Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 1 - Chương 51




Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Mùng mười tháng mười, hoàng đế Nam Sở, Thuần Vu Càn phát chiếu dụ “Cáo thiên thảo lỗ hịch”, ban bố khắp thiên hạ, do hữu tướng Tôn Minh Sưởng chấp bút sáng tác. Trong bài hịch nói từ thời Nam Sở phồn vinh hưng thịnh đến tận khi trường kỳ bị Bắc Kế xâm phạm, chèn ép, liệt kê các loại cống phẩm phải cống nạp hằng năm đến thảm sát tàn bạo khi Bắc Kế công phá Yến Bắc thất quận, còn nói đến công chúa hòa thân cũng chính là một vị thái phi Bắc Kế nào đó đã qua đời năm kia, ám chỉ thái phi chết không minh bạch, nói chung là tội ác ngập trời, tội lỗi chồng chất, sau đó nói đến tân quân Nam Sở, Tĩnh Ninh hoàng đế nhận lệnh trời, ứng với dân tâm, kiên quyết bắc phạt, quyết tâm đạp Kế đô, bình định Hồ lỗ, khiến người dân vĩnh viễn hưởng cảnh thái bình.

Năm ngày sau, cửa thành Yến Bắc thất quận mở rộng, Du Huyền Chi làm thống soái, Kinh Vô Song tiên phong, suất lĩnh đại quân được xưng là trăm vạn từ bảy thành song song xuất quan, công hướng bắc.

Cùng lúc đó, Tây Vũ cũng tuyên chiến với Bắc Kế, nguyên do là muốn thu phục lại một đồng cỏ lớn, nhân dân và vô số gia súc mười năm trước đã bị chiếm đánh. Độc Cô Cập tự mình dẫn bốn mươi vạn kỵ binh hạo hạo đãng đãng chạy hướng Bắc Kế.

Nếu Bắc Kế không hề phòng bị, bị hai nước đột nhiên tập kích như thế, hai mặt giáp công nhất định sẽ không kịp trở tay. Bắc Kế nhất định bại thảm, bị bức lui đến tận cực bắc lạnh lẽo. Nhưng hôm nay, kế sách hai nước đã bị Vân Thâm nắm trong tay, bị Ninh Giác Phi nghiên cứu rõ ràng, và tìm được kế sách ứng phó.

Thảo nguyên Bắc Kế rộng lớn, ở giữa có hai ngọn núi lớn, một cái vắt ngang Tây Vũ và Bắc Kế, tên là Dát Tư Sơn Mạch. Núi lớn trùng điệp có phần lớn đều ở nội cảnh Bắc Kế, cách biên giới hai nước chỉ có trăm dặm hơn. Ninh Giác Phi kiến nghị trước cứ nhường ra trăm dặm thổ địa này, giữ lại núi lớn. Đạm Thai Mục vui vẻ chấp nhận.

Vì vậy, đại quân Đạm Thai Đức Thấm và Tiên Vu Ký cấp tốc lui về phía sau, chia nhau trấn giữ mười sơn khẩu ở Dát Tư Sơn Mạch. Độc Cô Cập mặc dù trời sinh tính hiếu chiến nhưng đối mặt với Bắc Kế cũng không dám lỗ mãng, tiến quân rất cẩn thận. Quân hai nước tới giờ vẫn chưa chính diện giao chiến, nhất thời không có gì đáng lo.

Còn giữa Bắc Kế và Nam Sở thì lại cách nhau bởi thảo nguyên bằng phẳng, ở giữa không có quan ải nào, đại quân Nam Sở có thể tiến quân thần tốc.

Trong triều Bắc Kế đã sớm có chuẩn bị, mấy tháng trước, Ninh Giác Phi đã kiến nghị Vân Thâm âm thầm vườn không nhà trống, sơ tán dân chăn nuôi ven đường, sau đó dụ địch thâm nhập.

Ninh Giác Phi tự mình dẫn trọng giáp kỵ binh, Ưng quân và Nhạn Kỵ do chính tay hắn huấn luyện ra đón đại quân Nam Sở.

