Thiên Hương Bách Mị

Chương 20: Nói Dối (2)




Tiếng kêu thê lương thảm thiết trong sân khiến mọi người chợt biến sắc, đám tay sai còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy mặt bị đạp một cước thật mạnh, trong chốc lát đầu choáng váng hoa mắt, người nào cũng ngã ra đất, hồi lâu cũng chưa đứng dậy được.

Biến cố bất ngờ xảy ra làm cho Kỷ Đồng Chu sợ ngây người, hắn cũng chưa kịp phản ứng, chỉ thấy Lôi Tu Viễn đá một cước, trong nháy mắt đám tay sai của hắn đều ngã lăn ra đất. Hắn mở miệng như muốn nói cái gì, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Ngay sau đó, Lôi Tu Viễn xoa xoa tay trên quần áo, thản nhiên mà đi tới đây, Lan Nhã Quận chúa hoảng hốt thét lên, lui về phía sau run bần bật.

Kỷ Đồng Chu che trước người nàng, cuối cùng cũng tìm về được âm thanh của chính mình: “...... Ngươi muốn làm cái gì?”

Lôi Tu Viễn không để ý đến hắn, đi lướt qua, dáng vẻ nhìn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi quay về phòng chính mình.

Kỷ Đồng Chu nhất thời phát hỏa, cả giận nói: “Đứng lại! Ngươi đánh người xong còn muốn làm như không có chuyện gì?!”

Lôi Tu Viễn vẫn không để ý tới hắn, Kỷ Đồng Chu nhất thời nhịn không được, tiến lên giữ quần áo hắn rồi dùng sức kéo lại. Bất thình lình Lôi Tu Viễn đánh một chưởng ra, đá vào đầu gối của hắn ta, hắn ta lập tức không đứng thẳng được mà ngã xuống.

Lan Nhã Quận chúa kinh hô chạy tới như là muốn đỡ. Đột nhiên nàng cảm thấy cổ mình thắt lại, lại bị một bàn tay giữ ở cổ áo, còn tay kia thì cầm lấy đai lưng của nàng, ngay cả một tiếng thét chói tai cũng chưa kịp kêu lên, nàng rất nhanh liền bị ném ra sân, hung hăng ngã trên mặt đất, đau đến nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

“Dừng tay!” Kỷ Đồng Chu cố gắng từ trên mặt đất bò dậy căm tức nhìn hắn. “Nam nhân đánh nhau, ngươi vậy mà kéo nữ nhân vào! Có biết xấu hổ hay không?!”

Lôi Tu Viễn liếc hắn một cái, xoa xoa tay trên quần áo, như là lau thứ gì dơ bẩn: “Mỗi ngày chỉ biết tranh hơn thua cùng Khương Lê Phi, ngươi cũng thật giỏi.”

Kỷ Đồng Chu nhất thời nghẹn lời. Ở trong lòng hắn cho tới bây giờ chưa từng coi đứa ăn mày đó là nữ nhân nên không chịu chấp nhận, cả giận nói: “Nàng ta làm sao coi là nữ nhân được! Ngươi đi về phía Lan Nhã xin lỗi cho ta! Nếu không hôm nay ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Lôi Tu Viễn như là cười nhẹ khinh miệt, thái độ này hoàn toàn chọc giận tiểu Vương gia kiêu ngạo kia. Kỷ Đồng Chu đã học được rồi, không kéo hắn từ phía sau nữa, bước nhanh đến trước người hắn mà nâng tay phải muốn tóm hắn.

Ai ngờ Lôi Tu Viễn lại một lần nữa né được, “Bốp” một tiếng giòn vang, Kỷ Đồng Chu chỉ cảm thấy trên mặt tê rần, đúng là bị Lôi Tu Viễn dứt khoát rõ ràng đánh một bạt tai.

Một bạt tai này đã động đến sự kiêu ngạo cùng cơn giận ngất trời, Kỷ Đồng Chu trở tay bắt lấy cánh tay hắn, động tác nhanh như chớp, nện một quyền trên mặt Lôi Tu Viễn.

Lôi Tu Viễn như là bị một quyền này đánh ngốc, bụm mặt rồi dùng thần sắc âm trầm mà nhìn hắn, Kỷ Đồng Chu cười lạnh: “Xin lỗi không?”

Nói còn chưa dứt lời trên mũi đã bị đánh trả một quyền, Kỷ Đồng Chu giận dữ đá một cước trả lại, hai người con trai trong chốc lát ngươi đánh ta một quyền, ta đá ngươi một cước, lúc đầu đánh còn rất có trình tự ngươi tới ta đi, lúc sau lại hoàn toàn lộn xộn.

