Thiên Hồng Ma Đạo

Chương 56: Vũ Mang Sơn






Rời khỏi Vô Cực thành đã có hơn nửa tháng, thầy trò Lâm Phong và Lâm Diệp hai người hướng đi về phía nam, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh trên đường rất là thích ý, hai thầy trò giống như vừa du lịch vừa du ngoạn, hoàn toàn không có bộ dạng dò la tin tức.
Lâm Phong đã từng hỏi qua Lâm Diệp, tại sao Lâm Diệp lại ung dung tự nhiên thế, không có nhắc lại chuyện của sư tổ Lâm Thiên Hào dặn dò tin tức Ma Thần Điện. Lúc này Lâm Diệp chỉ là lạnh nhạt cười, cũng không có giải thích, hình dáng không rõ của Lâm Diệp khiến Lâm Phong nghi hoặc khó hiểu.
××××××
Nhắc đến Vũ Manh Sơn có lẽ cũng không xa lạ với rất nhiều người tu chân trên Vô Cực Tinh, hai vạn năm trước trận đại chiến tiên ma thảm thiết đó, đến nay có không ít người tu chân khi nhắc đến trận đại chiến đó vẫn cảm thấy đáng sợ. Bởi vậy cho thấy trận chiến tiên ma có một không hai lúc đó đánh kích liệt như thế nào.
Một tháng sau khi thầy trò Lâm Diệp rời khỏi Vô Cực thành thì đến Vũ Mang Sơn.
“ Phong nhi, nhất định ngươi kỳ lạ tại sao hiện giờ vi sư không dẫn ngươi đến Thiên Hàn Sơn danh tiếng trời giá rét, ngược lại dẫn ngươi đến Vũ Mang Sơn. Không cần gấp gáp, bây giờ vi sư nói nguyên nhân cho ngươi biết.” Lâm Diệp vỗ nhẹ Lâm Phong nói.
Lâm Phong nghe đâu nhìn Lâm Diệp, hy vọng Lâm Diệp có thể nói cho bản thân nghe vấn đề ở chỗ nào.
Lâm Diệp khẽ thở dài:” tin tức Ma Thần Điện sắp phải ra đời bây giờ vẫn không thể khảo chứng tính chân thật, cho dù chúng ta đi tin tức cũng ở nguồn gốc Thiên Hàn Sơn, cũng không thấy thì có thể dò la được tin tức có lợi. Và ở Vũ Mang Sơn ta có thể nói cho ngươi biết, nhất định sẽ đem đến cho ngươi một ngạc nhiên vui mừng.”
Lâm Phong không hiểu nói:” Sư phụ, đồ nhi vẫn chưa quá hiểu, tại sao đến Vũ Mang Sơn thì có thể đem đến cho đồ nhi ngạc nhiên vui mừng chứ?”

“ Vũ Mang Sơn có một vị cao thủ ở chỗ này, và vừa đúng vị cao thủ này là bạn thân của vi sư, điều này còn không đủ ngạc nhiên vui mừng sao?” Lâm Diệp cười nói.
Lâm Phong càng hồ đồ:” Đó cũng là ngạc nhiên vui mừng của sư phụ ngài, tại sao sư phụ nói là ngạc nhiên vui mừng của đồ nhi? Chẳng lẽ người bạn thân kia của sư phụ sẽ có lễ vật gì tặng cho đồ nhi sao?”
“ Trẻ nhỏ dễ dạy! Ha ha ha ha! Không ngờ Phong nhi ngươi đoán một cái là trúng, người bạn thân này của ta ra tay rất hào phóng đấy, nếu như miệng ngươi nói ngọt một chút, có thể hắn sẽ rất vui mà đem đồ gia truyền của hắn đem tặng cho ngươi không chừng.” Lâm Diệp khẽ cười nói.
Lâm Phong có chút suy nghĩ không ra, tại sao sư phụ giống như nhắc tới vị bạn thân thần bí kia lại vui vẻ thế? Còn nói sẽ tặng đồ tốt cho ta, kệ đi, dù sao cũng không thiệt thòi, mọi thứ đều có sư phụ ở đây. Nghĩ đến chỗ này, Lâm Phong cũng cười ngây ngô.