Khi quân đội tự xưng trăm vạn của Nam Sở xuất phát khỏi Yến Bắc thì Vân Thâm đã ngồi trong trướng Ninh Giác Phi.

Sư gia Cổ Anh đang đọc “Cáo thiên thảo lỗ hịch” do triều đình Nam Sở ban bố. Bài hịch được viết theo thể văn biền ngẫu tứ lục, dùng từ cực kỳ hoa lệ, mỗi câu đều dẫn theo điển cố, mỗi chữ đều chu chỉnh nghiêm cẩn, ý tứ thâm thuý. Cổ Anh lang lảnh đọc, rung đùi đắc ý, hiển nhiên có chút thưởng thức, Ninh Giác Phi thì một câu cũng không hiểu.

Thật vất vả nhẫn nại để sư gia đọc đến “Phục duy thượng hưởng” thì không còn gì nữa, đợi một hồi Ninh Giác Phi lên tiếng: “Hết rồi?”

Cổ Anh thấy mặt hắn như vậy, liền không còn nét tán thưởng nữa, nhanh chóng phủi bay tâm tình say sưa vừa rồi, gật đầu đáp: “Đã hết.”

Ninh Giác Phi thở phào một hơi: “Muốn nói cái gì thì cứ nói bình thường, quanh quanh co co như vậy làm gì, là muốn cho người ta không đọc hiểu sao?”

Vân Thâm không khỏi bật cười: “Tôn đại nhân văn thải phong lưu mà bị ngươi nói thành như vậy, ông ta nếu nghe được chắc tức chết.”

Cổ Anh cũng nở nụ cười: “Hơn phân nửa sẽ run run râu mép, nói Ninh đại tướng quân trẻ con không thể dạy, gỗ mục không thể điêu.”

Ninh Giác Phi nhớ tới dáng dấp cổ hủ của Tôn Minh Sưởng, nhất thời cười ha ha.

Kỳ thực, Vân Thâm đã viết xong chiến thư cũng là văn biền ngẫu, chỉ là chưa trình cho Đạm Thai Mục. Lúc y sáng tác, thực là tốn rất nhiều tâm tư, muốn cùng so tài với Tôn Minh Sưởng. Lúc này nghe Ninh Giác Phi nói thế, mặt có chút nóng, không dám nhìn hắn. Suy nghĩ một chút, y nói với Cổ Anh: “Vậy đem thánh chỉ Thuần Vu Càn cho Giác Phi đọc một chút.”

Những bài này đều được sao y từ nguyên văn, Cổ Anh liền mở một cuộn giấy khác, rõ ràng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: “Nghe rằng thiên tử có sự trù phú của bốn biển, xã tắc có năm niềm vui của bá tánh, vạn bang cùng chắp tay, bách tộc cùng sống, Nam Sở ta từ khi thành lập đã nhận thiên mệnh, uy đức vạn lý, vinh hiển bốn biển, lễ nhạc hòa nhau, thi thư hưng khởi, bách tính an vui, đời đời không dứt. Nhưng ở nơi dã man, trong cõi hoang vu, ăn tươi nuốt sống có tộc man di lòng lang dạ thú… độc hại sinh linh, chà đạp thiên lý châu huyện khiến các bậc tiên hiền phải thở dài, vạn dân đau khổ động tới chín tầng trời… khiến phong vân nổi giận, xã tắc chí an là kỳ vọng của dân trong thiên hạ, thuận theo thiên ý, lòng dân, cử cờ khởi nghĩa, thanh yêu nghiệt…”

Thời cổ đại này, thánh chỉ thật ra cũng khá dễ hiểu. Cổ Anh đọc tiết tấu rõ ràng, dễ nghe, Ninh Giác Phi không khỏi gật đầu: “Đoạn văn này viết rất được, ai nghe cũng hiểu.”

Vân Thâm cười vang: “Giác Phi a, yêu nghiệt này là ngươi đó.”

Ninh Giác Phi kinh ngạc: “Hả? Nói ta?”

