Thiên Hạ Vô Song

Chương 652: Nguyên Tắc Công Chính




- Các ngươi đến đây để truyền giáo, hay là đến đây để đánh nhau?

Một đợt công kích cuối cùng này trực tiếp đánh lên trên xe ngựa của Mạnh Hàn. Nếu không phải xe ngựa kiên cố, nói không chừng đã sớm bị ngộ thương. Đương nhiên, Mạnh Hàn cố ý làm vậy. Nếu không có một lý do tập kích lãnh chúa đại nhân, chuyện sau này thật không dễ làm.

- Ta nhớ được, ta và hai vị thánh nữ điện hạ từng có hiệp nghị.

Mạnh Hàn nhíu chặt mày nhìn hai người phụ trách, rất thiếu kiên nhẫn nói:

- Người của các ngươi không thể phát sinh va chạm ở Hoàng Sa thành. Đây là điểm mấu chốt. Những lời hai vị lúc đó nói tại Hoàng Sa thành, hẳn còn chưa quên chứ?

- Đại nhân, chuyện ngày hôm nay xảy ra là có nguyên nhân.

Người phụ trách đế quốc Quang Minh tiến lên một bước, mỉm cười nhìn chăm chú vào người phụ trách đế quốc Hắc Ám, giải thích:

-Người của chúng ta đang truyền giáo, người của bọn họ lại tới quấy rối. Điều này không thể trách chúng ta.

- Là người của các ngươi động thủ trước.

Người phụ trách của đế quốc Hắc Ám cũng không cam lòng ở lại phía sau, buột miệng tranh luận nói:

- Người kia rõ ràng cảm thấy hứng thú đối với giáo lý Hắc Ám của chúng ta. Các ngươi lại còn muốn ép hắn nghe tuyên ngôn quang minh chó má của các ngươi.

Trên thực tế, lấy danh tiếng của giáo hội Quang Minh và hội nghị Hắc Ám, việc truyền giáo ở Hoàng Sa thành tương đối khó khăn. Nơi này chính là rất nhiều lính đánh thuê và thương nhân thường xuyên vào nam ra bắc. Dân định cư ở đây dù sao cũng tương đối ít. Gặp phải những người biết một chút về bọn họ, gần như tuyên truyền của hai bên đều có hiệu quả rất bình thường.

Cục diện mãi không thể mở ra được, hoặc là nói nghiêm trọng một chút là căn bản cũng không phát triển được một tín đồ nào, điều này khiến người của hai bên đều rất sốt ruột.

Sau liên tục mười mấy ngày, hai bên đều có chút sốt ruột. Bọn họ đều cảm thấy cục diện không thể mở ra, cũng là vì đối phương quấy nhiễu. Cho nên, cho dù tất cả mọi người có gắng kìm chế, nhưng lửa giận trong lòng lại không ngừng tích lũy.

Rốt cuộc sau khi lửa giận đạt tới một mức độ nhất định, một ngọn lửa nho nhỏ châm ngòi đã nhóm lên lửa giận của hai chấp sự cấp thấp của hai bên. Quang Minh và Hắc Ám đối kháng đã kéo dài hơn ngàn năm, sao có thể vì một hiệp nghị của Mạnh Hàn và hai vị thánh nữ là có thể hoàn toàn thả xuống được.

Thời gian qua mọi người bình an vô sự, là bởi vì phía trên đã từng căn dặn, nước giếng không phạm nước sông. Chỉ có điều sau khi có người đấu võ, ai lại không giúp đỡ người của mình. Đối diện chính là kẻ thù sống chết hơn ngàn năm, ai còn nhớ rõ một hiệp nghị nho nhỏ?

Hai người phụ trách không có lý do nhúng tay, nhưng bởi vì bọn họ quyền cao chức trọng, xem thường giao thiệp với một đám tiểu lâu la. Nếu không phải thế lực hai bên ngang nhau, nói không chừng bọn họ cũng muốn xông lên. Bọn họ vốn có tiền đồ tốt đẹp rộng lớn, bị đày đi đến một Hoàng Sa thành nho nhỏ. Cho dù nhìn như tiền đồ sáng sủa, nhưng dù sao cũng không bằng ở trong đế quốc của mỗi người, bảo vệ rất nhiều tin chúng, cũng có thể tiếp cận được với cao tầng của đế quốc.

Mạnh Hàn há mồm ngậm miệng chính là hiệp nghị. Điều này khiến hai người phụ trách cũng có chút căm tức. Nhưng đây là quyết định của thánh nữ điện hạ. Cho dù bọn họ có bất mãn đi nữa cũng không dám biểu hiện ra ở đây. Bọn họ chỉ có thể cẩn thận cười.

- Tập kích lãnh chúa, nói vậy các ngươi cũng biết đây là tội danh gì.

