Thiên Hạ

Chương 244




Thiên Hạ
Chương 244 : Trận chiến Tây Tào
gacsach.com

Tiếng còi hiệu trầm vang vọng khắp vùng thảo nguyên, Quân Đại Thực đông không kể xiết tựa như những đợt sóng màu đen, từng cơn từng cơn ùa về phía đông, trường mậu dày đặc như rừng, đằng đằng sát khí.

Tiếng bước chân rất to mà chỉnh tề vững chắc, hai cánh kỵ binh hộ vệ bộ binh, quân ném lao và cung tiển thủ của Túc Đặc ở phía trước nhất, với một khí thế không thể chống đỡ giết về phía quân Đường ở cách đó mười dặm.

Bên ngoài mười dặm, hai vạn quân Đường cũng đã chỉnh đốn quân xong, bày trận ở một mảnh đất bằng phẳng bát ngát, vẫn là Yển Nguyệt trận đã sử dụng trong trận chiến sông Bạch Thủy, cũng giống như bố trận với ba nghìn người, chỉ là mở rộng gần gấp mười lần.

Hình thành một trận thế hình bán nguyệt khổng lồ chiến đất hai dặm, Bộ binh và nỗ binh tập trung ở bên trong, hai bên là đội hình kỵ binh xếp thành đường cong, ngoại hình tuy nhìn giống nhau, nhưng bên trong thực chất lại hoàn toàn khác nhau.

Năm nghìn nồ binh với trang bị là quyết trương nỗ, loại nỗ này cần dìrng chân phối hợp trương huyền, rất tốn sức lực, nhưng tầm bắn lại đạt hai trăm bốn mươi bước, sát thương trong khoảng cách một trăm năm mươi bước rất có hiệu quả.

Mà ở giữa năm nghìn nỗ binh có trang bị cung xe nỏ, Thông qua sự điều chinh không ngừng của các thợ đến từ kinh thành, loại cung xe nỏ dùng giảo huyền phóng ra, tên sắt dài chín tấc được đặt ở máng bằng gang, bắn một phát là mười tên, tầm bắn sát thương hữu hiệu ở trên năm trăm bước ngoài, tổng cộng có bốn trăm chiếc cung xe nỏ dùng ngựa kéo, còn kỵ binh thì dùng giác cung nỗ, sát thương hữu hiệu trong khoảng cách sáu mươi bước.

Như vậy bèn hình thành ba tầng công kích gồm xa, giữa, gần, Nhưng ở phía trước nỗ binh, lại là một loạt hàng rào khống lồ bằng da trâu, đặt ở vị trí xiên 45 độ, trên da trâu bôi đầy dầu trơn, nó được chuyên môn chế tạo ra để phòng ngự máy ném đá của quân Đại Thực.

Ánh mắt chủ tướng quân Đường Lý Quang Bật rất bình tĩnh nhìn quân Đại Thực từ phương xa từng bước một đến gần, trong lòng hắn tràn ngập sự khát khao, chỉ huy hai vạn người cùng nhau tác chiến, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn được như vậy, vì thế, hắn đối với Lý Khánh An vô cùng cảm kích, sự tín nhiệm này làm cho hắn nguyện dùng sinh mạng để tận trung.

“Tướng quân, quân Đại Thực không có máy bắn đá đi theo!” Trên đấu quan sát truyền đến tiếng hô của binh sĩ.

Lý Quang Bật lập tức vung tay lên, lệnh nói: “Triệt hạ lá chắn da trâu!”

Bọn lính nhanh chóng đem hơn mười cái lá chắn da trâu dẹp đi, Lúc này quân Đại Thực từ từ đứng ở hai dặm ở ngoài, bắt đầu bày binh bố trận, mà không hề tiếp tục tiến lên phía trước.

