Thiên Hạ

Chương 677




Thiên Hạ 2
Q.15 - Chương 677 - Nam Đường Diệt Vong (Thượng)
gacsach.com

Trong tất cả những điều kiện mà Nam Đường chống đỡ cuộc tấn công quy mô của quân Bắc Đường, ưu thế về địa hình dần dần trờ thành chỗ dựa duy nhất của Nam Đường, để chống đỡ cuộc tấn công của quân Bắc Đường, Nam Đường không tiếc đầu nhập tám vạn đại quân, bố phòng bên trong các cửa ải hiểm yếu ở phía bắc bộ Ba Thục, trong đó chi ba huyện Âm Bình, Kiếm Môn, Tấn An ở Kiếm Châu, thì đã tụ tập năm vạn trọng binh, Kiếm Môn Thục đạo ở bấc bộ Kiếm Châu trờ thành noi quan trọng nhất trong những nơi quan trọng về phòng thủ.

Tương truyền ở thời kì Chiến quốc, Tẩn Huệ vương có ý muốn nuốt Thục, khổ nổi không có đường tiến vào đất Thục, lừa dối là tặng năm kim ngưu, năm mỹ nữ cho Thục vương, Thục vương tin là thật, phái năm lực sĩ bên người, phá núi khai đạo, vào Tẩn nghênh đón mỹ nữ, vận chuyển Kim Ngưu, mới khai thông đường Thục đạo này, xung là “Kim Ngưu đạo”, lại xung Kiếm Môn Thục đạo.

Ờ trong Kiếm Môn Thục đạo dài ba mươi dặm, Kiếm Môn quan lại càng là nơi hiểm yếu nhất của Thục đạo, Kiếm Các Sửng sững và chót vót, một người giữ quan ái, vạn người không thế khai thông, nó nằm ở trong dãy núi non trùng điệp của Đại Kiếm Sơn, cắt đứt con đường duy nhất từ Hán Trung nam xuống Ba Thục.

Thời kì Tam quốc, đại tướng Ngụy quốc Chung Hội đánh Thục, tướng Thục là Khương Duy dẫn ba vạn quân đóng ở Kiếm Môn huyện, trấn giữ Kiếm Môn quan, chặn ngay mười vạn đại quân của Chung Hội ở bên ngoài Kiếm Môn quan.

Lịch sử luân hồi. Cho đến ngày ngy, đại tướng Bắc Đường Lý Quang Bật dẫn mười vạn quân đi Kim Ngưu đạo, quy mô tiến công sang Thục trung, nhưng đại quân lại bị ngăn càn ở bên ngoài Kiếm Môn quan, đại tướng Nam Đường Trần Huyền Lễ dẫn năm vạn đại quân đóng ở ba huyện Kiếm Bắc, bàn thân hắn thi đích thân dẫn ba vạn tinh binh đóng quân ở trong Kiếm Môn huyện, dựa vào sự hiểm trờ của Kiếm Môn Thục đạo mà giằng co với quân Bắc Đường.

Hai đội đại quân đã bên ngoài Kiếm Môn quan giằng co bảy ngày rồi, hai quân đứt quăng mà giao chiến hơn mười lẩn, quy mô đều rất nhỏ, các bên đều có người chết và bị thương.

Tựa hồ quân Bắc Đường cũng không tìm thấy biện pháp tiến công hữu hiệu nào, song phương bèn vô định mà gằng co mãi...

Kiếm Môn quan mặc dù đang trong thế giằng co, nhung Lăng Trung huyện ở cách phía tây nam Kiếm Môn huyện khoàng chừng trăm dặm lại đã xảy ra dị biến.

Để đối kháng quân Bắc Đường, Lý Long Cơ và cha con Lý Hanh phụ tử thực hành chinh lược cực kì hiếu chiến, trong khu vực Ba Thục không ngờ lại chiêu mộ đến bốn mươi vạn đại quân, lấy của dân, thuế phú của đất nước, bày tám phần mười đều đầu nhập vào quân đội. Bốn mươi vạn đại quân này phân ra trú đóng ở hai nơi, Kinh Tương

Hai mươi vạn, Thục trung hai mươi vạn. Sau khi ở Kinh Tương toàn quân bị diệt, quân đội Nam Đường chi còn lại có hai mươi vạn người, lại trừ đi hai vạn quân Nam Chiếu của Giả Sùng Quán, trên thực tế chi có mười tám vạn. Trong đó mười vạn quân đóng giữ thành đô, trong tám vạn quân còn lại chi ba huyện Kiếm Bắc bèn đã triệu tập năm vạn quân rồi, còn lại ba vạn quân thì đóng giữ ở noi các cửa ài hiêm yếu, trên cơ bàn trong các vùng đất châu huyện cũng đều không có binh đóng giữ.

