Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 76




Trên đời không có gió không lùa tường, bất quá hơn mười ngày, tin nhị công tử Lĩnh Nam vương bị ẩn tật truyền đến hoàng thành. Đầu tiên mọi người thổn thức một phen, sau lại may mắn, may mà chuyện xảy ra ở Lĩnh Nam, cách nơi Văn Ngọc nghỉ trọ một trăm dặm mới là Nam Cương, nếu không phải là một trăm dặm này, hoàng thành liền khó nói.

Trừ võ trướng, hầu hết người trong hoàng thành cũng không hy vọng lại có chiến sự, hoàng đế hiện nay không giống với Vũ đế phong tư hiên ngang, chinh nam phạt bắc, nếu thật có một ngày cùng Nam Cương đánh nhay, mọi người cũng không nhìn ra hoàng thành có cơ hội gì thắng được Lĩnh Nam, đương nhiên, bị người Lĩnh Nam một đường đánh đến, không đến mức thay đổi triều đại, nhưng nếu thật để Lĩnh Nam đánh thắng, ngày sau ở phía nam vạch sông tự trị, cũng là phiền toái. Sau khi hỏi rõ là Văn Ngọc ở Nam Cương mới gặp chuyện không may, mọi người đều thở ra một hơi, yên lòng, ngược lại bắt đầu hỏi thăm, hiện tại nhị công tử thế nào rồi? Lúc bọn hạ nhân phá cửa mà vào, trong phòng thế nào? Có thế khiến nhị công tử một đêm năm người, kia là tiên dược gi? Mua ở đâu?

Hỏi thăm đủ, giải trí đủ, đầu óc mọi người lại bắt đầu hoạt động lên, nhị công tử chịu sủng này “không được”, kia vị trí thế tử của Bách Nhận, liền tính không còn uy hiếp, chung quy mặc kệ Lĩnh Nam vương sủng nhị công tử thế nào, cũng không thể truyền ngôi cho một đứa con tuyệt hậu.

Người từng không để Bách Nhận vào mắt bắt đầu hối hận, lúc trước khi Bách Nhận bị xem như chất tử đưa đến đây, tất cả mọi người cho rằng đây là đứa con bị Lĩnh Nam vương vứt bỏ, khinh thường kết giao, nay Lĩnh Nam nhị công tử xảy ra chuyện, Lĩnh Nam lại thành giang sơn của Bách Nhận.

Trong lúc nhất thời, địa vị của Bách Nhận ở hoàng thành nước lên thì thuyền lên, không thiếu người trong nhà có nữ nhi đến tuổi âm thầm hỏi thăm…. Nhu Gia quận chúa đã xuất giá, thế tử có phải cũng nên cưới Thế tử phi không a?

Giang Đức Thanh cười ha hả nói, nói đến đây đối với Bách Nhận khom người cười: “Còn có một chuyện thú vị, Thế tử hẳn là còn nhớ rõ, lúc trước hoàng đế từng muốn tác hợp điện hạ với cháu gái của Huệ lão vương gia, lúc đó hai bên đều không bằng lòng, hoàng đế cũng không lại nói. Kỳ thật lúc trước Huệ lão vương gia còn chưa nói cái gì, Huệ quận vương phi liền nhảy ra đầu tiên không đáp ứng, lúc ấy quận vương phi chạy đến trước mặt lão vương phi quỳ khóc một hồi, nói luyến tiếc con gái còn nhỏ, không đành lòng đem con gả đi Nam Cương xa xôi, cầu lão vương phi nói nói với Huệ lão vương gia, từ chối cọc hôn sự này. Mấy ngày này nghe tiếng gió, quận vương phi lại bắt đầu tính toán, lúc ở trước mặt Huệ lão vương phi hầu hạ luôn ám chỉ khuyến khích việc hòa thân là nên làm, thân là tôn thất, vốn nên vì triều đình phân ưu, lão vương phi lớn tuổi, chịu không được phiền, liền thật nói với Huệ lão vương gia.”