Sự cẩn trọng của đối phương nằm trong dự đoán của Lý Quang Bật, trên thực tế từ mấy ngày trước, bọn họ đã bắt đầu so kẻ nhau rồi, Lý Quang Bật không vây thành, mà quân Đại Thực không ra chiến, bọn họ có cách suy nghĩ như nhau, đều muốn hậu phát chế nhân, đều có ý đồ muốn hiểu rõ một cách toàn diện về đối phương hơn.

Lần này quân Đại Thực xuất chiến rồi, nhưng trong sự xuất chiến đó lại mang ý dọ thám tình hình, mang một chút do dự trong sự tắn công đó, không có một loại tỷ như cùng nhau sống chết một trận với sức bùng phát mạnh và dứt khoát.

Sự do dự đầy tinh tế này làm cho Lý Quang Bật ý thức được rằng, sự xuất chiến của đối phương rất có thể là bị ép buộc, nếu thật sự là như vậy, thì trận chiến này, hắn sẽ nắm chắc đến bảy phần thắng lợi, chỉ là, đối phương chi cách có hai dặm xa, khoảng cách chiến trường thật sự là quá gần.

Quân Đại Thực cũng không phải là dốc toàn bộ vào tiến công, dù sao thì đây cũng không phải một cuộc xung đột với quy mô nhỏ, đây là một trận chiến với quy mô vừa, là một cuộc thăm dò cho trận đại chiến sắp xảy ra, Điều này làm cho song phương đều rất cẩn trọng trong việc dụng binh.

Ánh mắt của Tề Nhã Đức nhìn chằm chằm vào những chiếc xe nò trong đội ngũ quân Đường, hắn lần đầu tiên nhìn thấy thử vũ khí như vậy, trong mắt chứa đầy vẻ hửng thú. Hắn đã đoán được đây nhất định là thử vũ khí có tầm bắn xa lợi hại của quân Đường.

Tề Nhã Đức quay đầu lại nhìn lướt qua các binh sĩ đã chuẩn bị sẵn sàng. hạ lệnh một cách dứt khoát: “Đội từ một đến ba của đoàn quân thử nhắt, đội năm. sáu của đoàn quân thứ hai, chuẩn bị tấn công!”

Đoàn quân thứ nhất cũng chính là đoàn quân của người Túc Đặc, đó là dùng bộ binh của người Túc Đặc làm quân chủ lực, còn hai đội quân kỵ binh của Hô La San làm hai nhánh yêm hộ hai bên.

Đây là trận tấn công thăm dò đầu tiên, tiếng trống đột ngột vang lên rầm rộ, khiến chiến mã kích động đến từ trong mũi phát ra tiếng phì phì, mậu thử xoạt một tiếng cẩm thẳng lên, loan đao ra khỏi vỏ quân Đại Thực phát động rồi, hai ngàn kỵ binh yểm trợ cho ba nghìn bộ binh người Túc Đặc, tựa như làn nước lũ ùn ùn xông ra từ miệng đê bị vờ, mạnh bạo xông đến phía quân Đường.

Quân Đường vẫn vững như núi Thái Sơn, vẫn không nhúc nhích tí nào cả, chỉ có những cung nỏ thủ từ từ nâng quyết trương nỗ lên, với gốc nghiêng ba mươi độ đưa lên trời, tồng cộng là năm dãy cung nò thủ, mỗi dãy cách xa nhau hai bước.

Bọn họ sẽ ở lúc đối phương cách họ một trăm năm mươi bước thì bắn, với phương thức bắn ra năm lượt tập kích đối phương, Binh sĩ bắn xe nò cũng giơ thiết chùy lên, chuẩn bị một kích bắn ra, Đối phương càng lúc càng gần, những tấm kiêng đỡ giơ lên cao hình thành nên một bức tường lá chắn màu đen, Bước đi của kỵ binh cũng không nhanh, đi theo bộ binh, bọn họ ở hai bên trái phải bảo vệ hai cánh của bức tường lá chắn.