Lăng Trung huyện là noi có Châu trị Lăng châu, nằm ở noi họp lại của hai con sông Gia Thẳngg Giang và Đông Du Thủy, khí hậu ôn hòa, đất đai phì nhiêu, từng là thủ đô của Ba Thục, ở noi ngàn dặm mờ đất đai bạc ngàn màu mỡ của Ba Thục, Lăng Trung huyện là một huyện lớn cực kỳ quan trọng, vị trí kinh tế rất cao, từ trước đến giờ vẫn là huyện lớn về thuế má.

Cho dù vị trí kinh tế rất cao, nhung vị trí quân sự thì lại bình thưởng, không có quân đội đóng giữ, bên trong thành chi có hơn một trăm binh dân đoàn canh gác cửa thành.

Ban đêm, màn đem đen kịt bao phù lấy huyện thành Lăng Trung, đã là lúc canh ba rồi, mọi âm thanh đều yên tĩnh, cửa thành sớm đã đóng lại, hai mươi mấy binh sĩ dân đoàn ở phía đông thành cũng đều đang ngủ say, một gã lão binh chợt giật minh tinh giấc, lãi nhãi mà đi tiểu đêm, hắn ở chân tường tè nước tiểu, gió đêm thổi qua khiến cho hắn bừng tinh vài phần, hắn đang muốn trở về phòng, thì một hiện tượng kỳ quái đã thu hút sự chút ý của hắn, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một con rồng đen thật dài từ xa xa uốn lượn mà đến, tốc độ cực nhanh, mật đất bất đầu khẽ rung rinh hẳn lên, càng ngày càng gần, dần dần, hắn nhìn thấy rõ ràng rồi.

“Thằng con rùa, hình như là kỵ binh ấy!”

Lão binh sĩ sợ tói mức nháy dựng lên, chạy vội đến bên trong lầu chuông gác, “Keng! Keng!” Gõ vang tiếng chuông thành, tiếng chuông nặng nề mà chói tai đã đánh thức toàn bộ thị trấn dậy, binh sĩ dân đoàn cũng đồng loạt chạy đến đầu tường, tình hình bên ngoài thành làm cho bọn họ ai nấy đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Đội kỵ binh bên ngoài thành đã đốt đuốc lên, những ánh lửa kéo dài đến hướng xa xa, có đến hai vạn người, hơn nữa toàn bộ đều là kỵ binh.

Đội kỵ binh hai vạn người này chính kỵ binh Bắc Đường đến từ Lệ Chi đạo, do đại tướng Điền Càn Chân suất lĩnh, ban đầu bọn họ là quân An Tây đóng ớ Thổ Hỏa La, sau khi đi theo Lý Quang Bật chinh chiến Lũng Hữu, hình thành quân Lũng Hữu mới, lẩn này Lý Quang Bật dẫn năm vạn tinh nhuệ Lũng Hữu tiến quân Hán Trung, bọn họ cũng ở trong đó.

Dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu của Lý Quang Bật, Lý Quang Bật dẫn chủ lực đánh nghi binh Kiếm Môn quan, phó tướng Điền Càn Chân thì dẫn một vạn kỵ binh tập kích bất ngờ thành đô.

Nhung khi chiếm được Di Thẳngg và hoàn thành chiến dịch Kinh Tương trước dự đoán, Lý Quang Bật liền thay đồi kế hoạch tác chiến, do đại tướng Lý thịnh dẫn năm vạn quân từ Di Thẳngg tiến vào Thục trung, tiến công thành đô, còn Điền Càn Chân thì dẫn hai vạn kỵ binh đi Lệ Chi đạo, lợi dụng tính cơ động và tốc độ của kỵ binh, chọc vào sau lung Kiếm Châu, từ phía sau tiến công Kiếm Môn.

Điền Càn Chân suốt đường hành quân với tốc độ nhanh, nhanh chóng xuyên qua Lệ Chi đạo nơi trú binh không nhiều lắm, dùng chiến thuật tập kích bất ngờ liên tiếp nhổ đi ba tòa trạm gác của Lệ Chi đạo.