Kỷ Đồng Chu đã sớm ném quyền pháp trước kia học lên chín tầng mây, dùng sức mà nắm lấy hắn, mặc kệ hắn hủy chiêu như thế nào cũng không buông tay. Lôi Tu Viễn bị hắn cuốn lấy không có cách nào, dường như cơn tức cũng bốc lên, hai người nhanh chóng cuộn thành một vòng, trong viện lách cách lang cang hoàn toàn lộn xộn, đứng đánh xong biến thành dựa trên tường đánh, trên tường đánh xong biến thành vặn đánh lăn lộn nghiêng ngả trên mặt đất. Đường đường là đệ tử Sồ Phượng Thư Viện đánh nhau, nhưng lại chẳng khác gì những đứa nhóc phàm trần thế tục bên ngoài đánh nhau.

Kỷ Đồng Chu chưa từng mệt như vậy, càng chưa từng đánh nhau cùng người như vậy, khi thì lủa giận hừng hực, khi thì nhiệt huyết sôi trào. Đứa con trai đối diện này chẳng khác gì quái vật, hắn sớm đã không còn đầu óc mà suy nghĩ cẩn thận, trong lòng hắn chỉ còn lại một ý niệm chính là đánh Lôi Tu Viễn ngã xuống mặt đất, còn Lan Nhã Quận chúa chịu khổ vì bị liên lụy đã sớm bị hắn vứt ra sau đầu.

Hắn cũng không rõ rốt cuộc là chính mình đã nện nắm đấm trên người đối phương bao nhiêu cái, hay là bị nện bao nhiêu. Lôi Tu Viễn khó chơi hơn rất nhiều ngoài dự kiến của hắn, hai người dường như chẳng ai chịu thua ai, càng đánh càng hăng, trong sân dường như có tiếng người ồn ào, nhưng bọn họ chẳng chú ý tới ai khác.

Bỗng nhiên, một giọng nữ lạnh như băng vang lên sau đầu hai người: “Lại là các ngươi gây rối.”

Theo sau đó là một xô nước tạt vào hai người, Kỷ Đồng Chu giật mình một cái, thần hồn phiêu đãng chín ngày ở ngoài cuối cùng về lại. Hắn lúc này mới phát hiện toàn thân không chỗ nào là không đau, đặc biệt là mặt, da đau đến sắp vỡ ra. Lôi Tu Viễn đánh nhau cùng hắn cũng không tốt hơn được bao nhiêu, trên mặt bầm tím một mảng, máu từ khóe miệng đều chảy xuống cổ, ánh mắt hắn lạnh lẽo lại tràn ngập khinh thường, như là tà ma ẩn chứa trong khối băng. Kỷ Đồng Chu vừa nhìn thấy ánh mắt này của hắn liền nhịn không được lại muốn tiếp tục đánh nhau.

“Tách ra cho ta.” Một bàn tay đặt giữa hai người, đẩy một người ra, hai đứa con trai không tự chủ được đều lui về sau ba bước. Kỷ Đồng Chu thở phì phò ngẩng đầu, phát hiện Hắc Sa Nữ đang đứng ở giữa hai người, ngoài sân bọn nhỏ đã sớm vây đầy xem náo nhiệt.

Đứa con trai lúc nãy bị Lôi Tu Viễn vặn gãy cổ tay đã được người đỡ dậy, cổ tay gã sưng vù, giống như củ cải. Lan Nhã Quận chúa trên quần áo thì đều là bùn, đang cúi đầu khóc thút tha thút thít nức nở, đám tay sai của hắn máu mũai nấy cũng đều chảy dài, ủ rũ cúi người…… Bỗng nhiên, hắn thấy được Khương Lê Phi, nàng ở bên ngoài trố mắt nhìn mình—— cảm giác khuất nhục cùng phẫn nộ lại tràn ngập cơ thể Kỷ Đồng Chu, hắn kiêu ngạo mà hất cằm, dường như không chịu thua.

“Vào Thư Viện mới được ba ngày mà các ngươi đã náo loạn hai lần.” Thanh âm Hắc Sa Nữ hờ hững, không nghe ra buồn hay vui. “Tuy rằng các ngươi không dùng tiên pháp huyền thuật, không trái với quy định đệ tử, nhưng phải bị phạt. Phạt hai người các ngươi đêm nay không được ăn cơm.”

