Thiên Nga Thích Ăn Thịt Cóc

Chương 33: Hắc Bạch xứng đôi の Em cũng thật nhẫn tâm




【Mộ Nghịch Hắc, em yêu anh. Em không thể yêu địa vị cùng ánh sáng trên người anh. Cho nên, em chỉ có thể tách rời khỏi anh. 】

※※※

Sau khi Mộ Nghịch Hắc nhận được điện thoại rời đi, vẻ mặt tôi đờ đẫn ngồi ở trên sân quảng trường, hoảng loạn nhìn nền đất ngây người.

Khi Trình Quân tìm được tôi, tôi đã ngồi ở chỗ đó gần một giờ.

Ngồi xuống ở bên cạnh tôi, anh ta cái gì cũng không hỏi, chỉ ấm áp thản nhiên nói: “Dao Dao đến mà mang di động của anh gọi đến nổ tung, em muốn gọi điện thoại lại cho chị ấy không?”

Tôi lắc lắc đầu: “Anh giúp em nói với chị ấy hôm nay em không thể đi cùng chị ấy, hôm nào sẽ nhận lỗi với chị ấy sau.”

“Được.”

Anh ta đi qua một bên gọi điện thoại cho Dao Dao, sau khi trở về không ngồi xuống nữa, chỉ đứng ở trước mặt tôi cúi đầu nhìn tôi, ấm nóng nói: “Tiểu Bạch, em tội gì phải như vậy chứ? Nếu em không bỏ được anh ta, cũng không phải miễn cưỡng chính mình.”

Tôi cười khổ: “Trình Quân, anh không thể hiểu. Em cùng Mộ Nghịch Hắc hoàn toàn không có khả năng. Chênh lệch của hai người trong đó quá lớn, cho dù bây giờ bởi vì yêu nhau mà cùng một chỗ, về sau em cũng sẽ lo được lo mất, hoảng sợ bất an……”

Anh ta không nói.

Tôi còn nói: “Còn nhớ bài 《Trí Tượng Thụ》 của Thư Đình không?”

“Nhớ, đó là bài thơ em thích nhất.”

Tôi gật gật đầu, từ từ ngâm: “Nếu em yêu anh——tuyệt không giống hoa Lăng Tiêu[1] bám rễ, mượn cành cao của anh khoe mình; Nếu em yêu anh—— tuyệt không học chim chóc si tình, vì bóng râm lặp lại khúc ca đơn điệu; Cũng không chỉ như nguồn nước, hàng năm gửi tới an ủi mát lạnh; Cũng không chỉ như ngọn núi cao và hiểm trở, tăng thêm độ cao của anh, tôn lên uy nghi của anh. Ngay cả ánh nắng. Ngay cả mưa xuân. Nhưng, những cái này cũng còn chưa đủ……”

Cúi mắt xuống, mỉm cười: “Em phải là một gốc cây bông bên cạnh anh, làm cái bóng cùng anh đứng chung một chỗ. Rễ, cắm chặt dưới mặt đất. Lá, chạm nhau ở trong mây. Mỗi một trận gió thổi qua, chúng mình đều hỏi thăm lẫn nhau, nhưng không ai, nghe hiểu tiếng nói của chúng mình. Anh có cành cây làm vũ khí, giống đao, giống kiếm, cũng giống kích[2]; Em có đóa hoa hồng to của mình, như thở dài nặng nề, lại như ngọn lửa anh hùng. Chúng mình sẻ chia luồng gió lạnh, bão táp, sấm sét; Chúng mình cùng hưởng sương mù, mây bay, cầu vồng. Dường như mãi mãi chia lìa, rồi lại gắn bó trọn đời……”

Ngẩng đầu nhìn phía anh ta, tôi nói: “Trình Quân, nếu Mộ Nghịch Hắc là một gốc cây cao su, em cũng không thể lấy hình ảnh một cây bông đứng cùng một chỗ với anh ấy.” Tự giễu cong cong môi, “Bây giờ em, chỉ là gốc cây thố ti tử[3] leo ở trên cành anh ấy, dựa vào hấp thụ dinh dưỡng trên thân cây anh ấy để hoa lá xanh tươi. Nếu có một ngày, anh ấy keo kiệt tình yêu đối với em, chờ đợi kia của em chỉ có tàn lụi……”

Trình Quân nghe xong lời nói này của tôi, nhắm mắt trầm tư một lát, hỏi tôi: “Tiểu Bạch, gốc thố ti tử em chịu rời anh ta, lá xanh còn có thể um tùm tươi tốt sao?”

Tôi lắc đầu: “Sẽ không.”