Cổ Anh cũng cười: “Đúng vậy, Nam Sở nói Ninh Giác Phi tiến nhập Bắc Kế bỗng nhiên tâm tính đại biến, chính là bị quốc sư đại nhân dùng yêu pháp, dẫn yêu hồn tiến nhập thân thể, đoạt tâm hồn, khiến cho ngươi không còn là Ninh Giác Phi lúc trước mà là một yêu nghiệt từ đâu chẳng biết mà đến, là Bắc Kế dùng để nhiễu loạn nhân tâm Nam Sở.”

“Yêu pháp?” Ninh Giác Phi nghe thấy thì mặt mày rạng rỡ, nhìn về phía Vân Thâm. “Nói cũng phải, hơn phân nửa là có chút yêu thuật.”

Vân Thâm buồn cười không tiếp lời hắn mà hỏi lại: “Giác Phi, vậy ngươi xem, chúng ta nên viết ứng chiến thư như thế nào?”

Ninh Giác Phi sửng sốt: “Chuyện văn chương ta chẳng hiểu gì cả. Bút chiến là chuyện của ngươi mà, sao lại hỏi ta?”

Vân Thâm cười nói: “Tục ngữ nói: ‘Công phu tại thi ngoại’, ta muốn nghe một chút ý kiến của ngươi.”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút: “Viết cho mọi người trong thiên hạ xem, vậy thì viết sao cho mọi người đều hiểu.”

Vân Thâm suy tư: “Thế nhưng, cũng không thể quá thô lỗ, để Nam Sở chê cười, nói Bắc Kế ta là man di.”

“Đương nhiên rồi, ngươi là tài tử, văn chương tất nhiên là tốt. Ưm, nói chung hào khí một chút, không cần chửi xéo người ta, phải có phong độ quân tử.” Ninh Giác Phi thong dong cười nói. “Mắng chửi nhau ngoài miệng chẳng hay ho gì, có gì thì lên chiến trường phân cao thấp.”

Vân Thâm gật đầu: “Nói cũng phải.”

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi hào sảng nói: “Bọn họ nói rất đường hoàng nhưng tâm địa bất chính, ai cũng hiểu. Chúng ta cũng không cần bịt tai trộm chuông làm gì, cứ nói rõ ra. Chúng ta muốn xem, giang sơn hôm nay, tương lai là thiên hạ của ai.”

“Tốt.” Vân Thâm và Cổ Anh đều vui mừng nghe theo.

Ninh Giác Phi không có hứng thú với mấy chuyện văn vẻ, đứng dậy: “Vân Thâm, ngươi sắp quay về Kế đô rồi phải không, sáng sớm ngày mai ta cũng xuất chinh rồi.”

Cổ Anh biết nhìn thời cơ, vội vàng lui: “Vậy ta đi trước chuẩn bị.”

Nói xong, ông chuồn ra khỏi quân trướng, thuận tiện kéo màn trướng cho họ, còn tìm Vân Dương sai người canh gác, không để bất cứ ai đi vào.

Vân Thâm thấy trong trướng không còn ai quấy rầy nữa thì đứng lên, kéo Ninh Giác Phi, nhẹ giọng nói: “Ngươi… phải bảo trọng.”

Ninh Giác Phi đưa tay, thuận thế ôm y: “Ừ.”

Vân Thâm ôm lấy thắt lưng hắn, tâm trạng thật ngàn vạn lần không nỡ.

Y chạy tới trong Thần Uy quân mới được một ngày, ngoài mặt là tới đem hịch văn Nam Sở, trên thực tế là vì nỗi nhớ giày vò.

Ninh Giác Phi vẫn đứng trong quân trướng, căng thẳng chuẩn bị chiến tranh, bọn họ đã có mấy tháng chưa từng thân thiết, lúc này lại ôm lấy cơ thể Vân Thâm, nhất thời một nhiệt huyết nảy lên trong lòng.

Hắn tựa đầu chôn ở hõm cổ Vân Thâm, ngửi được mùi da thịt nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc, bỗng nhiên thở dốc: “Chúng ta còn có thời gian một đêm.”

