Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 17




Dù là Bắc Kế hay Tây Vũ, chỉ cần là quý nhân đại quan, hầu như tất cả đều biết quốc sư Bắc Kế, Vân Thâm và truyền kỳ tướng quân, Ninh Giác Phi có mối quan hệ rất sâu đậm với nhau, số ít thì biết bọn họ là người yêu. Hiện tại, Vân Thâm bị thương, Ninh Giác Phi lại cầm đao xuất môn, Độc Cô Yển không khỏi có chút kỳ quái.

Ninh Giác Phi có phần do dự, không định nói cho y tình hình, chỉ cười nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chút. Đại ca, nếu như tiện, phiền ngươi phái người này bảo vệ Vân Thâm và Đạm lão bản. Ta đi một chút rồi trở lại.”

“À, vậy được rồi.” Độc Cô Yển cho rằng hắn cũng giống như mấy ngày này, ra ngoài mua thuốc cho Vân Thâm. Mang đao ra đường cũng không là chuyện lạ lùng gì, hai ngày nay bọn họ đều mang theo vũ khí ra đường để đề phòng bất trắc. Y vui vẻ đáp. “Huynh đệ, ngươi đi nhanh về nhanh, đừng ở bên ngoài lâu. Nếu chỉ là chút việc nhỏ cứ để hạ nhân đi làm, cần gì phải tự mình đi như thế.”

“Ta nghĩ tự mình đi thì vẫn tốt hơn, không phải lo lắng.” Ninh Giác Phi ôn hòa nói. “Đại ca, nhờ ngươi vậy.”

“Không cần khách sáo.” Độc Cô Yển thân thiết hỏi lại. “Hay là ta đi với ngươi.”

“Không cần đâu.” Ninh Giác Phi tự nhiên mỉm cười. “Ta chỉ đi ra ngoài một chút, đại ca không phải cùng Đan đại nhân điều tra chuyện thích khách sao? Việc này rất quan trọng, ta sẽ không làm lỡ thời gian của đại ca nữa.”

“Được rồi.” Độc Cô Yển khe khẽ thở dài, rồi lập tức sảng khoái mà gật đầu. “Ngươi yên tâm, ta cùng A Cổ điều rất nhiều người bảo vệ phủ đệ nghiêm mật. Những người này đều là người chúng ta tin tưởng nhất, không có vấn đề gì đâu.”

“Được, đa tạ đại ca.” Ninh Giác Phi ôm quyền chào y rồi đi ra ngoài.

Thuộc hạ của hắn đã chờ ở cửa hông, ngay cả Liệt hỏa cũng được khiên ra ngoài.

Ninh Giác Phi xoay người lên ngựa, dẫn đầu chạy ra ngoài thành.

Bốn phía cửa thành chỉ bị đóng lại một ngày đêm, hôm nay đã mở cửa, nhưng số lượng binh sĩ canh gác kiểm tra thì tăng lên. Trên người Ninh Giác Phi có mang theo ‘Cửu tuấn linh lung’ của Độc Cô Cập, quan binh thủ thành lập tức cúi chào cho đi.

Ra khỏi cửa thành, chạy chưa được hai dặm đã đến sa mạc Đằng Thanh.

Sóng nhiệt ập vào mặt, cồn cát hình trăng non nhấp nhô liên miên không dứt, thẳng đến chân trời. Khắp nơi chẳng thấy một dấu vết nào của sinh mạng, chỉ có trời cao xanh vời vợi, một bóng chim ưng tự do bay lượn.

Ninh Giác Phi ghìm cương ngựa, hỏi thuộc hạ: “Vị trí của họ ở đâu?”

“Bọn họ đang gắng chạy về phía này.” Người nọ suy nghĩ một chút. “Rất có thể đã lui đến cồn cát chúng ta từng đi qua. Ta đã thả tiêu ưng thám thính, nó sẽ tìm được bọn họ.”