Anh ta nhíu mày.

Tôi còn nói: “Cách anh ấy, em sẽ không còn là thố ti tử.” Ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, “Rời khỏi gốc cây này, em hy vọng mình có thể sinh trưởng thành một gốc cây hoa hướng dương, mãi mãi mỉm cười hướng tới mặt trời……”

Khi đó, Mộ Nghịch Hắc đã là mặt trời mãi mãi không thể quên trong lòng tôi.

Trình quân ngược chiều ánh sáng đứng ở trước mặt nhìn tôi, thần sắc trên mặt một mảnh mơ hồ.

Khoảng khắc, anh nâng tay xoa xoa tóc của tôi, giống như một ông anh trai bình thường nói với tôi: “Tiểu Bạch, em thật sự đã trưởng thành……”

Đúng, Trình Quân.

Em đã trưởng thành.

Nhưng người dạy em trưởng thành, không phải anh.

William, để cho em biết yêu.

Mộ Nghịch Hắc, dạy em yêu là gì.

Tất cả những gì em trải qua liên quan đến tình yêu, đều có liên quan đến họ.

Câu cuối cùng của 《Trí Tượng Thụ》, nói thế này:

“Đó mới là tình yêu lớn lao, kiên trung ngay tại đây: Yêu——không chỉ yêu thân hình to lớm của anh, cũng yêu vị trí kiên trì, đất dưới chân anh.”

Mộ Nghịch Hắc, em yêu anh.

Em không thể yêu địa vị cùng ánh sáng trên người anh.

Cho nên, em chỉ có thể tách rời khỏi anh.

※※※

Ngày bốn tháng mười, sáng sớm tôi đã bị Dao Dao kéo ra khỏi cửa.

Trong dịp mùng một tháng mười, các loại cửa hàng ưu đãi giảm giá ầm ầm. Chị ấy  vừa một bên kêu“Ai za, xuống thêm chút nữa đi, tháng sau cháu thật phải uống gió tây bắc!” Một bên rộng rãi cầm thẻ tín dụng đưa cho nhân viên thu tiền, “Quẹt thẻ!”

Hai người đi dạo từ sáng sớm mười giờ thẳng đến năm giờ chiều, chị túi lớm túi nhỏ mua một đống, hay tay tôi lại trống trơn.

Giờ cơm chiều, sau khi đến nhà hàng chị ấy để  các thứ ở bên cạnh xong, hé ra bộ mặt đau khổ nhìn tôi, tức tối nói: “Hạ Tiểu Bạch, sao em có thể cưỡng lại sức hấp dẫn như vậy hả? Chị phát hiện, với em tất cả quần áo, giầy, vật phẩm trang sức, đồ trang điểm xinh đẹp đều miễn dịch! Em nói em, tiền đều tiêu ở đâu hả?”

Tôi nhấp một ngụm trà trong chén, vui cười nói: “Đều tiêu ở trong truyện tranh cùng tập tranh à? Em chỉ có chút yêu thích nhỏ như vậy!”

“Ôi! Em thích những thứ này như vậy, năm đó không thi được vào đại học Q ngành thiết kế tranh minh họa thật đáng tiếc!” Chị lắc lắc đầu, còn nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc Thiệu của bọn chị rất yêu thích bức tranh gió kia của em. Nếu em cảm thấy có hứng thú, cứ ký kết với tạp chí bọn chị, đưa những bản thảo độc nhất cho bọn chị. Sau khi ký kết, tiền nhuận bút có thể tăng thêm vài lần, thu nhập cũng sẽ ổn định nhiều.”

Tôi bắt đầu đùa nghịch với quai chén, lơ đãng nói: “Được a! Chị giúp em nhắc với tổng giám đốc Thiệu kia, xem ông ấy có chịu ký kết với em không.”

“Đi! Nhưng mà ông ta bây giờ không có ở tại thành phố, buổi tối chị gọi cho ông ta lên tiếng hỏi han chút.” Nghĩ nghĩ, Dao Dao còn nói,“Không không không! Vẫn là chờ ông ta trở về đi! Mấy ngày trước đây ông ta mới va chạm với người bên Tỉ Tử, có lẽ tức giận còn chưa tiêu! Lúc này chị cũng không dám chạm vào nòng súng của ông ta!”

Nghe được cái tên kia, tôi hơi hơi sững sờ, hỏi: “Chị nói Tỉ Tử?”

“Đúng vậy! Khoảng thời gian trước Tỉ Tử về nước, bây giờ ở ngay thành phố S, em không phải không biết chứ?”

“Có nghe thấy.”

