Thiên Kim Nữ Tướng Quân

Chương 57: 57: Thiên Hương Độc





Rời khỏi Đông cung, trở về Nhân Tâm cung là lúc trời đã tối.

Dụ Quyên vốn từ nhỏ đã quen với quân doanh, cái tối nơi hoàng cung căn bản không hề làm khó nàng.

Bóng tối trước mắt so với những bộn bề trong lòng của nàng dường như chẳng là gì cả.

Vừa nhìn thấy Khương Hàn, Dụ Quyên liền lên tiếng
"Khương Hàn, ta có việc cho ngươi làm!"
Khương Hàn rất hiểu ý Dụ Quyên, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc đã rất lâu rồi mới có đó, hắn liền nhanh chóng vào phòng, cẩn thận đóng cửa chuẩn bị nhận lệnh.
Nô tỳ trong phòng bị Dụ Quyên điều ra ngoài canh cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nàng cẩn thận lấy dưới bàn của mình một chiếc rương khá cũ kỹ.

Thường ngày nàng không cho bất cứ ai động đến nó nên cũng chẳng ai biết bên trong nó chứa gì.
Dụ Quyên lấy từ trong đó một tấm vải chi chít địa hình trên nó.

Khương Hàn chăm chú nhìn lấy nó, sau đó nhíu mày nghi hoặc hỏi lại
"Bản đồ hoàng cung?"
"Ừ!"
Dụ Quyên vừa nói vừa trải tấm bản đồ hoàn chỉnh lên bàn.

Thần sắc của nàng trở nên nghiêm túc vô cùng, mượn ánh sáng yếu ớt của ngọn nến trên bàn Dụ Quyên chỉ tay vào một vị trí trên nó.
"Đây là Nhân Tâm cung."
Khương Hàn quan sát nó thật kỹ, ghi nhớ từng lời nàng sắp nói.
Dụ Quyên tiếp tục:
"Nơi này là Đông cung, còn đây là nơi ở của Nhiếp Chính vương."
Bàn tay của nàng tiếp tục dò trên bản đồ, nàng chỉ vào một cung điện.

Khương Hàn nhìn thấy nơi ở của cung điện này là vị trí đẹp nhất hoàng cung, khắp nơi đều là những nơi được bảo hộ chặt chẽ nhất.

Hắn có chút phán đoán, nhướng mày nhìn Dụ Quyên
"Là nơi của hoàng đế."
"Đúng."
Khương Hàn khó hiểu nhìn Dụ Quyên, hắn đi theo nàng lâu đến như thế, dường như đây là lần đầu tiên hắn không thể hiểu hết được dụng ý của nàng.

Ngẫm lại một hồi, Khương Hàn đoán có lẽ việc này có liên quan đến Long Dĩ Đàm mấy hôm trước.
"Rốt cuộc người muốn ta làm gì?"
"Ta muốn ngươi đến tẩm cung của hoàng thượng.

Dĩ nhiên phải hành động kín kẽ, không được xảy ra sơ hở.

Đêm nay là thời cơ tốt nhất để ngươi đột nhập"
Khương Hàn suy cho cùng vẫn không đoán được ý của nàng.

Hắn cho rằng có lẽ nàng đã quá vội vàng trong việc này.
"Chủ nhân, chúng ta đã đợi hơn năm năm.

Người biết đây không phải là thời cơ tốt để giết lão ta mà."
Dụ Quyên nghe xong lời Khương Hàn thì sững người một hồi.

Nàng tự thấy bản thân mình hình như gấp gáp quá, không giải thích chuyện này cho hắn hiểu đã lập tức ra lệnh, khó trách khiến hắn hoài nghi đến thế.

Nhưng nhìn ánh mắt bàng hoàng của Khương Hàn, Dụ Quyên trước hết vẫn không nhịn được bật cười thành tiếng
"Ngươi nói gì thế.


Ta không có ý bảo ngươi đi ám sát hoàng đế.

