Thiên Hoàng Quý Trụ

Chương 80




Kỳ Kiêu còn đang loạn, bên ngoài đột nhiên truyền lời, người trong cung đến.

Kỳ Kiêu cho Giang Đức thanh một ánh mắt, Giang Đức Thanh hiểu ý, vội vàng thu dọn mảnh nhỏ dưới chân, như trước đứng một bên cúi đầu, giống như vừa rồi chưa có gì xảy ra.

Không bao lâu sau Phúc Hải Lộc vào, đối Kỳ Kiêu hành lễ: “Thỉnh an Thái tử, Thái tử… cũng nghe chuyện Lĩnh Nam vương rồi đi?”

Kỳ Kiêu gật đầu: “Vừa nhận được tin, đến cùng là làm sao?”

Phúc Hải Lộc thở dài: “Nô tài nói không rõ, cũng không dám nói, nay hoàng thượng triệu các vị đại thần vào cung, để nô tài đến đón Thái tử cùng vào cung thương nghị, chờ vào cung, Thái tử sẽ rõ.”

Kỳ Kiêu nghe vậy không lại hỏi, quay đầu khiến Giang Đức Thanh hầu hạ thay xiêm y, theo Phúc Hải Lộc vào cung.

Trong chính điện Càn Thanh cung, hoàng đế nhíu chặt mày, phía dưới mười mấy đại thần nhỏ giọng trò chuyện, giống như đang tranh chấp cái gì, thấy Kỳ Kiêu đến vội hành lễ vấn an. Kỳ Kiêu gật đầu xem như đáp lễ, lại khom người thỉnh an hoàng đế, không đợi hắn nói chuyện, hoàng đế đã khoát tay: “Đừng câu nệ nghi thức, đứng lên….”

Hoàng đế quay đầu nhìn cung nhân, nhíu mày: “Nhị hoàng tử đâu?”

Sắc mặt cung nhân trắng bệch, ấp úng: “Hôm nay nhị hoàng tử ở lại trong cung hoàng hậu, lúc này cửa hậu cung còn chưa mở, không… không có cách thông truyền.”

Hoàng đế cười nhạt một tiếng, lắc đầu: “Thôi thôi… bùn nhão không đắp được tường, Chu ái khanh, ngươi nói đi.”

Lĩnh Nam đạo Tiết Độ sứ Chu Đức Di bước ra khỏi hàng, thấp giọng: “Mật thám đến báo, đứa con thứ hai của Lĩnh Nam vương, Đông Lăng Văn Ngọc, đã vào ngày một tháng bảy, tức là ngày thứ hai sau khi Lĩnh Nam vương mất, phản. Đông Lăng Văn Ngọc cùng Lĩnh Nam võ tướng Văn Thành đóng kín cửa thành, không cho bất luận kẻ nào rời khỏi Lĩnh Nam, sau đó….”

….

Trong Lĩnh Nam vương phủ, Bách Nhận mặc đồ tang màu trắng, thất thần quỳ trước linh vị, lão quản gia lão lệ tung hoàng, đấm ngực khóc: “Tạo nghiệt gì…. Vương gia còn chưa đến đại thọ, sao lại không còn….”

Trong đầu Bách Nhận trống rỗng. Từ nhỏ hắn đã không được Lĩnh Nam vương sủng ái, cũng không có bao nhiêu cơ hội gặp mặt, vài lần kia, đều là Lĩnh Nam vương kiểm tra việc học của hắn, không thì cũng là có chuyện muốn mắng hắn. Ấn tượng của Bách Nhận với Lĩnh Nam vương, vẫn là ngày một năm trước hắn đến hoàng thành kia, Lĩnh Nam vương gọi hắn đến thư phòng, dặn hắn sau khi đến hoàng thành phải an phận thủ thường, đừng gây sự, Bách Nhận còn nhớ rõ, lúc đó Lĩnh Nam vương còn khỏe mạnh thế nào.

Bách Nhận làm sao cũng không nghĩ đến, phụ thân của mình, đột nhiên như vậy liền mất, qua hoảng sợ cùng khổ sở ban đầu, Bách Nhận dần dần kinh hoảng.

Bách Nhận không phải ngốc, chuyện Kỳ Kiêu có thể nghĩ đến, hắn cũng ít nhiều có thể nghĩ đến, Lĩnh Nam vương đang tuổi tráng niên, đột nhiên mất, vốn đã là kỳ quái, chết người là, chuyện này xảy ra ngay lúc Văn Ngọc bị bệnh, không còn khả năng kế vị.

Bách Nhận không sợ Văn Ngọc trước hắn một bước kế vị, bất quá là cái danh, cho hắn là được, Bách Nhận chân chính sợ hãi, là Văn Ngọc sẽ lấy tính mạng vương phi đe dọa chính mình….

Bách Nhận hít sâu một hơi đè nén bất an trong lòng, nâng tay ném giấy tiền vào chậu than, quay đầu thấp giọng gọi: “Thuận Tử.”