Giang Đức Thanh cười: “Huệ lão vương gia nghe xong giận đến trừng râu, lúc này sai lão ma ma đi viện của quận vương phi răn dạy một hồi, ha ha…. Không trách Huệ lão vương gia nổi giận, lúc trước hoàn thượng ám chỉ vài lần, Huệ lão vương gia đều hàm hồ bỏ qua, nay lại đi cầu, có thể thành hay không không biết, chỉ biết khi không đắc tội hoàng đế, còn bị mang tiếng là nịnh hót, Huệ lão vương gia làm sao chấp nhận được.”

Kỳ Kiêu cười trào phúng: “Nàng có muốn cầu, cũng phải xem ta có đáp ứng hay không.” Dứt lời, liếc mắt nhìn Bách Nhận, ánh mắt mang theo một tia không vui. Bách Nhận đầy mặt vô tội, nhìn Giang Đức Thanh, thầm oán giận, đang yên lành, làm gì nhắc tới việc này, hắn nói xong liền đi, một lát chính mình còn phải bị Kỳ Kiêu “chỉ bảo”.

Giang Đức Thanh cười theo: “Đúng vậy đúng vậy, điện hạ không gật đầu, làm sao có thể thành đây, còn có… đều là nói ánh mắt Đôn Túc trưởng công chúa thật độc, nhìn được bảo, tính cả Nhu Gia quận chúa, Hạ gia gia tộc này đã cưới hai vị công chúa, năm vị quận chúa, chờ ngày sau Thế tử kế vị, quan hệ giữa Lĩnh Nam và Hạ gia sẽ càng thêm chặt chẽ.”

Kỳ Kiêu cười không nói, Bách Nhận lại thấy vui vẻ, trước kia còn không thế nào, gần đây câu “Chờ Thế tử kế vị” này Bách Nhận nghe được đặc biệt nhiều, cũng đặc biệt để tâm, chờ chính mình kế vị, liền có thể tùy ý mà nâng đỡ Hạ Tử Thần, có thể không cần băn khoăn mà phụng dưỡng mẫu thân, còn có thể… Bách Nhận nhìn về phía Kỳ Kiêu, liền có thể đưa binh Bắc thượng, dùng toàn lực của Lĩnh Nam, trợ giúp Kỳ Kiêu cầm lại ngôi vị hoàng đế vốn thuộc về hắn.

Kỳ Kiêu nghe Giang Đức Thanh nói xong, cười: “Chỉ có mấy chuyện nâng cao đạp thấp thế thôi? Thật đáng thương, nghe nói vì việc này hoàng đế đều không biết phái bao nhiêu thái y đi qua, thật sự là… lòng người dễ đổi.”

Giang Đức Thanh cười cười: “Chúng ta biết cái gì đều là hỏi thăm được, Lĩnh Nam vương không có chính thức đưa tin lại đây, cho dù là hoàng đế cũng không thể trực tiếp đưa thái y qua a, vẫn phải giả vờ không biết. Dù sao hiện giờ người người nhà nhà đều chế giễu, chẳng ai ngóng trông bọn họ thuận lợi.”

Kỳ Kiêu lắc đầu cười, lại nói: “Thuận Tử đâu? Không phải nói sáng sớm nay nhóm người cuối cùng của sòng bạc sẽ trở về sao, có mang tin tức gì về?”

Giang Đức Thanh nghe lời này lập tức tỉnh táo, cười: “Không có gì rất quan trọng, nói nói cho điện hạ Thế tử nghe giải trí thôi, chuyện của quận chúa cùng Hạ gia đã định ra rồi, người của Hạ phủ đã đưa sính lễ đến, nghe nói là muốn tranh thủ làm trước cuối năm, An Khang quận chúa ở từ đường nghe tin xong náo loạn một hồi, Vương gia không để ý đến nàng, ai ngờ…. Đến buổi tối, An Khang quận chúa mua chuộc mấy ma ma canh từ đường, bỏ trốn.”