Sơn thế của Vũ Mang Sơn rất cao, trong phương viên phạm vi mấy trăm dặm, không còn một ngọn núi nào cao hơn so với Vũ Mang Sơn. Trên đỉnh núi Vũ Mang Sơn có một tòa nhà đơn sơ cổ xưa, diện tích căn nhà không lớn, Lâm Phong vừa mới nhìn thấy liền liên tưởng đến, bạn thân của sư phụ nhất định là một vị cao thủ ẩn thế. Cao thủ ẩn thế trong truyền thuyết thường là ở những nơi không ai lui tới, Vũ Mang Sơn cao như thế, người thông thường sẽ không tùy tiện đến nơi này.
Đột nhiên lúc này Lâm Diệp quát lớn:” Lão già hỏng bét! Ta đến xem ngươi đây! Còn không nhanh chóng bước ra cho ta!”
Lâm Phong bị Lâm Diệp làm sợ, mặc dù thường ngày sư phụ không có bức xúc thế, nhưng cũng không như thế này, Lâm Phong cũng là lần đầu tiên thấy sư phụ Lâm Diệp của bản thân thô lỗ như thế.
“ Là tiểu tử không nên thân nào đến đây kêu hét lên! Xem đại gia ta không lột da của ngươi ra!” Một âm thanh vang dội từ trong căn nhà gỗ cổ xưa đó truyền ra.
Tiếng’ Chi ạ ‘của cửa nhà gỗ bị người bên trong mở ra, từ trong nhà gỗ đi ra một người nổi giận đùng đùng, đại hán trên người không mặc áo, nhìn vào đại hán trần truồng này bộ dạng cũng chỉ có ba bốn mươi tuổi, trên mặt mọc đầy râu mép thô nhọn như tiêm châm.
“ Ha ha ha! Lão già hỏng bét, lâu năm không gặp ngươi vẫn là bộ dạng thế, tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo” Lâm Diệp trêu chọc nói.

Người đại hán trần truộng đó ngây người một lúc, nhìn thấy Lâm Diệp và Lâm Phong sánh vai đứng ở trước mặt bản thân, lập tức tái phát lên:” Lâm Diệp! Tại sao ngươi nỡ lòng đến Vũ Mang Sơn xem ta? Từ lần trước chúng ta gặp mặt đến nay đã có hơn một vạn năm, ngươi đúng là bạn chí cốt nhỉ?”
Lâm Phong nghe đến mơ mơ hồ hồ, tại sao sư phụ lại gọi người trung niên đại hán là’ Lão già hỏng bét ‘? Nhìn vào, đại hán này không có giá chút nào? Lâm Phong nhìn nhìn đại hán trần truồng, sau đó lại quay đầu về dùng ánh mắt chất vấn nhìn Lâm Diệp.
Lâm Diệp hiểu rõ nghi hoặc trong lòng Lâm Phong, nhưng vẫn là hướng về đại hán trần truồng nói:” Du Đồng, ta lại giới thiệu cho ngươi một chút, đây là đồ nhi của ta Lâm Phong tệ chứ? Ánh mắt ta tuyệt đối không sai nhỉ!”
Du Đồng lúc này mới dùng con mắt như chuông đồng đánh giá Lâm Phong, Lâm Phong vội hướng về Du Đồng thi lễ:” Vạn bối Lâm Phong, ra mắt Du sư bá.” Lâm Phong cũng nghe Lâm Diệp gọi là Du Đồng lão già hỏng bét, trong lòng thầm nghĩ tuổi tác có thể lớn hơn so với sư phụ, cho nên mới xưng là Du Đồng sư bá.
“ Nhìn vào cũng rất thuận mắt, tiểu tử Lâm Phong, nếu ngươi đã kêu ta là Dư Đồng sư bá, vậy lễ gặp mặt không thể thiếu cho ngươi, ngươi muốn cái gì nói đi?” Vẻ mặt Du Đồng đầy từ ái.
Lâm Diệp kỳ lạ nói:” Lão già hỏng bét, ngươi đổi tính? Sao lại hào phóng như vậy? Ta nhớ rằng Du Đồng lúc đó là một người keo kiệt a?”
