Thiên Hậu Tiểu Thanh Mai

Chương 181: Quái vật ba tuổi




Editor: Nguyetmai

Có trời mới biết, mỗi lần Hạ Kỳ nhìn qua máy ghi hình thấy cảnh Tiểu Miêu Miêu và Chu Gia Kiện ở cùng nhau, liền cảm thấy ghen tức đến phát điên.

Bây giờ thấy Chu Gia Kiện chán nản như thế, Hạ Kỳ rất không phúc hậu mà muốn cười.

Tuy rằng suy nghĩ của cậu có hơi ấu trĩ, nhưng bất kì ai cũng không thể cướp cô vợ bé nhỏ của cậu đi được.

Đồng Dao vẫn có ý định ngăn cản Tiểu Miêu Miêu và con chuột Mickey. Còn Tiểu Miêu Miêu thì kiên quyết muốn dắt con chuột Mickey đi về phía trước.

Bốn người cứ thế bắt đầu một cuộc giằng co.

Tại căn nhà ma cách đó không xa, Hạ Lâm thong dong đi từ trong ra.

Ngọc Mạn Nhu nãy giờ đứng chờ ở ngoài căn nhà ma, thấy Hạ Lâm đi ra, thì vội vàng đến đón con và hỏi: "Lâm Lâm, thế nào, có bị dọa không con?"

Hạ Lâm hờ hững liếc nhìn Ngọc Mạn Nhu: "Mẹ thấy sao?"

Ngọc Mạn Nhu: "..."

Cô nhìn theo bóng dáng của Hạ Lâm, rồi lại quay sang nhìn căn nhà ma tỏa ra hơi lạnh âm u, cứ cảm giác nơi này cực kỳ đáng sợ.

Ngọc Mạn Nhu chưa từng vào nhà ma, nhưng thời cô học đại học có nghe bạn cùng phòng nói trong đó vô cùng đáng sợ, hơn nữa sau khi trở về còn gặp ác mộng tận ba đêm liền.

Từ nhỏ cô sợ nhất là mấy thứ quỷ quái như đầu trâu thân rắn này nọ, cho nên tất nhiên là không dám vào nhà ma.

Có điều nhìn dáng vẻ ung dung của Tiểu Hạ Lâm, Ngọc Mạn Nhu chẳng hiểu vì sao mình lại không cảm giác được sự sợ hãi của Hạ Lâm.

Cô nhìn lại căn nhà ma một lần nữa, thấy chiếc đầu lâu màu trắng treo lủng lẳng trên cửa căn nhà thì bị dọa sợ tới mức run rẩy đôi vai, sau đó lập tức đuổi theo Hạ Lâm.

Hạ Lâm thật sự không sợ những thứ trong nhà ma, thậm chí còn nêu ra tất cả những sơ hở bên trong căn nhà đó.

Đó vốn dĩ là một chuyến mạo hiểm vô cùng kịch tính, thế mà lại bị Hạ Lâm biến thành trò chơi tìm ra sơ hở.

Có trời mới biết, lúc đưa Hạ Lâm ra ngoài, trên gương mặt của người phụ trách nhà ma đã thể hiện biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc.

Có ai từng gặp một cô bé ba tuổi nhìn thấy cảnh máu chảy đầm đìa mà không hề sợ hãi, thậm chí còn vô cùng bình tĩnh mà chỉ lên vết máu loang lổ trên vách tường màu trắng và nói đó là sốt cà chua?

Còn nói nhạc nền trong nhà ma là nhạc đưa điếu người đã chết?

Người phụ trách nhà ma có cảm giác, sau chuyến đi thăm nơi này của Hạ Lâm, sợ rằng căn nhà ma của anh ta sau này sẽ không còn ai muốn đến nữa, thậm chí còn có khả năng thu hút mấy người rảnh rỗi muốn đến tìm sơ hở của căn nhà.

Cô bé con này thực đúng là một quái vật nhỏ.



Ngọc Mạn Nhu và Hạ Lâm đến trung tâm công viên giải trí, liền nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu đang ở phía dưới vòng quay ngựa gỗ ôm một con chuột Mickey, sống chết cũng không chịu buông tay.

Đồng Dao ở bên cạnh hình như đang khuyên bảo cô bé.

Ngọc Mạn Nhu dắt Hạ Lâm chạy bước nhỏ qua đó, đến chỗ Đồng Dao thì dừng lại và hỏi: "Sao vậy, sao vậy?"

Đồng Dao thấy Ngọc Mạn Nhu thì giống như nhìn thấy vị cứu tinh: "Chị Mạn, Tiểu Miêu Miêu kiên quyết đòi kéo con chuột Mickey này đi chơi cho bằng được."

"Cái gì cơ?"

Ngọc Mạn Nhu buồn cười nhìn Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, sao con có thể đi chơi với con chuột Mickey chứ?"

Tiểu Miêu Miêu cố chấp kéo tay con chuột Mickey, cô bé bĩu môi và giải thích với vẻ không vui: "Đây không phải là con chuột Mickey, đây là ôn ã của Miêu Miêu."

"Ôn ã của Miêu Miêu?"

Ngọc Mạn Nhu không bỏ sót một chữ nào, nghi ngờ nhìn con chuột Mickey vẫn đang quay lưng về phía cô.

Cô nhăn mày lại, trong lòng thầm suy xét.

Đứa cao ngạo, coi trời bằng vung như con trai nhà mình, mà lại có khả năng ăn mặc lòe loẹt như vậy mà đi rêu rao khắp công viên giải trí ư?

Ngọc Mạn Nhu vô thức lắc đầu, nhưng nghĩ tới Hạ Kỳ từ sau khi quen biết Tiểu Miêu Miêu đã làm ra rất nhiều chuyện khác người, bỗng nhiên cô lại cảm thấy chuyện này cũng không phải không có khả năng.