Vân Thâm tự nhiên minh bạch hắn nói cái gì, lúc này mặt đỏ lên, nhưng cũng không hề xấu hổ nữa, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội.

Hai người nhanh chóng tách nhau ra, cởi quần áo tháo thắt lưng, rồi ôm lấy nhau, ngã lên giường.

Bọn họ hung hăng hôn nhau, trong mũi là hơi thở nóng rát, hô hấp dồn dập, liệt hỏa tình dục nóng cháy thiêu đốt. Chỉ trong chốc lát, dục vọng hai người đã ngạo nghễ đứng thẳng, thiếu chút nữa nhịn không được tiết ra.

Ninh Giác Phi lấy tay cầm lấy phân thân của cả hai. Hắn siết chặt lấy thân thể Vân Thâm, thở từng ngụm từng ngụm.

Vân Thâm ôm gắt gao lấy thân thể gân cốt cường kiện của hắn, cả người đều run rẩy, đầu óc mê muội, giờ này chỉ còn lại một ý nghĩ, y muốn hắn, muốn hắn.

Ninh Giác Phi tách hai chân y ra, đem dục dịch hai người trào ra thấm ướt ngón tay, chậm rãi đưa vào.

Vân Thâm cũng đã động tình, thân thể cũng hoàn toàn thả lỏng, mang theo một loại dụ dỗ vội vàng.

Ninh Giác Phi cũng không cần chừ nữa, lập tức rút ngón tay ra, hai chân hữu lực tách chân của Vân Thâm, đem dục vọng đưa vào trong thân thể nóng bỏng đó.

Hai người quấn quít lấy nhau, da thịt xích lõa lộ ra giữa gió lạnh cuối thu mà vẫn nóng hổi như thiêu đốt.

Ninh Giác Phi hung hăng trừu tống, mỗi một lần đều chạm vào nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể y.

Vân Thâm nhịn không được sắp kêu lên thì đôi môi lại bị một đôi môi nóng bỏng khác lấp kín.

Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, mút vào, cắn nuốt, đói khát.

Chẳng biết dây dưa đã bao lâu, Ninh Giác Phi bỗng nhiên rời khỏi cơ thể y, lật người y lại, đổi ngược tư thế.

Hai người như nước sữa hòa nhau, không cần phải nói từ nào tâm đã tương thông.

Vân Thâm vừa trở mình nằm lên thân thể Ninh Giác Phi vừa tự nhiên chiếm thế chủ động. Y đem phân thân đã khát vọng đến đau nhức đỉnh tiến thân thể hắn, hai tay ôm hắn, dùng hết sức động phần eo, môi y ngặm lấy hầu kết hắn, liếm mút.

Ninh Giác Phi chỉ cảm thấy tình triều cuồn cuộn, khoái cảm cường liệt đánh tan lý trí. Hắn rướn cao cổ, hai mắt nhắm nghiền, dưới động kịch liệt của Vân Thâm mà run rẩy.

Cao trào vài lần qua đi, bọn họ bị đưa vào đỉnh cao của tình triều. Trong lúc bất ngờ, hai người song song đưa tay, ôm siết lấy nhau. Vân Thâm siết chặt hắn, ngẩng đầu, ngặm lấy môi hắn, đem tiếng kêu của cả hai nuốt vào cổ họng.

Bọn họ đều cảm giác thấy người bên cạnh đã kinh luyện vì phát tiết, thật lâu không thể dừng lại được. Cánh tay hai người đều như sắt giam giữ lấy người kia, thân thể căng ra, mặc cho triều dâng bao phủ lấy họ.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, hai người cũng dần dần trầm tĩnh lại. Vân Thâm chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức xót xót, cánh tay càng tê dại bủn rủn, đơn giản nằm luôn trên người Ninh Giác Phi, không thèm đứng dậy.

Ninh Giác Phi thể lực hơn người, lúc này cũng đã mệt mỏi rã rời, tất nhiên là săn sóc mà ôm Vân Thâm, chậm rãi xoay người, đặt y xuống đệm, dịu dàng nói: “Ngươi nằm đi, ta hầu hạ ngươi.”

