Thiên Môn

Chương 1: Trầm Giang






Sau giờ trưa, sân thể dục bị nắng nóng mùa hè thiêu đốt, dường như ngay cả không khí cũng ngưng động, cả thế giới yên lặng một cách quỷ dị, chỉ có tiếng xào xạc mơ hồ.
Có một người trẻ tuổi nằm dưới bóng cây, trên mặt đắp cuốn sách ‘Điều tra Hình sự’, có vẻ cậu đang ngủ.

Gió mềm mại nhẹ lay lọn tóc góc áo, giống như muốn quấy rối giấc ngủ ngon ấy.
Đột nhiên trên đầu cậu xuất hiện một bóng người, chủ nhân của cái bóng thô bạo đạp cậu một cái.
“Tiết thể dục sắp hết rồi, cậu còn ngủ?”
Quyển sách trượt xuống, gương mặt tuấn tú thon gầy của nam sinh hiện ra, cậu nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Tống Hi Thành, cậu rảnh lắm sao?”
——————————-
Ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, Tống Hi Thành mở mắt nhìn sắc trời, bực mình đem đầu chôn vào gối.
Gần đây không hiểu xảy ra chuyện gì, cậu luôn mơ thấy chuyện lúc còn học ở trường cảnh sát, mà hết lần này tới lần khác, cảnh nào cậu mơ thấy cũng có mặt Tề Ninh.

Từ năm 17 tuổi rời nhà đến ký túc xá trường gặp hắn, khi tốt nghiệp lại thần xui quỷ khiến thế nào mà thành khách thuê nhà hắn, cho đến dạo gần đây cậu được vinh dự điều vào Tổ trọng án của Cục điều tra Hình sự thành phố, lại trở thành đồng nghiệp và cấp dưới của hắn…
Ở cùng nhau cả ngày bây giờ ngay cả nằm mơ cũng không tha cho cậu, Tống Hi Thành một bên oán thầm, một bên đá văng đống quần áo lộn xộn xuống sàn, đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Tề Ninh biến thái quả nhiên đang mặc áo ngủ ngồi trên bàn ăn xem giấy tờ, thấy cậu đi ra chỉ nhẹ gật đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy đống đồ lộn xộn trong phòng cậu, nhíu mày: “Tối mai tớ sẽ kiểm tra đột xuất, nếu phòng của cậu không làm tớ hài lòng, một là nộp tiền phạt hai là dọn đi, tự cậu chọn.”
“Không phải chứ, đường đường là đàn ông mà lại ở sạch quá mức, y như con gái.” Tống Hi Thành khó chịu, bước vào WC.
Nhưng Tề Ninh không định buông tha cậu: “Đúng rồi, đồ ăn dự trữ trong nhà không còn nhiều, hôm nay chúng ta cũng không tăng ca, xong việc cùng đi Wall-mart mua đồ đi.”
Không chịu nổi sự lải nhải đó, Tống Hi Thành đóng cửa cái rầm.
Rửa mặt xong cũng là lúc rửa trôi sạch nỗi khó chịu sáng sớm, Tống Hi Thành nhận mệnh đi vào phòng bếp, bắt đầu hâm nóng sữa, chiên ốp la.
“Hình như còn chút yến mạch, vậy cũng đủ ăn rồi, cậu xem còn bao nhiêu? Nếu không còn nhiều thì nấu ăn ăn hết luôn đi.”
Tề Ninh nói cũng không thèm ngẩng đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tống Hi Thành thiếu chút nữa bóp nát cái nồi: “Vâng, thiếu gia.”
Hai người đàn ông độc thân ngồi đối diện nhau yên lặng dùng bữa sáng, Tống Hi Thành mới phát hiện thứ Tề Ninh đang xem hình như là tài liệu vụ án.
“Có gì thú vị không?”
Tề Ninh mặt không biến sắc: “Với tớ mà nói, không có thú vị, chỉ có hữu dụng.”
Tống Hi Thành trợn trắng mắt, hỏi lại: “Vậy tin tức này có hữu dụng với các hạ không?”
“Có thể xem là có, cũng có thể xem là không.”
Tống Hi Thành nhai mấy cái đã ăn xong phần của mình, quan sát nét mặt hắn, ra kết luận: “Cậu có hứng thú.”
Tề Ninh liếc nhìn cậu: “Cảm ơn ông trời, sau 10 năm mưa dầm thấm đất, IQ của cậu đã đạt mức độ người bình thường, thật đáng mừng.”
Tống Hi Thành không rảnh nghe hắn nói nhảm, đứng dậy về phòng thay đồng phục.
Tề Ninh sau lưng cậu thản nhiên ném ra một câu: “Cảnh sát phát hiện có xác nữ trôi trên sông, có nhiều vấn đề rất khả nghi, vụ án này có thể sẽ chuyển giao cho chúng ta, sắp tới chắc sẽ bận rộn rồi.”
Tống Hi Thành dừng lại: “Thi thể này có gì đặc biệt không?”
Hệ thống sông ngòi trong thành B rất hỗn tạp, nhảy sông tự vẫn, ném xác trên sông hay từ bên ngoài xuôi dòng trôi đến, cảnh sát biển vớt lên được đủ loại thi thể.

