Thiên Hương Bách Mị

Chương 162: Tâm Chiến (1)




Vậy mà lại đi Vô Nguyệt Đình! Bách Lý Ca Lâm không biết nên vui hay nên buồn.

Lần này hai phái Sơn Hải hợp tác đối phó Hải Vẫn, quả nhiên không phải chỉ nói suông mà hành động cũng rõ ràng. Hải Phái cũng bớt đi được rất nhiều gánh nặng vì các trưởng lão có thể phối hợp với nhau đánh một trận, đường đi nước tính này của Tả Khâu tiên sinh quả thật rất hay.

A Tiêu vẫn còn đang huyên thuyên: “Vô Nguyệt Đình là một nơi tốt, tiên nhân giỏi giang vô cùng nhiều. Con Cùng Kỳ mấy ngày trước là nhờ là Thúy Huyền tiên nhân dùng Sâm La Đại Pháp thất truyền đã lâu khuất phục nó đó. Đúng rồi, muội không phải nói bằng hữu tốt của muội cũng ở Vô Nguyệt Đình đó sao? Vậy chắc muội hẳn là vui lắm.”

Mặc dù đã cố gắng hết sức để giọng điệu và thái độ của mình có vẻ thoải mái và sôi nổi, nhưng Bách Lý Ca Lâm vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và buồn bã ẩn sâu trong lòng, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay A Tiêu rồi thì thầm: “A Tiêu sư tỷ, tỷ đừng lo lắng. Sư phụ lợi hại như thế chắc chắn sẽ không sao đâu, sau khi Hải Vẫn qua đi chắc chắn vẫn có thể nhìn thấy người.”

A Tiêu miễn cười gượng nói: “Ta đương nhiên không lo lắng cho phụ thân rồi, cũng chẳng cần một đứa nhóc như muội bận tâm đâu.”

Các đệ tử nối tiếp nhau không dứt đất đi đến Lộc Tâm Điện, sau đó lần lượt được phát cho những dải lụa và lá thư dựa theo tu vi của họ. Bầu không khí ly biệt càng ngày càng nặng nề, vốn là còn có chút hưng phấn khi được đến Sơn Phái nhưng tiếng cười đùa dần dần cũng lắng xuống. Mặc dù các trưởng lão và Thẩm tiên sinh không nói gì cả nhưng bọn họ đều biết, trong trận chiến này, hy vọng sống sót của các trưởng lão tiên nhân ở lại và Thẩm tiên sinh cực kỳ mong manh.

Dần dần, những tiếng nức nở trầm thấp bao trùm toàn bộ Lộc Tâm Điện, khiến các trưởng lão đang phân phát các dải lụa cũng không nhịn được mà quần mắt đã có chút đỏ.

Sau khi thắt chặt dải lụa cho đệ tử cuối cùng, Thẩm tiên sinh đứng thẳng người, chậm rãi nhìn quanh Lộc Tâm Điện một lượt, các đệ tử đang đứng chật kín khắp cả điện, vậy mà lần này ông không chỉ trích các đệ tử đang khóc sụt sịt nữa mà hít một hơi, trầm giọng nói: “Thiên tai ập đến, điều duy nhất bọn ta có thể làm là dùng mạng sống của mình chiến đấu để bảo vệ trật tự. Sinh tử có số nên không cần phải buồn bã như thế và năm trăm năm nữa, người gánh vác gánh nặng này sẽ biến thành các ngươi. Hãy nhớ kỹ, lần đến Hải Phái này các ngươi là khách nên không được phát sinh mâu thuẫn với bất kỳ đệ tử Sơn Phái nào. Khoan dung và cao thượng mới là phẩm chất thật sự của Đông Hải, chớ để người ta coi thường đệ tử Hải Phái chúng ta.”

Ông luôn nói năng dứt khoát rõ ràng, không hề có một chữ dông dài nào. Sau đó, ông vung tay lên, cất cao giọng nói: “Đi đi!”

Các trưởng lão lần lượt dẫn các đệ tử đnag khóc nức nở ra khỏi Lộc Tâm Điện. A Tiêu từ đầu đến cuối vẫn đứng bất động bên cạnh Thẩm tiên sinh, ông thở dài nói: “Con cũng đi đi.”

A Tiêu nghẹn ngào, nắm lấy góc áo ông: “Phụ thân, để con ở lại với người.”

