Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 116: Mạc Vũ Hồn






Người thần bí nhìn thấy Lâm Phong không ngừng dùng ánh mắt đánh giá bản thân, thì không mở miệng nói, không khỏi có chút sốt ruột nói:” Tiểu qua nhi ngươi này nhìn lão gia ta thời gian dài như vậy, tại sao không lên tiếng? Có phải sợ lão gia ta nghe lời ngươi xong không vui vẻ, sẽ trách mắng ngươi?”
Lúc này Lâm Phong cũng không bảo trì trầm mặc nữa, giương giọng nói:” Thì với diện mạo của tiền bối ngươi mà nói, ta vẫn là cảm thấy tương đối vừa lòng, có thể xưng được là một nam nhân đỉnh thiên lập địa! Nhưng, khiến ta không hiểu rõ là, tại sao lão già ngài vừa mới bắt đầu không chịu hiện thân gặp mặt? Phải cần ta cố ý dùng lời nói kích ngươi ra ngoài chứ?”
“ Mong tiền bối ngài bớt giận, là đồ nhi ta tuổi trẻ khinh cuồng không biết thế cố, xuất ngôn đụng chạm ngài, niệm cho hắn bổn ý cũng là ra với vô tâm chi thất, mong tiền bối không nên nhận thức như tiểu bối.” Lâm Diệp vội vàng thay Lâm Phong cầu xin nói.
Căn bản người thần bí không có nhìn hướng về phía Lâm Diệp, chỉ là hơi có hứng thú nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:” Tiểu qua nhi ngươi này, lúc vừa rồi mắng lão già ta là tiêu sái như vậy, tại sao hiện giờ lại lấy lòng ta? Mau nói! Có phải ngươi có mưu đồ gì với lão già ta không?”
Lâm Phong khẽ cười nói:” Tiền bối ngươi này thì hiểu lầm ta, ta chỉ là nói thật sự, cũng không có ý lấy lòng tiền bối ngài, nếu như tướng mạo của tiền bối quả thật như lời nói ta vậy, ta là tuyệt đối sẽ không thay đổi lời nói ban đầu của chính mình.”
“ Tốt! Một tiểu qua nhỉ cơ lanh lợi mồm miệng linh hoạt! Mặc dù vừa rồi lúc ngươi mắng lão già ta khiến ta rất tức giận, nhưng hiện giờ lại đem lão già ta dỗ đến không thể tức giận với ngươi, tiểu qua nhi ngươi đúng là rất được người ta thích, nói ta biết, ngươi tên là gì?” Người thần bí cười nói.
Lâm Phong nhìn người thần bí một miệng một người lão gia ta ở trước mắt. Với lại vẫn rốt cuộc xưng bản thân là tiểu qua nhi, không khỏi tự thầm nghĩ:” Người thần bí này nhìn vào một chút già cũng không có, tại sao nói lên lời cũng với lão già tự xưng, chẳng lẽ hắn đúng là tưởng rằng là tiền bối cao nhân không thành ẩn thế?”

Nhưng nghĩ lại về nghĩ, Lâm Phong cũng không muốn đắc tội với người thần bí một vị hành vi cổ quái này, đừng nói cái khác, đơn giản chỉ nói một thân thực lực cường hãn sâu không thể đoán của hắn, thì đủ nói rõ, hắn tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
“ Tiền bối, tên của ta gọi là Lâm Phong, vị đứng bên cạnh ta là sư phụ của ta, tên của sư phụ ta là Lâm Diệp.” Lâm Phong cung kính nói.
Ai nào biết người thần bí vẫn là chỉ nhìn Lâm Phong, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lâm Diệp một cái. Khiến Lâm Diệp ở một bên có chút xấu hổ, Lâm Diệp như thế nào cũng không nghĩ tới xúc động của Lâm Phong đệ tử của bản thân, lại là có thể được người thần bí này thích. Biểu hiện yên ổn bình tĩnh thế nào của chính mình lại không thể khiến người thần bí này nhìn bản thân thêm một cái, Lâm Diệp không khỏi cảm thấy vô cùng buồn bực.