Ninh Giác Phi gật đầu: “Được, chúng ta đi về phía đó.” Nói xong, hắn liền giục ngựa chạy vào đại mạc.

Lần trước bọn họ từ ốc đảo đi ra thì chậm rãi đi nên mất chừng bốn canh giờ, lúc này bọn họ phóng ngựa phi nhanh, tốc độ mau hơn lần trước, nhưng ít nhất cũng phải vài canh giờ mới tới được nơi. Hơn nữa, bọn họ không mang ngựa thay đi theo, không thể để ngựa nghỉ ngơi dưỡng sức, cứ như vậy mà chạy, người lẫn ngựa sẽ có lúc mệt, rất khó phát huy toàn vẹn sức chiến đấu. Thế nhưng, cứu người như cứu hoả, bọn họ tuy biết hậu quả nhưng cũng không thể dừng lại nghỉ ngơi.

Dưới nắng hè chói chang phi nước đại một hồi lâu, cả bọn chỉ dám ăn uống ngay tại lưng ngựa, không hề dừng lại. Rốt cục cũng nghe được trong không khí khô nóng nơi sa mạc, tiếng tên xé gió, binh khí chạm vào nhau, tiếng la hét hỗn loạn trong tiếng người chết kêu thảm, chứng tỏ cách đó không xa có một cuộc chiến kịch liệt đang diễn ra.

Chim ưng trên trời cao cất tiếng kêu dài, nó đã tìm được mục tiêu.

Ninh Giác Phi rút Ưng đao, hướng về phía âm thanh nọ mà phi tới. Theo sau hắn, mười chiến sĩ Ưng quân cũng đều rút binh khí, ào về phía trước.

Liệt Hỏa của hắn là thần tuấn vượt xa những con ngựa khác, lúc này nó đã bỏ mọi người lại phía sau, một mình chạy trước.

Lần trước, hắn mang theo một ngàn khinh kỵ Tây Vũ bởi vậy không có gì phải cố kỵ, phóng ngựa xông thẳng vào cồn cát, lập tức ào vào chiến trường. Nhưng lúc này không giống vậy, Ninh Giác Phi dừng lại dưới chân cồn cát, âm thanh chiến đấu kịch liệt phát ra ngày càng rõ ràng, hắn xoay người xuống ngựa, dẫn Liệt Hỏa chậm rãi thăm dò. Bước chân hắn không tiếng động, Liệt Hỏa sớm đã hiểu ý chủ, cũng học theo hắn, nhẹ nhàng mà đi. Cả hai đi lên cồn cát, nhưng không làm tung bụi mù, không để ai chú ý.

Lúc sắp đến đỉnh cồn cát, hắn ra hiệu cho Liệt Hỏa, để nó đứng im đừng nhúc nhích rồi nhẹ nhàng nằm sấp xuống mặt cát, chậm rãi ló đầu ra nhìn.

Phía trước có một cồn cát tương đối nhỏ, lúc này khoảng chừng một ngàn người đang ở đó giao tranh.

Ninh Giác Phi bình tĩnh quan sát, đôi mắt sắt bén không buông tha cho dù một người, một ngựa, hay một con lạc đà nào.

Hai bên đang chiến đấu với nhau rất rõ ràng, những người bị bao vây là người Bắc Kế, khoảng chừng năm trăm người, còn người vây quanh họ đại khái hơn một ngàn, đều mặc bạch y, che mặt bằng khăn trắng, tuy vẻ ngoài bụi bặm phong trần nhưng dưới ánh mặt trời vẫn rất bắt mắt.

Sau một lát, Ninh Giác Phi liền nhìn ra, quân nhân Bắc Kế lợi dụng địa thế bày một tiểu trận, có chút dáng dấp của ‘Bình Nhung Vạn Toàn Trận’ của Nam Sở xưa kia, chỉ là trận thế còn nhỏ, không cần có người ở mắt trận phất cờ ra hiệu.