“Có lẽ quận chúa xem nhiều kịch phương nam, cũng muốn học Trác Vân quân thành phượng cầu hoàng, chỉ là vương phủ lớn như vậy, trong ba tầng ngoài ba tầng, làm sao giống như trong kịch, leo tường một cái là ra bên ngoài đâu. Quận chúa chỉ mua chuộc ma ma giữ từ đường, bên ngoài lại không ai tiếp ứng, còn chưa ra đến Thùy hoa môn đã kinh động thủ vệ, suốt đêm náo loạn cho gà chó không yên. Lúc Lĩnh Nam vương khoác xiêm y cầm đèn đi ra thì thấy An Khang quận chúa xách tay nải, đỡ nha hoàn còn đang lớn tiếng mắng người, Lĩnh Nam vương giận đến trước mặt mọi người cho An Khang quận chúa mấy bàn tay, nghe nói còn đá mấy đá, nếu không phải trắc phi nương nương ngăn cản, không chừng sẽ động cả gia pháp.”

Nói đến Hạ thị, trong mắt Giang Đức Thanh lóe lên một tia khinh miệt: “Không phải trước mặt Thế tử, nhưng, vị trắc phi nương nương này quả thật không có thể thống gì, nghe nói đêm đó vì giải vây cho quận chúa, Hạ trắc phi đem tội đẩy lên người Vương phi, nói là vì Vương phi không sai người trông chừng nên quận chúa mới trốn ra. Đang lúc khuya khoắt, Hạ trắc phi quỳ trên mặt đất khóc lớn, trước mặt Vương phi dập đầu, vẫn xin lỗi, nói biết mấy năm nay vì nàng được Lĩnh Nam vương sủng ái, cho nên không muốn gặp Vương phi, cầu Vương phi đừng hận nàng cùng vương gia, nhìn ở quận chúa cũng là nữ nhi của mình, nhiều chiếu cố một ít, nếu thật loạn ra chuyện gì, không phải vương gia mất mặt sao…. Ha ha, trắc phi nương nương quả thật rất biết ăn nói, vài câu đã đem An Khang quận chúa kéo ra, chỉ thẳng đầu mâu về phía Vương phi, còn kéo cả vương gia vào, giống như thật là Vương phi hận nàng được sủng ái nên hại quận chúa vậy. Hỗn láo!”

Bách Nhận nhắm mắt, nghiến răng cười lạnh: “Đây là trò cũ của nàng, có chuyện gì tốt liền xung phong nhào lên, cầu Vương phi đừng vì Văn Ngọc, An Khang là thứ xuất là quên bọn họ, buộc mẫu phi cho bọn họ chỗ tốt mới vừa lòng. Nếu xảy ra chuyện gì liền lui lại đầu tiên, mở miệng đều là đây là chuyện đương gia chủ mẫu quản lý, chính mình không dám xen vào, toàn bộ đổ lên đầu mãu phi ta, mẫu phi ta lại cứ mềm yếu không chủ kiến, mấy năm nay vì thế mà chịu thiệt thòi….”

Thấy Bách Nhận đau lòng Vương phi, Giang Đức Thanh vội nói: “Thế tử yên tâm, nay không phải vậy.”

Giang Đức Thanh cười cười: “Muốn nói vẫn là bản lĩnh của Nghiêm ma ma, không chờ Vương gia nói cái gì nàng đã đổ ập lên hỏi Hạ trắc phi, hỏi nàng chẳng lẽ là Vương phi mua chuộc nô tài sao, là Vương phi khiến quận chúa ban đêm bỏ trốn sao, Hạ trắc phi không nói, chỉ lắc đầu. Nghiêm ma ma lại hỏi nàng, nếu không liên can gì đến Vương phi, làm cái gì lại nhào đến Vương phi làm gì, mấy ngày này Vương phi vẫn ở trong viện dưỡng bệnh, việc trong nhà đều giao đi ra, nếu thật muốn trách người không biết quản việc nhà, cũng không trách đến Vương phi.”

