Thiên La Địa Võng

Chương 63




Đàm Lăng Việt nói xong, liền trầm mặc nhìn Từ Hinh, chờ Từ Hinh đáp lại.

Từ Hinh môi đỏ bừng mím, đem mắt kính gở xuống đặt ở trên bàn, hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Đàm Lăng Việt, đôi môi khẽ run rẩy, mở miệng nói: “Em không đồng ý. Em biết anh là nhất thời xúc động, em sẽ không cùng anh so đo.”

“Anh không phải là nhất thời xúc động, Từ Hinh, em có đồng ý hay không, chuyện này cũng sẽ không thay đổi.”

Đàm Lăng Việt thanh âm bình tĩnh gần như hờ hững.

Từ Hinh tay đặt trên bàn siết chặt lại, trên khuôn mặt tĩnh táo như xuất hiện một vết nứt.

“Lăng Việt, bây giờ là giờ làm việc, em không muốn cùng anh nói chuyện này.” Từ Hinh cắn cắn môi thấp giọng nói.

Đàm Lăng Việt cuối mặt, khẽ thở dài một cái: “Vậy em tìm thời gian hảo hảo rồi nói cho anh.., anh sẽ rút ra thời gian. Từ Hinh, chuyện này anh thật xin lỗi em, anh sẽ bồi thường. Nhưng chỉ có chuyện kết hôn, là không thể nào.”

“Tại sao không thể nào, có cái gì không thể?” Từ Hinh không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói, đầu lông mày tinh xảo ngưng tụ lại bạo phát lửa giận cùng phẫn hận, “Em chờ anh nhiều năm như vậy, lại đợi một câu của anh là không thể nào sao! Anh cho rằng em không biết anh cùng cái tên Tần Lam Gia mắt đi mày lại, anh cho rằng em nhìn không thấy sao! Em không đem loại chuyện hèn hạ này nói ra, là cho các người giữ lại mặt mũi. Không nghĩ tới a, thực sự là nam nhân không biết xấu hổ, lại đi trường mặt ra đoạt chồng của người khác!”

Đàm Lăng Việt chờ nàng nói xong, nhìn khuôn mặt Từ Hinh thở hổn hển tức giận, mới mở miệng nói: “Chuyện này cùng Lam Gia không liên quan, em không cần oán hận cậu ấy.”

“Hmm, anh bây giờ là tình thâm ý trọng. Em tại sao không thể hận hắn!” Từ Hinh cười lạnh một tiếng, “Đối với loại người không biết xấu hổ, em…”

“Câm miệng.” Đàm Lăng Việt xích một tiếng, cau mày nhìn Từ Hinh, Từ Hinh vẻ mặt quật cường nhìn lại y.

“Lam Gia cùng tôi mười mấy năm, của tôi hết thảy cũng là hắn cho, hắn căn bản không cần đoạt.” Đàm Lăng Việt hạ tầm mắt, “Là tôi không thể nhịn được chuyện hắn rời đi, người không buông tay được là tôi. Em thông minh như vậy, nhất định biết tôi đồng ý kết hôn chỉ là bởi vì quan hệ của mẹ tôi. Tôi không yêu em, trừ Tần Lam Gia, tôi không yêu bất luận kẻ nào.”

“Anh cùng hắn mười mấy năm, anh bây giờ mới nói anh thương hắn? ” Từ Hinh cả giận nói, “Mười mấy năm cũng không hề thấy anh cùng hắn sống khá giả, anh đối với nữ nhân chính là hăng hái đến vô cùng. Anh bây giờ nói ngươi thương hắn, anh trong một đêm thích nam nhân, nói ra người nào tin tưởng!”

“Tôi không cần người nào tin tưởng. ” Đàm Lăng Việt thấp giọng nói, “Tôi cũng không phải là thích nam nhân. Nam nhân nữ nhân đều không có ý nghĩa, không phải là Tần Lam Gia, liền không có ý nghĩa. Tôi đã sớm biết cậu ấy đối với bản thân rất đặc thù, nhưng nếu như không phải là cậu ấy quyết định rời đi, tôi vẫn không phát giác được Lam Gia đối với tôi quan trọng đến mức nào. Tôi không nghĩ rằng chuyện tôi kết hôn đối với cậu ấy tổn thương lớn như vậy, cho nên chỉ có chuyện này, tôi không thể làm.”

“Anh không được nói nữa! Đàm Lăng Việt, anh không thể thương tổn hắn, lại có thể thương tổn em sao! Anh rốt cuộc có tâm hay không, sao có thể vô tình như vậy! Còn có bác gái, mẹ của mình để ở đâu, anh cứ như vậy làm bà đau lòng sao!” Từ Hinh dùng hai tay ra sức vỗ vào mặt bàn, giấy tờ tán loạn, móng tay được làm tinh mỹ cũng bị chấn động vỡ ra.

Đàm Lăng Việt cúi đầu, không thừa nhận cũng không có phủ nhận. Từ Hinh oán hận ép hỏi, Đàm Lăng Việt giương mắt lên nhìn nàng. Trong đôi mắt kia lại không có bất kỳ áy náy hối hận mà nàng hy vọng, tim nàng vô thức đập nhanh.