Có làm cũng phải là ta giết!"
"Thế người muốn gì?"
"Ta muốn biết bệnh tình của lão ta, ta cũng muốn Hứa thái y.

Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa!"
Khương Hàn tiếp tục hỏi lại nàng:
"Hứa thái y, làm sao ta có thể đưa hắn đến đây."
Nghe xong lời này, Dụ Quyên lấy từ trong tay áo của mình ra, là một ngọc bội cẩm thạch.

Kỳ thực nàng cũng không biết rõ về nó, đó vốn là món đồ mà Long Dĩ Đàm đã đưa cho nàng, nàng nghĩ, có lẽ đối với Hứa thái y vật này có sức nặng khó nói.
"Thứ này sẽ khiến Hứa thái y nhận ra ta, ông ấy sẽ đến."
Có được mệnh lệnh của Dụ Quyên, Khương Hàn nhanh chóng hành động.

Hắn thay một bộ y phục đen, mang vải che mặt, thắt lưng dắt theo bội kiếm của riêng hắn.
Khu vực mà Dụ Quyên ở từ trước đến nay không mấy được xem trọng, địa vị của nàng trong hoàng cung cũng không quá lớn, bởi thế binh lính đi tuần cũng không quá nhiều như những cung điện khác.

Khương Hàn thoáng chốc đã xuất quỷ nhập thần, biến mất trong phút chốc.
Dụ Quyên thay một bộ y phục chỉnh tề, nàng đang đợi Khương Hàn đưa người đến.

Vào thời khắc có chút hồi hộp thế này, nàng vẫn hay có thói quen xoa xoa vòng tay của mình, có sức mạnh của nó bên cạnh, Dụ Quyên cũng bớt khẩn trương hơn nhiều.
Trong phút chốc, kí ức về Long Dĩ Đàm vài hôm trước hiện lên trong đầu Dụ Quyên.
"Dụ Quyên, nếu ta cho muội cơ hội làm những gì muội phải làm.

Muội sẽ giúp ta một việc chứ?"
Lời nói này của Long Dĩ Đàm có thể xem là một giao dịch không, nàng đáp ứng chàng một chuyện, đổi lại chàng sẽ cho nàng cơ hội thành toàn mong ước của mình sao? Lời nói của chàng ấy trước nay đều rất thẳng thừng, tuyệt đối không có nửa lời dư thừa.
Dụ Quyên đối diện với chàng, nàng không vội đồng ý, dường như trong lòng cũng đang có những tính toán của riêng mình.

Nàng xoay xoay vòng tay của mình trong vô thức, tuy dáng vẻ dường như không mấy quan tâm, nhưng ánh mắt xao động của nàng không thể đánh lừa được Long Dĩ Đàm.
"Chàng muốn mượn tay Điệp Hắc Môn của ta đàn áp Long Phúc sao?"
Long Dĩ Đàm có chút bất ngờ, sau đó thì thành thật gật đầu với nàng.

Dẫu sao chàng đã mở lời "hợp tác", dĩ nhiên sẽ không giấu nàng bất cứ chuyện gì nữa.
"Long Phúc đã lộ đuôi, ta muốn tóm hắn."
Sau đó chàng tiếp tục nói:
"Dĩ nhiên vào lúc dọn được phe cánh của Thái tử, ta cũng không cần giữ lại những thứ không cần thiết làm gì.

Dụ Quyên, nếu nàng muốn, hãy kết thúc mọi chuyện vào thời gian này luôn đi!"
Thật ra những lời này thoáng chốc đã khiến Dụ Quyên kinh ngạc.

Nàng biết Long Dĩ Đàm từ thuở thiếu thời, bao điều tốt của chàng ấy nàng đều hiểu rất rõ.

Mà đi kèm với nó là những suy tính của Long Dĩ Đàm.