“Hừ!” Kỉ Đồng Chu hung dữ trừng mắt nhìn Lôi Tu Viễn một cái, người hắn chán ghét nhất trong lòng là Khương Lê Phi, lúc này đã biến thánh tên ăn mày này, tuy rằng hận không thể lại tiếp tục tiến lên cùng hắn đấu một trận,

Hắn dùng lực lau máu trên khóe miệng, đi nhanh về phòng của mình, đá cửa ra cho hả giận. Sau khi vào phòng dường như chưa hả giận lại dùng sức nện vào cửa, bụi trên tường đều bị hắn làm rơi xuống một mảng lớn.

Hắc Sa Nữ cũng không để ý đến hắn, đầu tiên xem qua cổ tay sưng vù của đứa nhỏ kia, nói: “Xương cốt không gãy, trật khớp mà thôi, không cần lo lắng.”

Nàng dùng một tay nhấc đứa nhỏ kia lên, dưới chân không biết khi nào đã hóa ra một thanh kiếm đen nhánh, lại nói: “Đều quay về phòng mình đi, còn có ngươi ——” Nàng liếc mắt nhìn Lôi Tu Viễn một cái. “Đối với đồng môn không nên xuống tay nặng như vậy.”

Lôi Tu Viễn lộ ra một tia cười, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.”

Đứa nhỏ này tuy rằng trên mặt đang cười, nhưng trong ánh mắt lại lạnh như băng...... Hắc Sa Nữ im lặng ngự kiếm rời đi, người xem náo nhiệt xung quanh cũng dần dần rời đi.

Bách Lý Ca Lâm còn đang khiếp sợ, nàng nhẹ nhàng kéo quần áo Lê Phi, thấp giọng nói: “Ngươi...... Ngươi cùng người như thế ở chung một viện...... Hắn nhất định là người điên!”

Lê Phi không nói gì, tâm tình nàng lúc này đã không thể dùng từ chấn động đến hình dung, quả thật giống như long trời lở đất. Lúc nãy cùng bọn Bách Lý Ca Lâm đi đến đảo nhỏ phía Bắc ăn cơm, mới ăn được một nửa chợt nghe có người nói đệ tử phòng bên kia có đánh nhau, mà bọn nhỏ ai lại chẳng thích xem náo nhiệt nên đều bay về. Nàng ở thật xa đã nghe thấy động tĩnh, liền đi đến, lúc này mới phát hiện là Lôi Tu Viễn đánh nhau cùng Kỷ Đồng Chu.

Hoàn toàn khác Lôi Tu Viễn trong ấn tượng, đứa nhỏ đang đánh nhau kia giống như một con dã thú hung ác, mặt không chút thay đổi, ánh mắt lãnh liệt, xuống tay vùa nặng vừa tàn nhẫn. Tình hình như vậy làm cho bọn họ không một ai dám tiến lên ngăn cản, ngay cả chính nàng cũng có chút sợ hãi.

Lôi Tu Viễn chính là như vậy sao? Hắn vốn yếu đuối lại thích khóc, ngay cả khi hắn bị đánh cho máu mũi chảy dài mà khóc lóc kêu đại tỷ đầu, đều dễ thích ứng hơn nhiều so với hiện tại—— tuy rằng nàng không hề thích Lôi Tu Viễn yếu đuối như vậy, nhưng lại tốt hơn nhiều so với con người xa lạ này.

Nàng nhớ tới lời nói của Bách Lý Xướng Nguyệt, Lôi Tu Viễn rất nguy hiểm, nhất cử nhất động đều là giả vờ, phải cẩn thận hắn.

Đứa con trai cả ngày dính bên người mình, lại ngại ngùng nhu nhược kia, vậy mà thật sự là giả.

“Tiểu Bổng Chùy, ngươi về sau ngủ cùng Ca Lâm ở bên kia đi.” Bách Lí Xướng Nguyệt lạnh nhạt mở miệng. “Cách xa hắn một chút.”

Lê Phi không gật đầu cũng không lắc đầu, mắt thấy thân ảnh đỏ trắng từ ngoài sân đi đến, không biết tại sao, nàng kìm lòng không được liền đuổi theo, bọn Ca Lâm đằng sau la cái gì nàng cũng không chú ý.

Như là nghe thấy tiếng bước chân của nàng, Lôi Tu Viễn đứng lại, hắn che mặt không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói: “...... Ta đang thật sự rất phiền, muốn hỏi tội gì lần sau tìm thời gian rảnh sẽ nghe ngươi mắng một ngày.”

