Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 64




Trong lòng Kỳ Kiêu có chuyện, sau khi dùng bữa sáng, thừa dịp Bách Nhận đi tắm rửa gọi người quản sự trong trang đến.

Kỳ Kiêu nhấp một ngụm trà, nghĩ một lát mới hỏi: “Các ngươi trong này có chút….”

Quản sự bùm một tiếng quỳ xuống, thanh âm phát run: “Điện hạ… năm trước hạn hán, cho nên thu hoạch không tốt, tiểu thật không dám nói dối, không tin điện hạ có thể đi hỏi mấy thôn trang gần đây, đều là như vậy…. Thiên tai thì thôi, sau khi vào thu triều đình còn buộc đưa lương thực đi Lĩnh Nam, nhà ai cũng phải giao, không được thiếu, tiểu không so được với thôn trang khác, dưới chân thiên tử nha, một chút cũng không dám gian dối, lương thực vụ hè thu đều đem nộp cho triều đình cả….”

“Ai hỏi ngươi này?!” Kỳ Kiêu bật cười, “Đứng lên nói….”

Khoản thu vào năm trước Kỳ Kiêu cũng biết rõ, làm sao có thể chờ đến lúc này mới nhắc lại chuyện cũ, chuyện nộp thuế bên này hắn biết, nhưng cho dù như vậy vẫn nộp lên không thiếu, nếu thôn trang kém cỏi Kỳ Kiêu mới sẽ không cho Bách Nhận. Lúc này Kỳ Kiêu gọi quản sự đến, kỳ thật là đột nhiên nhớ ra lúc trước Bách Nhận nói thích gà con vịt con cái gì.

Kỳ Kiêu xoa xoa mi tâm: “Năm trước các ngươi hiếu kính không tí thịt nai đi lên, hiện trong thôn trang còn nuôi nai hay không?”

Trán quản sự đầy mồ hôi, gật đầu: “Năm kia Giang tổng quản có nói điện hạ thích ăn thịt nai, năm trước chúng ta liền đưa một đám nai giống đến, nhưng có lẽ là khí hậu không hợp, nuôi không tốt, chết không thiếu, sau này Lý quản sự đi tìm vài người có kinh nghiệm đến chăm mới tốt một chút, qua một mùa đông, đại khái cũng giữ được….”

Quản sự này rất sợ Kỳ Kiêu, cho dù Kỳ Kiêu hỏi cái gì cũng phải linh tinh lang tang nói hết một hồi, Kỳ Kiêu không kiên nhẫn, nhíu mày: “Không hỏi ngươi này đó…. Hiện giờ có nai con không?”

Quản sự sửng sốt, nhỏ giọng: “Có mấy con nai mẹ có mang, nhưng này… còn phải hơn một tháng mới sinh.”

Kỳ Kiêu càng không kiên nhẫn: “Vậy vịt con ngỗng con thì sao?”

Quản sự lại bắt đầu run rẩy, hắn nuốt nước bọt: “Sợ làm bẩn ôn tuyền, trong thôn trang không có nuôi vịt ngỗng, gà, gà… trời lạnh, tháng này còn chưa ấp ra.”

Lúc này Kỳ Kiêu đen mặt rồi, Giang Đức Thanh thấy quản sự sợ tới mặt mũi trắng bệch đành chen vào: “Không quan trọng là gà con vịt con, khác cũng có thể…. Thế tử điện hạ chưa từng đi thôn trang chơi, thích mấy con vật con nhỏ nhỏ, ngươi nghĩ lại xem, không còn thứ gì sao?”

Quản sự giống như được tha tội, vội dập đầu: “Có có… trong nhà tiểu nhân có nuôi thỏ, tháng trước vừa sinh mấy con, nay đã biết chạy biết nhảy, có… có thể sao?”

Kỳ Kiêu miễn cưỡng gật đầu, quản sự vội vàng chạy về gom thỏ.

Giang Đức Thanh cười: “Nông dân nha, lá gan nhỏ, chưa gặp điện hạ mấy lần, nay điện hạ đến nên vui mừng, không biết phải nịnh hót làm sao, điện hạ khoan dung thôi.”

Tất nhiên là Kỳ Kiêu không thèm để ý này đó, miễn cưỡng: “Ta có ăn thịt bọn họ sao? Một hai đều dọa thành như vậy….”