Chàng ấy trong mắt nàng là nam nhân đáng tin nhất trên thế gian, nhưng trong mắt bao người lại chẳng khác gì hung thần.
Long Dĩ Đàm vốn không được bệ hạ sủng ái, không phải do sủng phi sinh ra, ngay từ lúc nhỏ đã bị giao cho một vị phi tần không được bình thường nuôi dưỡng.

Tất thảy những thứ mà chàng có hiện tại đều là vì tranh đấu cả đời người mới được.

Hơn ai hết, Long Dĩ Đàm là người hiểu rất rõ về những đen tối của triều đường, chàng trưởng thành với chúng, con người như thế tuyệt nhiên không thể là thiếu niên dương quang như Cửu hoàng tử được.
Dụ Quyên biết trong lòng chàng có lẽ đã suy tính chuyện này từ lâu, chẳng qua chỉ là chờ đợi thời cơ Long Phúc sai xót liền nhanh chân nhảy vào.
Cũng có lẽ, đây thực sự là thời cơ tốt nhất của nàng.
"Chàng thực sự để ta ra tay với phụ hoàng sao?"
"Luận về quan trọng, lão ta chẳng là gì với bổn vương cả.

Nhưng việc lấy đầu lão ta, thứ lỗi không thể được."
Dụ Quyên bày ra vẻ mặt không còn hứng thú.


Chàng tiếp tục
"Nhưng giết chết thì không thành vấn đề!"
Nàng nhướng mày nhìn chàng, ánh mắt của Long Dĩ Đàm cũng đang đối diện trực tiếp với Dụ Quyên, không có lấy nửa phần tránh né.

Nàng biết, chàng ấy đang vô cùng nghiêm túc.
"Thật ra việc giết chết lão ta đối với chàng đâu có ích?"
"Đúng thế.

Nhưng để nàng đợi năm năm, là lỗi của ta."
Lời này nói ra hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Dụ Quyên, nàng bất giác ngưng đọng trong vài giây ngắn ngủi.

Đây được tính là lỗi của chàng ấy sao? Rõ ràng nếu không có chàng ấy bảo hộ nàng trong thời gian đó, Long Phúc sao có thể để nàng an ổn sống sót được.

Nàng như nhìn thấy tấm chân tình trong mắt Long Dĩ Đàm, cũng nhìn thấy chàng ấy vì nàng đúng là khổ tâm không ít.

Nhưng những lời này nàng chỉ có thể cất trong lòng, chàng ấy đối tốt với nàng bao nhiêu, sự hổ thẹn của nàng buộc nàng phải tiếp tục trốn tránh bấy nhiêu.

Thấy nàng không lên tiếng, Long Dĩ Đàm tiếp tục nói
"Lão ta không tàn cũng phế, đối với ta sống hay chết không có uy hiếp.

Nhưng nàng cũng nên kết thúc tháng ngày oán hận của mình rồi.

Dụ Quyên, nàng đắm mình trong nó quá lâu!"
Ánh mắt của Long Dĩ Đàm thoáng chốc cũng không còn dáng vẻ nghiêm túc đến đáng sợ kia nữa, nó chính là ánh mắt quen thuộc mỗi khi đối diện với nàng.
"Ta vốn không định giết lão ta.

Nhưng vì lão ta nàng có thể ẩn mình ở Nhĩ Lạp trở thành công chúa, sau đó lại mạo hiểm quay về đây.

Ta biết trong lòng muội không thể bỏ qua mối thù này.

Nếu có thể muội nhanh chóng kết thúc nó, sau đó ta sẽ tìm một cớ gì đó để nàng được tự do bên ngoài."
"Ta chỉ muốn nhìn thấy nàng của ngày trước, vô lo vô nghĩ, đường đường chính chính làm việc nàng thích."
"Giao dịch không? Cho ta mượn Điệp Hắc môn hành sự, ta cho nàng cơ hội báo thù!"
"Một lời đã định!"
Dụ Quyên nhìn lại chính mình trong gương, nàng đã đợi khoảnh khắc này kỳ thực quá lâu.

