Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 62




Hai người vẫn ở trên giường ngọt ngào đến giờ Mùi, cuối cùng vẫn là Bách Nhận đói đến chịu không nổi mới dậy. Tâm tình Kỳ Kiêu rất tốt, chỉ để nha hoàn đi vào hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu rồi lui ra, để Bách Nhận ở trong tẩm điện chậm rãi rửa mặt.

Sau khi dùng bữa trưa Kỳ Kiêu giục Bách Nhận thay xiêm y, Bách Nhận ngạc nhiên: “Đưa ta về phủ?”

Kỳ Kiêu cười: “Nghĩ cái gì, trước mắt ngươi ở đây.” Bách Nhận chớp mắt mấy cái: “Làm sao? Có chuyện gì?”

Kỳ Kiêu cười không nói, chờ Bách Nhận đổi xiêm y xong liền mang người ra cửa. Bách Nhận chỉ cho là Kỳ Kiêu nhất thời nghĩ đến, ai ngờ sau khi ra cửa đã thấy ngoài phủ Thái tử dừng hơn mười chiếc xe ngựa, Thuận Tử từ trên xe ngựa của Kỳ Kiêu nhảy xuống hành lễ: “Thái tử, đều chuẩn bị tốt.”

Bách Nhận kinh ngạc: “Đây là muốn đi đâu?”

Kỳ Kiêu sai người dọn đồ lên xe, quay đầu nhỏ giọng nói với Bách Nhận: “Tuy chúng ta không so được với người ta vừa mới kết hôn, nhưng cũng phải học theo, đi ra ngoài du ngoạn một hồi, đúng không?” Không đợi Bách Nhận nói gì Kỳ Kiêu đã kéo người lên xe, vén màn xe dặn dò: “Đi cẩn thận, chỉ cần đến nơi trước khi trời tối là được.”

Bách Nhận còn chưa phản ứng lại, kéo tay Kỳ Kiêu vội hỏi: “Này… có thể sao? Trong cung biết không? Ta… ta phải đưa tin về phủ báo cho Nhu Gia….”

Kỳ Kiêu cười khẽ: “Yên tâm, ta đã sắp xếp.” Một câu nhẹ bẫng như vậy làm sao Bách Nhận an tâm được, xe ngựa lắc lư, Bách Nhận vừa vén màn đã thấy ra đến đầu phố, hắn nhíu mày: “Thái tử…. Hoàng thượng bên kia biết chưa? Ngươi là Thái tử, không có chiếu chỉ mà ra khỏi thành, lỡ như để người biết được là tội lớn….”

Kỳ Kiêu bật cười: “Vốn muốn cho ngươi kinh hỉ, ngươi lại bào căn hỏi để như vậy, thật không thú vị. Mà thôi….” Mặc dù không có kinh hỉ, nhưng thấy Bách Nhận vì mình mà lo lắng, Kỳ Kiêu vẫn rất vui vẻ, “Còn nhớ mấy ngày trước ta nói với ngươi, chuyện năm nay Lễ bộ khuyến khích nông nghiệp, đưa lên tới Đông cung không?”

Bách Nhận ngơ ngác gật đầu, Kỳ Kiêu lấy một gối mềm thả sau người, cười nhẹ: “Cái gì khuyến khích canh nông, chỉ là bề ngoài, thực ra là Công bộ bên này muốn kiểm tra tình huống trồng trọt vụ xuân ngoài dân gian mà thôi…. Ta liền nhận chuyện này, từ mấy ngày trước đã xác định thời gian ra ngoài thành xem.”

Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận cười: “Đương nhiên, không thật sự phải đi ra xem người cày ruộng, trùng hợp ở thành nam ta có một tòa thôn trang, bên kia thường xuyên quét dọn, chúng ta qua đó ở mấy ngày.”

Bách Nhận lập tức mở to mắt: “Thật? Mấy ngày này không cần trở về?”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Ta nói với hoàng thượng, Thế tử điện hạ cũng muốn xem chúng ta bên này trồng trọt canh tác thế nào, liền mang ngươi đến đây.” Bách Nhận vui vẻ, lập tức nhào vào lòng Kỳ Kiêu: “Ở mấy ngày a mấy ngày a….”

Kỳ Kiêu bật cười: “Đừng loạn! Ngồi yên, ngồi yên… đang nói chuyện với ngươi.”

Đầy đầu Bách Nhận đều là hai người bọn hắn có thể ở bên ngoài vài ngày, liền không nghe được cái gì khác, ở trong lòng Kỳ Kiêu cọ loạn một hồi, Kỳ Kiêu sợ hắn va vào thành xe, đành phải ôm chặt: “Trời chuyển ấm, màn xe đổi mỏng, ngươi ồn ào như vậy, hạ nhân bên ngoài đều nghe thấy.”