“Tôi đã làm cho Lam Gia chịu qua quá nhiều ủy khuất, tôi sẽ không lại để cậu ấy thương tâm, đây là lời duy nhất tôi phải nói.” Đàm Lăng Việt vừa nói vừa ngồi trở lại chỗ của mình, ” So với việc đả thương người khác, tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật.”

Từ Hinh nhìn nam nhân ngồi sau mặt bàn, chỉ cảm thấy từng đợt hàn khí từ lòng bàn chân dâng lên, cả trái tim đều bị thấm ướt.

Nàng biết Đàm Lăng Việt là một người tình cảm hờ hững, nhưng y lại che dấu rất tốt, làm cho người ta rõ ràng nhìn y lại đoán không ra, thật giống như vĩnh viễn không thể gần y. Ngay cả y đối với mẹ Đàm hiếu thuận như vậy, nàng cũng không thể từ đó nhìn ra tấm lòng có bao nhiêu là thật.

Nhưng nàng hết lần này tới lần khác bị cái nửa thật nửa giả này, tựa như bị nam nhân mê hoặc, vô luận có bao nhiêu oanh oanh yến yến cùng nam nhân yêu đương, đều không thể cùng Đàm Lăng Việt ở chung một chỗ ngoài trừ nàng… cảm giác đó làm nàng mê muội.

Nàng cho là mình có thể đến gần tâm Đàm Lăng Việt, nàng đối với mị lực của bản thân có tự tin, nàng cho là mình có thể trở thành người đặc thù duy nhất bên cạnh Đàm Lăng Việt.

Nàng không cần Đàm Lăng Việt thay đổi, chính là thật thật giả giả như vậy Đàm Lăng Việt làm cho nàng mê muội, nàng chẳng qua là muốn trở thành cái này người quan trọng nhất trong người nam nhân có tình cảm nhạt nhẽo này.

Nhưng là bây giờ y lại trực bạch nói cho nàng biết, nàng không sánh bằng một người khác. So với người kia, trong đó bao gồm nàng tất cả những người khác căn bản không đáng giá để được nghĩ tới!

Đàm Lăng Việt tháo cổ áo áo sơ mi, thở ra một hơi tiếp tục nói: “Ít nhất trước khi chúng ta kết hôn phát hiện sớm là một chuyện tốt, chuyện vẫn chưa tới mức không cách nào vãn hồi. Tôi hiện tại đem hết thảy nói ra, ít nhất tôi không muốn dùng phương thức phản bội để thương tổn em.”

“Anh cho rằng hiện tại không phải là phản bội, cũng không phải là thương tổn sao.” Từ Hinh thấp giọng cắn răng nói.

“Tôi chỉ có thể hi vọng em sẽ không thương tâm quá lâu.” Đàm Lăng Việt đem hai tay để ở trước mặt đan lại, “Để càng lâu sẽ chỉ tạo thành thương tổn càng sâu, cho nên tôi mới đột ngột hoàn toàn ngả bài như thế, hi vọng em có thể hiểu được.”

Y nói có vẻ khách quan hơn là khách khí, Từ Hinh lại càng nghe càng thất vọng đau khổ. Y đối với mình không có tia thương tiếc tình cảm, y sao có thể dùng giọng nói tàn nhẫn nói chuyện như không liên quan gì đến như vậy.

“Huống chi, em gả cho một nam nhân không thương mình, đối với em không công bằng. ” Đàm Lăng Việt tiếp tục nói, “Từ Hinh, tôi còn muốn cám ơn em mấy hôm nay thay tôi xử lý công việc. Chuyện riêng xử lý chuyện riêng, chuyện trong công ty tôi sẽ theo lẽ công bằng làm việc. Em ra bao nhiêu lực, tôi sẽ hồi báo gấp đôi, tôi sẽ nhất nhất tính toán rõ ràng, nhất định sẽ không bạc đãi em.”

“Đây là muốn cùng tôi thanh toán, lót đường nhường cho người khác?”Từ Hinh cười lạnh đem lời nói trắng ra, Đàm Lăng Việt nghe vậy khẽ nhíu mày.

“Lăng Việt, anh thật vô tình, máu của anh làm từ gì?”Từ Hinh mang theo tức giận cùng ủy khuất vô tận, cắn răng thấp giọng nói, xoay người tông cửa xông ra.

Đàm Lăng Việt nhìn cánh cửa bị đập sầm lại chốc lát, mới cúi đầu bắt đầu xem giấy tờ trong tay.

Y biết rõ phải giải quyết nhanh chóng, đạo lý đau dài không bằng đau ngắn, y cũng biết Từ Hinh đối với y chấp nhất, nếu như có thể, y cũng không muốn thương tổn nàng. Nhưng bây giờ y chẳng những thương tổn nàng, y thậm chí còn không thể không đề phòng nàng. Từ Hinh không phải là cô gái nhu nhược, nàng sớm đã bắt đầu xâm nhập vào bên trong bộ phận công ty, cuối cùng ngay cả Tần Lam Gia là nguyên lão công ty cũng bị nàng chèn ép ở trong nửa bước.

Lam Gia tâm quá thiện lương, quá không tranh quyền thế, y nhất định phải thay hắn chuẩn bị tốt hết thảy, phòng bị khắp nơi dù là ngấm ngầm hay công khai.

Mặc dù đối với Từ Hinh quá mức lãnh huyết vô tình, nhưng y lại nhất định phải đề phòng nàng đầu tiên