Đôi mày của Lý Quang Bật nhãn lại càng lúc càng chặt, đối phương chi phái có năm nghìn người tới làm gì vậy? Chăng lẽ là muốn để cho quân Đường chia ra mà ăn sạch sao? Không thể nào, bọn họ không thể không biết sự lợi hại của cung tiễn quân Đường, mà lại cho năm nghìn người này đến nộp mạng.

Lý Quang Bật thấp thoáng ý thức được, chiến thuật đối phương sẽ không đơn giản như vậy, Lúc này, quân địch đã tiến vào tầm bắn của xe nỏ, Trống trận của quân Đường dần dần gõ vang, đó là sự nhắc nhờ cho người ra quyết định, đã tới thời cơ xe nỏ bắn ra rồi, ánh mắt của Lý Quang Bật nhìn chằm chằm về phía quân chủ lực của Đại Thực ở cách đó hai dặm, hắn cắn răng một cái nói: “Xe nỏ không được bắn!”

Thiết chùy của những người thao tác xe nỏ từ từ buông xuống, bốn trăm chiếc xe nỏ uy lực lớn mạnh không có bắn ra, quân địch tiếp tục đi tới, đã ba trăm bước, lúc này, viên tướng lĩnh Đại Thực đốc suất đợt tấn công thứ nhất hét lớn một tiếng: “Giết!”

Năm nghìn quân đội đột nhiên tăng tốc lên, bọn họ phóng đến với tốc độ rất nhanh, nhắm hướng đại trận quân Đường vọt tới, Lý Quang Bật lớn tiếng hạ lệnh nói: “Cung nỏ thủ chuẩn bị bắn!”

Năm nghìn cung nò thũ xoạt một tiếng cầm nỏ lên, đầu tên lạnh như băng nhắm ngay vào quân Đại Thực đang lao tới, cung nỏ thủ không ngừng thông qua vọng sơn điều chinh tầm bắn.

“Hai trăm bước... Một trăm năm mươi bước...”

“Bắn!” Lý Quang Bật hạ mệnh lệnh bắn ra, đợt thứ nhất một ngàn tên nỏ bay ra, thoáng chốc đã mất tăm hơi, mang theo tiếng rít gió lao về phía quân địch.

Tốc độ của quân Đại Thực bị chậm lại, đồng loạt giỡ lá chắn lên đỡ, Một loạt tiếng leng keng của sự va chạm nổ ra, trong đó xen kẽ có tiếng người trúng tên kêu la thảm thiết, Mưa tên quá dày đặc, vẫn có mười mấy người trúng tên mà chết.

Những tấm lá chắn được chế tạo từ kim loại mới của người Đại Thực đã chặn được đợt mưa tên thứ nhất của quân Đường, Ngay tiếp theo sau đó là đợt mưa tên thứ hai, thứ ba, trận mưa tên rợp trời rít gió mà đến, dày đặc đến làm cho người ta ngộp thở, quân Đường với phương pháp bắn năm đợt.

Làm cho cung tiễn vẫn duy trì sự tấn công dày đặc, quân Đại Thực tiến tới cực kỳ gian nan, mỗi đi một bước đều phải trả giá bằng gần trăm người bị trúng tên bỏ mình, Bọn họ cũng không thế đánh trả được, đương nhiên là vì mưa tên của quân Đường quá dày đặc.

khiến cho bọn hắn không thể rảnh tay mà đánh trả, Điều quan trọng hơn là cung tiền của bọn hắn thua xa quân Đường về độ sắc bén, tầm bắn đến không được xa như vậy, ngắn ngõm ba mươi bước, quân Đường bèn như mưa to trút nước mà bắn về phía quân Đại Thực mười lăm đợt mưa tên, một đợt bắn bảo hòa với một vạn năm nghìn mũi tên, Quân Đại Thực cũng đã trả giá với gần chín trăm người trúng tên thương vong.