Thẩm tiên sinh bình tĩnh nói: “Nếu ta ở lại một mình thì còn có đường sống, nhưng nếu con ngoan cố ở lại đây thì chỉ có nước cùng chết mà thôi. Đây không phải là thời điểm để tùy tiêng làm bậy, mau đi đi.”

Ông nhẹ nhàng hất tay nàng ra rồi đẩy vai nàng một cái khiến A Tiêu không tự chủ được mà té bay ra ngoài. Thế nhưng, nàng được một trưởng lão đã sớm chờ bên ngoài tiếp được, không để ý đến sự giãy giụa và khóc lóc của nàng mà cưỡng éo nàng rời khỏi Lộc Tâm Điện.

Trong tiếng khóc lóc nghẹt thở, các đệ tử của Đông Hải Vạn Tiên Hội lần lượt sơ tán theo nhó. Hơn ba trăm đệ tử đột phá Bình Cảnh thứ ba im lặng đi theo mười vị trưởng lão bay về phía Dương Hi Thành, nước mắt của ai cũng đang tuôn rơi, các trưởng lão đi cùng vẻ mặt cũng buồng bã không kém, không một ai lên tiếng.

Sự chia ly luôn đến một cách đột ngột và không hề có sự chuẩn bị. Sau khi Hải Vẫn kết thúc, cho dù có trở lại Đông hải cũng là cảnh tượng vật còn người mất làm sao có thể không không đau buồn cho được.

Mấy ngày trước đã xảy ra náo loạn lớn vì Cùng Kỳ nên gần như tất cả các thị trấn nhỏ và núi rừng dọc đường đều bị đảo lộn. Tuy nhiên, bị ảnh hưởng nặng nề nhất là Dương Hi Thành, hơn nửa nhà cửa ở trong thành đều bị sấm sét của Cùng Kỳ phá nát tan, không biết chết bao nhiêu người. Mọi người vừa đáp xuống thành đã nghe tiếng khóc than bao trùm mọi nơi, thật đau lòng.

Mấy vị trưởng lão đã sớm đợi ở Vô Nguyệt Đình tiến lên đón, nhưng cả hai bên không ai có tâm tình trò chuyện cả nên chỉ im lặng nhìn nhau hồi lâu. Một trưởng lão Vô Nguyệt Đình cười khổ thở dài nói: “Hải Vẫn vẫn chưa thật sự ập đến mà đã chấn động như thế rồi. Chúng ta một yêu cầu quá đáng, mong rằng chư vị chớ đề cập đến thảm trạng này với các đệ tử trong phái của ta, để tránh dọa mọi người hoảng sợ.”

Một vị trưởng lão Hải Phái cau mày nói: “Thiên tai luân hồi, cho dù chúng ta không đề cập tới thì làm sao có thể giấu giếm mãi được? Giấu được một lúc nhưng đâu thể giấu được cả đời, nếu đã là đệ tử trẻ tuổi thì càng phải hiểu tường tận những việc này mới có thể rèn luyện được.”

Trưởng lão Vô Nguyệt Đình thở dài nói: “Cũng vì thiên tai liên mien không dứt nên bọn ta thân là trưởng lão cũng kinh hoàng chứ nói gì đến các đệ tử tâm trí không kiên định kia. Hôm nay đã có người thừa dịp loạn lạc gây chuyện rồi, Huyền Sơn trưởng lão của Tinh Chính Quán đã chết không rõ nguyên nhân, nếu biết được thì các đệ tử sẽ không tránh khỏi sợ hãi hốt hoảng, ngoài loạn trong rối như thế thì chúng ta phải làm sao đây?”

Bách Lý Ca Lâm vừa nghe đến câu “Huyền Sơn trưởng lão của Tinh Chính Quán đã chết không rõ nguyên nhân” liền lập tức giật mình một cái. Huyền Sơn Tử chết rồi? Nếu như nàng nhớ không lầm thì vị tiên nhân này hình như là tiên nhân trụ cột phía sau của Việt Quốc phải không? Ông ấy nếu như đã chết rồi thì Kỷ Đồng Chu có phải sắp nổi điên rồi không?!

Đang lúc kinh hãi thì chợt thấy cách đó không xa có một người nhìn chằm chằm mình khiến nàng không khỏi nhìn sang. Đó là một vị trưởng lão tiên nhân Vô Nguyệt Đình, y nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, dung mạo bình thường, nhưng lại có đôi mắt tinh thông dịu dàng, tinh tường như một vị thần.

