Thiên Kim Thật Hay Là Trà Xanh

Chương 7: Hoàn




21

Lời này tôi vừa nói ra, xung quanh tôi đã vây đầy những người đến ăn dưa.

"Gia đình họ Khương này có phải hơi quá đáng không? Khương Tiếu cũng đâu có phải nguyện ý tráo đổi thân phận đâu.”

"Đúng vậy, yêu cầu một thiếu nữ mười mấy tuổi trả lại tiền, đây mà là chuyện của con người làm ra à?"

"Khương Gia cũng đâu thiếu chút tiền này nhỉ?”

Khương Vãn: "Chị nói linh tinh gì vậy?”

Tôi giả vờ lau nước mắt: "Em gái à, chuyện này em không biết đâu, mấy ngày trước quản gia đến trường chị nói muốn nhà trường hoàn trả học phí của chị..."

Khổng Như Thu trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, "Làm sao có thể, đừng ở chỗ này nói linh tinh!"

Tôi: "Con không nói linh tinh, ngày đó con có ghi âm lại, nếu mẹ không tin, tí trở về con sẽ tung lên mạng, để mọi người cùng nghe!"

Khổng Như Thu chỉ vào mặt tôi, một lúc sau cũng không nói lên lời.

Khương Trạch Thành cũng vội vàng chạy tới đây, ông ta chỉ vào tôi nói: "Hôm nay con ở đây nói linh tinh, còn không phải là muốn trở lại Khương Gia hưởng phú quý hay sao?”

Ngay khi lời nói của ông ta thốt ra, suy nghĩ của những người xem lại có sự thay đổi.

"Hóa ra Khương Tiếu còn muốn trở lại Khương gia, đúng vậy, tự nhiên trở thành thiên kim giả, mất hết tài sản, ai mà cam lòng được!"

“Không có.” Tôi quay đầu, trực tiếp nói với những người đang nói chuyện xung quanh, “Tôi tự nguyện cắt đứt quan hệ với Khương gia, ai ngờ Khương gia lại muốn đuổi cùng giết tận như này.”

“Khương Tiếu——!” Khương Trạch Thành tức giận đến đỏ cả mặt.

Tôi hét lớn với những người còn lại đang đứng xem: "Mong mọi người làm chứng cho Khương Tiếu tôi đây. Từ hôm nay tôi không liên quan gì đến nhà họ Khương, chỉ mong ba người nhà họ Khương cũng sẽ đừng có nói xấu sau lưng tôi nữa!"

Sau khi nói xong, tôi đẩy người quản gia đang đi cùng một nhóm người hầu ra, bọn họ hẳn là có ý định đuổi tôi đi.

"Không nhọc các ngươi động thủ, tôi tự mình đi!"

Sau khi về nhà, tôi đăng đoạn ghi âm quản gia nói với hiệu trưởng rằng muốn cho tôi thôi học lên mạng.

Trước đây, tôi đã thêm khá nhiều đồng nghiệp cũng như bạn bè cùng lứa trên mạng, vì vậy họ chắc hẳn đều đã xem tin tức này.

Tối hôm đó, Thiệu Hằng lại gọi cho tôi.

Tôi ấn tắt một cái, cậu ta vội vàng gọi lại, tôi vừa bắt máy thì giọng Thiệu Hằng từ trong điện thoại vang lên:

Thiệu Hằng: "Bảo bối, em thực sự rất thích chị..."

TÔI:?

Tiếp theo là giọng nói của Khương Vãn: "Ồ... vậy em thích chị đến mức nào?"

Thiệu Hằng hừ một tiếng: "Em thích chị nhất."

Giọng Khương Vãn tiếp tục hỏi: “Vậy em thích chị hơn hay chị Khương Tiếu hơn?

22

"Đương nhiên là chị rồi!"

Nói xong lời này, kế tiếp là tiếng nước chảy đứt quãng, giống như hai người đang hôn nhau.

Tôi cười lạnh một tiếng.

Khương Vãn nghĩ cái này sẽ làm tôi buồn nôn sao?

Cô ta cho rằng tôi chỉ biết hèn nhát yêu thầm Thiệu Hằng hay sao?

Tôi hét hết cỡ vào trong điện thoại: “Khương Vãn, tôi kiến nghị cô sau khi lên giường với Thiệu Hằng thì đi khám phụ khoa đi!"

Thiệu Hằng: "A? Giọng nói của Khương Tiếu Tiếu ở đâu ra thế?"

Đầu bên kia điện thoại liền có chút hỗn loạn.

Tôi trực tiếp cúp điện thoại và kéo nó vào danh sách đen.

