Thiên Nam Tự

Chương 19: Bao vây










" Nè, lúc nãy bạn đã làm gì với hắn vậy?" Tâm Nhiên tò mò hỏi.



" Bí mật."



" Hừ, kẹt xỉ, đàn ông hẹp hòi quá."



Tiếp xúc Tâm Nhiên mấy ngày nay, hắn mới hiểu, nàng không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nhiều khi nàng cũng tựa như Anh Thy, cái gì muốn cũng đòi bằng được, giọng cũng giống đứa bé đòi bằng được quà.



" Được rồi, mình chỉ cho chân khí vào thân thể hắn, vài ngày nữa hắn chỉ có thể trong nhà mà thôi." Thanh Thiện cũng không nói thật ra, bởi chuyện như vậy hơi chút tàn nhẫn, tốt nhất là nữ nhân không nên biết.



" Ừm, người như hắn đáng bị vậy, mà mấy nữ nhân kia cũng thật dễ lừa." Tâm Nhiên không khỏi than, nữ nhân có chút nhan sắc đúng là đối tượng để bọn đàn ông đùa bỡn mà.



" Yên tâm đi, sau lần này có thể hắn sẽ hết cái thói đó. " Thanh Thiện thản nhiên nói, chỉ là nàng không nhìn ra ý trong lời nói của hắn.



" Chúng ta bây giờ nên làm gì tiếp?" Tâm Nhiên hỏi.



" Hiện tại nên tìm một chỗ nghĩ ngơi, hơn một ngày nay mệt mỏi, phải tắm rửa một trận sau đó mới đi tiếp."



" Như vậy cũng được.".



...




" Đại ca, đã tìm được hai trong số đám người. " Mã Hùng được đàn em thông báo, nhanh chóng gọi điện cho anh mình.



" Nói cụ thể xem, là hai người nào."



" Một là thiếu niên tên Thanh Thiện, Hắc Long bang ra giá mười tỷ đó, người còn lại là nữ nhân tên Tâm Nhiên."



" Tốt lắm, tiếp tục cho người theo dõi bọn họ, để ta thông báo cho Hắc Long bang." Mã Tuấn âm thanh kích động nói, hai người bọn hắn đã có hai trăm triệu vào túi.



" Đại ca, đám đàn em có nói, thấy bọn họ tại quán ăn ở Trần Bình Trọng, nhưng giờ lại mất dấu."



" Nhanh cho chúng nó tập chung tìm phụ cận, có tin tức, lập tức báo về."



" Vâng, đại ca." Mã Hùng liền tắt máy. " Đại ca quá nhát gan, chỉ hai đứa trẻ con, xem ra phải nhanh chóng hành động, nếu đám sát thủ đến, chỉ sợ đánh mất miếng mồi." trong đầu thầm nghĩ tới số tiền mười tỷ, còn nữ nhân kia, tuy giá trị không bằng tên thanh niên, nhưng cũng đều là tiền, không thể để lại .



" Lê Huấn, thông báo tất cả người của chúng ta, chuẩn bị vũ khí đầy đủ, tìm được đối phương sẽ hành động ngay."



" Vâng, đại ca, nhưng còn người Bạch Hổ? Có cần tụ tập bọn họ không ạ." vừa định đi, thanh niên tên Lê Huấn, liền hỏi lại.



" Không cần, bảo với anh em Thiên Hồ, không được nói với bên Bạch Hổ." . Mặc dù thông báo với Mã Tuấn hai người xuất hiện trong địa bàn, nhưng hắn tin tưởng, đám sát thủ tham mười tỷ kia sẽ không thể nhanh bằng hắn. Hơn nữa hắn cũng biết, đại ca hắn sẽ nhanh chóng biết tin, lúc đó sẽ rất khó ăn nói.



...



" Đại trưởng lão, Mã Tuấn của Bạch Hổ bang tại Sơn La đưa tin, hắn nói thấy tên tiểu tử Thanh Thiện cùng Tâm Nhiên tại địa bàn hắn."



" Tốt lắm, thông báo cho tất cả giới hắc đạo, sát thủ, để họ biết. Ta không tin mười tỷ sẽ không giết được hắn, ha ha ha." Trương Hồng đang ngồi ha hả cười.



" Được rồi, ngươi cho người chuyển tiền thưởng cho Mã Tuấn." Trương Hồng lại ra lệnh, lão cũng không sợ đối phương lừa dối, có lẽ, có cho, Mã Tuấn cũng không dám làm vậy."



" Không có gì nữa, ngươi lui ra trước đi, nếu có tin gì nhanh chóng báo lại. À, còn có việc này, nhớ quản chặt Ngô Kiệt, nhất là người nhà của tiểu tử kia, tuyệt đối không thể đụng vào." ngay khi tên sắp cáo lui, Trương Hồng lại nói.



