Thiên Môn

Chương 34: Đa Cấp






☆ Chương 4
Đậu: Lâu rồi mới edit tiếp bộ này, quên hết xưng hô rồi.
“Chậc...!Tề Ninh cậu cúp tiết thể hình còn lôi tớ theo làm gì?”
Người kia vẻ mặt lúc nào cũng khiếm khuyết biểu cảm nhưng lại hay khiến người ta khó chịu một cách thần kỳ: “Bởi vì cậu nợ tiền tớ.”
Nghe thấy mình trả lời vô cùng ảm đạm: “Được rồi, Tề Ninh, chúng ta thương lượng đi.

Cậu ngày này qua ngày khác năm này qua năm khác cúp tiết thể hình, với cậu mà nói sau này cũng không tốt, cậu cũng biết cảnh sát là một công việc rất mệt mỏi, nếu thể lực cậu theo không kịp thì làm sao bắt phạm nhân?”
“Tớ nhắc lại một lần nữa, bắt phạm nhân là chuyện của các cậu, trong kế hoạch cuộc đời tớ không có chuyện cầm súng trốn sau cánh cửa nhà ai đó bắt người.”
“Vậy cậu làm cái gì?”
Đối phương bướng bỉnh cười cười: “Chỉ huy các cậu bắt người.”
Mở mắt ra, trời đã sáng.
Tống Hi Thành vô cùng nể bản thân ở loại địa phương này cũng có thể ngủ đến nằm mơ, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Đột nhiên cảm thấy có chút không quen, buổi sáng không có cà phê, cũng không có tên mặt lạnh mặc áo ngủ ngồi ở bên bàn ăn giả vờ đọc báo.

Thở dài, thói quen thật sự là thứ rất đáng sợ mà...

“Tỉnh rồi? Ngủ ngon không?” Phùng Húc xuất hiện ở cửa.
Tống Hi Thành đứng dậy, vỗ vỗ lưng: “Mỗi ngày thế này thì ê ẩm cả người.

Công ty thật là dụng tâm lương khổ, sau này có đổi chỗ mới không?”
“Chỉ cần làm tốt công việc thăng lên chức Tổng giám đốc, tiền lương một tháng 200.000 tệ, khi đó chú em tự đi mua nhà, không cần công ty sắp xếp.” Phùng Húc lúc nào cũng mang tư thế đầu độc người khác.
“Tôi đi rửa mặt trước, sau đó anh dẫn tôi đến phòng học?”
“Đương nhiên, nhanh lên.”
Tống Hi Thành xếp hàng chờ cả buổi ở nhà vệ sinh, lại chịu đựng mùi gay mũi đánh răng rửa mặt.

Vội vàng cầm đồ ăn sáng là bánh bao, chạy theo Phùng Húc ra khỏi ký túc xá, đi về phía lớp học.
Lại đi chừng nửa tiếng, xa xa Tống Hi Thành thấy một nhà xưởng bỏ hoang, bên cạnh nhà xưởng là một chợ bán thức ăn.

Tống Hi Thành rất xoắn xuýt đưa tay chỉ: “Vậy...!Lớp học là ở đây hay ở đâu?”
Phùng Húc không nói gì, dẫn cậu đi vào nhà xưởng.

Sau khi đi vào Tống Hi Thành đúng là mở rộng tầm mắt, khu đất trống trước mặt đủ loại người, có người đang biện luận, có người đang diễn thuyết, có người đang đánh bài, nếu không phải kiến trúc đã sụp ít nhiều, sợ rằng rất dễ khiến người ta liên tưởng đến quảng trường London.
Tống Hi Thành âm thầm nhớ kỹ đường đi, mà phòng học trước mặt vô cùng to lớn, có thể chứa khoảng trăm người.

Mỗi gian phòng đều có một đến hai người đứng trên bục giảng cao giọng ba hoa, người nghe phía dưới thì lại vô cùng say mê, làm cho người ta liên tưởng đây là hội tuyên truyền tà giáo nào đó.
“Cậu là người mới, ở phòng học này đi.