Bách Nhận nghe vậy không khỏi đỏ mặt, vội ngồi ngay ngắn, lại chưa hết hưng phấn, kéo tay áo Kỳ Kiêu: “Thôn trang có cái gì? Trước kia ta từng đi thôn trang của mẫu phi chơi một ngày, thôn trang bọn họ gà con vịt con thứ gì cũng có, rất đáng yêu, còn có một cái ao lớn, bên trong nuôi ba ba, còn dạy ta đào côn trùng câu ba ba, không đến một canh giờ, ta câu hơn mười con đâu….”

Lĩnh Nam vương phi kiêng kị trắc phi, lúc Bách Nhận còn nhỏ giữ hắn rất chặt, cho dù như vậy vẫn nhiều lần bị người hại, may mắn Bách Nhận mệnh lớn mới trưởng thành được như bây giờ, nhưng chuyện ra ngoài chơi như vậy là thiếu lại càng thiếu. Bách Nhận nói đi nói lại cũng chỉ có mỗi một thôn trang, Kỳ Kiêu càng nghe càng đau lòng, xoa đầu hắn: “Ở đấy không có ao, nhưng có ruộng hoa cải cũng có thể xem như ngắm cảnh, gà con vịt con thì ta không biết, chỉ nhớ rõ thôn trang này làm chủ yếu là da lông, có lẽ có vật nuôi, nếu thích ngươi cứ đi xem thử.”

Trong mắt Bách Nhận đều là trông mong, Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Này đều là chuyện sau đó, chủ yếu muốn mang ngươi tới đây là vì… nơi này có ôn tuyền.”

Bách Nhận nghe lời này, không khỏi nghĩ đến đủ loại xảy ra ngày hôm qua, lập tức đỏ mặt, Kỳ Kiêu chậc một tiếng: “Ngâm ôn tuyền có thể đả thông kinh mạch, phục hồi sức khỏe, rất tốt cho ngươi, ngươi lại nghĩ đi đâu?”

Bách Nhận cười ngại ngùng, Kỳ Kiêu lại nhất định không tha: “Thế tử điện hạ nói a…. Ngươi nghĩ cái gì?”

Bách Nhận bị ép chịu không nổi, lại lăn vào lòng Kỳ Kiêu tiếp tục vui vẻ: “Mấy ngày a mấy ngày a….”

Kỳ Kiêu thấp giọng cười, lúc trước vì An Khang Văn Ngọc đến đây mà Bách Nhận khó chịu nhiều ngày, Kỳ Kiêu liền biết dẫn hắn ra ngoài giải sầu sẽ khiến hắn vui vẻ.

Hai người đùa giỡn suốt một đường, lại ở trên xe nghỉ ngơi một lúc, giờ Dậu rốt cuộc đến thôn trang. Trời đã tối, Kỳ Kiêu cũng không đưa Bách Nhận đi đâu, hai người trực tiếp đến biệt viện.

Biệt viện bên này không nhiều sân, nhưng lại tinh xảo, trong viện vô số kỳ hoa dị thảo, năm bước một cảnh, mười bước một quan, chỉ dưới ánh trăng đã có thể thấy xinh đẹp thế nào. Bách Nhận không nghĩ đến một thôn trang còn có thể xây dựng thành như vậy, thầm ngạc nhiên. Đêm khuya trời lạnh, Kỳ Kiêu cũng không cho Bách Nhận đứng bao lâu, chỉ dẫn người dạo qua một vòng liền vào phòng.

Vài người quản sự thôn trang dẫn đầu tiến vào, cách một bình phong thỉnh an, lại dài dòng nịnh nọt một hồi, lại muốn đưa sổ sách cho Kỳ Kiêu xem, Kỳ Kiêu khoát tay: “Không cần…. Trước dọn bình phong xuống.”

Nha hoàn nghe thấy vội đưa bình phòng cất đi, Kỳ Kiêu liếc mắt nhìn Bách Nhận: “Vừa lúc các ngươi đến đây, hôm nay nhìn cho kỹ, đây là Lĩnh Nam vương Thế tử, thôn trang này cô cho hắn, về sau hắn là chủ tử của các ngươi….”

Mấy quản sự chưa nói gì, Bách Nhận đã hoảng sợ, vội cười: “Thái tử nói đùa…. Đây không phải chuyện nhỏ.” Bách Nhận liều mạng nháy mắt với Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu xem như không thấy, chỉ hỏi: “Trước mặt nhiều người như vậy, Thế tử muốn cô mất mặt sao?”

Bách Nhận lập tức im lặng.

Kỳ Kiêu lấy sổ sách quản sự đưa đến nhìn qua một lần, lại nói: “Thôn trang cho Thế tử, về sau tiền thu mỗi quý các ngươi chỉ cần đưa đến phủ Lĩnh Nam vương là được. Bất quá….”