" Vâng, đại trưởng lão."



Thanh Thiện không biết tin tức của mình đã bị lộ, hắn giờ này vẫn cùng Tâm Nhiên đi tìm nhà nghỉ tạm, tìm một hồi, cuối cùng hắn cũng tìm được nhà nghỉ, sau đó liền thuê hai phòng sát cạnh nhau.



Nhà nghỉ này cũng xem là khá lớn, nhà có tới bốn tầng, khi hắn vào hỏi thuê hai phòng, bà chủ còn ngẩn ngơ nhìn hắn một hồi, bởi trời còn chưa tối thế này, một nam, một nữ vào nhà nghỉ, ai cũng nghĩ đến chuyện gì rồi, vậy mà hắn thuê hai phòng, không phải quá thừa sao? Tuy nghĩ vậy, nhưng đó là chuyện của khách hàng, huống chi thuê hai phòng không phải giá gấp đôi sao?, nghĩ gì cho mệt người.



Sở dĩ, hôm qua hai người nán lại ở Hà Nội, chính là chủ ý của Tâm Nhiên, đó chính là vì túi hành trang mà nàng đang mang theo. Quả nhiên nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, hai người cả chiều hôm đó chẳng bị ai phát hiện, mà cả túi hành trang của Tâm Nhiên cũng đầy ắp. Vừa tiến vào phòng, Tâm Nhiên liền đóng ngay cửa, ở bên ngoài Thanh Thiện chỉ nghe thoáng qua tiếng nước chảy róc rách.



Thanh Thiện không được "quá sạch" như nàng, hắn chỉ rửa sơ qua, tiếp đó ngồi trên giường tĩnh tọa phục hồi sức lực. Hắn không biết đang trong lúc mình ngủ, rất đông đám người đang lùng sục từng căn hẻm để tìm hắn.



Tiếc là nơi này quá rộng lớn, xe cộ lại nhiều, lực lượng của Thiên Hồ bang dù đông nhưng ít ai nghĩ đến tìm kiếm các nhà nghỉ. Thứ nhất, bây giờ chỉ mới hơn bốn giờ một chút, thứ hai, bọn họ tập chung lực lượng vào các xe rời thành phố là chính, thứ ba, các nhà nghỉ chính là nơi thiên đường của các đôi trai gái, đến nhà nghỉ tìm một nam, một nữ, đúng là như mò kim đáy bể, huống chi muốn cẩn thận có khi phải khám phòng, nếu khám đúng lúc "đôi bạn trẻ" đang nhiệt huyết quả là thất đức a. Mà nhà nghỉ đó sau này cũng ai dám đến nữa. Mà đối phương là đang trốn, tất nhiên ít có khả năng vào "nhà nghỉ", với bọn họ, nhà nghỉ đã khắc sâu ý nghĩ đen tối.



" Đại ca, tất cả các đường rời khỏi đều không thấy đối tượng xuất hiện."



" Đại ca, các đường phố, con hẻm đều đã tìm cả, cũng không có."



Điện thoại khắp nơi gửi về, tất cả đều khiến cho Mã Hùng thất vọng.




" Đại ca, không có tin tức của hai người đó ạ." Lê Huấn bên cạnh hỏi.



" Ừ, không biết hai người bọn chúng đang ở đâu, có khi nào đã rời khỏi đây rồi?" Mã Hùng hậm hực nói, dù sao hơn mười tỷ chứ ít đâu, tiền đã nằm trong tay vậy mà giờ không biết đối phương ở đâu.



"Đại ca, rất có thể đối phương đã rời khỏi, hoặc là bọn chúng đã thuê nhà trọ. Bọn chúng từ Hà Nội tới, đường xa tất nhiên mệt, không phải một người là nữ nhân sao. Nữ nhân cũng rất sợ bẩn, đi xa bình thường đều phải tắm rửa."



" Đúng vậy, có thể, lúc trước ta nghĩ bọn họ một mực chạy trốn, xem ra có thể đã thuê nhà để ở. Ngươi truyền lệnh xuống, hỏi các chủ nhà trọ, nhà nghỉ, khách sạn, còn phô tô thêm vài tấm ảnh đem đi cùng nữa. " Mã Hùng thấy còn cơ hội, liền không bỏ qua, mặc dù trời đã tối đều lục soát.



" Vâng, đại ca."



...



Thanh Thiện lúc này đang trầm tư vào đan điền của mình, bên trong đan điền vẫn không có gì thay đổi, chỉ là lần này quan sát cẩn thận, hắn thấy vài tia chân khí màu trắng sữa lẫn trong đó, còn lại đa phần đều màu trong suốt. " Ủa, dường như chân khí hơi tăng chút ít, mình nhớ thời gian này đâu có luyện?" với võ giả, chân khí chính là sinh mệnh, chỉ cần có sự thay đổi, dù là một ít đều không qua mắt được bọn họ.



