Dực, coi như Nguyệt Lang vương có thể *phi thiên độn thổ cũng không bắt được nàng!

(*bay lên trời chui xuống đất)

"Tốt... tất cả nhớ kỹ cho ta, mãi mãi nhớ kỹ" Lăng Vô Song nhíu chặt mày, bàn tay đặt ở sau lưng âm thầm cuộn lại, giữa kẻ hở các ngón tay, lờ mờ thoát ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ.

Hiện tại, chỉ có thể đánh cược một phen!

"Ngao ô ——"

Nguyệt Lang vương đạp tới, ngửa đầu gào khàn, bốn chân đột nhiên giẫm đất, thân thú cao lớn nhảy lên không trung, vuốt sắc loé ánh bạc như chủy thủ sắc bén, vẽ ra một đường cung trắng bạc giữa trời đêm, lướt về phía mặt Lăng Vô Song!

Dường như nàng có thể cảm giác được cả luồng gió vuốt bén khơi lên khi nó lướt qua, da mặt bị cắt trúng sinh đau, trong chớp nhoáng, Lăng Vô Song cắn răng, ánh sáng màu đỏ trong tay chợt bùng lớn!

"Ta cho ngươi rống!"

Hét lớn một tiếng, Lăng Vô Song vung tay chống trời, hai ngọn lửa cực nóng tróc ra từ lòng bàn tay, màu sắc rực rỡ, cùng lúc đánh về phía đầu sói bên trên, nó giống như một đoá hoa sen lửa đỏ nở rộ giữa bầu trời đêm đen kịt, nổ tung vang dội!

"Oanh!"

"Ngao ngao ngao……"

Nguyệt Lang vương không phản ứng kịp, bị đánh văng khỏi không trung, phát ra tiếng kêu rên thê thảm như chó con.

"Ta ta, này..."

Mọi người rớt mắt đầy đất, trừng lớn, khoé mắt trừng lớn như muốn nứt ra, lập tức hỗn độn trong gió, đánh chết bọn họ bọn họ cũng không đoán được kết cục sẽ như thế này!

Chỉ thấy Nguyệt Lang vương uy phong lẫm liệt, lúc này lông tóc đen nhánh như than, thỉnh thoảng còn rơi rụng bay theo gió, một bộ lông xinh đẹp như thảm cỏ mềm mại đảo mắt đã bị gọt cắt hơn phân nửa, trên người vẫn còn vài đốm lửa tí tách, rống to ngao ngao, vô cùng thê thảm.

"Oanh ——"

"Ta cho ngươi rống!" Lăng Vô Song bước lên trước một bước, giơ đôi tay lên trời, lại một ngọn lửa nữa được triệu ra bay đi, nện xuống đầu thú.

"Ngao……"

Nguyệt Lang vương nhanh chóng trốn tránh, bộ lông đen nhánh run lên, bốn chân lung lay né tránh, trong mắt thú trắng bạc run run rẩy rẩy, hoá thành tràn đầy sợ hãi như con người, rồi lại mang theo một loại cứng đầu không chịu thua.

"Ta cho ngươi rống!" Lại một đoá hoa sen lửa đỏ rời khỏi tay!

"Ngao ——"

Nguyệt Lang vương nhanh chân trốn tránh, nhưng vẫn như cũ không thoát được, kết cục bị đánh ngã xuống đất, liên tục kêu thảm thiết.

Lăng Thiền nhìn, cắn cắn môi, lộ ra một cây răng nanh, bộ dạng kêu rên của con sói này nhìn thật đáng thương.

"Ta cho ngươi lựa chọn, thuần phục ta, hoặc là, chết" Sau trận ném bom liên hồi, Lăng Vô Song rốt cuộc cũng ngừng tay, mắt hơi sa sầm, thần sắc lạnh lùng, phực một tiếng, một ngọn lửa đỏ đậm lại bùng ra khỏi tay nàng, khi nói chuyện, thế lửa càng lúc càng lớn, như thể đã sắp rời khỏi tay lần nữa.

"Ô ô ——"

Bị ăn đau nhiều như vậy, Nguyệt Lang vương rất sợ ánh sáng màu đỏ thần bí trong tay Lăng Vô Song, mắt thú hơi run run, tru lên như nức nở.

"Oanh!"

Một ngọn lửa nện xuống trước người Nguyệt Lang, thảm cỏ bị đốt thành than luyện, lập tức tạo ra một cái hố to mấy mét!