Ờ Tuyên Hán huyện, Nam Đường cũng có một vạn trọng quân đóng trú, Điền Càn Chân không có đả thảo kinh xà, mà là lợi dụng sự cơ động và tốc độ của kỵ binh, vỏng đường qua hai huyện Đông Hương, Vĩnh Mục tiến vào Ba Châu, qua hai ngày hành quân, đến Lăng Trung huyện.

Lăng châu thái thú họ Tăng, là tiến sĩ năm Thiên Bào thứ ba, nguyên là Lăng Trung huyện Huyện lệnh, thăng nhiệm thái thú đã hai năm, vài ngày nay hắn có chút cám bệnh nhẹ, đang mơ màng ngủ, phu nhân ngủ ở bên cạnh bỗng nhiên bị tiếng chuông truyền đến từ phía trên đầu tường thành làm cho giật minh thức tinh.

“Lão gia! Lão gia!”

Thái thú phu nhân lay tinh trượng phu, Tăng thái thú đang mơ mơ màng màng hỏi: “Chuyện ai a!”

“Hình như phía đông thành bên kia xảy ra chuyện gì rồi, thiếp nghe thấy tiếng chuông vang lên, lão gia đi xem đi!”

“Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì chứ? Đầu ta rất đau, có gi ngày mai hãy nói!”

Tăng thái thú trờ mình, đang muốn tiếp tục ngú, đúng lúc này, gian ngoài truyền đến tiếng đập cửa thinh thịch.

“Sứ quân! Sứ quân!” Có nha dịch đang kinh hoảng mà la to.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tăng thái thú vô cùng bực bội hói.

“Sứ quân, bên ngoài đông thành đã tới mấy vạn kỵ binh, đòi chúng ta mờ cửa.” “Ai! Quằng người ta quá đi, sao lại tới quân đội rồi.”

Quân đội quá cành có nghĩa là hao sức dân tốn của, có nghĩa là những sự kiện có tính ác liệt nổi lên bốn phía, làm cho đầu hắn càng to thêm ra, Tăng thái thú không có phàn ứng lại kịp, hắn ngồi dậy, khoác áo vào, mờ cánh cửa ra hỏi: “Là quân đội từ đâu tới?”

“Sứ quân, kỵ binh a!”

Tăng thái thú lập tức bừng tinh hẳn, Nam Đường làm sao có kỵ binh gì? Hắn lập tức sợ tới mức hồn bất phụ thé, đây là quân Bắc Đường đánh tới rồi, phàn ứng trước nhất của hắn chính là muốn chui xuống dưới giường, lại bị phu nhân hắn kéo lại.

Phu nhân hắn là người Khánh Châu, biết quân An Tây quân kỷ nghiêm minh, thật ra cũng không đáng sợ, nếu quân Nam Đường tới thì mới đáng sợ.

Dưới sự khuyên nhủ của phu nhân, Tăng thái thú khẽ an tâm một chút, mặc quan phục liền tiến đến đầu tường thành phía đông.

Bên ngoài phía đông thành, Điền Càn Chân đã dẫn quân chờ đã lâu, bọn họ đều tự mang lương khô, thông thưởng không vào thành, cố gắng không quấy nhiễu dân, nhung khi vưọft qua sông Gia Thẳngg cẩn đến sự phối hợp của quan phủ, Điền Càn Chân cẩn phải bàn bạc với các quan viên.

Lúc này, trên đầu tường thành đã tới một đám quan viên và nha dịch, quan viên của châu nha và huyện nha cũng đều tói cả rồi, bên ngoài thành ánh sáng của những ngọn đuốc tựa như biển nước mênh mông vô biên vô hạn, khiến cho tất cả quan viên đều sợ tới mức tâm kinh tán đờm.

“Hạ quan... Lăng châu thái thú Tăng Diên Tự, xin hỏi... Dưới thành là vị tướng quân nào?”

“Tại hạ Lan châu đô đốc, vân huy tướng quân Điền Càn Chân, phụng mệnh của triều đình và Triệu vương đến tiêu diệt ngụy đế Nam Đường, giữa đường ngang qua Lăng Châu, xin hãy mau mờ cửa thành, ta có việc phái thương lượng cùng các ngươi.”

“Xin hỏi... Quân đội có vào thành không?”

“Quân đội không vào thành, cũng không cẩn các ngươi cung cấp lương thực, nhưng cẩn các ngươi cung cấp thuyền đề qua sông, chúng tôi đang trung dụng tất cả thuyền sang sông.”