Lâm Phong thấy người thần bí cũng rất thích chính mình, thì thừa dịp có cơ hội nói:” Không biết tên tiếng của tiền bối ngươi a? Có thể nói cho vạn bối biết, cho vạn bối cũng chiêm ngưỡng phong thái của lão già ngài một cái.”
Người thần bí khẽ nhìn con mắt của chính mình, nhìn lấy Lâm Phong thập giọng nói:” Tiểu qua nhi ngươi này vẫn là cũng biết thuận theo cán mà leo lên, vừa mới với lão già ta nói vài lời thì muốn dò xét ta, tiểu qua nhi ngươi chẳng lẽ không sợ lão già ta trở mặt không nhận người sao?”
Lâm Phong không chút để ý nói:” Nếu như tiền bối ngươi không muốn nói, căn bản sẽ không hiện thân với ta gặp mặt, ngay cả chân thân ngài cũng cho ta thấy qua, ở đâu vẫn còn để ý đem danh hiệu của tiền bối ngươi nói cho ta biết chứ?”
“ Ha ha ha! Tiểu qua nhi muốn đánh! Nhưng thấy bộ dáng lanh lợi thông minh của ngươi cũng rất là giống với lão già ta năm đó, cũng được, đem danh hiệu của lão già ta nói cho ngươi biết cũng không là chuyện lớn gì. Tiểu qua nhi ngươi nghe kỹ! Lão già ta họ Mạc, tên Vũ Hồn. Tiểu qua nhi đừng nên nhờ nhầm!” Mạc Vũ Hồn cười lớn nói.

Lâm Phong nghi hoặc nói:” Mạc Vũ Hồn? Tại sao ta chưa bao giờ nghe nói qua a? Tiền bối ngươi bao lâu thời gian không có ở Thiên giới hoạt động, có phải là rất lâu thời gian không có xuất hiện qua ở Thiên giới, danh hiệu bị người ta quên mất?”
Mạc Vũ Hồn dường như bị lời nói của Lâm Phong mốc lên chuyện cũ đã phong trần rất lâu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thương cảm nói:” Tiểu qua nhi ngươi nói không sai, ta quả thật là rất lâu không có ở Thiên giới hoạt động qua, đối với hậu bối giống như ngươi cũng không biết Mạc Vũ Hồn là người gì cũng……”
Lâm Phong và Lâm Diệp nhìn nhau một cái, sau đó nhìn Mạc Vũ Hồn ánh mắt mờ mịt thất thố, thấp giọng hỏi:” Mạc tiền bối…Ngươi không sao chứ? Có phải vừa rồi vạn bối vô ý xúc động đến tâm sự của ngươi. Mới khiến ngươi cô đơn như thế?”
Mạc Vũ Hồn nghe vậy đột nhiên từ trong thương cảm vô cùng thoát ly ra ngoài, đề cao tiếng quát rất là hùng hậu vốn có:” Tiểu qua nhi không nên phán đoán bậy. Lão già ta ở đâu có tâm sự gì? Ta chỉ là một lúc thất thần mà thôi, tưởng ta Mạc Vũ Hồn lúc tung hoành Thiên giới là uy phong thế nào, như thế nào có tâm sự gì chứ?”
Nhìn thấy Mạc Vũ Hồn không ngừng vì bản thân khai thoát bộ dáng thất thái, Lâm Phong không khỏi âm thầm buồn cười, Mạc Vũ Hồn không chỉ tính cách cổ quái,với lại có lúc bộ dáng cũng giống như tiểu hài nhi vậy.
Lâm Phong cố nén ý cười nói:” Thì ra tiền bối ngươi đã từng uy phong qua như vậy hả! Có thể chi tiết nói cho vạn bối nghe một chút sự tích anh hùng lúc trước của ngài không? Vạn bối rất là nguyện ý nghe tiền bối nói, cho dù là không có tuyệt với như vạn bối tưởng tượng cũng là có thể.”