Dưới sự thử thách vô cùng lớn về ý chí và dũng khí này, người Túc Đặc đã chút không gượng được nữa, bắt đầu xuất hiện sự hỗn loạn, Đúng lúc này, hai ngàn kỵ binh Hô La San bỏ mặc bộ binh, bọn họ từ phía sau vòng ra, dùng tốc độ nhanh nhắt lao về hướng trận địa quân Đường.

Giờ khắc này, trong khoảnh khắc như gió mây đột chuyển bất ngờ, quân Đại Thực chủ lực ở phía sau đã phát động rồi, tiếng còi hiệu vang vọng trong không trung, tiếng vó ngựa như sấm sét tòa ra trên thảo nguyên, hai vạn quân chạy ra như bay, Tề Nhã Đức vung chiến đao lên, chỉ vào phía trước khàn cả giọng rống to: “Giết qua đó!”

Xe nỏ của quân Đường cũng ở trong khoảnh khắc hai nghìn kỵ binh Hô La San lao lên đã phát động bắn ra, thiết chùy vung xuống, bốn trăm chiếc xe nõ đồng thời phát động bắn ra, bốn nghìn mũi tên sắc chín tấc từ trong túi thép bắn ra. đem theo một sức mạnh cắt vàng nứt đá, mãnh liệt bắn về phía hai nghìn kỵ binh.

Cho dù trang bị của kỵ binh Hô La San hơn xa người Túc Đặc, bọn họ mặc giáp da cứng bền trên người, đao kiếm bình thường khó mà chém thủng, tay cầm trường mâu và khiêng chắc, thậm chí chiến mã của bọn họ cũng khoác áo giáp, bọn họ cách trận địa quân Đường chỉ còn trăm bước xa.

Một trăm bước, đối với chiến mã Đại Thực có sức bức phá cực mạnh mà nói, chỉ cần mười giây là có thể xông qua, nhưng cũng chính là trăm bước ngắn ngủn này, lại trở thành cội nguồn ác mộng của quân Đại Thực.

Hai nghìn kỵ binh ở trước mặt bốn nghìn cây thiết tiễn trông thật mỏng manh, thật yếu ớt, một cây thiết tiền xuyên thũng khiêng đỡ, trực tiếp xuyên qua lồng ngực của binh sĩ Đại Thực, mũi tên mang theo máu và thịt nát xuyên ra từ sau lưng, lại bắn thủng phần bụng của một binh sĩ khác, hai nghìn kỵ binh người ngã ngựa nhào, chiến mã hí dài ngã nhào, miệng sùi bọt mép chết đi. thân ngựa đè chặt binh sĩ đang đau khổ cựa quậy, ấn vào lỗ máu chảy ào ào trên người, vùng vẫy lần cuối trên bờ vực từ vong.

Thiết tiễn mãnh liệt không chi xuyên thủng kỵ binh, cũng là đòn giáng cuối cùng vào sĩ binh Túc Đặc hoảng loạn phía sau kỵ binh, trong phút chốc, hơn tám trăm người thảm kêu ngã xuống đất.

“Trời ạ!”

Tề Nhã Đức phía xa đã nhìn thấy uy lực của xe nỏ, hắn kinh ngạc đến nỗi thất thanh la lên, lúc đầu khi Hầu Mai Đức miêu tả uy lực cung tiễn của quân Đường, hắn cảm thấy Hầu Mai Đức phần nhiều là đang đùn đẩy trách nhiệm, nhưng lúc này.

Hắn đã tận mắt chửng kiến cảnh khiến người ta kinh hãi này, hai nghìn kỵ binh Hô La San tinh nhuệ nhất trong làn tên mãnh liệt của quân địch từ thương quá nửa, trong một trăm bước ngắn ngủi thôi, lại không một ai có thể xông qua đó, mấy trăm người cuối cùng cũng bị chết trong mưa tên rợp trời ngợp đất của quân Đường.

Mấy năm sau đó, uy lực nỏ tiễn khiến người ta khiếp sợ của quân Đường vẫn làm cho Tề Nhã Đức từ trong ác mộng bật tỉnh dậy, sau trận chiến, hắn ra sức đẩy mạnh nỏ tiễn quân Đường trong quân Đại Thực, từ từ.