Nếu có thể khiến Tề Ninh hứng thú hơn nữa còn có khả năng chuyển giao cho Tổ trọng án, chứng tỏ thi thể này nhất định có chỗ hơn người, muốn ói…
Kiểm điểm lại bản thân, Tống Hi Thành quyết đoán vứt Tề Ninh vẫn đang đắm chìm vào cái xác nữ sang một bên, trở về phòng thay quần áo.
Tống Hi Thành lái xe, hai người vừa vào Tổng cục đã thấy Đội trưởng Đội điều tra Hình sự Thôi Bằng ngồi trong văn phòng Tề Ninh.
“Tiểu Tề, triệu tập cấp dưới của cậu mở cuộc họp, có vụ án mới.”
Tề Ninh liếc nhìn Tống Hi Thành, Tống Hi Thành lập tức hiểu ý chạy ra ngoài tìm người.


Gọi N cú điện thoại, chạy mấy tầng lầu, từ trạm xe lửa, căn tin, phòng giải lao cùng các địa điểm không thể tưởng tượng nổi tập hợp được tất cả mọi người, xong xuôi rồi Tống Hi Thành mới sực tỉnh thầm phỉ nhổ bản thân nô tính.
Với lại, tại sao cậu hiểu được suy nghĩ của tên biến thái kia?
Lúc Tống Hi Thành đang cố gắng làm cho bản thân mình tỉnh táo lại, sếp Thôi và tên kia đang nhấp một ngụm trà nóng, hắng giọng nói: “Mọi người, cảnh sát biển của thành phố chúng ta vừa mới phát hiện một xác chết nữ.”
Có lẽ là do hội chứng ngày thứ hai, mọi người không ai có phản ứng gì làm sếp Thôi có chút không vui, Tống Hi Thành bèn lên tinh thần hỏi: “À, xác nữ đó như thế nào?”
Thấy Tống Hi Thành hỏi, sếp Thôi mới vừa lòng bắt đầu diễn thuyết: “Xác nữ này chỉ có phần thân bị bỏ túi thả trôi sông, đầu và tứ chi đều bị cắt bỏ.

Thi thể đã được chuyển đến phòng pháp y, đến lúc đó cùng đi xem đi.”
Được xem là tú tài trong tổ Lữ Thận Ngôn đẩy kính mắt, lên tiếng: “Vụ án này nhìn sơ là kiểu phanh thây thả trôi sông rất bình thường, nếu chuyển tới Tổ trọng án, chẳng lẽ là vì thân phận đặc biệt của nạn nhân?”
Sếp Thôi cười đầy ẩn ý: “Chàng trai, nhìn vấn đề không thể chỉ nhìn bề ngoài.

Phải biết rằng, một vụ án được gọi là trọng án không phải vì người bị hại hay hung thủ có thân phận đặc biệt, mà là do bản thân tình tiết vụ án đó nghiêm trọng, cách thức ra tay tàn nhẫn hoặc có tổn thất lớn.