Giang Đức Thanh không khỏi cười ra tiếng, một bên châm trà cho Kỳ Kiêu, một bên lớn mật nói đùa: “Nếu trước mặt bọn hắn điện hạ có thể cầm ra một phần ôn hòa như với Thế tử, bảo đảm những người này sẽ không lại sợ hãi như vậy.”

Kỳ Kiêu cười nhạo một tiếng không nói, một lúc lâu sau mới lên tiến: “Vừa lúc Bách Nhận không ở, ngươi thay ta viết một phong thư để người đưa đến ám trang ở miếu Phu Tử thành bắc, ta có chuyện cho bọn họ làm.”

Miếu Phu Tử bên kia là thân tín trong thân tín của Kỳ Kiêu, ngày thường rất ít dùng đến bọn họ, Giang Đức Thanh nhíu mày, hạ giọng: “Cả gan hỏi điện hạ một tiếng, cho bọn họ làm cái gì?”

Kỳ Kiêu cười tàn nhẫn, thấp giọng nói vài câu, Giang Đức Thanh kinh hãi, theo bản năng nhìn một vòng chung quanh, nhíu mày khom người: “Điện hạ ngghĩ lại, lỡ như bị người tra ra…. Trước tiên không nói đến sẽ phải động quân với Nam Cương, hoàng đế cũng nhất định sẽ thừa dịp đẩy ngài ngã ngựa!”

Kỳ Kiêu tỏ vẻ không sao cả: “Vậy cũng phải là bọn họ tra ra mới được.”

Giang Đức Thanh vội đến đau tim: “Điện hạ làm sao lại nhất quyết không qua được với hắn? Lúc này hắn đi, về sau điện hạ chưa chắc còn gặp lại, cần gì như vậy?”

Trong mắt Kỳ Kiêu lóe qua một tia tàn độc, cười lạnh: “Cần gì? Chỉ bằng hắn ba lần bảy lượt khiến ta không vừa mắt! Ngươi biết không? Từ ngày đó nghe Bách Nhận nói Văn Ngọc từng hại hắn vài lần, ta liền sai người đi thăm dò, ha ha…. Không tra không biết, Văn Ngọc mặt ngoài nhát gan, lại thật ác độc.”

Giang Đức Thanh im lặng: “Chẳng lẽ trừ mấy chuyện Thế tử nói ra… còn có khác?”

Thanh âm Kỳ Kiêu lạnh như băng: “Nhiều….”

“Ngươi còn nhớ rõ trước kia Bách Nhận nói Văn Ngọc từng đẩy hắn từ trên đài cao xuống? Ha ha… hóa ra Bách Nhận còn biết nói nửa câu giữ nửa câu. Ta vừa tra mới biết được, thì ra, trước kia Bách Nhận vẫn ở cùng Văn Ngọc trong một viện, chuyện như vậy căn bản không phải chỉ có một hai lần, chỉ là lần đó Bách Nhận thật bị thương nặng, vương phi lấy mệnh đe dọa mới có thể đưa Bách Nhận trở về trong viện mình, trước đó chuyện như vậy thật nhiều không kể xiết. Nếu không phải Bách Nhận mệnh lớn, căn bản không sống được đến bây giờ! Không cần khuyên ta…. Này không phải ta hại hắn, là ông trời nhìn không được, ta chỉ thay trời hành đạo mà thôi.”

Kỳ Kiêu tựa trên gối mềm thở ra một hơi: “Còn có… này cũng không phải chỉ là vì báo thù cho Bách Nhận. Đứa con thứ ba của Lĩnh Nam vương mới bảy tuổi, có thể tranh vị được không còn chưa biết, con trai đã trưởng thành chỉ có Bách Nhận cùng Văn Ngọc hai người, phế Văn Ngọc, Lĩnh Nam vương liền phải ôm đầu nghĩ lại một chút, xem Bách Nhận có còn là có cũng được mà không có cũng không sao hay không.”

Giang Đức Thanh nháy mắt liền hiểu: “Điện hạ là nói… Lĩnh Nam vương sợ tuyệt hậu?”