Mạnh Hàn không nhiều lời với hai người phụ trách, chỉ đơn giản đưa ra yêu cầu:

- Tất cả những người vừa phóng thích ma pháp, toàn bộ giao cho ta dẫn đi. Những người khác không động thủ, đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm cũng tốt, về thần điện của mỗi người các ngươi cũng tốt, bản thân các ngươi xem mà làm. Ta mất công mất sức thiết kế thần miếu cho các ngươi. Các ngươi lại dùng phương thức này để báo đáp ta sao?

- Đại nhân, tập kích xe ngựa của đại nhân, thực sự là do người của chúng ta phạm sai lầm. Chỉ có điều, người cấp dưới của đế quốc Quang Minh phạm sai lầm, chỉ có thể có thần Quang Minh vạn năng đến điều tra phán quyết.

Sắc mặt người phụ trách đế quốc Quang Minh không thay đổi, vẫn duy trì nụ mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không tự ti nói:

- Ta sẽ trục xuất hắn về đế quốc Quang Minh, vĩnh viễn không cho xuất hiện Hoàng Sa thành. Đại nhân có thỏa mãn với cách xử lý như vậy hay không?

- Đế quốc Hắc Ám thì sao?

Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến, căn bản cũng không trả lời, trái lại chuyển hướng sang phía người phụ trách đế quốc Hắc Ám.

Lần này, người phụ trách đế quốc Hắc Ám cũng chỉ mỉm cười một chút, chậm rãi nói:

- Đế quốc Hắc Ám, yêu cầu đãi ngộ tương đương với bọn họ.

- Có thể, không thành vấn đề! Chỉ cần các ngươi kiên trì!

Trong thời điểm hai người phụ trách cho rằng sẽ phải phí lời uốn lưỡi một phen, câu trả lời của Mạnh Hàn lại làm cho hai người có chút kinh ngạc. Dường như bọn họ vừa đấm vào đệm bông, rất khó chịu.

Kiên trì là được? Còn có chuyện tốt như thế sao?

Chẳng lẽ là Mạnh Hàn cũng biết hai đại đế quốc không dễ chọc, cho nên tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ? Không riêng gì người phụ trách hai vị đế quốc, ngay cả Grace và Elyse đứng bên cạnh Mạnh Hàn, cũng không biết lời này của Mạnh Hàn là có ý gì.

Chẳng lẽ muốn buông tha những người này sao? Vậy sau này Hoàng Sa thành còn có thể làm ăn nữa sao? Còn có người dám tới cửa sao?

- Chúng ta kiên trì!

Hai người phụ trách có chút không hiểu liếc mắt nhìn nhau, cũng đoán không ra trong hồ lô của Mạnh Hàn muốn làm cái gì. Chỉ có điều, người của mình quyết không thể để Mạnh Hàn dẫn đi xử lý. Đây là nhận thức chung của hai người.

- Được, người các ngươi có thể mang đi. Chỉ có điều, ta có một nghi vấn, muốn mời hai vị chứng thực một chút.

Sắc mặt Mạnh Hàn đã khôi phục lại bình tĩnh, nhìn hai người phụ trách, rất chăm chú hỏi:

- Nghe nói, thần Quang Minh vĩ đại là một vị thần linh công bằng liêm chính. Đương nhiên, ma thần Hắc Ám vĩ đại cũng là một vị thần linh công bằng liêm chính. Có phải như vậy hay không?

Vấn đề này gần như cũng không cần cân nhắc, hai người phụ trách trực tiếp gật đầu giống như gà mổ thóc. Nói đùa sao? Thần linh mình thờ phụng sao có thể không công chính? Cho dù sự thực như vậy, ai dám thừa nhận chứ?

- Rất tốt!

Mạnh Hàn mỉm cười:

- Người hầu của thần Quang Minh và thần Hắc Ám ở bên trong lãnh địa của ta công kích lãnh chúa, phải về đến đế quốc mỗi người do thần linh mỗi người thẩm tra. Điểm này, ta dự định viết vào pháp luật của lãnh địa. Hai vị hài lòng không?

Mạnh Hàn biểu hiện thực sự quỷ dị. Hai người phụ trách căn bản đoán không hiểu được suy nghĩ của Mạnh Hàn. Nhưng lời này nghe ra dường như không có gì sai lầm. Hai người đều gật đầu. Điều này còn không thoả mãn, đây quả thực là bắt nạt người. Tuy rằng bản thân pháp luật này cũng tương đối bắt nạt người.

- Nếu hai vị thoả mãn, hơn nữa, thần Quang Minh vĩ đại và ma thần Hắc Ám đều thần linh công bằng liêm chính, cho nên, xuất phát từ góc độ công bằng, ta cần đế quốc Quang Minh và đế quốc Hắc Ám cũng phải thêm vào trong giáo lý của các ngươi giáo lí một điều.