Lăng Vô Song toát mồ hôi trán, sức mạnh sinh mệnh của Thiên Lí Thiên Đằng trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, không ngừng hấp thu linh lực trời đất để bổ sung tràn đầy trở lại, thật ra nàng chỉ đang kiên cường duy trì mà thôi, thực lực hiện tại của nàng thật sự quá yếu, mạnh mẽ điều động một lượng lớn Hoả Linh, hầu như đã xả hết tinh thần lực nàng có!

Không sai, nàng chỉ đang uy hiếp!

Nếu Nguyệt Lang vương phản kháng, nàng sẽ thật sự không có cách nào.

"Đây là lựa chọn chết?"

Nguyệt Lang vương thờ ơ, Lăng Vô Song cũng đã nỏ mạnh hết đà, trong đầu âm thầm căng thẳng, hô hấp tăng nhanh vài phần, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng sâu hun hút nhìn chằm chằm Nguyệt Lang vương, im miệng không nói lời nào, một bộ dáng cao nhân cách xa trần thế. Nhưng thật ra lại là... nếu Lăng Vô Song thả lỏng khớp hàm, nói không chừng sẽ hộc một búng máu!

"Ngao ô ——"

Đoán hồi lâu, Nguyệt Lang vương dựng lông tru lên một tiếng, giống như có chút không cam tâm tình nguyện, nghe tiếng, bầy sói chung quanh đứng lên tại chỗ, tốp năm tốp ba lùi ra sau. Còn Nguyệt Lang vương ngoan ngoãn khuỵ chân nằm rạp lên đất, luồng sáng bạc loé lên, nó hoá thành một con chó nhỏ không cao tới nửa thước.

"Ngao ngao"

Lăng Vô Song nhẹ nhõm thở dài, cùng lúc đó trong đầu ong một tiếng như bị kim đâm, thiếu chút nữa đã dứt khoác hôn mê bất tỉnh, cắn răng mạnh mẽ chống đỡ, thầm mắng Nguyệt Lang vương quả nhiên khó chơi, còn giằng co nữa thì có thể nàng đã không kiên trì nổi!

Từ đó có thể thấy được, trong chiến đấu, lớn tiếng doạ người, khí thế cưỡng chế đối thủ là việc quan trọng cỡ nào. Đáng thương cho một con Nguyệt Lang vương tung hoành ở Lạc Nhật mấy chục năm, cứ như vậy bị Lăng Vô Song lừa.

"Ngao ngao" Nguyệt Lang vương thu lại hơi thở huyền thú cao cấp, lông trên người cũng trở nên trắng hơn, bốn chân nho nho ngoan ngoãn quỳ rạp trên đất, nhìn thoáng qua tựa như một con chó con vô hại.

"Nha, đáng yêu quá" Lăng Thiền không nhịn được bế tiểu thú trước mắt lên, dường như đã quên nó là một con Nguyệt Lang vương vô cùng nguy hiểm.

Lăng Vô Song từ từ nhắm mắt, qua hồi lâu mới mở mắt ra, cười nhẹ: "Sau này cho nó đi theo ngươi đi"

Nếu huyền thú đã lựa chọn thần phục thì sẽ đi theo cả đời, đặc biệt là sói. Tại mảnh đại lục này, tính ra số huyền sư nắm giữ được huyền thú rất ít, mười người không một ai làm được, nhưng chúng lại rất có lợi cho huyền sư, và loại huyền thú lớn mạnh có thể tăng thêm sức chiến đấu cho bọn họ lại càng "chỉ có thể thấy chứ không thể cầu", cách duy nhất để được huyền thú chấp nhận, chính là đánh bại chúng nó! Cho nên vài hoàng thất quý tộc hay đệ tử thế gia, đều chỉ có thể nuôi huyền sủng.

"Tiểu thư, cái này" Lăng Thiền không dám tin, vươn tay vuốt ve Nguyệt Lang vương bé nhỏ trong lòng ngực, khuôn mặt đáng yêu nghẹn đến đỏ bừng, hồi lâu mới vấp váp hỏi: "Ý của người là nói tặng nó cho ta?"

Đây chính là một con huyền thú đạt tới cấp chín, còn là Nguyệt Lang vương trân quý nhất, đừng nói khắp Đông Lâm, dù có nhìn toàn bộ tứ quốc cũng không tìm được mấy người có thể địch nổi, không phải nàng đang nằm mơ chứ? Ý của Vô Song tiểu thư là muốn tặng cho nàng?!