Kỳ Kiêu âm ngoan cười một tiếng: “Cũng không phải, so tuyệt hậu còn thảm hơn…. Ta hỏi ngươi, sau khi Thái tổ bình định thiên hạ, liên tiếp phong bảy vị vương khác họ, trong vòng mười năm sau đó, năm người ngã ngựa, trừ Lĩnh Nam vương ra, chỉ còn một mạch Trấn Bắc vương Trương thị còn an toàn, ngươi biết vì cái gì?”

Giang Đức Thanh gật đầu: “Nghe nói qua, năm đó lão Trấn Bắc vương cùng Thái tổ giành chính quyền bị thương, sức khỏe không được tốt, phong vương chưa được năm năm đã về tây, dưới gối chỉ có hai con trai một đích một thứ, vốn Thái tổ muốn truyền ngôi vương cho đích tử, nhưng tang kỳ Trấn Bắc vương chưa qua, đích tử đã mất. Mẫu thân thứ tử lại từng là ca kỹ, trong triều đều nghị luận, nói thân phận bên thứ kia quá thấp, thứ tử không thể kế thừa vương vị, không thiếu ngôn quan còn quỳ đình…. Cuối cùng, vì bình ổn triều thần, Thái tổ thu hồi phủ Trấn Bắc vương, đoạt đi danh hiệu, sửa lập con thứ kia làm quận vương, chỉ là ơn trạch chỉ kéo dài năm đời, đến đời này, Trương gia chỉ còn có một tướng quân có danh không quyền.”

Kỳ Kiêu hỏi tiếp: “Tang kỳ chưa qua, đích tử của Trấn Bắc vương đã mất, ngươi đoán là vì cái gì?”

Giang Đức Thanh dừng một lát liền hiểu, hoảng sợ: “Là… là….” Kỳ Kiêu nhếch môi cười: “Không thể nói.”

“Lĩnh Nam vương vẫn không xem trọng Bách Nhận là vì hắn không sợ hãi, cảm giác Văn Ngọc cũng có thể làm Thế tử. Nhưng chờ đến lúc hắn biết không thể trông cậy vào Văn Ngọc liền phải nghĩ nghĩ lại, nếu Bách Nhận có chuyện gì, hoàng thành hoàn toàn có thể dùng lại biện pháp đối phó Trấn Bắc vương năm đó, thuận thế đoạt vương vị của hắn.” Kỳ Kiêu cười nhẹ, “Ta muốn nhìn xem… hắn có còn dám thấy Bách Nhận là có cũng được mà không có cũng không sao hay không. Có thể giữ vững sau khi sáu vị vương khác họ khác ngã ngựa mà từng đời kế thừa xuống, bộ tộc Đông Lăng mất bao nhiêu tâm huyết, bao nhiêu mạng người, Lĩnh Nam vương so ai đều rõ ràng. Nếu làm mất vương vị… ta xem hắn có còn mặt mũi đi lặp liệt tổ liệt tông tộc Đông Lăng hay không.”

Giang Đức Thanh gật đầu, nghĩ nghĩ, nhịn không được đem chuyện vẫn lo lắng trong lòng nói ra: “Điện hạ, không noiói chuyện Thế tử thế nào, chỉ nói Lĩnh Nam…. đây vẫn là mối họa lớn của hoàng thành, các đời hoàng đế không ai không muốn tước phiên, trong lòng lão nô vẫn lo lắng…. Ngày sau khi điện hạ kế thừa giang sơn, nên đối đãi với Lĩnh Nam như thế nào? Xem điện hạ đau sủng Thế tử thế này… ngày sau có phong thưởng thế nào cũng không quá, nhưng nếu thật sự buông lỏng cảnh giác với Lĩnh Nam, lúc Thế tử tại vị đương nhiên không cần sợ, nhưng….”

Giang Đức Thanh do dự, lại nói: “Lão nô cả gan, chờ sau khi Thế tử trăm tuổi, Lĩnh Nam tất có đại loạn, Thế tử có thể trung thành với điện hạ mộ đời, chỉ là thế sự vô thường, đời sau của Thế tử chưa chắc sẽ như vậy. Vì giang sơn, điện hạ không thể không tính toán.”

Kỳ Kiêu lẳng lặng nghe Giang Đức Thanh nói xong, cười khẽ: “Buồn lo vô cớ.”