“ Lâm Diệp ngươi ít bôi nhọ ta trước mặt tiểu bối, Du Đồng ta có khi nào hẹp hòi qua? Cho dù là đối với Lâm Diệp ngươi ta cũng chưa từng che giấu qua.” Du Đồng vội nói.
Ngược lại Lâm Phong xấu hổ lên, bản thân giống như đang muốn Du Đồng sư bá lấy lễ vật vậy, bây giờ lấy cũng không phải mà không lấy cũng không phải, Lâm Phong có chút khó xử, vì vậy dứt khoát không lên tiếng giả câm.
Lâm Diệp nhìn bộ dạng Lâm Phong thì biết đệ tử của bản thân quá cẩn trọng, liền không khách sáo nói:” Ta nói lão già hỏng bét, không ngờ ngươi nỡ lòng tặng, vậy ta thay đồ nhi ta nói tốt, cũng không muốn lấy nguồn gốc của ngươi, ngươi tùy tiện ấy viên Nguyện Linh Quả, Hỏa Diệm Châu cái gì cũng được.”
“ Lâm Diệp nguoi…Sao ngươi có thể nói ra…” Du Đồng bị’ Vô sỉ ‘ đó tức giận đến không thể nói ra lời.

Nguyêt Linh Quả, ở trong Thiên tài địa bảo cũng có thể nói là trân quả có số lượng cực kỳ thưa thớt, từ nở hoa đến kết trái trưởng thành thì cũng cần thời gian hơn mười vạn năm. Trân quý đích thực của Nguyêt Linh Quả là ở chỗ dược hiệu của nó, cho dù là chịu trọng thương thế nào, chỉ cần không bị đánh thành mảnh nhỏ, thì có thể chữa khỏi.
Còn Hỏa Diệm Châu thì càng khó có được, bởi vì là tinh phách của nham thạch nóng chảy dưới lòng đất trải qua hàng tỉ năm không ngừng luyện hóa mới hình thành, cho nên có thể để bổ trợ chánh hỏa dùng để luyện Khí. Nhiệt độ của chánh hỏa hơn nữa bổ trợ của Hỏa Diệm Châu tăng nhiệt độ liền có thể hòa tan tinh quặng mỏ mà khó luyện hóa nhất, đối với người tu chân mà nói, hai thứ này đều là trân bảo có thể gặp mà không thể cầu của giới tu chân, mà Lâm Diệp lại nói với Du Đồng tùy tiện ấy viên, Du Đồng không còn lời để nói cũng là phản ứng bình thường.
Lúc này Lâm Phong vội vàng nói:” Du sư bá ngài không nên tức giận, sư phụ ta đang nói giỡn với ngươi, xin ngươi đừng nên tưởng thiệt.”
Lâm Diệp lớn tiếng cười nói:” Lão già hỏng bét nếu như ngươi không có thì đừng có hào khí thế, đồ nhi ta sẽ không trách ngươi.”
Đột nhiên Du Đồng chăm chú nói:” Ai nói ta không có, tiểu tư Lâm Phong ngươi qua đây, Du Đồng ta nói tặng thì nhất định sẽ tặng cho ngươi!” Nói xong, Du Đồng từ trên ngón tay bản thân lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, lấy ra một hạt châu nhỏ phát tan hồng quang và hai viên qua màu tím.
Lâm Phong nhìn về phía Lâm Diệp, không biết làm thế nào, Lâm Diệp dùng ánh mắt chỉ thị Lâm Phong qua lấy, Lâm Phong đành phải kiên trì đi đến trước mặt Du Đồng lấy Hỏa Diệm Châu và Nguyệt Linh Quả. Sau đó thi lễ nói:” Vạn bối tạ ơn Du sư bá.”
Trong lòng Du Đồng cũng đang giọt máu, hơn một vạn năm này khắp nơi tìm kiếm thiên tài địa báo trên cơ bản đều tặng cho Lâm Phong, không có cách, ai khiến bản thân có một người’ Bạn Xấu ‘ như Lâm Diệp chứ?
“ Lâm Diệp, thầy trò các ngươi không chỉ có đặc biệt đến thăm ta chứ? Ta nghĩ nhất định sẽ có chuyện lớn sắp xảy ra, ta nói có đúng không?” Du Đồng cố nén đau xót trong lòng nói.