Trong lòng trận có hơn trăm con lạc đà, trên lưng mang theo đồ quân nhu, ngoài ra, chúng còn có nhiệm vụ dùng thân thể bảo vệ văn thần không có sức chiến đấu.

Bên ngoài trận hình, có hai người rất bắt mắt, một mang khôi giáp ngân sắc, tay cầm kim thương, cưỡi ngựa Hoa Thông, chính là Hộ Quốc tướng quân Bắc Kế, Kinh Vô Song; người còn lại mang ngân giáp, tay vung đại đao, dưới thân là ngựa Tuyết Thanh, chính là ấu đệ hoàng đế Bắc Kế, Báo vương, Đạm Thai Tử Đình.

Bọn họ một trước một sau bảo vệ cho yếu điểm của trận, tùy cơ hoạt động theo tiến công của địch, cưỡi trên tuấn mã, binh khí trong tay, dũng mãnh phi thường.

Binh sĩ vòng ngoài bỏ ngựa bộ hành, tay cầm trường thuẫn, che khuất tất cả điểm yếu trên cơ thể, chống lại mưa tên của địch. Kỵ binh thì chia làm hai đội, chia ra theo Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình hành động, xông vào địch nhân.

Đám người bạch y nhân cũng dũng mãnh vô cùng, lại rất đoàn kết. Bọn chúng vây quanh đám người Bắc Kế, đại khái trước đã cố xông trận thiệt mạng không ít nên bây giờ không còn lỗ mãng tiến công mà là không ngừng bắn cung, tiêu hao sức chiến đấu Bắc Kế. Phía sau bọn chúng có trăm con lạc đà, mỗi con lưng mang theo tên, giúp làn tên có thể duy trì được rất lâu.

Trên mặt cát xung quanh, người ngã xuống không ngừng, vết máu đỏ tươi rơi trên cát vàng, nhìn thấy mà giật mình.

Cứ đánh tiếp như vậy, nếu không có cứu viện, sứ đoàn Bắc Kế này cuối cùng cũng bị giết sạch.

Chỉ chốc lát, Ninh Giác Phi đã phát hiện ra thủ lĩnh của đám bạch y nhân, thân hình gã cao lớn cưỡi một con ngựa ô, đang ra lệnh chỉ huy xung quanh, người bên cạnh nghe lệnh rồi quất ngựa chạy đi thực thi.

Lúc này, tùy tùng của Ninh Giác Phi đã chạy tới. Bọn họ cũng học theo hắn, bỏ ngựa lại bên sườn cồn cát, tự mình bò đi lên, ẩn nấp trên đỉnh cồn.

Ninh Giác Phi đã rõ tình hình chiến đấu, hắn thấp giọng triển khai kế hoạch hành động.

Địch mạnh ta yếu, bọn họ chỉ có thể đột kích bất ngờ, để địch trở tay không kịp.

Chờ hắn phân phó hoàn tất, cả mười chiến sĩ quân liền lĩnh mệnh thi hành.

Bọn họ cẩn thận bò xuống cồn, cưỡi ngựa chậm rãi rời đi, chú ý không để bụi mù tung lên, sau đó chia nhau ra ba hướng mà phi đi.

Nơi này cách ốc đảo của Oát Ni tộc chừng năm dặm, những chiến sĩ biết nói tiếng Oát Ni phi về phía bên đó, lấy năm ngàn lượng bạc, tìm được tộc trưởng, thuê gần hết ngựa và lạc đà trong thôn, mặt khác còn bẻ cành cây để sử dụng.

Tộc trưởng vừa thấy họ liền nhớ ra họ chính là những người tốt tình nguyện ngủ màn trời chiếu đất cũng không vào thôn quấy nhiễu đến bộ tộc của ông, nghe bọn họ nói cần ngựa và lạc đà đi cứu người, ông liền cho mượn ngay không cần tiền.

Chiến sĩ Ưng quân thấy ông không nhận bạc, đành nói: “Vậy được rồi, chờ cứu được bạn bè của chúng ta, nhất định sẽ cảm ơn mọi người.”