Giang Đức Thanh đắc ý cười một tiếng: “Vốn Lĩnh Nam vương bị Hạ trắc phi ồn ào cho không hiểu gì, nghe hai câu này lập tức tỉnh táo, lúc này lại muốn đánh An Khang quận chúa, Hạ trắc phi cũng bất chấp, quỳ trên mặt đất kéo góc áo Vương phi khóc đến lê hoa đái vũ, cầu Vương phi xem ở mười mấy năm nay nàng gọi Vương phi là mẫu thân, tha cho quận chúa một lần này, lại khóc nói nhị công tử bệnh chưa lành, chính mình đã không còn nơi nương tựa, cầu Vương phi đừng đuổi tận giết tuyệt… Phi! Vẫn là Nghiêm ma ma nhìn không được ra mặt, Hạ trắc phi khóc, nàng khóc còn lớn hơn Hạ trắc phi, nàng cũng học Hạ trắc phi quỳ dưới chân Vương phi, khóc lớn thay Vương phi cảm thấy oan uổng, một lòng vì vương phỉ, lại bị một trắc thất khi nhục đến mức này, nay xảy ra chuyện, không nghĩ cách giải quyết thì thôi, còn dám ở trong này gào thét nói vậy, chỉ cây dâu mắng câu hòe xấc láo. Còn nói… đêm hôm khuya khoắt, ra chuyện mất mặt như vậy, Vương phi đã không trách móc nặng nề, vẫn muốn hỗ trợ bao che, còn bị người vu oan giá họa như vậy, chi bằng quay đầu mặc kệ, để trắc phi nương nương làm đương gia chủ mẫu đi thôi, cũng để người ta xem xem, đường đường là vương phủ lại đối xử với chân chính Vương phi như thế nào.”

Giang Đức Thanh nhịn không được cười ra tiếng: “Đi bên kia, ma ma càng thêm không cần kiêng kị, cái gì cũng dám nói thành lời, vương gia làm sao nghe qua những lời này, nổi giận muốn trừng phạt. Nhưng không đợi hắn nổi giận, Nghiêm ma ma lại khóc kêu trời gọi đất, khóc Vương phi mệnh khổ, một đôi nhi nữ đều không ở bên người, mới để người khi nhục đến như vậy, nay đã bị người làm cho tức giận đến ngã bệnh, nếu lỡ như Thế tử điện hạ cùng quận chúa nương nương trong kinh biết được, không biết phải đau lòng đến mức nào đâu.”

“Lĩnh Nam vương vừa nghe lời này liền yên.” Giang Đức Thanh cười gian, “Vương gia hiểu rất rõ nha, Thế tử cùng quận chúa xưa đâu bằng nay, nếu không chịu nổi nhìn mẫu phi chịu khổ nữa, thật có “động tác” gì, vương gia sợ là chịu không được. Cho nên cũng không lại nói trừng phạt Nghiêm ma ma, chỉ làm cho người đỡ Vương phi trở về, quay đầu lại đá An Khang quận chúa mấy đá, nghiêm lệnh không cho quận chúa ra khỏi sân, lại bắt một đám nha hoàn ma ma giúp quận chúa bỏ trốn ra đánh một trận, ném đi thôn trang làm việc.”

Giang Đức Thanh biết Bách Nhận muốn biết chuyện gì, cười: “Vương phi nha, chỉ bị kinh ngạc một chút, như cũ ở lại trong viện mình “dưỡng bệnh”. Thế tử yên tâm, tuy tính tình Nghiêm ma ma mạnh mẽ, nhưng hầu hạ người là tuyệt đối không có chút sơ sẩy, mỗi ngày nước uống thức ăn không nói, bình thường còn theo Vương phi nói chuyện giải sầu, nói ở đây Thế tử sống thế nào, người người kính trọng, lại nói Nhu Gia quận chúa ở nhà chồng được phu quân sủng ái thế nào, mẹ chồng thương yêu thế nào, chuyên chọn chuyện Vương phi thích nghe, nói từ sáng đến chiều. Thỉnh thoảng còn khuyên Vương phi, nhắc nhở Vương phi giữ gìn sức khỏe, chờ ngày sau đoàn tụ, thành quả nha… nghe nói dạo này mỗi bữa Vương phi đều ăn nhiều một chén cơm.”

Bách Nhận triệt để yên lòng, quay đầu cảm kính nhìn Kỳ Kiêu, Giang Đức Thanh hoàn thành nhiệm vụ, cười lui xuống.