Lê Phi nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: “Tu Viễn, chúng ta vẫn là bằng hữu chứ?”

Lôi Tu Viễn vẫn không quay đầu lại, thanh âm hắn vừa khinh thường vừa lạnh nhạt: “Chúng ta cho tới bây giờ không phải bằng hữu gì cả.”

Lê Phi nhíu mày: “Có ý gì?”

“Ngươi không phải là kẻ điếc, đừng bắt ta lặp lại.” Hắn dường như có chút không kiên nhẫn.

Lê Phi im lặng một lát, nói: “Đêm qua cảm ơn ngươi đã quan tâm.”

Hắn nở nụ cười: “Ta không có quan tâm ngươi, ngươi vậy mà lại dễ dàng cảm động như vậy...... Kẹo ngươi không ăn đúng không? Chẳng trách buổi sáng còn có thể sinh khí dồi dào như vậy.”

Lê Phi cả người chấn động, nàng nhớ tới câu nói thầm kia của Nhật Viêm, nói viên kẹo này ăn vào càng đói thêm, người cho nàng kẹo nhất định là không có ý tốt. Lúc ấy nàng hoàn toàn không nghe, lúc này nhớ lại, chỉ thấy mồ hôi lạnh đầy người —— hắn muốn hại nàng? Giả vờ quan tâm để hãm hại mọi người?! Là trò đùa dai trong phút chốc? Hay là có ẩn giấu mục đích gì? Tại sao phải làm thế?

Trái tim của nàng từng chút một chùng xuống, nàng bỗng nhiên mở miệng: “...... Ngươi có mục đích gì? Tại sao?”

“Không thể trả lời.” Lôi Tu Viễn tiếp tục chậm rãi bước từng bước về phía trước, giọng nói nàng hơi phát run: “Lôi Tu Viễn! Ngươi phải cho ta một lời giải thích! Ta thật sự coi ngươi là bằng hữu!”

Đây là lần đầu tiên nàng có bằng hữu kể từ khi nàng gần mười một tuổi. Mọi người cùng nhau vượt qua sơ tuyển nhị tuyển, giúp đỡ cổ vũ lẫn nhau, cùng nhau vào Thư Viện, tuy rằng không biết câu nói “Có phúc cùng hưởng” có nghĩa là gì, nhưng nàng thật sự quý trọng những bằng hữu này, có đồ tốt đều muốn chia sẻ cho bọn họ, bọn họ có khó khăn nàng đều muốn giúp đỡ—— nàng không muốn đoạn hồi ức thuần khiết lại bị khói mù bịt kín, lại càng không muốn tin bên trong tràn ngập dối trá và nham hiểm.

Bước chân hắn lần thứ hai dừng lại, ánh mắt lãnh đạm giọng mỉa mai: “Ngươi muốn cùng phế vật giả tạo kia làm bạn, là bởi vì hắn có thể thỏa mãn sự giỏi giang và bố thí của ngươi sao? Thiếu kẻ bất lực này bên cạnh, ngươi rất khó chịu phải không?”

“Ngươi đang nói nhảm gì đó!” Lê Phi tức giận. “Thật buồn cười, thì ra trong lòng ngươi vẫn luôn xem ta như vậy? Trong lòng có cái gì khó chịu sao không thoải mái sao không nói ra một lần! À, ở trong lòng chỉ biết lén lút hãm hại người khác. Cho dù ngươi yếu đuối cũng không có ai khinh thường ngươi, nhưng ngươi dối trá mới thật khiến người khác khinh thường!”

Lôi Tu Viễn vì phiền mà chán nản thở dài: “Ngươi chẳng có chút liên quan nào với ta, ta đối với ngươi không có ân oán tư thù, ta chẳng qua bị người......”

Hắn phút chốc im lặng, rất nhanh lại thở dài: “Được rồi, ta đã chán rồi, đừng làm phiền ta nữa.”

Lê Phi yên lặng nhìn bóng dáng hắn, nàng lại nói: “Lôi Tu Viễn, thời điểm nhị tuyển lúc ngươi kể chuyện ngươi cho ta nghe, còn có Lỗ đại ca, là thật không?”

Hắn vừa đi vừa lạnh nhạt nói: “Là giả.”

“...... Từ lúc chúng ta quen biết đến bây giờ, ngươi đã từng nói câu nào là thật chưa?”

“Ngươi đoán xem.”

Lê Phi cười lạnh một tiếng, cuối cùng một chữ cũng không hỏi được nữa, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.