Thập tự cung uy lực to lớn của người A Rập bắt nguồn từ đây đã hình thành, thập tự cung lại trở thành ác mộng của thế giới Cơ Đốc phương Tây, đến nỗi mà các quý ngài phương Tây trước khi đánh trận đều phải ký hiệp nghị trước, không được sử dụng thập tự cung của người Ả Rập.

Xe nỏ của quân Đường cho dù uy lực to lớn, nhưng nó cũng có một khuyết điểm rõ rệt, chính là lên dây rất chậm, cho dù quân Đường đã phát mình ra ngưu xa giảo huyền, và đã từng áp dụng sử dụng trong trận chiến Toái Hiệp lần đầu, nhưng vẫn không theo kịp tốc độ bão thổi gió quét của quân Đại Thực.

Kỵ binh Đại Thực sóng vỗ dạt dào đã xông đến ngoài hai trăm bước, mưa tên của nỏ binh quân Đường cũng bắn đến rợp trời, không ngớt có người trong lúc phóng đi bị ngã ngựa, nhưng vẫn không ngăn cản được gần một vạn năm nghìn kỵ binh Đại Thực xông kích thần tốc dũng mãnh, bọn họ khua động chiến đao, giơ cao khiêng đỡ, giục ngực lao đi, tiếng hô giết vang dội khắp đất trời.

Đã là sáu mươi bước rồi, lúc này cung kỵ binh vạn tên cùng bắn ra, mưa tên đen nghịt che khuất cả bầu trời, bắn vào trong đoàn kỵ binh quân địch, quân Đại Thực từ thương gia tăng, tuy vậy Hô La San quân dù sao cũng là tinh duệ của vương triều A Bạch Tư.

Bọn họ không sợ mũi tên, dũng mãnh tranh lao ra trước, vạch cảnh giới rút lui của nỏ binh quân Đường thường là hai mươi bước, nhưng kỵ binh quân Đường quá nhanh, lúc bốn mươi bước, nỏ binh bèn đã được lệnh rút lui rồi.

Theo lượt nỏ tên bắn ra cuối cùng, cung nỏ binh nhanh chóng rút lui. xe nỏ cũng đã bị chiến mã lôi đi, còn bây giờ, hai nghìn Mạch đao quân lợi hại nhất mà quân Đường dùng để đối phó với kỵ binh đã xuất trận, hai nghìn viên trọng giáp Mạch đao quân xếp thành hai hàng, mạch đao hai trượng dài vung ra. ánh sáng lạnh lấp lóe.

về việc Mạch đao quân có nên xuất trận trong trận chiến đấu lần này hay không, trong lúc bố trí trận chiến, đã từng dấy lên một sự tranh chấp giữa các quan quân cao cấp quân Đường, dù sao đây không phải là trận đại chiến quyết định thắng thua, chỉ là một trận chiến dò thám thực lực của đối phương, không cần phải bộc lộ thực lực quá sớm.

Nhưng chũ soái Lý Khánh An lại cực lực dạt bỏ nghị luận công chúng, kiên trì Mạch đao quân xuất trận, lệnh Điền Trân đến phụ trách chỉ huy hai nghìn Mạch đao quân.

Mạch đao quân vừa xuất trận, đã phải nghênh đón kỵ binh Đại Thực xông lên như dời núi lấp biển, trước tiên bèn là đoản mậu che trời lấp đất rít gió ném đến, đoản mâu sắc bén không bắn vào được trọng giáp của quân mạch đao, bọn họ xếp thành bức tường người kín mít, dùng một sức mạnh tập thể chống cự đợt xông kích đầu tiên của quân Đại Thực.