Từ lúc biết được chân tướng, đến lúc lên kế hoạch báo thù, lúc bị quân triều đình truy đuổi, hay kể cả lúc nàng trở thành công chúa vương quốc Nhĩ Lạp.

Mỗi đêm như thế nàng vẫn trằn trọc về việc này, nàng luôn tự hỏi tháng ngày đó bao giờ mới đến.
Dụ Quyên tự biết khoảng thời gian vừa qua nàng như sống trong một màu đen hoàn toàn.

Nó đắm chìm trong cơn sóng của thù hận, của hai chữ "báo thù".

Nàng cảm thấy sức nặng của nó rất đáng sợ, nhưng rồi lại dặn lòng mình không được buông xuôi.

Bởi nàng đã bước một chân vào hỷ môn quan, con đường phía trước nàng buộc phải tự mình đi hết.
Thật may quá, cuối cùng cũng đến!
Không lâu sau đó, Khương Hàn đã thực sự mang được Hứa thái y đến Nhâm Tâm cung.
Dĩ nhiên cuộc hội ngộ này không ai có thể biết được ngoại trừ đương sự là những người bọn họ.
"Hứa thái y, lâu rồi không gặp!"
"Trắc phi."
Hai người cẩn thận hành lễ với nhau.


Dụ Quyên rót cho ngài ấy một tách trà, mấy món đồ trên bàn được nàng bày biện có chủ đích.
Hứa Thuần nhìn thấy, trong một khoảnh khắc lão ta có hơi chần chừ.

Sau đó vẫn từ tốn nhận lấy tách trà từ tay Dụ Quyên, uống một ngụm, đánh giá trà không tồi.
"Hứa thái y, tối muộn rồi vẫn làm phiền ngài là lỗi của ta."
Hứa Thuần cũng rất khách sáo từ chối lại:
"Trắc phi khách sáo rồi, không thể xem là lỗi của Trắc phi được."
Dụ Quyên lại rót đầy tách trà ấy, giọng điệu của nàng hoàn toàn không giống với lúc cùng bọn Khương Hàn, Tiết Khiêm bày trò.

Nó mang dáng vẻ đoan chính, có chút tính toán trong từng lời nàng nói ra.
"Hôm nay ta không dùng thân phận Trắc phi tiếp đãi ngài.

Ta vốn nhỏ tuổi, so với ngài chỉ xứng xếp vào hàng vãn bối.

Ngài cũng không cần câu nệ lễ tiết với tiểu nữ làm gì."
Hứa Thuần không nói gì cả, chỉ gật đầu rồi nghe nàng nói:
"Hứa thúc thúc, duyên phận của chúng ta có lẽ đã bắt đầu từ khi tiểu nữ vừa hiểu chuyện đúng không nhỉ?"
Nàng tiếp tục:
"Lúc đó tiểu nữ còn nhỏ tuổi nhưng có một số chuyện vẫn còn nhớ như in.

Tiểu nữ nhớ mình rất may mắn, thường được phụ thân đưa đến phủ của Hứa thúc thúc để chơi.

Phụ thân ta với thúc thúc lại có giao hảo rất tốt, trong triều đình thì cùng một chiến tuyến, ở bên ngoài lại là bạn trà của nhau."
"Mấy món đồ trên này đều là những thứ lúc nhỏ tiểu nữ đã được thúc thúc tặng khi đến phủ của người chơi.

Người xem, ngoại trừ thời gian khiến chúng có hơi cũ kỹ, thì hình như nó vẫn còn giá trị thì phải."
Hứa Thuần yên lặng lắng nghe nàng nói, có lẽ lão ta hiểu được dụng ý phía sau vở kịch này của nàng, nhưng cũng chỉ để đó tiếp tục lắng nghe
"Nhưng để nói đến cơ duyên của hai thúc cháu chúng ta, thì hình như nó được bắt đầu bằng việc phụ thân ta đã nói đỡ cho người trước mặt tiên hoàng, trực tiếp đối đầu với Hoàng đế bệ hạ lúc đó vẫn còn là thái tử.

