Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 148: Ông cha ta có câu




Editor: Nguyetmai

Hạ Kỳ cúi đầu nhìn cô nhóc lật mặt như bánh tráng đang đu trên người mình, giơ tay nhéo má cô bé, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười khó hiểu, lớn giọng hỏi: "Chẳng phải ban nãy em nói là anh đánh em sao?"

"Em có nói sao?" Tiểu Miêu Miêu chối đây đẩy, đôi mắt hấp háy trông rất vô tội: "Ban nãy Tiểu Miêu Miêu không hề nói mà!"

"Thế sao?"

Hạ Kỳ vừa dứt lời, bèn vỗ một cái đét.

Tiểu Miêu Miêu ôm cái mông bị đánh, gò má đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng dẩu ra, tủi thân nhìn Hạ Kỳ: "Ôn ã, ăn đánh em*."

(*) Ông xã, anh đánh em.

"Ừ." Hạ Kỳ dửng dưng thừa nhận, sau đó chậm rãi nói: "Anh đánh em rồi, em có còn muốn ngủ với anh không?"

Ngọc Mạn Nhu đứng một bên nhìn hành động trẻ con của con trai nhà mình, dẩu môi, thêm mắm dặm muối nói với Tiểu Miêu Miêu: "Tiểu Miêu Miêu, ôn ã của con lại dám đánh con, nó đúng là xấu xa quá mức. Chúng ta đừng ngủ với nó nữa, được không nào?"

"Hông*."

(*) Không.

Tiểu Miêu Miêu nghe thấy Ngọc Mạn Nhu nói thế thì lập tức ôm chặt lấy cổ của Hạ Kỳ, nghiêm túc nói với cô: "Ông cha ta có câu, thương cho roi cho vọt. Ôn ã đánh Miêu Miêu là vì yêu."

Dứt lời, Tiểu Miêu Miêu còn không quên nói thêm một câu: "Ôn ã yêu Miêu Miêu như vậy, Miêu Miêu phải ngủ với ôn ã."

"Ôn ã, anh nói đúng không?" Tiểu Miêu Miêu lấy lòng, dụi dụi vào cổ Hạ Kỳ.

Ngọc Mạn Nhu: "…"

Cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao ông cha ta lại nói, trẻ con ba tuổi là lúc đáng yêu nhất. Đầu óc của bọn chúng thường có một số suy nghĩ kỳ lạ, còn nói những lời khiến người khác dở khóc dở cười, khiến người ta chẳng biết làm thế nào.

"Ừ, đúng thế, ông cha ta đã nói vậy." Hạ Kỳ cưng chiều nhéo chiếc mũi nhỏ của Tiểu Miêu Miêu, rồi bế cô bé vào phòng ngủ.

Ngọc Mạn Nhu nhìn bóng lưng của Hạ Kỳ, đang định gọi cậu lại thì chợt phát hiện bộ đồ ngủ liền thân mà Hạ Kỳ đang mặc trên người chính là bộ mà cô mua hôm trước. Đặc biệt là chiếc đuôi bò đang lắc tới lắc lui theo bước chân của Hạ Kỳ.

Phì…

Ngọc Mạn Nhu rất không nể mặt, bật cười thành tiếng.

Bước chân Hạ Kỳ cũng khựng lại. Cậu ngoảnh đầu nhìn Ngọc Mạn Nhu đang đấm ngực giậm chân, cười hớn hở như thế thì bèn cất giọng lạnh như băng: "Mẹ cười cái gì?"

Ngọc Mạn Nhu ôm bụng, cúi gập người mà cười: "Ha ha ha, con trai, con mặc bộ này, đúng… đúng là đẹp quá đi thôi, ha ha…"

Đồ ngủ liền thân thường khá rộng, cả người Hạ Kỳ giống như nhét vào chiếc bao tải hình bò sữa, cả người bỗng tròn ục ịch. Đằng sau còn có mũ tai bò và chiếc đuôi được xem là điểm nhấn của bộ đồ ngủ này. Đương nhiên, nếu như bỏ qua khuôn mặt điển trai đang tối đen như mực của Hạ Kỳ, thế thì quả thật đáng yêu vô cùng.

Tiếng cười của Ngọc Mạn Nhu như tiếng ma ám lấp đầy tai của Hạ Kỳ, khuôn mặt anh tuấn sa sầm không kể xiết, gân xanh trên trán hơi nổi lên.

Cậu, thân là một chàng trai, trước giờ không cảm thấy bản thân mình có liên quan gì đến những từ miêu tả như đáng yêu hay xinh đẹp, thậm chí còn cảm thấy ghét nữa. Nhưng tối nay, toàn bộ những từ đó lại đều được dùng cho cậu.

Ngọc Mạn Nhu thấy Hạ Kỳ tối sầm mặt đứng ở cửa, trên cổ còn có một cô nhóc đáng yêu cũng mặc bộ đồ y hệt đang đánh đu trên đó, bỗng dưng cảm thấy rất vui vẻ.

Cô đi tới vỗ lên vai Hạ Kỳ nói: "Con trai, đừng có mà không vui. Mẹ nói một câu thật lòng, con mặc bộ đồ này rất xứng với Tiểu Miêu Miêu đấy, vừa nhìn đã biết ngay các con là một cặp."

Nói xong, cô hắng giọng mấy cái, vừa nhìn đã không nhịn được mà cười sặc sụa.