Bọn quan viên nhanh chóng thương lượng hẳn lên, cung cấp thuyền qua sông không thành vấn đề, mấu chốt là sợ quân đội vào thành, cuối cùng Tăng thái thú ra chủ ý, bọn họ căn bàn là không thể thủ thành nổi rồi, còn không bằng mỡ thành, mặt khác đối phương tuy rằng nói không cẩn lương thực, nhung bọn hắn vẫn muốn tận khả năng mà chuẩn bị lương khô thịt chín khao quân, tóm lại một câu, không nên đắc tội đối phương.

Bọn họ phân công nhau hành động, huyện nha đi chuẩn bị lương khô thịt chín, châu nha đi triệu tập thuyền qua sông, cửa thành chậm rãi mờ ra, Tăng thái thú suất lĩnh gần trăm vị trường bối trong thành đi ra đón, bọn họ quỳ gối trước chiến mã của Điền Càn Chân, Tăng thái thú đem đại ấn của thái thú giơ lên cao cao: “Lăng Châu nguyện ý đầu hàng Bắc Đường, nguyện trung thành với triều đình và Triệu vương!”

Điền Càn Chân cảm giác được sự sợ hãi của quan dân, hắn xoay người xuống ngựa, tiến lên trước đỡ Tăng thái thú dậy: “Thái thú không cẩn như vậy, tất cả mọi người cũng là thần từ của Đường, chúng tôi không phái là binh tặc An Lộc Sơn.”

Hắn lại cao giọng nói với hơn trăm vị trường bối: "Các vị phụ lão hương thân, quân

An Tây quân kỷ nghiêm minh, không phạm mảy may lỗi nào, chúng tôi sẽ không vào thành, lại càng không vơ vét tài sản dân chúng, chúng tôi chi muốn vội và đến Kiếm Cháu gấp, tục ngữ nói, bại quân như hoàng (bại quân như cào cào), một khi Nam Đường binh bại, bại binh nhất định sẽ đốt sát đánh cướp, đồ thán sinh linh, chúng tôi chính là muốn ngăn chặn đường tháo chạy sang phía nam của bại binh mà thôi, đế cho phía nam của Kiếm Châu không phái chịu nổi khổ binh tai. Đây là quân lệnh của Triệu vương điện hạ, kẻ giết người sẽ bị giết, đả thương người và trộm cướp sẽ phải đền tội, xin phụ lão hương thân yên tâm!"

Các trường bối kích động hẳn lên, không biết là ai hô to một tiếng: “Triệu vương vạn tuế!”

Hơn trăm trường bối đều đồng loạt cùng vung tay hô to theo, nha dịch và dân chúng trên thành cũng đều bị cuốn hút theo, trên thành dưới thành đều cùng nhau hô to hẳn lên: “Triệu vương vạn tuế, quân Bắc Đường vạn tuế...”

Tăng thái thú vô cùng cảm động, hắn thành khẩn nói với Điền Càn Chân: “Triều đình Nam Đường cực kì hiếu chiến, thuế phú trầm trọng, các châu các huyện đều chịu hại này rất sâu đậm, ta nguyện gửi công văn đến các châu huyện Thục trung, kêu gọi các châu huyện Thục trung quay về với với Bắc Đường, chống lại ngụy đế Nam Đường.”

Điền Càn Chân mừng rỡ, hướng hắn khom người thi lễ: “Sứ quân nếu như thế, sẽ được ghi công lớn!”

Trời dần dần sáng hẳn, quan viên Lăng Trung từ phụ cận triệu tập gần ngàn chiếc thuyền to nho, Lăng Trung vốn chính là độ khẩu quan trọng nhất của vùng trung du sông Gia Lăng, viàng này dòng nước êm ả. Sóng nước như gương, vô cùng thích hợp qua sông.

Trong nắng sớm, hai vạn kỵ binh bất đầu qua sông, lúc này, lời nói của Điền Càn Chân đã thông qua hơn trăm trường bối truyền miệng khắp toàn thành, không cẩn huyện nha cố ý chuẩn bị, mấy vạn phụ lão trong thành tự phát ra khỏi thành, chen chúc đến bến tàu, giỏ cơm ấm canh, khao kỵ binh Bắc Đường, cành tượng vô cùng nhiệt liệt, Điền Càn Chân suất lĩnh mấy trãm quan quân quỳ tạ ơn phụ lão hương dân, đồng thời đế lại hơn một trãm thương binh ở trong thành dường thương.

Mãi cho đến lúc Buổi chiều, hai vạn kỵ binh cuối cùng cũng đã vượt qua sông Gia Lăng, đại quân phấn chấn tinh thần, nhắm hướng ba huyện Kiếm Bắc ở ngoài trăm dặm phóng chạy đi.