Dĩ nhiên, Thanh Thiện không biết hai ngày trước, đang lúc bị thương, Hư Thiên quyết tự động điều khiển cơ thể hấp thu linh khí để bổ xung, chính vì thế chỉ hơn một ngày hắn đã cảm thấy chân khí sung mãn. Hơn nữa hắn không biết lần này kinh mạch cũng bị tổn thương, song đã được chữa khỏi, kinh mạch của hắn lại một lần nữa tôi luyện.



Không để tâm đến đan điền nữa, mắt vừa mới mở ra, trời đã mờ tối.



" Mới ăn hồi chiều, còn chưa đói lắm, xem ra nghiên cứu một chút ý cảnh Nộ Hải Lôi Phong đi!"



" Lần đó hình như ta rất tức giận? Lúc đó đầu óc trống rỗng, chỉ muốn trả thù! Xem ra đây chính là chữ Nộ . Nhưng khi đánh ra nó rất nhẹ, lại tựa như nhu quyền? Mà bên trong chân khí lúc đó rất bạo loạn thì phải?" Thanh Thiện không ngừng nghĩ trong đầu, nhớ lại cái cảm giác lúc đó, chân khí lúc đó đánh ra thế nào?.



" Ban đầu tưởng Nộ Hải Lôi Phong, quyền pháp phải cuồng nộ, xem ra là mình đã nghĩ sai rồi."



Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, ý cảnh của chiêu này không nằm ở chiêu thức dũng mãnh, cuồng nộ, cũng không phải ở tâm trí "cuồng nộ", mà chính là ở chân khí. Lần đó trong vô thức đánh ra, nhưng hắn vẫn cảm nhận được chân khí của mình.



" Đúng rồi, là chân khí cuồng nộ, hơn nữa chân khí lúc đó như sóng ngầm ở biển, chỉ khi nào truyền vào trong đối phương mới mãnh liệt tàn phá."



" Chắc chắn là vậy rồi, ha ha." suy nghĩ một hồi, hắn liền cười vang .



" Có lẽ nên làm thử xem có đúng vậy không?" nhìn quanh hắn chợt thấy trai nước bằng nhựa. Hai tay hắn liền áp tới thành trai, chân khí vận chuyển.



" Bồng" cả trai nước bằng nhựa không chút di chuyển, nhưng lại nổ tung, hắn cảm nhận được chân khí của mình đã truyền vào trong trai, khi tới bên trong mới bắt đầu phá nát mà ra.



Chiều nay hắn dùng ám kình với tên Lâm công tử, khi đó hắn chỉ cảm giác, chân khí đánh vào người đối phương, sau đó mới tàn phá. Nhưng lúc này khác hẳn, hắn hiểu đây là bản chất của chân khí mình đánh ra.



Lúc này hắn phát hiện, chân khí có thể dùng bằng nhiều cách tấn công đối phương. Có thể trực tiếp phá nát từ bên ngoài, đây là cách võ giả thường dùng. Cũng có thể dùng cách khác đó là phá từ bên trong, có thể nói, đó là cùng dạng với ám kình, nhưng tàn phá kinh khủng hơn ám kình rất nhiều.



" Kim Cương quyền, âm dương tương hợp, hiểu được ý cảnh mới có thể đạt thành cảnh giới " Như ý chi cảnh". Xem ra tất cả đều sai lầm ý của tác giả. Chiêu thức tuy cũng quan trọng, nhưng " Như ý chi cảnh" ở đây, xem ra là chỉ chín loại tấn công của chân khí rồi. Không nhất thiết phải dùng chiêu Nộ Hải Lôi Phong thì mới có tác dụng tàn phá từ bên trong. Bởi ban nãy hắn không dùng chiêu thức gì, nhưng công dụng vẫn như vậy, điều này làm hắn khẳng định suy luận của mình là đúng.



" Vậy, không biết mấy chiêu còn lại ý nghĩa của nó là gì." Thanh Thiện không ngừng suy nghĩ, nghĩ mãi không ra, hắn đành đứng trong phòng đánh lại tám chiêu. Bất quá, một hồi lâu mà không tìm ra manh mối. Ý cảnh ngộ ra cực khó, có khi cả đời đều không thành công, nhưng khi đã ngộ ra, áp dụng vào thì lại dễ dàng.



" Ài, không tập nữa, xem ra người sáng tạo ra quyền pháp này là quái nhân đi, không ghi rõ ràng chút nào cả, làm người tu luyện đi sai đường cả."



Bất quá lúc này, âm thanh bên ngoài truyền đến tai hắn, đây là tiếng của rất nhiều người đi lại. Hơn nữa bên dưới còn có không ít, dường như còn có tiếng sắt thép va chạm nữa.