Thuận Tử vẫn canh giữ ngoài cửa, nghe tiếng vội đi vào, Bách Nhận nắm chặt bàn tay run rẩy, thấp giọng: “Đi gọi….”

Bách Nhận chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên báo có người gõ cửa vương phủ, tự xưng là từ Lĩnh Nam đến. Lúc này trời còn chưa sáng, lại vừa ra chuyện như vậy, mọi người không dám tùy tiện mở cửa, hoang mang chạy vào htông truyền, Bách Nhận lạnh giọng: “Có cái gì mà sợ?! Để người tiến vào!”

Hạ nhân truyền lời vốn sợ đến chân run, thấy Bách Nhận như vậy, ngược lại bình tĩnh không ít, xoay người đi.

Không bao lâu sau hạ nhân mang người nọ đến, người nọ bước lên một bước thỉnh an Bách Nhận: “Thế tử… có khỏe không?”

Bách Nhận thấy rõ người này, thất thanh: “Triều…. Triều Ca?”

Sầm Triều Ca đầy mặt phong sương, giống như già đi mười tuổi, cười khổ một tiếng, thở dài: “Một năm không gặp, ta cho rằng Thế tử đã quên ta.”

Trong Càn Thanh cung, Chu Đức Di thở dài: “Lĩnh Nam Văn tướng là trung thần hiếm thấy, sau khi biết dã tâm của Đông Lăng Văn Ngọc, thề chết cũng không bắt tay với giặc, trước mặt mọi người mắng to Đông Lăng Văn Ngọc cùng Hạ trắc phi, Đông Lăng Văn Ngọc dùng gia nhân là con tin, ép bức Văn tướng viết chiếu thư kế vị, Văn tướng ném bút vào mặt Đông Lăng Văn Ngọc, lại hắt mực lên mặt Hạ thị, cười to ba tiếng… khẳng khái… chịu chết.”

Lời vừa nói ra, đại thần trong điện không khỏi than nhẹ, Chu Đức Di lại thở dài: “Sau đó mọi người mới biết được, Văn tướng không phải nóng nảy nghĩa khí, là trong lúc hắn cùng Đông Lăng Văn Ngọc cùng Hạ thị đối đầu, gia binh của Sầm phủ, còn có phần đông tiết sĩ Lĩnh Nam, cùng ba trăm người còn lại, cùng đánh ra ngoài. Bọn họ giả danh Đông Lăng Văn Ngọc, phá tan cửa thành, giết ra một đường máu, người của thần… cũng là thừa lúc này mới trốn được ra, lại nói… Lĩnh Nam bao nhiêu đời trung thần anh dũng, chỉ tiếc….”

Kỳ Kiêu nhắm chặt mắt, lúc này hắn hoàn toàn hiểu được, vì sao người của mình, người của Bách Nhận, người của hoàng đế tất cả đều hôm nay mới đưa được tin, sợ là mọi người đều chỉ tranh thủ được khi đó mà trốn thoát….

“Trước khi phụ thân đi vương phủ, gọi ta đến thư phòng, đem gói này giao cho ta….” Sầm Triều Ca tìm trong ngực, một lúc lâu lấy ra một cái gói nhỏ cũ nát, hai tay đưa cho Bách Nhận, hai mắt Sầm Triều Ca đỏ bừng, giọng khàn khàn, “Phụ thân dặn ta… nhất định… nhất định phải tự tay giao cho Thế tử.”

Bách Nhận mở gói nhỏ ra, một kim ấn xuất hiện, Bách Nhận lật ngược kim ấn, ở giữa là bốn chữ đỏ tươi: Lĩnh Nam Vương ấn.

Bách Nhận siết chặt kim ấn trong tay, nước mắt theo má trượt xuống.

Sầm Triều Ca lau nước mắt, nức nở: “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, một đời này đặt ở ta rất nhiều kỳ vọng, ta lại… ta lại yếu đuối… cái gì cũng không dám làm… cái gì cũng không làm được, cuối cùng… ta cũng không có gan ở lại với hắn…. Ta… ta biết rõ, hắn vào vương phủ, sẽ không bao giờ có thể đi ra, ta lại vẫn đi…. Đi khỏi thành… lúc đó, phủ ta năm mươi bảy người, vẫn vì… bảo vệ ta… bảo vệ đại ấn này, đến cuối cùng…”

Sầm Triều Ca quỳ rạp trên đất, khóc đến khàn giọng: “Đến cuối cùng chỉ còn lại có ba người! Lúc thư đồng kéo ta lăn xuống cửa thành, ta quay đầu nhìn lại… sư phụ dạy võ của ta…treo trên cửa thành kia, cả người là máu! Phương gia… Phương gia tam công tử… vẫn trốn chặt trong nhà, ta cho là hắn tham sống sợ chết, không nghĩ đến chờ lúc chúng ta chạy… hắn vì ngăn cản nghịch tặc… bò đến trên cửa thành, đem dây thừng cột hàng rào cắt đứt, cuối cùng… cuối cùng chèn thân vào cửa, lúc này mới ngăn được cửa thành đóng lại! Hắn mới mười lăm tuổi! Hắn năm nay chỉ mới mười lăm tuổi!”