Bọn họ vội vàng dẫn mấy trăm gia súc, dẫn chúng đi về phía tây bắc Ô Lạp Châu Mục, sau đuôi mỗi con ngựa hay lạc đà đều buộc một cành cây, sau đó vội vàng xua chúng đi nhanh.

Ngay lập tức, phía sau họ là bụi mù cuồn cuộn nổi lên khắp bầu trời, mới nhìn qua tưởng chùng như hàng ngàn kỵ binh đang phi nước đại.

Ba chiến sĩ đi về hướng khác thì chia làm hai đường, một chạy về hướng đông bắc, sau đó huýt gọi ưng do thám.

Tiếng chim ưng rít lên trong không trung thoát đãng, dài ngắn từng hồi, người không hiểu còn tưởng rằng ưng trời đang kêu nhưng Đạm Thai Tử Đình lại nghe hiểu ý nghĩa của tiếng kêu đó.

Y lập tức ra lệnh cho phó tướng chặn ở đầu trận tuyến, còn bản thân chạy về phía Kinh Vô Song, trong đổi vài câu với anh, sau đó trở lại vị trí cũ.

Trận thế bắt đầu xuất hiện biến hóa, tựa hồ là binh sĩ vòng ngoài đã hết sức, không tự chủ được mà lùi lại vài bước, thế trận xuất hiện lỗ trống.

Người chỉ huy bọn bạch y nhân vừa nhìn thấy cơ hội, lập tức tinh thần đại chấn. Gã lấy tay từ trên yên ngựa lấy ra một cây búa tử kim, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, phóng về phía trước.

Những sĩ tốt Bắc Kế đó cùng bọn chúng triền đấu đã hơn nửa ngày dưới nắng gắt, không ăn không uống, đã uể oải không kể xiết, lại bị gã xông vào, lập tức lảo đảo lui về phía sau, đỡ không được nữa.

Gã cùng ba bạch y nhân phía sau chạy ào vào trận, trận thế biến đổi, nhất thời vây chúng lại bên trong, ngăn cách hẳn với bên ngoài.

Bên trong có người một nhà, lại còn là thủ lĩnh, bọn bạch y nhân không dám bắn cung, đành cầm lấy binh khí, xông lên phía trước.

Sau khi trận thế lại kín, Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song liền xông lên, song chiến gã thủ lĩnh, còn ba tên bạch y nhân lại bị các phó tướng, tham tướng, thiên tướng vây lấy, hỗn chiến.

Đúng lúc này, ở phía tây, hai xạ thủ Ưng quân đã lắp cung cài tên, không ngừng bắn về phía bạch y nhân. Tên bay ra hầu như không trật mũi nào, mỗi tên găm trúng địch thủ, cho dù không làm cho địch thủ mất mạng thì cũng khiến chúng mất đi sức chiến đấu.

Sau đó, hướng Ô Lạp Châu Mục vang lên tiếng kèn, đất dưới chân rung động, cát bụi mịt mù, tựa như thiên quân vạn mã đang hành quân.

Ninh Giác Phi xoay người lên ngựa, chỉ vài bước đã lủi lên đỉnh cồn cát.

Lập tức, binh sĩ Bắc Kế hoan hô: “Liệt Hỏa tướng quân, Liệt Hỏa tướng quân.”

Ninh Giác Phi phóng ngựa xông lên, cả người lẫn ngựa tựa như một mũi tên lửa, phóng thẳng vào trận.

Đạm Thai Tử Đình cười vang: “Nguyên soái, lâu rồi không gặp.”

Kinh Vô Song càng hưng phấn: “Huynh đệ, đệ tới rồi.”

“Tới. Ngựa của đệ mau, tới trước một bước, viện quân tới ngay đây.” Ninh Giác Phi cười lớn, một đao bổ về phía một gã bạch y nhân chặn đường.