“ Không sai, lão già hỏng bét ngươi đoán rất đúng, gần đây trên Vô Cực Tinh quả thật là có chuyện lớn xảy ra.”
“ Lâm Diệp, không cho phép ngươi ở trước mặt tiểu bối gọi ta là lão già hỏng bét đấy! Hình tượng ta bị ngươi làm hỏng rồi, ngươi lại dám gọi ta là lão già hỏng bét nữa ta sẽ trở mặt với ngươi!” Du Đồng giận dữ nói.
Lâm Diệp cũng chỉ nhận lỗi nói:” Được được được, là ta không đúng, sau này ta sẽ chú ý.” Thật ra trong lòng Lâm Diệp đang cười lén, lão tiểu từ này đúng là thẹn quá hóa giận. Nhưng cho dù thế nào, thu hoạch hôm nay của bản thân vẫn là rất lớn, vì Lâm Phong có được Hỏa Diệm Châu và Nguyệt Linh Quả.

: Du sư bá, thật ta ta và sư phụ đến là để dò la tin tức Ma Thần Điện.” Lâm Phong vội giải thích nói với Du Đồng.
Sắc mặt Du Đồng biến đổi lớn:” Ngươi nói cái gì? Ma Thần Điện! Lâm Diệp, là thật sao?”
“ Đúng, gần đây tin tức từ Thiên Hàn Sơn truyền đến, nói Ma Thần Điện sắp ra đời, tin tức này khiến các cao thủ trên Vô Cực Tinh đều xuất động. Ta và Lâm Phong cũng là phụng mệnh của gia chủ, đến đây xác nhận tính đáng tin của tin tức và dò la tin tức mới có liên quan đến Ma Thần Điện.” Lâm Diệp trầm giọng nói.
Du Đồng cũng mở to hai mắt, bất đắc dĩ nói:” Không nghĩ tới sau khi từ trận đại chiến tiên ma một vạn năm trước vẫn không thể bình yên, bây giờ lại xuất hiện Ma Thần Điện, Vô Cực Tinh lại sắp không bình yên.”
Lâm Phong kỳ lạ nói:” Du sư bá vừa rồi ngài nói đại chiến tiên ma, chẳng lẽ nói đại chiến tiên ma một vạn năm trước với xuất hiện của Ma Thần Điện có liện hệ gì sao?”
Du Đồng liếc nhìn Lâm Phong, chậm giọng nói:” Đại chiến tiên ma của một vạn năm trước chính là do Ma Thần Khảm Phổ tạo ra, và Ma Thần Khảm Phổ vừa đúng chính là chủ nhân của Ma Thần Điện.”
Lâm Phong gật gật đầu, như có suy nghĩ nói:” Nếu nói như thế, vậy Ma Thần Khảm Phổ nhất định là một nhân vật cực kỳ lợi hại rồi.”
Bề ngoài Lâm Phong rất bình tĩnh, nhưng lúc này trong lòng Lâm Phong đã loạn như lật trời vậy. Nghĩ đến bản thân đã từng nghe được một âm thanh tự xưng là Ma Thần Khảm Phổ, và những lời nói đối với bản thân, cuối cùng Lâm Phong có thể xác định bản thân không phải là ảo giác, Ma Thần Khảm Phổ là tồn tại thật.
Từ trong lúc bản thân vô tình nhặt được cây côn màu đen, cũng là như lời nói của Ma Thần Khảm Phổ, là 1 trong mười mảnh tàn vụn của Ma Thần khí nếu như muốn phục hồi Ma Thần khí thì phải đi tìm các mảnh vụn khác, tất cả tùy duyên vậy, có một số việc là không thể miễn cưỡng được.
Lâm Diệp thấp giọng nói:” Ma Thần Khảm Phổ từng là một nhân vật bất thế, trong đại chiến tiên ma của một vạn năm trước, ngươi tu chân trên kỳ Độ Kiếp chỉ bị một người Ma Thần Khảm Phổ giết không dưới trăm người. Còn có hơn mười Tiên nhân của Tiên giới cũng bị Ma Thần Khảm Phổ giết, cuối cùng cũng bởi vì có một nhận vật thần bí đánh lén Ma Thần Khảm Phổ mới gian nan giết chết hắn.”