Có vẻ như càng nhẫn thì càng tức giận, lùi một bước tuyến vú tăng sinh.

Tôi làm gì mà phải chịu đựng như thế chứ?

Tôi sắp xếp lại một tập danh sách các nghệ sĩ của công ty Khương thị, mà tôi đã thu tập trước đó. Sau đó, tôi kiểm tra từng người một, viết ghi chú và sàng lọc tất cả những hạt giống tốt trong số các diễn viên và thực tập sinh đó, cuối cùng gửi danh sách này cho Lãnh Thiển.

Tôi: “Nghe nói phòng làm việc của chị Thiển gần đây muốn tuyển người phải không, chị có thể tham khảo danh sách này nè.”

Lãnh Thiển nhận xong, liếc mắt liền hiểu ý của tôi, cô ấy cũng không thích Khương Trạch Thành, liền cười đáp lại giọng nói của tôi: "Cô bé, em thật lợi hại! Tôi nhận danh sách rồi, tôi sẽ đến đào góc tường Khương Thị cho em xem.”

Trong những ngày sau đó, tôi chạy giữa xưởng làm việc và trường học.

Chỉ còn hai tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi liền gác lại công việc ở xưởng kịch bản để chuyên tâm ôn tập nghiêm túc.

Thời tiết vào ngày thi đại học rất nắng, mặt trời chói chang ấm áp, thẳng tiến không lùi.

Tôi nặng nề làm bài thi của mình, ngày hôm sau sau khi tôi kiểm tra đáp án, tôi ước tính mình có thể vào được cả hai trường cao đẳng và đại học tốt nhất trong nước.

Khi kết quả được công bố, quả nhiên là như thế.

Lần trước khi trở về trường thu dọn đồ đạc, tôi có vô tình gặp được Khương Vãn.

Tôi nghe nói rằng thành tích của cô ta không được tốt lắm, chỉ miễn cưỡng thi được một cái kỳ thi thứ hai.

Cô ta dừng lại trước mặt tôi, hai mắt đỏ ngầu, "Dựa vào cái gì! Hiện tại tôi đã là con gái ruột của Khương gia rồi, mà cô vẫn có thể sống tốt như vậy!"

Tôi nheo mắt và nhìn thấy vết thương trên trán cô ta.

Đó là dấu vết của việc bị đ.ánh đ.ập.

Có lẽ là Khương Trạch Thành đ.ánh.

Ánh mắt tôi dừng trên mặt đất.

Một tia nắng từ cửa sổ chiếu xuống, trên sàn nhà ánh sáng có chút chói mắt.

“Em cũng thật là,” tôi nói: “Thân phận của Khương đại tiểu thư có rất nhiều thứ, nhưng em lại chỉ nghĩ muốn có đồ tốt, lại không nghĩ muốn đồ xấu?”

Tôi báo danh vào một trường đại học ở kinh đô, nếu không có gì ngoài ý muốn, đây hẳn là lần cuối cùng tôi và Khương Vãn gặp nhau.

Trong lòng tôi dâng lên một chút thương hại, tôi cho cô ấy lời khuyên cuối cùng: “Cuộc đời không có ai là đơn giản, chị hy vọng em có thể sớm học cách dựa vào chính mình”.

Nhưng đáng tiếc, Khương Vãn không nghe lời tôi.

Cô ta tức giận nói: "Vị hôn phu của tôi là một thần tượng nổi tiếng, tôi sẽ thừa kế quản lý công ty Khương thị, tôi sẽ sống một cuộc sống tốt hơn của chị!"

Tôi cười khẩy hừ mũi.

Tôi đành từ bỏ tình tiết hỗ trợ người khác sang tôn trọng vận mệnh người khác thôi.

Bởi vì, nói nhiều cũng vô ích.

Khương Vãn nhìn bóng lưng tôi, lồ ng ngực phập phồng gấp gáp.

Tôi theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nên vội tránh sang một bên.

Vậy mà, một thứ gì đó sắc bén lướt qua gương mặt tôi.

23

Khương Vãn nhe ​​răng nanh vuốt nói: "Vì cái gì ——! Đến tột cùng là vì cái gì ——!”

Tôi nhìn con dao găm còn đang rỉ máu trên tay cô ta, trực tiếp dùng một chân đá văng con dao găm xuống đất, đồng thời dùng tay nắm lấy cằm cô ta, buộc cô ta phải ngước lên nhìn tôi.

"Cô thật đúng là không hiểu tiếng người."

Tôi lắc lắc đầu, không lưu tình chút nào liền gọi cảnh sát.