Còn vụ án này, người chết thân phận không rõ.”
Tề Ninh có hơi mất kiên nhẫn: “Nếu vậy thì… sếp Thôi, nếu anh không ngại thì tôi muốn dẫn mọi người đi xem thi thể, sau đó ra chỉ thị.”
Sếp Thôi cười híp mắt gật đầu: “Đi đi, thanh niên trai tráng đúng là tinh thần phấn chấn, lúc nào cũng gấp gáp.” Tống Hi Thành và Bành Cương bên cạnh liếc nhìn nhau đầy bất đắc dĩ, nếu có thể, cậu rất muốn phủi sạch quan hệ với tên Tề Ninh biến thái kia, mọi người có ai hứng thú với thi thể như hắn đâu.
Nhiệt độ phòng Pháp y và sắc mặt Lưu pháp y giống hệt nhau, mọi người cố gắng không rùng mình bịt mũi lại, cẩn thận đi theo Tề Ninh.
“Sếp Tề, chúng tôi chỉ mới kiểm tra đại khái, cụ thể lấy mẫu và giải phẫu chúng tôi sẽ nhanh chóng thực hiện.”
Tề Ninh cười cười: “Còn phải nhờ Lưu chủ nhiệm để ý, vậy thi thể này tạm thời gửi lại trong tủ?”
Lưu chủ nhiệm “Ừm” một tiếng, đột nhiên đi đến bên cạnh Tống Hi Thành, lật vải trắng lên.
Tống Hi Thành giật mình, cúi đầu mới phát hiện trước mặt mình là giường để xác, thi thể đang nằm trên đó.
Cậu sợ tới mức mặt trắng bệch, tuy đã làm cảnh sát 7-8 năm, nhưng thấy hiện trạng như vậy cậu vẫn khó có thể tiếp thu.

Tề Ninh cười nhạo một tiếng, đi đến trước mặt che khuất tầm mắt cậu.
Giọng của hắn lành lạnh lại mang theo ý cười: “Trong báo cáo chi tiết của chủ nhiệm Lưu lần trước, chúng tôi cũng hiểu được sơ lược.

Tứ chi và đầu của nạn nhân đều bị chém đứt, căn cứ vào giám định thì nạn nhân là nữ khoảng từ 25 đến 35 tuổi, thời gian tử vong từ năm đến sáu tháng.


Hơn nữa…”.

Hắn ngừng lại, hiếm khi không tự tin, nhìn chủ nhiệm Lưu đứng bên cạnh hỏi, “Cô gái này đang mang thai hả?”
Chủ nhiệm Lưu vốn đã đau đầu với nhóm khách không mời mà đến này, giọng có hơi bực mình: “Bụng lớn như vậy mà còn nhìn không ra hả?”
“Phụt……” Na Na, nữ cảnh sát duy nhất trong đội không nhịn được bật cười, “Sếp bọn tôi độc thân, làm sao biết được chuyện này chứ.”
Con gái ác thật, nói chuyện hay đánh trúng chỗ đau của người ta.

Tuy Phương Na Na đã có bạn trai, nhưng thỉnh thoảng vẫn thích ngắm trai đẹp, ví dụ như Tề Ninh, hội độc thân còn có Tống Hi Thành và Lữ Thận Ngôn nhưng bọn họ lại bị gọi là ‘Lưu manh’, nghe kiểu gì cũng cảm thấy phân biệt đối xử.
Chủ nhiệm Lưu nghiêm mặt: “Nhìn bụng đi, 9 tháng rồi!”
Tống Hi Thành líu lưỡi: “Vậy chẳng phải sắp sinh rồi sao.”
Tề Ninh âm thầm ghi nhớ: “Nếu vậy thì phiền chủ nhiệm Lưu nhanh chóng kiểm tra thi thể rồi viết báo cáo, chúng tôi thật sự rất gấp.”
Bị chủ nhiệm Lưu sốt ruột đuổi ra ngoài, Tề Ninh thu lại nụ cười thương mại, nghiêm mặt phân bố nhiệm vụ: “Bành Cương, Lý Cường, Trương Ái Dân đi kiểm tra số nhân khẩu bị mất tích ở thành phố này, lọc tìm số nữ giới mất tích, có manh mối rồi bắt đầu điều tra.”
“Lữ Thận Ngôn, Hà Mộ và Phương Na Na ba người đến phòng giám định kiểm tra túi tiền và quần áo lúc đưa thi thể lên, không được bỏ sót bất cứ thứ gì của nạn nhân hay thông tin của hung thủ.”
“Tống Hi Thành cậu đi cùng tớ, chúng ta đến hiện trường phát hiện thi thể, điều tra xem có để sót thông tin nào không.”
“Vâng!” Tuy rằng quan hệ ngày thường của mọi người không tệ, lại hay cười đùa cợt nhả, nhưng trước dâm uy của Tề Ninh lời hắn nói ra vẫn rất có lực uy hiếp.

Thế nên một khi hắn ra lệnh, mọi người trong nháy mắt tản mác như chim muôn.
Thấy Tống Hi Thành còn ngu người đứng đó, Tề Ninh vỗ gáy cậu nói: “Đi thôi.”
.:..