Thần Thần sẽ đi cùng.” Phùng Húc sắp xếp xong liền rời đi.
Tống Hi Thành dưới ánh mắt của thầy và trò thấp thỏm ngồi vào bên cạnh Hạ Thần, miễn cưỡng cười với hắn.
“Đây là khóa kinh tế.” Hạ Thần thấp giọng nói, “Sẽ có giảng viên đến dạy học, đại khái là nói làm sao có thể giàu trong một đêm, cuối cùng thăng lên chức Tổng giám đốc, anh nghe xong sẽ biết.”
Quả nhiên, vị giảng viên ở trên bục nói đến nước miếng văng tung tóe: “Đừng cảm thấy bẽ mặt, phần lớn những người thành công đều có được nghị lực và tính nhẫn nại mà người thường không có.

Ví dụ như Joe Girard, ông ấy mỗi ngày đều có thể bán được một chiếc xe hơi, mọi người có thấy ông ấy xấu hổ không? Ông ấy thông qua sự cố gắng của mình mà tạo ra tiền lời cho công ty, cũng khiến cho bản thân mình trở thành một seller được người người kính ngưỡng.”
“Còn ngành marketing nước ta, lạc hậu hơn Âu Mỹ 100 năm, lạc hậu hơn Nhật Hàn 50 năm! Một mặt không chịu tiếp thu phương pháp mới, không thu hoạch được thông tin và nắm chắc thời điểm, những khách cũ làm sao biết sản phẩm bọn họ thông qua quảng cáo là thật hay là giả? Vì đó mà kinh tế bị tổn thất, cũng là sự lãng phí lớn nhất đối với tài nguyên! Cho nên, nếu chúng ta biết trên thế giới có món đồ tốt như vậy, tại sao không trực tiếp đề cử cho bạn bè người thân chúng ta, để bọn hị cũng hưởng thụ sản phẩm công nghệ cao, để trải nghiệm niềm vui mới của cuộc sống?”
Tống Hi Thành để ý đến trong phòng học còn có một người đàn ông mặc âu phục hay đi tới đi lui, liền hỏi Hạ Thần bên cạnh: “Bọn họ làm gì vậy?”
Hạ Thần cười khổ: “Thầy kỷ luật, chủ yếu là sợ chúng ta chạy trốn, còn có không cho chúng ta sử dụng thiết bị ghi âm quay phim.


Hơn nữa cũng đề phòng chúng ta tùy ý đi lại và nghe điện thoại.”
“Còn người đó?” Tống Hi Thành hất cằm về phía người đàn ông tay cầm micro, không hề có ý thức đây là động tác Tề Ninh hay làm.
“MC, bọn họ làm gì, lát nữa anh sẽ biết.”
Giảng viên kia dường như chuẩn bị kết thúc công việc: “Cho nên, hôm nay chính là một cơ hội.

Bản thân tôi không thích làm ăn riêng, hôm nay đứng ở chỗ này hoàn toàn là vì nhận thức được hình thức kinh doanh của công ty, tôi cho rằng, muốn làm nước ta giàu giữa tình hình hỗn loạn của các cường quốc, chỉ có thể tiếp thu hình thức của quý công ty.

Các bạn, các bạn chính là những người trong lúc vô tình thay đổi cả Trung Quốc!”
Tống Hi Thành trố mắt líu lưỡi: “Chém thế này, thật sự là...”
“Đương nhiên quan trọng nhất là, các bạn phải thay đổi cuộc sống của mình.

Không đuổi kịp cải cách của các nước lớn, không sao, chúng ta có thể đuổi kịp cái gọi là cách mạng công nghiệp, mọi người chính là người có thể thay đổi nền kinh tế.

