Thiên La Địa Võng

Chương 56




Hai người về đến nhà, Đồ Quang liền gọi điện thoại đến. Tần Lam Gia nhận điện thoại, Đàm Lăng Việt ở một bên hầm hừ quấy rối. Tần Lam Gia lấy tay che điện thoại di động, hướng về phía Đồ Quang đầu dây bên kia có chút sa sút nói: “Đồ Quang, anh làm sao rồi, không có xảy ra chuyện gì đi.”

“Anh không sao, anh chỉ là muốn nhìn em một chút. ” Đồ Quang thanh âm có chút khàn khàn, bộ dạng thật giống như cực kỳ mệt mỏi.

“Tôi không gấp. Các anh sau này làm nhiệm vụ cẩn thận một chút đi, rôi sợ những người anh đối phó đó sẽ trả thù. ” Tần Lam Gia lo lắng nói.

Đồ Quang ân một tiếng, trầm mặc vài giây đồng hồ, mới lại nói: “Em không có chuyện gì là tốt rồi, anh an tâm. Sau này có thể sẽ bề bộn nhiều việc, có lẽ sẽ không thể đến nữa. Lam Gia, em… cùng Lăng Việt trở về đi thôi, không cần bỏ đi nữa, nơi này không an toàn. Đối phương là người rất có thế lực, anh sợ không thể chu toàn bảo vệ em.”

Tần Lam Gia nhìn Đàm Lăng Việt một cái, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Đồ Quang vậy nhẹ giọng ân một tiếng, lại nói: “Lăng Việt có ở đó không? Để cho y nghe điện thoại đi.”

Tần Lam Gia đem điện thoại cho Đàm Lăng Việt. Đàm Lăng Việt không hề quấy rầy hắn nữa, vẻ mặt không kiên nhẫn nhận điện thoại. Không biết Đồ Quang đang nói cái gì, Đàm Lăng Việt vẻ mặt không chút để ý nhưng dần dần trở nên nghiêm túc.

“Tôi biết rồi, chuyện Lam Gia không cần anh quan tâm. ” Đàm Lăng Việt ân mấy tiếng, lại thấp giọng nói.

Đồ Quang lại đang nói gì đó, Đàm Lăng Việt đều nhất nhất đáp lời, cuối cùng lại nói: “Không có chuyện gì nữa thì tôi cúp đây, Đồ Quang, anh chính mình cẩn thận một chút, có việc gì cần thì cứ nói cho tôi biết.”

Đàm Lăng Việt đem điện thoại cúp đặt ở trên ghế sô pha, quay đầu thấy Tần Lam Gia vẻ mặt lo lắng nhìn y, cười cười, kéo hắn ôm lấy: “Em vì Đồ Quang lo lắng a, anh không cho phép, em chỉ có thể nghĩ tới anh.”

“Lại không đứng đắn rồi, anh không phải cũng đang lo lắng sao. ” Tần Lam Gia cau mày nói, “Đồ Quang rốt cuộc muốn đối phó người nào, y cái gì cũng không nói, em chính là lo lắng a.”

Đàm Lăng Việt nghiêm túc lắc đầu nói: “Anh có thể lo lắng, em không thể! Không đồng dạng như vậy có hiểu hay không, trừ phi y đem những tâm tư xấu xa kia đối với em thu lại. Cái y đối phó dù sao cũng chính là phần tử ngoài vòng luật pháp, y đi chuyến này khẳng định không giống ngồi trong phòng làm việc mà nhàn nhã chơi, em cứ yên tâm đi, y hiểu được cách chiếu cố bản thân. Rồi hãy nói, đối phương đem đầu giáo nhắm ngay em, không phải là bởi vì không bắt được Đồ Quang sao, không còn biện pháp mới tìm bắt em, em vừa nhìn đã là dạng dễ khi dễ, mới chọc cho người xấu tìm tới cửa.”

“Có sao. ” Tần Lam Gia nghe, buồn bực giơ cánh tay lên nhìn một chút, cổ tay của mình quả nhiên có điểm gầy yếu, một chút cũng không có bằng Đàm Lăng Việt cái loại thô to rắn chắc có lực.

Đàm Lăng Việt xoa gương mặt nhu thuận của hắn, mở miệng nhẹ nhàng mà gặm một chút, thở dài nói: “Em thật là khả ái a, Gia Gia.”

Tần Lam Gia hơi đỏ mặt, bị Đàm Lăng Việt kéo, cũng không có tránh ra.

Rõ ràng thích Đàm Lăng Việt, rõ ràng lúc bị y thân cận rất vui vẻ, cần gì phải giả bộ cự tuyệt. Tần Lam Gia đáy lòng thở dài, giơ tay lên ôm cổ Đàm Lăng Việt.

Hai người yên lặng ôm nhau hồi lâu. Quen biết mười mấy năm, trầm mặc cũng không lộ vẻ lúng túng, ngược lại có một loại cảm giác ấm áp. Đàm Lăng Việt thỉnh thoảng hôn hoặc là vuốt ve đều là hết sức nhẹ nhàng, không sâu, không kịch liệt, vẫn như cũ giống như lúc thiếu niên thân mật thuần khiết như vậy.