Vân Thâm mỉm cười gật đầu.

Một đêm này, ngoài trướng sẵn sàng ra trận, trong trướng cảnh xuân vô hạn.

Đêm vui lại chẳng tày gang, ngay khi ánh ban mai đầu tiên xuất hiện ở phía chân trời, hai người họ mới chỉ một giấc ngắn. Nhưng trong người đang có quốc sự, không ai dậy trễ, bọn họ lưu luyến nhau trong phút chốc rồi lại lập tức đứng dậy.

Rửa mặt xong, Vân Thâm thay Ninh Giác Phi chải tóc, cột tóc.

Ninh Giác Phi xoay người lại nhìn y, nhẹ nhàng hôn lên môi y một cái, có chút trêu đùa: “Ngươi đúng là phù thủy biết dùng yêu pháp mà.”

Vân Thâm cũng cười nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thì ngươi cũng là yêu nghiệt trời sinh đó thôi.”

Ninh Giác Phi cười ha ha: “Chúng ta một đôi yêu nghiệt – phù thủy quả thật trời đất tạo nên mà.” Nói đến đây, hắn lấy tay cầm lấy ưng đao trên bàn rồi lập tức ra khỏi trướng.

Đợi đến khi Vân Thâm đi ra, quân của Ninh Giác Phi đã tập hợp hoàn tất.

Hơn mười vạn thiết giáp trọng kỵ, Nhạn Kỵ của hai đạo quân Thần Uy, Viễn Uy, và hai vạn ưng quân từ xuất chinh trước. Bây giờ chỉ còn một vạn Ưng quân tinh nghệ do chính tay hắn huấn luyện ra. Chỉ thấy một vạn con người ở đây đều mặc hắc y, trên mặt che khăn đen, chỉ lộ đôi mắt, mỗi người đều cưỡi ngựa, nắm cương ngựa. Hai vạn con ngựa cưỡi đều là ngựa ô đen bóng, không một sợi lông tạp, sờ vào thì lông nhung đen mượt như nước, thần tuấn phi phàm, lúc này chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng đứng nghiêm, không một tiếng động.

Ninh Giác Phi cũng mặc hắc y nhưng không che mặt, “Liệt Hỏa” dưới thân hắn đã là tiêu ký nổi danh rồi, căn bản không gạt được ai, hắn cũng không định che dấu diện mục. Nhìn thoáng qua quân đội của mình, hắn thoả mãn cực kỳ, lập tức phi thân lên ngựa, không một lời động viên khuyến khích, chỉ lớn tiếng hạ lệnh: “Xuất phát.”

Một vạn chiến sĩ cao giọng đáp: “Tuân lệnh.” Tuy là thanh âm của cả vạn người nhưng lại vô cùng nhất quán, rung động cả mặt đất.

Vân Thâm nhìn Ninh Giác Phi không quay đầu lại, giục ngựa hành quân ra khỏi doanh môn, nhìn một vạn Ưng quân theo sau hắn như một cơn gió xoáy đen kịt cuốn đất đá bay đi xa, trong lòng nỗi buồn ly biệt cũng tiêu tan, hào khí bỗng đâm chồi trong lòng. Y xoay người trở lại trướng của Ninh Giác Phi, mài mực cầm bút, múa bút thành văn.

“Thiết kỵ ra trận như đất trời phẫn nộ, tiếng gươm đao mà ngỡ tiếng sấm rền. Âm thanh từ phía bắc xa, kiếm khí thẳng đến sao Nam Đẩu. Một tiếng hô như chấn cả non cao, một tiếng quát làm phong vân biến sắc. Thế ấy chế địch, địch nào chống được? Thế ấy tiến công, đâu công không thành? Máu tổ tiên còn chưa khô, di cốt đồng bào vẫn còn đó. Con dân trăm họ, cùng hướng giang sơn. Xem thử lãnh thổ hôm nay, là thiên hạ của ai!”