Tài phú tiền tài còn có quyền lực, hết thảy đều thuộc về mọi người!”
Mọi người phía dưới vỗ tay sôi nổi, cũng có người bắt đầu hoan hô.
Giảng viên kia nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, người MC lúc nãy thì đi lên đài, bắt đầu chỉ huy mọi người cùng nhau hát và hô cao khẩu hiệu, bầu không khí toàn hội trường giống như lọt vào khu vực vận động chính trị.
Hạ Thần cũng rung đùi gật gù theo, kéo hai tay Tống Hi Thành nắm lại thành quyền giơ lên.
Tống Hi Thành ngẩn người, cũng duỗi nắm đấm lên hô to: “Thời khắc thay đổi số phận đã đến!”
Trong lúc Tống Hi Thành ở bên này sôi nổi, ôm cảm giác đầy sức sống như lúc còn trẻ, thì Tề Ninh đang gõ cửa nhà.
Mở cửa là thím Lý, thấy Tề Ninh có hơi kinh ngạc.
Tề Ninh nhẹ gật đầu chào, trực tiếp đi vào, không chào hỏi người nhà ở bàn ăn liền trực tiếp lên lầu.
“Thấy ba mẹ tại sao không chào hỏi?” Anh của hắn trầm giọng quát.
Tề Ninh dừng chân, ở trên cầu thang hơi khom người: “Cha, mẹ, anh hai, chị dâu, chào buổi tối.” Hắn châm chọc cười một cái, “Là như thế này sao?”
“Mày...”
“Được rồi, Tề An, kệ nó đi.” Ông nhìn Tề Ninh, “Ăn cơm không?”
Tề Ninh gật đầu: “Con thay đồ trước.”
Một phút sau, Tề Ninh ngồi bên cạnh Tề An, đối với ánh mắt sắc như dao của anh hai hắn làm như không thấy.
“Được rồi, đừng gây chuyện với em con nữa, có mấy người đâu, mỗi lần gặp nhau đều nước sôi lửa bỏng không đội trời chung.” Mẹ Tề Ninh nhìn hai người con trai trưởng thành thật lâu, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Hừ.” Tề An là ngươi biết lắng nghe, quan tâm nói, “À, mày còn biết đường trở về? Người ở chung với mày đuổi mày đi rồi sao?”
Tề Ninh đem đồ trong miệng nuốt xuống xong mới nói: “Cậu ấy đi công tác, không ở trong nhà.”
“Ah, cảnh sát còn có thể đi công tác mà.” Tề An quái gở nói.

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn hắn: “Một là nói chuyện đàng hoàng, hai là câm miệng, giọng của anh khiến tôi cảm thấy rất phiền.”
Tề An hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Bữa cơm cứ im lặng thế mà kết thúc, Tề Ninh trở về phòng mình.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn phải ở nhà ở hơn nửa tháng, cho đến khi Tống Hi Thành trở về.
Cuộc sống bản thân cứ như vậy, dù theo đuổi con đường nào, hay đi ngang qua phong cảnh gì, đến cuối cùng vẫn theo một khuôn khổ nhất định.

Khiến cuộc sống mỗi ngày khác nhau và có ý nghĩa cũng không phải khó, nhưng là phải ở cạnh người đó.
Thiếu mất một người, chính là long trời lở đất.
Tề Ninh dựa vào giường, xem hồ sơ trong tay, tâm tư lại không biết bay đến nơi nào.

Người xung quanh đều nói, ổ đa cấp không khủng bố nguy hiểm giống như hang ổ của xã hội đen, cho dù Tống Hi Thành bại lộ, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

Bọn họ đều đang an ủi hắn, nhưng hắn biết rõ, vụ án có liên quan tới số tiền lớn như vậy, nếu hang ổ này mà không liên quan tới xã hội đen, trừ khi Tề Ninh bị ngu mới tin.
“Em làm gì đấy?”
Tề Ninh ngẩng đầu, thấy chị dâu bưng một cái bát đứng ở cửa ra vào.
“Chị dâu.” Chị dâu Tề Ninh lớn hơn hắn gần mười tuổi, lại luôn quản lý việc vặt trong nhà, cho nên Tề Ninh rất tôn trọng cô.
Cô đặt bát lên đầu giường Tề Ninh, quan sát Tề Ninh trên dưới: “Xem ra người bạn kia của em nuôi rất tốt, không ốm.”
Tề Ninh nhún vai: “Cậu ấy biết nấu cơm.”
Chị dâu thở dài: “Anh em tuy ở trước mặt hay nói nhiều lại ấu trĩ, nhưng anh ấy dù sao cũng chỉ là quan tâm em.

Em xem, nghe nói em muốn trở về, ảnh còn đặc biệt kêu thím Lý làm món mật hoa quế em thích ăn nhất.”
Tề Ninh cười cười: “Em biết, ổng chỉ là không được tự nhiên.”
Em chẳng phải cũng vậy sao, chị dâu ở trong lòng oán thầm, ngoài miệng lại nói: “Chỗ em nói, anh em đã giúp em kiểm tra, đại khái là một khu nhà tập thể ở gần công viên, sẽ không có nguy hiểm, em yên tâm.”
Tề Ninh nhìn nướng sóng sánh trong điểm tâm ngọt, nhẹ giọng nói: “Sao có thể yên tâm.”.