Sau đó hoàng thượng không thích phụ thân ta ra mặt, nhưng hình như phụ thân ta vẫn giữ mối quan hệ tốt với thúc.

Thậm chí sau đó gia tộc của người gặp nạn, nguyên nhân của nó thì đến bây giờ vẫn không ai biết.

Chỉ biết vào đêm giao thừa rất nhiều năm về trước, phủ của ngài đột nhiên bốc cháy, gia quyến trong nhà rất nhiều người đều không qua khỏi.

Lần đó phụ thân ta vì cứu thúc cùng mấy người con của thúc mà bị thương rất nặng, phải tịnh dưỡng cả một thời gian dài.

Thúc cũng rất hay đến Dụ gia để thăm hỏi phụ thân ta, lúc đó ta biết, hai người là bằng hữu thực sự."
"Phụ thân ta không may mắn tử trận trên chiến trường.

Thực ra thúc có biết nguyên nhân vì sao không?"
Hứa Thuần dùng ánh mắt tránh né nói một câu:
"Đao kiếm vô tình, dẫu Dụ huynh là tướng giỏi thế nào, khi xung trận đều có thể có nguy cơ thập tử nhất sinh."
"Sai!"
Dụ Quyên trực tiếp đánh giá lời vừa rồi của Hứa Thuần.

Lão ta thoáng có chút giật mình vì thái độ kiên quyết đó của nàng.
"Là hoàng đế bệ hạ vì mối thù năm xưa với phụ thân ta khi bảo vệ thúc, khi cứu thúc khỏi trận lửa cháy dữ dội năm xưa, đã tiết lộ với quân địch chiến lược của trận đánh.

Khiến phụ thân ta không thể trở tay kịp, cuối cùng bỏ mạng trên chiến trường.

Chẳng những thế, hai ca ca của ta cũng không có ai qua khỏi.

Gia tộc ta từ khoảnh khắc đó chỉ còn lại ta cùng mẫu thân."
"Hứa thúc thúc, chuyện này người hẳn là phải biết rất rõ chứ!"
Hơi thở của Hứa Thuần dần trở nên gấp gáp, bàn tay của lão ta không giấu được cơn run dữ dội.

Dụ Quyên biết bản thân đã nói ra khúc mắt trong lòng lão ấy ngần ấy năm.
Hứa Thuần cùng phụ thân nàng từng là bằng hữu tốt, lão ấy là một thái y dĩ nhiên không có đủ năng lực để bảo vệ Dụ Nghiệp.

Nhưng sự trốn tránh ngần ấy năm của lão là quá đủ, Dụ Quyên thực sự muốn lợi dụng ông ấy cho con đường sau này của mình.
Dụ Quyên lấy lại sự bình tĩnh, nhưng nàng lại không thể ngăn được những giọt nước mắt uất ức của mình đang chảy.

Nàng không che giấu nó, thẳng tay lấy tay áo gạt phăng nó đi.
Giọng nói của nàng vì xúc động mà run lên hiếm có.
"Tiểu nữ biết thúc chưa hề quên đi điều gì cả.


Tiểu nữ cũng biết người đối với cái chết của phụ thân ta đã tự trách chính mình nhiều lắm, nhưng địa vị của người trên triều đình không cao đến khả năng có thể bảo hộ được phụ thân ta.

Tiểu nữ không có tư cách trách người.

Nhưng hiện tại ta có việc muốn nhờ người."
"Hứa thúc thúc, người biết tiểu nữ muốn nhờ người việc gì đúng không?"
Hứa Thuần lấy ngọc bội mà Khương Hàn vừa nãy đưa cho người ra, đặt lên bàn đưa đến trước mặt Dụ Quyên.
Lão hít một hơi, khóe mắt cũng ửng đỏ lên thấy rõ.
"Đúng thế, ta đã trốn tránh cái chết của Dụ huynh cùng hai công tử quá lâu rồi.