Y nhìn nàng làm gì thế? Bách Lý Ca Lâm nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên phát hiện vị tiên nhân này thật sự là đang nhìn mình, y biết nàng sao?

Vị Vô Nguyệt Đình tiên nhân này nhìn nàng một lát, đột nhiên khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi. Đây là ra hiệu cho nàng rời đi sao?

Bách Lý Ca Lâm vừa cảm thấy kỳ lạ và kinh ngạc, vội vàng lặng lẽ đi theo thừa dịp mọi người không chú ý. Vị tiên nhân này cúi đầu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, thanh âm dùng giọng như gió xuân nói: “Ta là Xung Di, sư phụ của Khương Lê Phi.”

Bách Lý Ca Lâm không khỏi nhẹ nhàng “A” một tiếng, vội vàng hành lễ: “Xung Di trưởng lão.”

Xung Di chân nhân đỡ cánh tay nàng, lắc đầu một cái, thấp giọng nói: “Ta thường xuyên nghe Lê Phi nhắc đến con…. Trên người con có lưu lại linh khí của Lê Phi, gần con có gặp nàng sao?”

Bách Lý Ca Lâm có chút ngạc nhiên: “Vâng, đúng thế.”

Vẻ mặt Xung Di dần dần trở nên thận trọng, y cúi đầu suy nghĩ một lát, tựa hồ đã hạ quyết tâm, nói: “Nếu gặp lại nàng, hãy chuyển lời của ta rằng gần đây không nên trở lại Vô Nguyệt Đình, bất kể có ai gọi cũng không được trở lại.”

Bách Lý Ca Lâm sửng sốt, lo lắng nói: “Xung Di trưởng lão, ý của ngài là gì? Muốn đuổi nàng ấy đi sao?”

Xung Di chân nhân khe khẽ thở dài: “Không phải như vậy, chỉ cần chuyển lời của ta là được.”

Bách Lý Ca Lâm bối rối nhìn y rời đi. Nàng trước giờ thông minh, mặc dù Lê Phi không nói gì, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được rằng có điều gì đó khác biệt ở Lê Phi, chẳng hạn như việc mặc dù không có dấu hiệu dao động linh khí của việc đột phá Bình Cảnh, còn nữa nàng có thể một mình gi.ết chết Chấn Vân Tử.

Đương nhiên, nàng sẽ không bao giờ tiết lộ chuyện xảy ra ở Đông Hải, nhưng không có gì đảm bảo rằng liệu người khác sẽ tiết lộ hay không, sư phụ của Lê Phi cũng không muốn nàng quay về môn phái, chẳng lẽ có chuyện gì không hay xảy ra rồi sao?

Nàng càng nghĩ càng có một loại dự cảm không lành, quay đầu nhìn lại thì thấy mấy vị trưởng lão của Vạn Tiên Hội vẫn đang thấp giọng nói chuyện với các trưởng lão của Vô Nguyệt Đình, hơn ba trăm đệ tử vẫn còn đang buồn rầu, vì vậy nàng liền quay người đi đến một nơi vắng vẻ, sau đó gọi ra con rết tinh vội vã rời đi.

Nàng phải hỏi mấy người Diệp Diệp rằng ai đã tiết lộ chuyện của Lê Phi ra ngoài.

Tỷ tỷ cùng Diệp Diệp tuyệt đối không có khả năng, Tô Uyển không giống như người lắm lời, Lôi Tu Viễn càng không thể nào. Kỷ Đồng Chu? Khi đó Chấn Vân Tử chỉ bắt hai người đi, hắn hẳn là đã chứng kiến tất cả, thế nhưng vị tiểu Vương gia này rõ ràng có chấp niệm sâu với Lê Phi như thế thì sao có thể hại nàng? Phải chăng vì quá yêu nên mới sinh ra hận thù?

Bách Lý Ca Lâm lo lắng đến đau đầu, nhưng nha đầu Lê Phi này hết lần này tới lần khác không từ biệt mà rời đi, không ai có thể tìm thấy nàng. Nếu nàng quay về Vô Nguyệt Đình thì làm sao đây? Sát hại Tần Dương Linh, sát hại Chính Hư trưởng lão, chỉ riêng hai tội này cũng đủ để nàng chết, chưa nói đến tội gi.ết chết Tinh Chính Quán trưởng lão.