Tướng sĩ Bắc Kế tinh thần đại chấn, ý chí chiến đấu sục sôi, sức chiến đấu tăng gấp đôi, toàn lực phản kích. Bạch y nhân lập tức cảm thấy một áp lực cực lớn ùa đến, không chỉ không thể đi tới trái lại còn bị ép lùi ra sau vài bước.

Chiến cuộc xoay chuyển.

Ninh Giác Phi thế như chẻ tre, vẫn theo phong cách cũ, không giết người chỉ làm địch thủ mất sức chiến đấu. Bạch y nhân phải phân ra nhân thủ đi cứu trị người bị thương, sức chiến đấu giảm đi khá nhiều.

Thấy tình huống như vậy, gã thủ lĩnh biết hôm nay không thể thực hiện được mưu đồ, liền không dây dưa dong dài, vung vài nhát búa chống đỡ, lực mạnh như núi bổ, khiến Đạm Thai Tử Đình và Kinh Vô Song lùi lại phía sau. Sau đó, gã trở mình vọt đi cứu giúp ba gã bạch y nhân bị vây cùng, che chở bọn họ chém giết ra khỏi trận.

Ninh Giác Phi phóng ngựa xông lên, vừa lúc đối mặt với gã.

Người nọ vung búa chém ngã một binh sĩ Bắc Kế, quay đầu nhìn về phía hắn.

Gương mặt của gã được một chiếc khăn trắng che kín kẽ, chỉ lộ đôi mắt.

Ninh Giác Phi nhìn vào đôi mắt gã, không khỏi nao nao.

Đó là một đôi mắt xanh thẳm, mang ánh sáng sắt lạnh, như con sói hoang trên thảo nguyên.

Chỗ bụi mù bốc lên càng lúc càng đến gần phía bọn chúng, tựa như một quân đoàn đông đảo sắp vọt tới, lúc này nếu không chịu đi, chỉ sợ là sau đó không đi được.

Gã thủ lĩnh không hề do dự, lại càng không ham chiến, kêu một tiếng rồi mang theo người tháo chạy về phía đông.

Những binh sĩ Bắc Kế đó bị áp chế lâu như vậy, chết nhiều người như vậy, giờ thấy bọn bạch y nhân tháo chạy, tất cả đều cầm lấy cung tên, bắn về phía chúng. Ninh Giác Phi, Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình hội hợp vào một chỗ, nhất tề đuổi theo, thế rất mạnh, tựa như quyết bắt hết hoặc diệt tận gốc bọn chúng.

Những bạch y nhân này cũng không hoảng hốt, để đội lạc đà đi sau cùng, chặn lấy phần lớn tên, còn cung thủ của chúng thì không ngừng xoay người bắn đoạn hậu, cản trở truy binh.

Thủ lĩnh bạch y nhân đi ở phía sau, bỗng dừng lại xoay người vung búa chém về đàn lạc đà.

Vài con lạc đà bị đau, xoay người chạy vọt đi. Mấy con lạc đà khác cũng theo hướng chúng nó, chạy ngược về phía bọn Ninh Giác Phi, cản trở bọn họ.

Ninh Giác Phi, Kinh Vô Song và Đạm Thai Tử Đình ngay lập tức ghìm cương, không truy kích nữa. Bọn họ nhìn bóng dáng đám bạch y nhân đào tẩu, khí thế ngưng trọng, quả nhiên phong phạm danh tướng.

Tên thủ lĩnh kia đã chạy đến một cồn cát to phía xa xa thì đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Ninh Giác Phi cảm nhận được ánh mắt sắc như lưỡi dao của gã, trừng trừng đảo qua mặt của mình.

Hắn lạnh lùng cười, ngửa đầu khiêu khích, tựa hồ muốn nói: Ngươi tới đây, ta đợi.

Gã ngưng mắt liếc nhìn hắn một cái rồi liền xoay người lao xuống, biến mất ở phía bên kia cồn cát.