“ Nghĩ tới phong thái lúc đó của lão già ta, nếu là tiểu qua nhi ngươi có thể nghĩ tới tuyệt vời? Đâu chỉ là tuyệt vời vô cùng, quả thực là tuyệt vời không thể bàn luận! Tiểu qua nhi ngươi muốn nghe thì lão già ta nói cho ngươi cũng không sao, nhưng lúc ta bắt đầu nói, tiểu qua nhi ngươi ngàn vạn đừng nên cảm thấy kinh ngạc, bởi vì khiến ngươi chính thức cảm thấy khó tin vẫn là ở phía sau!” Mạc Vũ Hồn không đắc ý nói.

Lâm Diệp ở một bên bất đắc dĩ nhìn lấy một đôi hoạt bảo ở trước mắt, Lâm Phong dưới sự đánh nhầm đụng nhầm lại là vẫn đúng với tính tình của Mạc Vũ Hồn này, bộ dáng hai người nói chuyện vui vẻ, khiến Lâm Diệp không hỏi âm thanh thở nhẹ, bản thân cũng cho là không thể đi vào trong cuộc nói chuyện của họ. Chỉ có thể làm một người nghe, lặng lẽ nghe Mạc Vũ Hồn thường thuật sự việc oanh oanh liệt liệt đã qua.
Thì ra lúc Mạc Vũ Hồn phi thăng thiên giới, đã là chyện hơn trăm vạn năm trước, lúc đó Mạc Vũ Hồn từ mới biết người tu chân, đến thành công Độ Kiếp phi thân thiên giới chỉ dùng ngắn ngủi một ngàn năm thời gian. Với lại Mạc Vũ Hồn là với ngoại công nhập đạo, với Lâm Phong này, công pháp Lâm gia của Lâm Diệp tu luyện rất là giống nhau.
Chỉ qua là công pháp tu luyện không giống thôi, công pháp tu luyện của Mạc Vũ Hồn tên là Vũ Thần giới, tổng cộng chia làm mười hai tầng cảnh giới. Mạc Vũ Hồn chỉ là tu luyện đến cảnh giới tầng thứ sáu, thì cảm ứng được Thiên Kiếp của bản thân sẽ lúc nào giáng xuống. Người tu chân tu luyện ngoại công, thân thể vẫn luôn là vô cùng mạnh mẽ, nhưng khi nghe thấy Mạc Vũ Hồn là hoàn toàn dựa vào thân thể của chính mình đi cứng kháng Thiên Kiếp, Lâm Phong và Lâm Diệp cũng cảm thấy không thể tin tưởng.
Nhưng Mạc Vũ Hồn quả thật không giống nói dối, nếu như Mạc Vũ Hồn nói đều là đúng, như vậy trong tu luyện công pháp Vũ Thần giới của Mạc Vũ Hồn khi trình độ cường hãn tu luyện thân thể, tuyết đối là công pháp đứng đầu bên trong một chỉ mà thầy trò Lâm Diệp thấy qua.
Bất cứ người tu chân đều biết, cho dù trình độ thân thể của ngươi cường hãn bao nhiêu, đều là khó vượt qua cảnh giới tu vị của ngươi, nhưng Vũ Thần giới của Mạc Vũ Hồn thì hoàn toàn đánh vỡ cách nói loại này. Tương đương với tu vị Độ Kiếp kỳ sau đi cứng kháng thiên lôi, mà thiên lôi lại căn bản không thể tổn thương đến một chút thân thể của Mạc Vũ Hồn, nhưng trình độ cường hãn của thân thể có thể mà biết.
Sau khi phi thăng thiên giới, Mạc Vũ Hồn cũng không có dừng lại đối với vũ đạo vừa ột tầng với lại truy tìm thiên đạo và tu luyện, cuối cùng, ở bế quan khổ tu sắp gần mười vạn năm sau đó, Mạc Vũ Hồn tu luyện đến cảnh giới tầng thứ mười hai rất đầy đủ của Vũ Thần Giới, nhưng lúc này Mạc Vũ Hồn cũng không có cảm nhận ứng được Cửu Cửu Thần Kiếp sẽ lúc nào giáng xuống.
