Thiên Hạ Võ Trạng Nguyên

Chương 18




Đúng chính ngọ, Bạch Thiên Vũ tỉnh lại trước. Nhìn tay chân mình cũng đang ôm Âu Dương Vô Cực, một nỗi vui sướng khác thường trỗi lên trong lòng, gối đầu lên khuôn ngực dày rộng của Âu Dương Vô Cực, chậm rãi bình phục dư vị tình cảm mãnh liệt đã trải qua. Trong đầu cũng dần dần tỉnh táo lên.

“Trời ơi, ta đã làm cái gì, ta thật sự muốn làm nam sủng của hắn sao?” Ý thức về hiện thực nháy mắt rót vào tâm trí Bạch Thiên Vũ, kiêu ngạo tự tôn cũng từng chút hiện lên trong y. Chống lên Âu Dương Vô Cực mà đứng dậy, lại vì cơ thể bủn rủn mà ngã xuống.

Âu Dương Vô Cực bị động tác của Bạch Thiên Vũ làm tỉnh giấc, hắn vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc, mông lung nhìn về phía Bạch Thiên Vũ, lại phát hiện trong mắt Bạch Thiên Vũ tràn ra thống khổ cùng giãy giụa sau giây lát tỉnh lại.

“Ngươi làm sao vậy, Thiên Vũ?” Âu Dương Vô Cực ôm chặt lấy Bạch Thiên Vũ, hắn thấy được trong mắt Bạch Thiên Vũ sự kháng cự cùng đau xót quen thuộc, sau khi thật vất vả mới đến được hiện tại, hắn biết hắn không thể cho phép Bạch Thiên Vũ lại rời khỏi hắn. Hắn đứng thẳng dậy, một phen ôm lấy Bạch Thiên Vũ, rồi đi vào dục phòng ở phía sau, cảm nhận Bạch Thiên Vũ đang giãy giụa, tay hắn càng dùng thêm sức, như muốn Bạch Thiên Vũ vỡ tan trong ngực mình.

Ngồi giữa dục trì, Âu Dương Vô Cực vốc nước lên, muốn tẩy đi dấu vết do tình cảm mãnh liệt qua đi lưu lại trên người Bạch Thiên Vũ, lại thấy Bạch Thiên Vũ nhẹ nhàng lui lại. Hắn lại nhìn thấy ánh mắt Bạch Thiên Vũ lộ ra loại thần sắc hắn sợ nhất, như chỉ chớp mắt y sẽ biến mất, Âu Dương Vô Cực giống như phát điên ôm chặt lấy Bạch Thiên Vũ.

“Chúng ta không nên như vậy.” Bạch Thiên Vũ thản nhiên phun ra câu nói lạnh lùng, cố gắng đè nén lòng, duy trì mặt ngoài bình tĩnh.”Buông đi, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”

“Không, tuyệt đối không!” Âu Dương Vô Cực gào thét, đây là vì sao, vì sao Bạch Thiên Vũ lại giống như trước đây, chẳng lẽ đêm qua hết thảy đều là giả dối sao? Âu Dương Vô Cực thấy mình như từ thiên đường ngã vào địa ngục.

“Ngươi không thương ta sao?” “Ngươi còn trách ta sao?” “Làm sao vậy?” “Ta không muốn!” Âu Dương Vô Cực hô lên lộn xộn, cuồng loạn nhìn Bạch Thiên Vũ.

Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực biểu tình cuồng loạn, thấy lòng mình cũng tan nát theo, chính là y sao có thể dung túng bản thân và hắn cùng một chỗ, y phải đối mặt với chính mình như thế nào đây, lại đối mặt với thiên hạ như thế nào đây.

“Không phải, Vô Cực, ta yêu ngươi, chỉ là chúng ta không thể ở cùng nhau, ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?” Bạch Thiên Vũ khắc chế bản thân, định khiến Âu Dương Vô Cực hiểu được hai mặt của vấn đề.” Chẳng lẽ nói, ngươi muốn ta ở lại hậu cung, trở thành nam sủng của ngươi, sau đó cùng hậu cung ba nghìn đợi lâm tân của ngươi.”

“Không phải, không phải, ta chỉ yêu ngươi, ta chỉ muốn có ngươi ” Âu Dương Vô Cực điên cuồng không còn kiên nhẫn hét lên, hắn không rõ, vì sao Bạch Thiên Vũ lại có ý nghĩ như vậy.

“Nếu yêu ta, để ta đi, ngươi cũng không muốn ta đối mặt nhạo báng của người trong thiên hạ, nhìn ta thành tý đồng(*) trên giường hoàng đế đúng không?” Bạch Thiên Vũ cảm thấy bản thân cũng sắp nứt ra rồi, nhưng khi đối mặt với hết thảy sự việc, lại tự buộc lòng mình phải cứng rắn hơn, hơn nửa còn có Âu Dương Vô Cực, y không muốn hắn trở thành người bị cả thiên hạ chê cười, nói hắn mê luyến nam sắc, *** loạn cung vi.

“Sẽ không đâu, không người nào dám nói như vậy, ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi.” Âu Dương Vô Cực thì thào nói xong, ôm Bạch Thiên Vũ.”Ta mặc kệ thiên hạ, ta chỉ muốn ngươi.”

“Ngươi có thể không cần để ý người trong thiên hạ nói như thế nào, nhưng ta để ý.” Bạch Thiên Vũ chịu đựng đau xót trong lòng, y dùng ánh mắt người khác khó có thể từ chối để thay đổi vị hoàng tôn(**)tự cao tự đại này, chỉ có y, chỉ có chuyện của y mới có thể ảnh hưởng đến hắn, tiếp tục nói, “Hơn nữa ngươi còn nhớ rõ chứ, ta từ nhỏ hận nhất chính là mình bị trở thành nữ nhân, mà hôm nay ta cư nhiên thật sự đặt mình dưới thân ngươi, ngươi muốn ta đối mặt chính mình như thế nào đây.” Nói xong, y cảm giác được thân hình Âu Dương Vô Cực rõ ràng kiềm lại.

“Không, sẽ không, không phải là như vậy!” Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ thấy cảm xúc trong lòng mình càng ngày càng lạnh hơn, cảm giác vô lực kia lại trỗi dậy.

Bạch Thiên Vũ tránh đi cái ôm của Âu Dương Vô Cực, tẩy sạch chính mình, sau đó chậm rãi mặc quần áo, im lặng nhìn Âu Dương Vô Cực một cái, thản nhiên rời khỏi tẩm cung, để lại Âu Dương Vô Cực đang suy sụp.

Chú giải:

(*)Tý đồng:chỉ người theo hầu, hoặc làm ấm giường cho những người giàu

(**)Hoàng tôn: người có thân phận địa vị cao quý