Ứng chiến chiếu thư vừa ban bố, quân dân Bắc Kế lập tức nhiệt huyết sôi trào, ngoại trừ người già yếu và trẻ con phải dời vào thâm sơn u cốc tránh né ra, toàn dân đều thành binh, đều đứng lên chống lại quân xâm lược, bảo vệ gia đình của mình.

Ngay cả văn Nam Sở nhìn thấy ứng chiến thư dõng dạc oai hùng kia cũng không thể không biến sắc, không ai chê cười Bắc Kế man tộc vô tri, ai cũng bị ý chí chiến đấu và hùng tâm bừng bừng trong văn kinh sợ. Tuy chỉ vài ba câu nhưng văn chương phong hoa, biểu lộ Bắc Kế không chỉ muốn chống đỡ xâm lược, mà còn mang chí lấy thiên hạ.

Vì thế, hai phái chủ chiến cùng chủ hòa ở triều đường Nam Sở cãi nhau ầm ĩ, chủ chiến phái kiên quyết chủ trương tiến công giết địch, chủ hòa phái sầu lo một ngày chiến bại, dẫn sói vào nhà, quốc gia nguy ngập.

Nhưng dù họ có nói gì, Thuần Vu Càn đều mắt điếc tai ngơ. Trời sinh tính y thích công cao, lại mang tâm kết không yên, đã vào tận xương tủy, tuyệt không bằng lòng từ bỏ ý đồ. Lúc đầu, ngay giây phút Ninh Giác Phi ở Lâm Truy hạ quyết tâm đi cùng Vân Thâm, y liền quyết định kế hoạch tác chiến liên hợp tiến công với Tây Vũ. Lúc này, y không thể triệt binh chỉ có thể hạ chỉ, thúc Du Huyền Chi gia tốc tiến quân, mau chóng hội hợp với đại quân Tây Vũ, sớm ngày quyết chiến với Bắc Kế.

Ngay khi chiến thư Bắc Kế truyền tới đại doanh quân tiên phong Nam Sở thì Kinh Vô Song đã suất quân đi được hơn ba trăm dặm, đối với một quân đội hơn phân nửa là bộ binh lại mang theo lương thảo đồ quân nhu mà nói, tốc độ này đã được coi là nhanh rồi.

Quân đội Nam Sở lần này tiến quân, phần lớn đều là bộ binh, tiên phong đã tiến sâu vào lãnh thổ Bắc Kế, trung quân vừa mới xuất quan, hậu đội còn chưa ra khỏi Yến Bắc, đầu đuôi riêng biệt, không thể hô ứng với nhau. Kinh Vô Song cũng biết như thế nhưng đành bất lực, chỉ có thể chỉ huy đội ngũ của mình hoàn thành trách nhiệm tiên phong mà thôi.

Hành quân cả ngày, một đường gió êm sóng lặng, chưa gặp bóng địch. Sắc trời đã hoàng hôn, anh bắt đầu hạ lệnh đóng quân.

Mười vạn đại quân bận rộn làm việc.

Kinh Vô Song xử lý quân vụ xong liền chắp tay đứng ở trước cửa doanh, nhìn ra thảo nguyên mênh mang vô biên vô hạn và những dãy núi dài trùng điệp.

Tà dương như máu, khiến anh hùng thoái chí.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, anh mỗi lần đều nghĩ đến chuyện sẽ giao thủ với Ninh Giác Phi, trong lòng lại ngũ vị tạp trần, trăm mối ngổn ngang. Từ khi nhận được quân lệnh đến nay, ngày ngày anh đều trù tính, trái lo phải nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy không có phần thắng.

“Xuyên Vân Tiễn” Triệu Luân vẫn là phó tướng của anh, lúc này đi tới bên cạnh anh, nhìn theo hướng của anh, hỏi: “Tướng quân có tâm sự?”

Kinh Vô Song lo lắng đáp: “Quân ta đa số là bộ binh, không thiện dã chiến, giờ lại ra khỏi hùng quan tường cao hào rộng, đến thảo nguyên ứng chiến với địch, thật là không khôn ngoan. Dĩ bộ chế kỵ, nói dễ vậy sao?”