Vừa mở cửa sổ, hắn không khỏi có chút lạnh gáy, rất đông người là khác, trên tay toàn mã tấu sáng quắc, nhưng đây chỉ mới nhìn bên cửa sổ, nếu là của chính, chắc hắn không nghĩ cũng tưởng tượng ra.




" Mẹ nó, bị chúng bao vây rồi."



Nếu chỉ mình hắn, tất nhiên hắn không sợ, bởi trong đám người, không có ai có thực lực khiến hắn e sợ như Trương Hồng, đối phương đông ư, động tác của bọn họ quá chậm, hay phải nói là hắn quá nhanh. Đối phương chưa chém tới hắn đã đánh gục bọn họ rồi.



Nhưng nếu có Tâm Nhiên lại khác, đối mặt với toàn mã tấu vậy, hắn khó bảo toàn cho nàng không bị thương.



Lao ra khỏi phòng, hắn chợt thấy ba tên thanh niên đang cầm vũ khí đi tới căn phòng của hắn.



"Vù, hự, hự, hự."



Mặc dù hành lang khá hẹp, nhưng ba người thì hắn còn chưa để mắt, chỉ ba chiêu đã điểm huyệt đạo đối phương.



" Bộp, bộp. Tâm Nhiên, dậy đi, bọn họ tới rồi."



Mở cửa phòng, hiển nhiên là nàng vừa tỉnh giấc, sau đó thu dọn nhanh chút hành trang quan trọng.



Trong khi nàng thu dọn, Thanh Thiện lại xử lý tám tên khác lao vào. Tất cả đều đứng im thành một đoàn, chỉ là ánh mắt hơi sợ hãi, miệng muốn mở mà không nói được.



Ngay khi nàng đi ra, đi qua đám người, Thanh Thiện tiện tay cầm một thanh mã tấu đưa cho nàng.



" Chúng ta phải giết người thật sao?" lần đầu cầm tới vũ khí thế này, Tâm Nhiên mặc dù bình tĩnh mấy cũng hơi lo lắng hỏi.



" Bên dưới chúng rất đông, đã chuẩn bị kỹ càng, bạn cầm lấy vũ khí hộ thân, nếu ai đánh tới cứ chém thẳng tay, nếu không giết chúng, chúng ta sẽ chết." Thanh Thiện ngữ khí cương quyết, ánh mắt cũng lóe lên chút sát khí.



Hắn không giết đám người tiến vào, bởi giết người không có lực chiến đấu như bọn chúng chính là dùng hai chữ tàn sát. Nhưng điều đó không có nghĩa đám bên dưới hắn không giết, đối phương quá đông, nếu cần thiết giết vài người cũng không cảm thấy bất an.



" Mình biết rồi." Tâm Nhiên bên cạnh khẽ nói.



Bởi nhà chỗ này đều cao tới bốn, năm tầng, lại còn Tâm Nhiên, hắn muốn đưa nàng leo trèo đường trên cao là không có khả năng. Vì thế túm lấy một tên thanh niên vào tay, sau đó dẫn Tâm Nhiên xuống dưới.



" Đúng như hắn suy đoán, trước cửa đám người còn đông gấp vài lần chỗ hắn nhìn qua cửa sổ, ở đây cũng khoảng bốn năm chục người, cầm đầu là một thanh thiên tầm hơn ba mươi, trước ngực xăm hình một con cáo trắng chín đuôi.



" Nhóc con, khôn hồn chịu trói, biết đâu ta tha cho bạn gái ngươi." Mã Hùng đứng tại chỗ nói. Hắn nhận ra, mười một người đi vào bên trong, tất cả đều im hơi, ngay cả la một tiếng cũng không ra. Tuy không biết thiếu niên làm gì họ, nhưng với mười mấy năm giang hồ, hắn liền biết thiếu niên trước mặt rất đáng sợ, vì thế không dám tiến lên nói chuyện.



" Hừ, ngươi là đại ca của bọn chúng phải không? Đến cả tiến lên nói chuyện cũng không dám, ngươi là do Hắc Long bang sai đến sao. Trương Hồng sao lại đưa cái thứ vô dụng như ngươi tới chứ." Thanh Thiện ngữ khí khinh thường nói.



" Ngươi ... " mặc dù tức giận nhưng Mã Hùng cũng không dám tiến lên, đồng thời hắn cảm giác có chút sợ thiếu niên trước mặt. Hắn có thể đối diện với hơn một trăm người bao vây, mà vẫn rất trầm tĩnh. Cái quan trọng nhất, hắn nói nghe ra, ngay cả Trương Hồng, đối phương cũng không để vào mắt.



"Đối phương chỉ chưa đến hai mươi, cho dù tài giỏi cũng sao đấu lại một trăm người." Nhưng khi nghĩ tới mười tỷ, hắn lại tự nói với bản thân .