Dường như cảm nhận được sự lo lắng của chủ nhân, con rết tinh dùng hết sức lực bay lên mây cao. Đột nhiên, có một con xà tinh từ trong đám mây phía sau hiện ra, nó không đến gần cũng không ở qua xa mà chỉ đi theo nàng từng bước một. Bách Lý Ca Lâm vừa quay đầu lại đã nhìn thấy dải lụa xanh được thắt trên thắt lưng màu vàng kim của Lục Ly.

Lúc này rồi mà hắn còn muốn gây rắc rối! Bách Lý Ca Lâm tức giận nói: “Huynh đi theo ta làm gì?!”

Không phải đã nói để nàng ở một mình rồi sao?!

Lục Ly vẫn không lên tiếng, hắn giống như đã trở lại con người khó hiểu trước đó, không nói một lời, kiên trì đi theo nàng từ phía sau.

Bách Lý Ca Lâm cực kỳ bực tức, nàng thật sự không còn sức lực nào quan tấm đến con người phiền phức này, nếu đã thích thì cứ đi theo đi!

Phía dưới dãy núi nhấp nhô, hẳn là đang ở biên giới của Việt Quốc, Bách Lý Ca Lâm cúi đầu thảnh nhiên nhìn xuống dưới. Thế nhưng lại cảm giác phía dưới có rất nhiều người vô cùng ồn ào nhốn nháo nên nàng vội vàng ra lệnh cho rết tinh bay xuống phía dưới, nhưng lại nhìn thấy phía dưới khói cuồn cuộn, cờ tung bay, tiếng la hét không ngừng, còn có binh mã hai bên đang đánh nhau.

Ở biên giới Việt Quốc đang có chiến tranh? Trong lòng nàng càng thêm kinh hãi, nhớ đến lời của Vô Nguyệt Đình trưởng lão nói vừa nói về cái chết của Huyền Sơn Tử, đã qua bao nhiêu ngày rồi? Hành binh đánh giặc thì đã đi tới biên giới Việt Quốc rồi sao? Chẳng lẽ nước địch đã chuẩn bị sẵn rồi?

Bách Lý Ca Lâm bay thấp hơn một xuống thấp hơn, đột nhiên nàng nhìn thấy rõ ràng lá cờ của địch cắm ở phía sau, mọi hô hấp đều như ngừng lại —— lá cờ kia màu đen viền vàng, có thêu hai con rồng có răng và móng vuốt, hình ảnh đó kể cả trong mơ nàng cũng không thể quên được, là Ngô Câu!

Năm đó những khi những lá cờ này tràn vào Vương đô Cao Lư như thủy triều, ngọn lửa và tiếng kêu khóc đã biến Vương đô thịnh vượng một thời thành Tu La tràng*. Nàng nhớ lại tiếng kêu gào hấp hối của phụ mẫu, cũng nhớ đến cảnh tượng tỷ tỷ mình dùng cõng mình chạy trốn khắp nơi. Tất cả những gì nàng có thể nhìn thấy là lửa cháy ngập trời, máu và xác chết trên mặt đất.

*Tu La tràng: ý chỉ nơi chiến trường khốc liệt, ngươi chết ta sống.

Không ngờ sau ngần ấy năm, nàng nhìn thấy lá cờ này, tất cả những ký ức đen tối như địa ngục vốn chôn chặt trong lòng nàng lập tức hiện về trong đầu, một chút cũng không quên.

Chẳng qua trong nháy mắt, nàng lập tức hiểu tại sao Huyền Sơn Tử đột ngột qua đời, và tại sao Ngô Câu lại xâm lược Việt Quốc chỉ vài ngày sau khi ông chết. Tiên nhân trụ cột của Cao Lư năm đó cũng đột ngột chết không rõ ràng trong một lần săn yêu, và bây giờ Long Danh Tọa Tông Quyền lại dùng phương pháp tương tự lên Huyền Sơn Tử.

Bách Lý Ca Lâm che mặt bằng hàn sương, nhìn chằm chằm vào lá cờ, đột nhiên giơ tay lên, ngọn lửa cuồng nộ từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt nuốt chửng những lá cờ Ngô Câu dày đặc trước mặt, vô số dây leo khổng lồ mọc ra từ mặt đất và siết chặt đám binh lính Ngô Câu đang la hét chạy loạn khắp nơi.

Năm đó nàng không có năng lực để đối mặt với Ngô Câu, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ bị tàn phá. Hôm nay, nàng sẽ đốt tất cả những lá cờ của Ngô Câu trước mắt thành tro bụi.