“Nói cho em a! Tổng giám đốc Thiệu của bọn chị với Mộ Dung gia hơi có quen biết, trước đây tạp chí bọn chị duy nhất thực hiện được bài phỏng vấn Mộ Dung đại sư ở phòng triển lãm tranh Vị Nồng, toàn bộ đều là công lao của ông ta……” Nói đến đây, chị ấy hơi hơi hạ thấp giọng nói, “Chị nghe trợ lý bên cạnh tổng giám đốc Thiệu nói, Mộ Dung đại sư về nước sau Tỉ Tử ba ngày, liền chuyển máy bay về thành phố S. Sau khi tổng giám đốc Thiệu biết được tin tức này, liên lạc với Tỉ Tử, hy vọng có thể lấy được bài tin tức về đại sư, kết quả ăn dưa bở, bị tỉ tử không lưu tình chút nào cự tuyệt. Ôi! Thiệu đại công tử yếu đuối của bọn chị có khi nào chịu qua ủy khuất này? Vậy đấy, nhân việc này, vài ngày trước đó trên mặt ông ta hé ra mưa bão, giết chết người……”

Đầu óc tôi đông cứng, kinh ngạc nhìn chị: “Chị là nói, Mộ Dung Khanh Lam bây giờ đã ở thành phố S?”

“Xuỵt! Em nhỏ giọng chút! Đây chính là tin tức bí mật!” Dao Dao căng thẳng liếc liếc xung quanh, nghiêng đầu hướng gần về phía tôi, “Đúng á! Hơn nữa, nghe nói đại sư lần này về nước là vì bệnh, có lẽ là cảm giác lá rụng về cội. Có một ngày, không phải chị hẹn em nhưng em không tới hả? Sau đó, chị với An Thần cùng tổng giám đốc Thiệu ăn cơm. Trên đường, tổng giám đốc Thiệu nhận điện thoại liền vội vàng lái xe rời đi, nói là tạm thời có việc cần phải đi một chuyến đến thành phố S. An Thần nói, tám phần là vì nhận được tin tức bệnh tình nguy kịch của đại sư. Còn có, bên trong tạp chí bọn chị đều nói: Tỉ Tử lần này trở về, chỉ sợ cũng là tới chuẩn bị hậu sự cho đại sư……”

Nghe Dao Dao nói như vậy, nghĩ đến ngày ấy khi Mộ Nghịch Hắc nhận được điện thoại trong nháy mắt mặt trắng bệch, với bước chân dời đi lại lo lắng hư vô, trong lòng tôi hiện ra rất nhiều những ý nghĩ đáng sợ trong đầu.

“Này! Tiểu Bạch, em làm sao vậy?” Dao Dao lo lắng bắt lấy tay của tôi, “Sắc mặt em sao khó coi như vậy?”

“Dao, Dao Dao, đem điện thoại, cầm tay, của chị cho em mượn dùng một chút.”

Chị gặp tôi ngay cả nói chuyện, giọng nói cũng trở lên run rẩy, vội vàng cúi đầu lấy di động trong túi.

Cầm điện thoại di động đưa cho tôi, sắc mặt chị lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch, em làm sao vậy?”

Tôi không trả lời, cầm di động gọi điện thoại cho Mộ Nghịch Hắc. Chuỗi số kia bình thường thuộc làu làu, giờ phút này tôi như thế nào cũng không nhớ ra.

“1377……1377……” Tôi lấy tay đấm đấm trán, “1377……”

Ngón tay ở  trên bàn phím run run, lại không có cách nào ấn ra dãy số đằng sau.

Trong lòng quýnh lên,  tôi cầm điện thoại di động nhanh chóng đưa cho Dao Dao, bỏ lại một câu: “Em có việc, đi trước!” Sau đó, cầm lấy túi liền chạy đến cửa nhà hàng——

Lái xe taxi chạy thẳng đến tầng dưới lầu. Tôi vừa trả tiền xuống xe, chợt nghe thấy một tiếng gọi từ phía trước truyền đến: “Tiểu Bạch!”

Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm trọng của Tang Tử Du đứng ở trước chiếc xe JEEP mà đỏ nhìn tôi. Trình Quân bên cạnh cô ấy, ánh mắt lo lắng.

Sắc mặt tôi đờ đẫn đi qua, giọng nói run run hỏi cô ấy: “Tử Du, cậu sao, sao lại đến đây?”

Ánh mắt cô ấy hoảng hốt, sắc mặt tối tăm nói: “Tiểu Bạch, Thập Tứ đã xảy ra chuyện.”