Mạc Vũ Hồn lâm vào tu luyện bình cảnh, đành phải khắp nơi tìm kiếm cao thủ tương đối có tiếng ở thiên giới tỉ đấu, hy vọng trong khi tỉ đấu với cao thủ có thể lĩnh ngộ được phương pháp đột phá. Nhưng khiến Mạc Vũ Hồn không nghĩ tới là, những cái gọi là cao thủ có tiếng lúc đang tỉ đấu với Mạc Vũ Hồn, lại là không có người có thể đánh bại Mạc Vũ Hồn.
Thậm chí ngay cả người có thể đánh thương Mạc Vũ Hồn cũng không có, thân thể của Mạc Vũ Hồn có thể chống đỡ được, lúc này lực công kích cường đại nhất là công kích của Tiên Thần Khí hoặc là Ma Thần Khí. Kết quả như thế khiến Mạc Vũ Hồn vô cùng khó mà chấp nhận, không có một đối thủ thực lực tương đương quả thật là quá đau khổ.
Từ nay về sau, cả một Thiên giới cho dù là người tu Tiên, hay là người tu Ma, hoặc là người tu Yêu đều không có chịu giao tay với Mạc Vũ Hồn nữa, đối mặt với một cao thủ cường hãn không thể phá phòng ngự, ai còn nguyện ý đi thử chứ? Có lẽ ở trên năng lực công kích Mạc Vũ Hồn sẽ thua ột số cao thủ, nhưng ở trên năng lực phòng ngự hắn tuyệt đối là vô địch. Kết quả giao thủ với Mạc Vũ Hồn rất là lộ vẻ dễ thấy, đó chính là chỉ có phần ngươi bị thương, Mạc Vũ Hồn lại không chút thương.

Thứ đau khổ bất đắc dĩ này vẫn luôn nương theo Mạc Vũ Hồn rất nhiều năm, Mạc Vũ Hồn ẩn thế không ra vẫn luôn chờ đợi một người khác xuất hiện, người này là một người cao thủ ngoại công có kinh nghiêm vô cùng giống loại, tu luyện đến bình cảnh của công pháp, muốn yêu cầu một đối thủ mà không thể có được.
Cuối cùng Mạc Vũ Hồn gặp được cao thủ ngoại công với bản thân nhất thời du lượng, Mạc Vũ Hồn cực kì hưng phấn tìm được người có thể làm đối thủ, hai người dưới sự quen biết, kết thành chí giao hảo hữu. Trong quá trình ngày cuối cùng không ngừng tỉ đấu, mặc dù Mạc Vũ Hồn có thể hiểu được, nhưng lại không thể rõ ràng cảm nhận được cảm giới luồng huyền diệu đó.
Nhưng hảo hữu này của Mạc Vũ Hồn lại trí tuệ thâm thực, lúc trong giao thủ với Mạc Vũ Hồn cảm ngộ được huyền cơ của thiên đạo, thành công đột phá đến bình cảnh vốn có, đồng thời cảm nhận được Cửu Cửu Thần Kiếp của bản thân giáng xuống. Nhìn lấy chí giao hảo hữu của chính mình thành công Độ Kiếp phi thăng Thần giới, mà bản thân vẫn là không có tiến cảnh gì, Mạc Vũ Hồn cảm thấy vô cùng mất mác.
Này cũng giống như lúc Lâm Phong hỏi qua đi của Mạc Vũ Hồn, nguyên nhân tại sao Mạc Vũ Hồn sẽ buồn bả thương thần ở đâu, Mạc Vũ Hồn cô đơn thương cảm chỉ có thể tiếp tục đến các nơi du lịch, hy vọng có thể gặp được đối thủ kế tiếp của chính mình, nhưng vẫn là không gặp được.
Mạc Vũ Hồn mỗi khi đến một chỗ nào đều sẽ dừng lại vài ngày, lần này ở Tầm Tích Hồ phong cảnh tú lê như thế cũng là như vậy. Bởi vì tính cách có chút cổ quái, cho nên mới có một cảnh trước đó thầy trò Lâm Phong nghe được và gặp được.
Lúc này Lâm Phong đột nhiên hỏi:” Tiền bối, vị hảo hũu của ngươi tên là gì?”
Mạc Vũ Hồn xoay đầu qua nhàn nhạt nhìn Lâm Phong một cái, chậm rãi nói:” Hắn tên là Lâm Quân Dịch.”