Giang Đức Thanh nhíu mi, quỳ xuống: “Điện hạ…. Hôm nay lão nô liền ỷ vào so người khác hầu hạ điện hạ sớm hơn cả gan hỏi một câu, sau khi kế vị, điện hạ muốn đối đãi Thế tử thế nào? Phong Thế tử làm Lĩnh Nam vương, cùng Thế tử cách nhau vạn dặm? Vẫn là giữ Thế tử lại trong cung, đem ngôi Lĩnh Nam vương cho người khác?”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Đều không.”

Giang Đức Thanh còn muốn nói, Kỳ Kiêu đã cắt ngang: “Công công lớn tuổi, hay nghĩ nhiều, đứng lên đi….”

Giang Đức Thanh không có cách, chỉ phải đứng dậy, Kỳ Kiêu thấp giọng: “Thật đến ngày đó, ta đương nhiên sẽ có biện pháp vẹn toàn đôi bên. Bất quá….” Kỳ Kiêu cười khẽ một tiếng: “Công công, ngươi hiện tại giống như tú tài còn chưa qua thi hương đã bắt đầu lo đứng trung lập hay theo bè phái vậy, lo quá xa.”

Giang Đức Thanh chịu thua, còn muốn nói gì quản sự kia đã trở lại. Kỳ Kiêu lệnh hắn đi vào, không bao lâu thấy quản sự kia mang theo một rổ trúc đến đây, Kỳ Kiêu nhìn vừa lòng, quay đầu nhìn Giang Đức Thanh: “Nói sau, trước đem chuyện ta dặn phân phó xuống.”

Giang Đức Thanh không lại nói, chỉ phải gật đầu đi.

Kỳ Kiêu đi phòng sau tìm Bách Nhận, khi vào thì thấy Bách Nhận đang ở trong tủ tìm cái gì, Kỳ Kiêu liếc nhìn nha hoàn, các nàng hiểu ý, im lặng lui ra. Kỳ Kiêu nhìn bên trong, chỉ thấy Bách Nhận mở một hộp nhỏ, tìm tìm một sợi dây chuyền bằng vàng, lại đem mệnh phù vẫn cất trong lòng lấy ra, gỡ chỉ đỏ, cẩn thận xuyên mệnh phù vào dây chuyền, vừa lòng cười, mang dây chuyền lên cổ, dây vàng không dài không ngắn, vừa lúc có thể giấu mệnh phù trong áo.

Kỳ Kiêu xem, trong lòng nóng lên, thấp giọng: “Cẩn thận lạnh cổ….”

Bách Nhận giật mình, lập tức đỏ mặt: “Ngươi thấy được? Ta… Ta không dám mang bên ngoài, ở nhà không sao, đi bên ngoài, người khác thấy ta mang ngọc bội giống ngươi, không khỏi nghi ngờ.”

Kỳ Kiêu gật đầu, cười đưa rổ trúc trong tay cho Bách Nhận: “Xem xem.”

Bách Nhận cầm, xốc lên cành liễu, ngạc nhiên: “Con thỏ!”

Trong rổ trúc trải một tầng cỏ khô dày, trênn cổ nằm sấp bốn con thỏ con màu trắng, bị xóc nhà liễu đều dựng thẳng lỗ tai, ngửa đầu nhìn Bách Nhận, Bách Nhận nhìn liền thích, nhỏ giọng hỏi: “Đây là từ đâu đến?”

Kỳ Kiêu thuận miệng nói dối: “Hạ nhân nghe nói ngươi còn nhỏ, cố ý hiếu kinh cho ngươi chơi.”

Bách Nhận cẩn thận ôm một con thỏ lên, thỏ con chỉ bằng bàn tay, ngơ ngác nằm yên trên tay Bách Nhận, đáng yêu vô cùng, Bách Nhận vuốt ve con thủ, cười: “Thật mềm, điện hạ sờ xem….”

Kỳ Kiêu không thích mấy thứ này, có lệ gõ gõ đầu con thỏ một chút, Bách Nhận ôm lấy rổ trúc đùa vui vẻ, Kỳ Kiêu lẳng lặng nhìn một lát, đột nhiên hỏi: “Bách Nhận… nếu về sau đều không cho ngươi trở về Lĩnh Nam, ngươi sẽ nhớ nhà sao?”