Có camera giám sát trong hành lang, chân tướng cũng rõ ràng.

Giữa tiếng còi hú, Khương Vãn bị đưa về đồn cảnh sát.

Sự tình nho nhỏ này cũng không ảnh hưởng chút nào với tôi.

Trong kỳ nghỉ hè, tôi đã chơi như điên suốt hai tháng.

Trước khi bắt đầu đi học, tôi đến gặp Lãnh Thiển với kịch bản mới của xưởng phim.

Nghe nói nhà họ Khương còn tưởng sẽ đưa được Lãnh Thiển về, kết quả không những Lãnh Thiển bỏ đi, lại còn bị cô ấy lôi kéo theo không ít các nghệ sĩ. Vừa vặn lúc này, bị đối thủ cạnh tranh của Khương Trạch Thành biết được, lôi kéo thư ký Dương, phó chủ tịch công ty, nhân cơ hội này mua một lượng lớn cổ phần, thay thế Khương Trạch Thành trở thành cổ đông lớn nhất của Khương Thị.

Lãnh Thiển cười to một tiếng: "Em không nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta đâu, mua ha ha.”

Trong khi chúng tôi đang trò chuyện, trợ lý của Lãnh Thiển vội vàng mở cửa: "Khương tiên sinh một hai phải ở dưới lầu chờ chị…”

Ngay khi trợ lý nhìn thấy tôi, anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại.

Lãnh Thiển không quan tâm lắm, quay sang hỏi tôi có muốn xem kịch vui hay không, vì vậy tôi rất tự nhiên đi theo cô ấy xuống lầu.

Dưới lầu, Khương Trạch Thành âu phục nhăn nhúm, hai mắt thâm quầng, cả người không còn bình tĩnh, nhìn thấy Lãnh Thiển liền bước tới: "Tất cả những chuyện này đều do do cô giở trò đúng không?”

Lãnh Thiển lạnh lùng nói: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì, bảo vệ đâu?"

Bảo vệ đúng lúc đi vào, ngăn cản Khương Trạch Thành nổi điên.”

Khương Trạch Thành hét lớn: "Cô cứ đợi đấy!"

Tôi thờ ơ lạnh nhạt nhìn những chuyện này.

Không có Khương Thị, Khương gia thực ra thì vẫn còn một số công ty nhỏ, tài sản của họ vẫn nhiều hơn tầng lớp lao động bình thường, cũng đủ để ông ta an hưởng tuổi già.

Miễn là ông ta đừng gây rắc rối nữa.

Chẳng mấy chốc, đã đến lúc khai giảng.

Tôi rời nơi mình sinh ra và lớn lên để đến thủ đô.

Trong bốn năm đại học, tôi dường như đã biến thành một người bình thường.

Ở thành phố mới, không ai biết tôi, tôi cũng không phải là đại tiểu thư nhà họ Khương, thiên kim thật hay thiên kim giả đều đã trở thành mây khói thoảng qua.

Một hôm, khi đang ngồi ăn ở căng tin, tôi nghe bạn cùng phòng nói về một cái tên mà tôi thấy quen quen.

"Nghe nói chưa? Vị hôn thê của Thiệu Hằng bị bắt vì đ.ánh bạc!"

"Từ khi Lãnh Thiển rời đi, Khương Thị ngày càng xuống dốc. Khương gia cũng vì Khương Vãn cờ bạc mà tan nhà nát cửa!"

"Chậc chậc, thật sự là... Sống tốt không được sao, lại còn muốn đ.ánh bạc."

Tôi mở điện thoại lên, quả nhiên tin tức Khương gia phá sản nằm trong danh sách hot search.

Nhiều năm qua, Khương Vãn nhiều lần công khai tham dự sự kiện với tư cách là hôn thê của Thiệu Hằng, bị fan bạn gái của Thiệu Hằng ghét cay ghét đắng, hiện tại trên Weibo mọi người đều vỗ tay tán thưởng.

Điều mà những người hâm mộ này không biết là rất có thể Khương Vãn đã bị Thiệu Hằng mang lên bàn đ.ánh cược.

Phóng viên săn ảnh đã chụp được dáng vẻ ủ rũ của Khương Vãn từ một góc độ khó hiểu - cô ta bị bảo vệ ném ra khỏi sòng bạc, với vẻ mặt không thể tin được, đến cái túi trên tay cô ta cũng là đồ giả nữa.

Khương Gia muốn trở thành như vậy sao…

Tôi ngẩng đầu lên.

Nơi xa trời cao mây nhẹ, đời này còn dài.

(TOÀN VĂN HOÀN)