“Uỳnh!” Một tiếng sóng lớn, như sự va đập bão trỗi sóng dậy, sóng văng tung tóe. mấy chục viên sĩ binh mạch đao bị đụng nhào, nhưng mạch đao thủ hàng phía sau lập tức bồ sung lên, mạch đao tướng Điền Trân thét to một tiếng, đại đao sáng như tuyết bủa nghiêng xuống. đem một đội trường kỵ binh cả người lẫn ngựa chém thành hai mảnh, máu bắn tử tung, nội tạng lãn lóc, mùi tanh hôi và mùi máu xông vào mũi.

Các sĩ binh mạch đao trường đao tung bay, lưỡi đao vô cùng sắc bén đem binh sĩ và chiến mã chém đến đầu người lăn lóc, máu chày thành sông, quân Đại Thực phía sau đem vô số thanh đoản mâu ném chọc về phía Mạch đao quân, dày đặc như mưa rào, nhưng những thanh đoản mâu sắc bén vẫn không có chút hiệu quả nào.

Sự xuất chiến của Mạch đao quân làm cho Tề Nhã Đức giật mình kinh hãi, hắn không ngờ quân Đường cũng có trọng giáp bộ binh, ai nấy cao to dũng mãnh, đại đao ánh sáng lạnh người chói lòa kia hình như là thiên địch của kỵ binh, mắt thấy Hô La San kỵ binh của mình tử thương nghiêm trọng, hắn lập tức ra lệnh: “Kỵ binh quân đoàn thứ nhất công kích chính diện, kỵ binh quân đoàn thứ hai tiến công từ bên hông!”

Tiếng còi hiệu gấp rút đã truyền đạt mệnh lệnh của chủ tướng; đội mạch đao của quân Đường đối lại cho kỵ binh Túc Đặc đối phó, còn kỵ binh Hô La San thì nghinh chiến với tám nghìn kỵ binh quân Đường, hai nghìn kỵ binh khác của quân Đường thì bảo vệ phía sau lưng và hai cánh của quân mạch đao.

Quân Đường tồng cộng hai vạn người, trong đó kỵ binh có một vạn. nò binh năm nghìn. Xích hầu quân và Khiêu đãng quân ba nghìn, thêm nữa là hai nghìn Mạch đao quân.

Nõ binh khi thoái lui trở về đã chuyển thành trú đội quân, dùng cung tên bảo vệ quân nhu và trung tâm chi huy quân đội. đồng thòi trong điều kiện cho phép, tiếp tục bắn tên chi viện chiến đấu cho kỵ binh và mạch đao binh, còn Xích hầu quân và Khiêu đảng quân phân bố rải rác ở hai cánh và vòng ngoài, ngăn ngừa quân địch đánh lén hoặc công kích cánh hông.

Lúc này, hai quân trên chiến tuyến hai dặm dài đã triển khai trận ác chiến, đao kiếm công kích nhau, trường mậu giác đấu, chiến mã giao nhau, tiếng thảm kêu nối đuôi nhau vang lên.

Đại Thực tướng quân Hầu Mai Đức thống lĩnh một nghìn kỵ binh từ mặt hông luồn qua phòng ngự của quân Đường, âm mưu đánh lén trung tâm chi huy của quân Đường, nhưng bọn họ lại bị Khiêu đảng quân quân Đường chặn lại, Khiêu đãng quân cũng chính là Đao thuẫn quân, bọn họ bảo vệ ở vòng ngoài, việc đánh lén của Hầu Mai Đức vô hiệu, mưa tên dày đặc của nỏ binh đã bắn lùi bọn họ.

Lý Quang Bật ở giữa đội trú binh, hắn tỉ mỉ quan sát đặc điểm tác chiến của quân Đại Thực, quân Đại Thực hoàn toàn không giống Hồ binh thảo nguyên, bọn họ kỳ luật mạnh, huấn luyện bài bàn. tác chiến dũng mãnh, ưu thế lớn nhất chính là chiến mã tốc độ nhanh, nhưng trang bị của bọn họ không bằng quân Đường, áo giáp, cung tên, hoành đao chính là sự bào đám quân Đường có thể chiếm thế thượng phong.