Bách Nhận nhắm chặt mắt, một lúc lâu sau mới nói: “Ngươi yên tâm…. Mối hận hôm nay, ngày sau, ta tất đòi lại bằng được.”

Sầm Triều Ca hoảng sợ nhìn Bách Nhận: “Thế tử… muốn làm thế nào?”

Bách Nhận gằn giọng: “Nợ, máu, trả máu.”

Thanh âm Sầm Triều Ca phát run: “Điện hạ… điện hạ tuyệt đối không thể nóng nảy làm việc, nay Lĩnh Nam đã bị nghịch tặc Hạ thị chiếm lấy, nay… chỉ có thể xin hoàng thành giúp đỡ, xin hoàng thượng phát binh, sau đó mới…..”

“Mới thế nào?!” Mắt Bách Nhận đỏ lên, lạnh lẽo nhìn Sầm Triều Ca, “Ngươi thật cho rằng hoàng thượng là thánh nhân? Hắn sẽ khi không cho ta mượn binh? Chờ hoàng thượng phát binh… là… là có thể bình loạn đảng, nhưng đến lúc đó… sợ là mọi người trong thành cũng phải tuẫn táng! Triều Ca, từ thời Thái tổ, không có một hoàng đế nào không muốn thu hồi Lĩnh Nam!”

Sầm Triều Ca xanh mặt, thất thanh: “Ngươi là nói… hoàng đế sẽ đuổi tận giết tuyệt người Lĩnh Nam?”

Bách Nhận lắc đầu: “Không đến mức, nhưng trong thành phàm là người có tiền có quyền thế, tất nhiên là không thể tha, nếu hoàng thượng muốn thu hồi Lĩnh Nam, tuyệt sẽ không giữ lại bọn họ làm họa.”

Bách Nhận nhìn Sầm Triều Ca, nghẹn ngào: “Triều Ca… mẫu phi ta, mẫu thân ngươi, còn có gia đình những người giúp ngươi chạy trốn, vẫn còn ở trong thành kia…. Ta không thể để bọn họ chết oan chết uổng.”

Sầm Triều Ca thất thần nhìn Bách Nhận, hắn luôn không nghĩ đến, chỉ là một năm không thấy, tiểu thiếu gia nhỏ gầy khi trước vì dân chúng Lĩnh Nam, vì mười vạn thạch lương thực mà vào cung làm chất, nay lại tiếp tục vì mẫu thân hắn, vì nhân dân Lĩnh Nam, mà mặc giáp cầm gươm, lẫm liệt liều chết.

Sầm Triều Ca suy sụp ngã ngồi trên đất, chỉ mới một năm a….

“Hoàng thượng, hiện nay, phải nhanh chóng điều binh, thừa dịp Đông Lăng Văn Ngọc chưa thành đại sự trước dẹp tan.” Binh bộ Thượng thư Lý Văn Hưng bước ra khỏi hàng, “Thần đề nghị, lập tức xuất năm vạn binh, vây thành, bình loạn, cần phải tiêu diệt toàn bộ kẻ phản bội!”

Kỳ Kiêu vốn không nói gì, nghe vậy ngẩng lên liếc hắn một chút, lạnh lạnh nói: “Năm vạn người? Lý đại nhân, ngươi đi bình loạn, hay đi đồ thành?”

Lý Văn Hưng dừng một chút, khoát tay cao giọng: “Thái tử điện hạ quá lời, chỉ là nay chúng ta không biết tình hình Lĩnh Nam ra sao, lỡ như toàn bộ Lĩnh Nam đều đã phản, kia phải làm thế nào? Cũng không thể chỉ phái mấy ngàn người đi qua, oan uổng chết ở đó!”

Kỳ Kiêu cười nhẹ: “Không phải, chỉ là nay cô chưởng quản Hộ bộ, không thể không lo lắng trước một bước, Lý đại nhân phất tay điều động năm vạn người, nhưng lương thảo cho năm vạn người không phải cô phất tay là có.”

Hoàng đế nhẹ gõ long án, hắn vẫn chưa có công tích gì, nếu ở lúc hắn trị vì, đem mối họa bao lâu nay của hoàng gia giải quyết, về sau giang sơn muôn đời… mỗi người đều sẽ ca tụng, còn chuyện kế vị năm đó, cũng liền không tính cái gì.

Một lúc lâu sau, hoàng đế thấp giọng: “Năm vạn… có chút nhiều, mấy ngàn người, quá ít, ba vạn đi, Thái tử, ba vạn lương thảo, có thể chuẩn bị hay không?”

Lời vừa ra, mọi người trong điện hoàn toàn hiểu được, hoàng đế đây là quyết tâm muốn nuốt trọn Lĩnh Nam.

Kỳ Kiêu ngẩng đầu nhìn hoàng đế, trong nháy mắt, Kỳ Kiêu đã đem binh biến hiện tại có bao nhiêu khả năng thành công tính toán hết, chỉ tiếc….

Kỳ Kiêu buông mi, thấp giọng: “Không khó.”