Tần Lam Gia giương mắt lên nhìn y một chút, Đàm Lăng Việt liền hôn nhẹ khóe mắt của hắn, ngón tay của y nhẹ nhàng mà vuốt ve, giống như đối đãi với Tiểu Miêu nhu thuận.

Không phải là không thích không khí như vậy, chẳng qua là nếu như Đàm Lăng Việt như cũ từ đáy lòng không cách nào tiếp nhận mình thân là nam nhân, thì cái quan hệ hình thức này cũng sẽ không kéo dài được bao lâu.

Tần Lam Gia nhìn ánh mắt Đàm Lăng Việt, chỉ cảm thấy nhất thời nóng lên, đột nhiên muốn đích thân đâm phá tầng cuối cùng không hiểu nhau kia, để cho Đàm Lăng Việt không thể trốn tránh, không chỗ thối lui.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Đàm Lăng Việt, Tần Lam Gia ôm sát cổ Đàm Lăng Việt, đem mặt dựa vào y.

“Lăng Việt, anh chỉ là ôm hôn nhẹ sờ sờ là đủ rồi sao, anh đối với em có hay không ‘tâm tư xấu xa’ a, đều tùy anh nha… ” Tần Lam Gia ở bên tai Đàm Lăng Việt nhẹ giọng nói.

Đàm Lăng Việt khẽ mở to hai mắt, thật giống như không nghĩ tới Tần Lam Gia sẽ to gan mà nói ra những lời giống như dụ dỗ như vậy. Nhìn kỹ, tựa hồ cả lỗ tai của hắn cũng đỏ lên, đây là xấu hổ hay là kinh động quá lớn?

Tần Lam Gia đúng là nhất thời vọng động, giống như bị ma quỷ ám ảnh làm ra loại động tác như vậy, vừa dứt lời một giây đã có chút hối hận. Nếu như Đàm Lăng Việt không đáp lại lời hắn mà nói…, đây không phải là quá lúng túng quá thê thảm sao?!

Đàm Lăng Việt nhìn hắn hồi lâu cũng không có mở miệng, Tần Lam Gia không khỏi khổ sở. Hảo là mình đưa tới cửa còn làm cho người ta ghét bỏ, rõ ràng vẫn lo lắng, tại sao vừa rồi lại nhất thời vọng động đi dò xét điểm mấu chốt của Đàm Lăng Việt.

Tần Lam Gia bỏ xuống đôi tay đang ôm của Đàm Lăng Việt, mím môi muốn tránh thoát Đàm Lăng Việt, đứng dậy.

Đàm Lăng Việt lại một cái kéo hắn xuống, hơi tà khí cười cười: “Làm sao? Tức giận? Gia Gia a, em là lo lắng mị lực của mình không đủ hấp dẫn anh sao?”

Đàm Lăng Việt trêu chọc, đứng dậy ôm cổ Tần Lam Gia.

Cảm giác hai chân cách mặt đất làm cho Tần Lam Gia có chút kinh hoảng, hai tay nắm chặc bả vai Đàm Lăng Việt.

Đàm Lăng Việt ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, cười toe toét nói: “Hảo đáng yêu. Nên tắm nước nóng đi, có muốn hay không đi tắm.”

Tần Lam Gia ngoan ngoãn nắm bả vai nam nhân, hơi cúi đầu.

Đàm Lăng Việt dường như rất vui vẻ, một bước sáng ngời ôm Tần Lam Gia đi tới phòng tắm, thỉnh thoảng lại chuyển một vòng tròn, giống như hài tử đã tự mình hoàn thành được món đồ chơi yêu thích. Y dùng chân đá cửa phòng tắm, nới lỏng cà vạt của mình.

Tần Lam Gia nhìn nam nhân trước mặt đẹp trai bức người, nhiệt khí trên mặt không thể khống chế bốc hơi lên, rõ ràng là chính mình muốn đâm thủng tầng cuối cùng kia, lúc này lại không dám ngẩng đầu nhìn Đàm Lăng Việt.

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Tần Lam Gia khẽ mím môi nhìn về phía y. Đàm Lăng Việt tháo ống tay áo sơ mi ra, cười nói: “Cảm giác quả nhiên là có chút kỳ diệu. Em là hảo huynh đệ mười mấy năm của anh, một ngày anh kia lại đích thân dùng tay cởi quần áo huynh đệ xuống, anh thật là chưa từng nghĩ tới.”

Y lại chạm vào khuông mặt trở nên phức tạp của Tần Lam Gia sau khi nghe lời nói của y, nhẹ nhàng mà hôn lên cặp môi mỏng kia, lẩm bẩm nói: “Chính là —— cảm giác thật không tệ. Thật giống như anh cả đời đợi đến ngày này… Tại sao trước kia chưa từng phát giác đâu.”