Ta đến đây để đền tội.

Ngươi nói đi, muốn lão thân làm gì?"
Dụ Quyên đứng dậy, cất đi giọt lệ trên gò má của mình, nàng lấy chiếc bình nhỏ màu xanh lam đưa cho lão ta.
Hứa Thuần nghi hoặc ngửi mùi hương của nó, sau đó nhíu mày nhìn nàng, bàn tay thì nhanh chóng mở nắp bình.
Bên trong là Thiên Hương độc nổi danh vùng ngoại ô của Nhĩ Lạp.
"Thiên Hương độc? Lão thân nên đánh giá cao thủ đoạn của ngươi một chút nữa mới phải."
Dụ Quyên nghe được lời châm biếm như thế thì không biết nên khóc hay nên cười.

Dẫu vậy nàng vẫn đáp lại:
"Đa tạ đã quá khen!"
"Thứ ta muốn chính là như thế, trước những ngày tháng cuối cùng của lão ta, ta muốn hắn sống không được, chết không xong.

Ta muốn đem tất cả tội lỗi khi xưa của hắn dày vò hắn suốt đêm dài miên man.

Ta muốn hắn nhớ rõ cảm giác này của mình."
Nàng thu lại ánh mắt chứa quá nhiều sự oán khí lại.
"Hứa thúc thúc, chuyện này thúc có thể yên tâm.

Sẽ không ai truy cứu trách nhiệm từ thúc đâu.

Sức khỏe hoàng thượng vốn đã suy yếu, tinh thần không còn minh mẫn, dễ nổi điên là chuyện có thể hiểu được."
Hứa Thuần đóng nắp bình lại, đánh giá lời nói của nàng một lượt.
"Nhiếp Chính vương vẽ đường cho ngươi chạy?"
"Nếu chàng ấy không vẽ đường, kết cục của lão ta có lẽ sẽ thảm hại hơn thế này.

Người biết mà, đối với việc chém giết, thủ đoạn của ta vẫn hơn chàng ấy nhiều."
"Không ai hơn ai cả đâu!"
Hứa Thuần không mấy nể mặt nàng.

Mặc kệ thái độ tùy hứng đó của lão ta, nàng chẳng mấy bận tâm.
"Đa tạ thúc!"
"Chuyện ta nên làm.

Nếu không một ngày nào đó đường xuống hoàng tuyền của ta sẽ không còn mặt mũi nào để gặp lại Dụ huynh nữa cả!"
"Đêm đã khuya rồi, lão thân xin cáo từ."
Dụ Quyên cũng cẩn thận hành lễ đáp lại:
"Thúc đi thong thả."
Đợi đến khi bóng lưng gầy yếu của lão khuất xa khỏi Nhâm Tâm cung, Khương Hàn nhanh chóng báo lại tình hình cho Dụ Quyên nghe.
"Thân thể của lão ta vốn dĩ đã suy yếu vô cùng rồi.

Bây giờ mỗi ngày đều dựa vào thuốc của Thái y viện để cầm cự qua ngày."
"Ừ.

Thời gian qua lão ta chắc cũng chịu không ít giày vò, thật tiếc quá ta vẫn chưa kịp chứng kiến gì cả."
Khương Hàn tiếp tục nói:
"Chuyện người dặn ta cũng đã sắp xếp xong.

Chư vị huynh đệ của Điệp Hắc môn đã nghe lệnh tập trung đủ, bây giờ chỉ chờ người ra lệnh."
"Bên phía Tiết Khiêm thế nào?"
"Cả đêm Thái tử vẫn không về, trong cung cũng không có dấu hiệu gì khác."
"Không có dấu hiệu gì khác? Có lẽ hắn tự biết bây giờ không nên manh động, ngươi bảo Tiết Khiêm quan sát cẩn thận một chút.

Có bất cứ dấu hiệu đáng ngờ nào phải báo lại với ta lập tức."
"Rõ!".