“Bộp!” Chiếu túi trong tay tôi nặng nề rơi xuống trên mặt đất.

Về đến nhà, tôi chạy ào vào trong phòng cầm di động rồi chạy ra khỏi cửa nhà. Trên đường gọi điện thoại cho mẹ, nói trường học tạm thời có việc, tôi ngồi xe của chị lớp trên về thành phố S trước, để mẹ tôi thu thập đồ vật xong, rồi Trình Quân mang lại đây cho tôi.

Sau khi mẹ ở trong điện thoại hỏi một vòng sau, mới cúp điện thoại.

Tử Du ở ghế lái nhìn tôi xuất hồn, thở dài, vẻ mặt không đành lòng nói: “Tiểu Bạch, cậu cũng đừng lo lắng quá. Thập Tứ chẳng qua là vì lấy quá nhiều máu, có thể yếu ớt, mới ngất xỉu đi. Thầy thuốc cũng nói, không có nhiều lo lắng, tẩm bổ sẽ không có chuyện gì!”

Tôi cúi đầu nhìn di động không nói.

Trước đó vài ngày, cha anh về nước dưỡng bệnh. Ban ngày anh vừa phải bận rộn xử lý công việc ở viện vừa phải chăn sóc ông ấy, không rảnh chú ý đến cáu gắt của tôi, ban đêm liền lái xe đến trường học, ở dưới tầng kí túc xá gọi điện thoại cho tôi. Có khi cực kỳ mệt, đã ngủ thẳng ở trong xe, sáng sớm ngày hôm sau mới trở về.

Buổi chiều ngày 30 tháng 9, nhận được tin nhắn chia tay của tôi, anh bỏ lại mọi chuyện, suốt mấy giờ chạy xe tới dưới tầng nhà tôi. Tại đó, chờ tôi một đêm.

Ngày 1 tháng 10, sau khi tôi tổn thương anh như vậy, anh nhận được điện thoại báo bệnh tình của cha nguy kịch, vội vã lái xe chạy về thành phố S. Không để ý bệnh viện phản đối, một người  vì cha rút gần 1000cc huyết tương.

Ngày 4 tháng 10, cũng chính là hôm nay. Trong lúc anh đang nhìn cha, ngất xỉu ở bệnh viện……

Khi Tử Du nói mọi thứ cho tôi biết, che che lấp lấp, vẫn kiêng dè nhắc đến chuyện tên gọi của cha và chị anh. Tôi cũng giả bộ không biết, chỉ lẳng lặng nghe cô ấy nói hết.

Bàn tay ở trên di động, tôi mở ra hòm tin nhắn——

『 gởi thư tín nhân 』: Hắc Oa

『 nội dung 』: Hạ Tiểu Bạch, em cũng thật nhẫn tâm!

Thời gian gửi tin nhắn là buổi chiều ba giờ mười phút, có lẽ là anh tỉnh dậy sau khi ngất.

Tin nhắn hiển thị rõ, trước đó anh đã gọi điện cho tôi.

Nghĩ đến anh nằm ở trên giường bệnh, gọi điện thoại cho tôi, lại chỉ nghe đến giọng nữ lạnh như băng máy móc nhắc lại: “Thực xin lỗi, điện thoại quý khách gọi đã đóng máy, mời gọi lại sau……” Anh đã có bao nhiêu thất vọng với đau khổ, mới có thể nói ra những lời nói cực kỳ phẫn nộ như vậy?

Tử Du xem tôi ngẩn người nhìn di động, lại thở dài một hơi, vẻ mặt u oán nhìn tôi nói: “Tiểu Bạch, cậu cũng có quyết tâm thật tàn nhẫn! Sau khi về nhà, đến di động này cũng không mở!”

Tôi nhắm mắt lại, ngửa đầu tựa vào trên ghế tựa phía sau, buộc nước mắt của mình sắp tràn ra hốc mắt chảy ngược lại tim.

Đúng vậy!

Hạ Tiểu Bạch, em cũng thật nhẫn tâm!

Hết chương 33.

[1] Hoa Lăng Tiêu: một lọa hoa sống nhờ vào cây khác (hình ảnh minh họa) lúc đầu b0l nhìn hơi giống hoa phong lan nhưng không phải:”D

[2] Kích: một loại binh khí cổ (ảnh minh họa)

[3] Thố Ti Tử: dây tơ hồng (b0l thấy nó hay leo ở cây nhãn, dây màu vàng ấy:”D)

Phần thơ b0l edit không được rõ lắm, chỉ được nghĩa thôi, chứ vần thì b0l chịu a ;__; mọi người cố đọc vậy ;__;