Nhưng mà người Túc Đặc trong quân Đại Thực lại hiển nhiên thua kém rất nhiều, bảy nghin kỵ binh của bọn họ lại bị hai nghìn Mạch đao quân giết đến bại lui không ngớt, bắt đầu có xu hướng tan tác, chỗ người Túc Đặc mềm yếu này sẽ trở thành nguồn gốc thất bại của quân Đại Thực.

Điểm này Tề Nhã Đức cũng đã phát hiện, hắn đã đạt được mục đích, đã dò thám được sức chiến đấu và đặc điêm chiến đấu của quân Đường, đoàn quân này sĩ khí cao ngất, trang bị hoàn thiện, cũng có huấn luyện bài bản như họ, những thứ này, hắn đều tận mất chứng kiến rồi.

Nhìn thấy người Túc Đặc bị giết gần nửa nhưng chật củ thái rau vậy, bại cục đã định, hắn bèn biết được, không cần thiết phải đánh thêm nữa, Tề Nhã Đức lập tức hạ lệnh: “Thu binh!”

“Ù ” Tiếng còi hiệu thu binh vang lên. quân Đại Thực rút lui như nước triều, do bảy nghìn bộ binh kéo đến viện trợ áp ở phía sau, kỵ binh ở hai bên bào vệ, bắt đầu chậm rãi rút lui về phía Đông Tào đô thành.

Quân Đường đuôi theo một hồi, dùng cung tên xạ kích sự rút lui của quân Đại Thực, nhưng bộ binh đều tay cầu khiêng lớn, hiệu quả của cung tên không lớn, lúc này, doanh trại quân Đường vang lên tiếng chiêng, quân Đường cũng đã thu binh.

Theo việc đi xa dần của quân Đại Thực, ba trăm viên nữ hộ binh trong quân Đường bắt đầu bận rộn hẳn lên, nhanh chóng băng bó cầm máu đơn giàn cho quân Đường, để cho các binh sĩ dùng cáng khiêng thương binh vào đại doanh, tiến hành việc cứu hộ khẩn cấp cho một số binh trọng thương của quân Đường.

Trận chiến đấu này tuy là trận chiến mang tính dò thám, nhưng quân Đại Thực lại từ thương nghiêm trọng, gần một vạn người tử thương, đa phần là tử thương dưới cung tên, quân Đường đã bất sống được ba nghìn thương binh, còn quân Đường cũng có gần một nghin người thương vong.

Hai canh giờ sau, một vạn viện quân của Lý Khánh An từ từ kéo đến đại doanh, lúc này, binh lực của quân Đường đã đạt đến gần ba vạn.

“Mạt tướng Lý Quang Bật tham kiến Đại tướng quân!”

Lý Quang Bật đón đầu đi đến trước ngựa Lý Khánh An, nửa quỳ thi một quân lễ.

Lý Khánh An xuống ngựa, đỡ hắn dậy cười nói: “Lần này Quang Bật đánh bại Tề Nhã Đức, đã báo mối thù một mũi tên cho Cao Tiên Chi, ta nhất định bẩm báo triều đình, trọng thưởng cho tướng quân.”

Lý Quang Bật trong lòng cảm động, vội vàng nói: “Mạt tướng không dám cướp đi công bố trí của đại soái, trận chiến lần này có thể chiến thắng, là đại soái điều binh có phương pháp, là các tướng sĩ xả sinh quên tử, công lao mạt cùng của mạt tướng, không đáng đề nhắc tới.”

Lý Khánh An cười xòa, nói: “Dĩ công luận thưởng xưa nay là truyền thống của quân An Tây, nếu không phải vậy, làm sao có Lý Khánh An của hôm nay, ta ắt có chũ ý chừng mực.”