Kỳ Kiêu dừng một lát, chậm rãi nói: “Thế tử nhỏ tuổi, sợ là quản không hết sổ sách, về sau toàn bộ các hạng thu vào của thôn trang, ít hay nhiều, xuất xứ từ đâu, cho đến thay đổi nhân sự đều trước trình đến phủ cô, rõ chưa?”

Vài vị quản sự vừa kịp phản ứng, nghe Thái tử điện hạ nói chỉ không lấy tiền thu, còn công việc vẫn như trước giám sát, mấy người đều biết tính tình Kỳ Kiêu, vội dập đầu đáp ứng, Kỳ Kiêu gật đầu: “Đi xuống đi.”

Bọn nha hoàn ra gian ngoài thu thập bữa tối, Bách Nhận vội hạ giọng: “Điện hạ làm cái gì đó? Thôn trang lớn như vậy….”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Vậy ngươi nói, nếu ngươi không cần thôn trang ngày, phủ của ngươi có thể có nguồn thu vào không?”

Bách Nhận á khẩu không trả lời được.

Kỳ Kiêu liếc mắt nhìn bên ngoài, kéo người vào gian trong, thở dài: “Ngươi còn muốn giấu ta? Ta nghe nói, hôn sự này còn chưa xử lý, trong phủ ngươi đã thiếu hơn một vạn lượng bạc, lại chờ hôn sự Nhu Gia xong xuôi, ngươi định giải quyết thế nào?”

Bách Nhận mím môi, nhỏ giọng: “Ta đã thương nghị với quản gia… chờ sau khi đại hôn thanh lý hết quà tặng, có thể bán liền bán có thể cầm liền cầm, dù sao… có lẽ bù đủ.”

Kỳ Kiêu bật cười: “Bán? Cầm? Để người biết, ngươi liền bị gọi là sa cơ thất thế.”

Bách Nhận lại không để ý: “Vậy thì sao? Dù sao mất mặt cũng mất mặt toàn bộ vương phủ, phía nam không đưa bạc lại đây, chẳng lẽ muốn ta lấy bạc từ không khí? Ta như thế này vẫn là còn nể tình, lại ép ta, ta cũng chỉ có thể bán vương phủ, hoàng thượng có hỏi, ta liền ăn ngay nói thật, không có bạc để dùng, cũng không thể buộc ta ôm vương phủ ăn không khí đi?”

Kỳ Kiêu không khỏi cười: “Ta còn thật muốn cổ vũ ngươi chọc tức phụ vương ngươi, chỉ là không thể làm quá. Được rồi, chưa cho ngươi ngươi liền nhận, thôn trang như vậy ta không thiếu, một quý này ta vẫn thay ngươi xử lý, chờ vào hạ ta lại đưa cho ngươi, ngươi cũng nên bắt đầu học xử lý công việc.”

Bách Nhận còn muốn từ chối, Kỳ Kiêu nhíu mi: “Chẳng lẽ chỉ một chút chuyện nhỏ ngươi đều phải theo ta phân ranh giới rõ ràng như vậy?”

Bách Nhận bất đắc dĩ: “Được rồi…. Tạ điện hạ….”

“Ai cần ngươi nói suông.” Kỳ Kiêu kéo tay Bách Nhận dẫn hắn ra ngoài dùng bữa, miễn cưỡng nói, “Một lát… cho cô xem thành ý của ngươi.”

Sau khi dùng bữa xong cũng đã giờ Hợi, Bách Nhận cũng không kịp đi ngâm ôn tuyền, chỉ lau người liền đi nằm. Kỳ Kiêu đổi trung y, vừa vén màn đã thấy Bách Nhận thành thật nằm trong chăn, không khỏi cười: “Ngươi còn rất nghe lời….”

Kỳ Kiêu đè lên người Bách Nhận, thấp giọng cười: “Nghĩ gì đó? Thế tử điện hạ… còn nhớ lời sáng nay ta nói với ngươi sao?” Tay Kỳ Kiêu rất không thành thật, vừa nói đã chui vào vạt áo Bách Nhận xoa nắn vuốt ve, Bách Nhận vội đè tay Kỳ Kiêu lại, nhỏ giọng: “Chờ… ta hỏi ngươi một chuyện….”

Kỳ Kiêu chỉ cho là Bách Nhận muốn câu giờ, lại cười: “Được, ngươi hỏi.”

Bách Nhận dừng một lát: “Ta vừa mới nghĩ lại… có phải ngươi làm cái gì ở kinh thành hay không? Bằng không… làm sao lại đột nhiên đem ta ra ngoài? Mà còn không phải đột nhiên quyết định, đều đã chuẩn bị tốt rồi…. là ta nghĩ nhiều sao?”

Kỳ Kiêu bình tĩnh nhìn Bách Nhận một lúc, cười ra tiếng: “Đến cùng không giấu được ngươi….”