Ý kiến của Triệu Luân lại trái ngược với anh: “Tướng quân lo lắng nhiều rồi, suy tính của Du đại nhân cũng có đạo lý. Nếu gặp kỵ binh địch quân tập kích, có thể để bộ binh kết thành phương trận, lấy Liên Châu nõ bắn chết địch nhân. Ngày xưa, Du đại nhân đóng quân ở Kiếm môn quan cũng dùng trận pháp đó phá kỵ binh Tây Vũ.”

Kinh Vô Song lắc đầu: “Kỵ binh Bắc Kế vốn đã mạnh hơn quân Tây Vũ, hiện tại lại có Ninh Giác Phi thêm vào, chỉ sợ sẽ có biến hóa khó lường.”

Triệu Luân nhìn anh, không cho là đúng: “Tướng quân có lẽ đã quá coi trọng Ninh Giác Phi rồi. Hắn dù có lợi hại bao nhiêu chứ, mạc tướng tuy chưa gặp hắn lần nào, nhưng nghe đồn thì cũng có, chẳng qua là thêm mắm dặm muối mà thôi. Ngày ấy ở Yến Bình Quan, hắn còn bị ta bắn hai mũi tên, không phải thần tiên gì, cũng chẳng phải yêu nghiệt, chỉ là phàm nhân mà thôi.”

“Phải, hắn xác thực không phải thần, cũng không phải yêu, là người trần mắt thịt như chúng ta mà thôi.” Kinh Vô Song lạnh nhạt đáp. “Nhưng hắn cũng là một địch thủ đáng sợ.”

Triệu Luân đã từng bắn Ninh Giác Phi trọng thương nên trong lòng cũng có lòng khinh thường, nghe những lời đó, không khỏi cười nhạt: “Tướng quân nói thế chỉ sợ là do cảm tính, có phần phóng đại thôi. Thiên hạ đều biết người này cùng tướng quân là huynh đệ kết nghĩa, tướng quân đề cao hắn như vậy không thể không khiến người khác nghi hoặc, có phải tương lai khi đối mặt trên chiến trường, tướng quân vừa thấy hắn đã hạ lệnh lui binh hay không?”

Kinh Vô Song lạnh lùng nhìn về phía Triệu Luân: “Triệu tướng quân nói cẩn thận, Kinh gia ta cùng Bắc Kế có huyết hải thâm cừu, ai trợ Bắc Kế, kẻ đó là địch nhân của ta. Kinh mỗ luôn lấy quốc gia làm trọng, công tư rõ ràng, hắn dù có là huynh đệ kết nghĩa của ta thì sa trường gặp lại, Kinh mỗ cũng chẳng hạ thủ lưu tình. Chỉ là xin khuyên Triệu tướng quân một câu, khinh địch là tối kỵ của binh gia, Triệu tướng quân tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, Kinh Vô Song xoay người trở về quân trướng của mình.

Triệu Luân nhìn bóng lưng của anh, lạnh nhạt cười một tiếng.

Hết chương 51

Kaori: Vân Thâm tự nhiên minh bạch hắn nói cái gì, lúc này mặt đỏ lên, nhưng cũng không hề xấu hổ nữa, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội.

-> Xấu hổ thì xấu hổ nhưng Vân Thâm luôn biết nắm bắt cơ hội chứ đâu vờ vịt ‘đừng đừng …. dừng’ như nhiều thụ khác? Tất cả tiều thụ phải học hỏi nghe chưa!

Vậy là chiến tranh bắt đầu rồi. Đợi đến lúc Giác Phi đối mặt Vô Song thì làm sao mà đánh làm sao mà thắng đây.

Mai_kari :

“Chúng ta muốn xem, giang sơn hôm nay, tương lai là thiên hạ của ai.”

-> Nói rất hay, tâm đắc nhất chính là câu nói này.

Tà dương như máu, khiến anh hùng thoái chí.

-> Nhớ lại hình ảnh của chính tên truyện.