Hắn lại nhìn nhìn sắc trời, đã đến hoàng hôn, bèn nói: “Lần này ta mang đến vũ khí công thành hạng nặng, nghỉ ngơi một đêm trước, làm tốt công việc chuẩn bị công thành, ngày mai bắt đầu công thành.”

Lời hắn vừa dứt, hướng Đông Tào đô thành phóng đến mấy viên Xích hầu, Lý Khánh An thấy bọn họ phóng đến khá gấp rút, không khỏi sửng người, đã xảy ra chuyện gì? Mấy viên Xích hầu chạy đến bên Lý Khánh An, trở mình xuống ngựa bẩm báo nói: “Bẩm báo Đại tướng quân, bên trong Đông Tào đô thành ánh lửa ngất trời, hình như đã phát sinh nội loạn.”

Lý Khánh An lập tức xoay người chạy đến tháp nhìn xa, giơ tay giữa trán ngóng nhìn về phía Đông Tào thành, thị lực của hắn rất tốt, thấp thoáng đã nhìn thấy trong thành có khói đen bay lên.

“Truyền mệnh lệnh của ta, một vạn kỵ binh lập tức chạy tới Đông Tào thành!”

Một vạn kỵ binh Lý Khánh An mang đến ngựa không ngừng vó chạy về phía Đông Tào thành, trong Đông Tào thành quả thật đã xảy ra nội loạn, Tề Nhã Đức bại quân trở về thành, nhưng hai nghìn binh sĩ Đông Tào cùng xuất chinh với hắn lại toàn quân bị diệt, người nhà binh sĩ cực kỳ bi thương, đều đồng loạt gây rối.

Bèn dẫn đến sự bộc phát bất mãn nghiêm trọng của người Đông Tào quốc đối với việc Đại Thực phá hủy tông giáo của bọn họ, từ náo loạn gây rối trở thành khới nghĩa, người Đông Tào quốc đồng loạt cầm vũ khí lên đi ra đầu phố, họ xông kích cửa thành, thiêu hủy cửa hiệu của người Đại Thực, giết chết trinh sát tuần hành trên đường.

Tề Nhã Đức thấy tình hình nghiêm trọng. mà viện binh quân Đường lại đến. hắn bèn lập tức quyết định rời bỏ Đông Tào, trở về Tát Mã Nhĩ Hẳn.

Lúc quân đội Lý Khánh An đi tới Đông Tào thành, Tề Nhã Đức đã rút khỏi nữa canh giờ rồi, cửa thành mỡ toang, hàng vạn người Đông Tào ra thành đón tiếp, bọn họ bưng bánh bột nước lạnh hỏi thăm quân Đường, kêu lên tên của chủ thần Ghura Mazda, vạn phần kích động, hoan nghênh quân Đường vào thành với một sự nhiệt tình cực lớn.

Lý Khánh An cỡi ngựa tiến vào tòa đô thành thức hai của Túc Đặc quốc, lúc này, Đông Tào phó vương Thiết A Hốt tiến lên quỳ xuống nói: “Nô Đông Tào phó vương Thiết A Hốt hoan nghênh thiên binh Đại Đường vào thành, nô nguyện dùng cái chết tận trung Đại Đường Thiên khả hãn bệ hạ.”

“Chính vương Tô Đề Na của các ngươi đâu? Hắn tại sao lại không đến nghênh đón ta?” Lý Khánh An lạnh lùng hỏi.

“Hồi bẩm Đại tướng quân, Tô Đề Na tự biết nghiệp chướng nặng nề, hắn đã cùng người Đại Thực chạy trốn rồi, còn mang theo thê nữ của hắn, hoàng cung đã không còn.

Lý Khánh An hừ mạnh một tiếng: “Chạy rồi? Vậy thì thật quá ưu đãi hắn ta rồi.”

Hắn chỉ roi vào Thiết A Hốt, lệnh nói: “Từ bây giờ trở đi, ngươi chính là Đông Tào quốc vương, ngươi hãy lập tức ổn định lại cục thế trong thành cho ta.”