Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 5 - Chương 6




Đợi tới khi hai người thực sự rời giường thì cũng tới chiều, cho dù Trương Huyền có thân thể bất tử nhưng bị lăn qua lăn lại lâu như vậy cũng có chút khó tiêu, cậu vừa mặc quần áo vừa oán thầm chiêu tài miêu đáng ghét, bỗng nhiên thân thể cảm thấy ấm áp, Niếp Hành Phong ôm lấy cậu từ phía sau.

“Yên tâm, tôi sẽ để ý cậu.” Niếp Hành Phong cười nhẹ bên tai cậu: “Mặc dù được chết dưới tay người mình thích là một loại hạnh phúc nhưng tôi sẽ không để hạnh phúc của mình dựa trên đau khổ của cậu đâu.”

Tâm rung động trong nháy mắt, giống như trong lòng bị một bàn tay kích thích nhẹ nhàng, theo đó không ngừng rung lên, sau khi Trương Huyền rũ mắt xuống, một tia ánh kim xẹt qua, nhưng ngay lập tức liền bị màu mắt xanh biếc che đi.

“Chà chà.” Cậu quay đầu nhìn Niếp Hành Phong cười: “Chủ tịch, anh mới đi công tác có mấy ngày mà mồn mép ngọt ngào kinh, thành thật khai ra, anh ở Italia rốt cuộc là làm việc hay là trốn trong bar chơi bời?”

“Tôi nói ngon ngọt bằng cậu sao?”

Niếp Hành Phong giơ tay lên, mấy mảnh giấy nhỏ bay tới trước mặt Trương Huyền, là những tờ ghi địa chỉ liên lạc mà những nữ tiếp viên hàng không đưa cho Trương Huyền, Niếp Hành Phong lật xem: “Ô, đường này có không ít mỹ nữ này, mà còn toàn là người Italia nữa.”

“Chiêu tài miêu đáng ghét, ai cho anh tùy tiện lục đồ của tôi!?”

Trương Huyền vồ lấy muốn cướp lại, Niếp Hành Phong lập tức tránh thoát, vẻ mặt vân đạm phong khinh: “Là yêu cầu của cậu mà, cần tôi phải đề phòng cậu.”

“Tôi không nói anh có thể xâm phạm đời tư cá nhân của tôi!” Trương Huyền tức giận trừng anh.

Niếp Hành Phong vò nát mấy tờ giấy rồi ném vào thùng rác, thở dài: “Lúc bị bắt cóc tôi còn hi vọng cậu có thể đi cứu tôi, không ngờ lúc đó cậu còn đang tán tỉnh mỹ nữ, thật đáng tiếc.”

Bị đâm vào chỗ đau, Trương Huyền có chút ngượng ngùng: “Tôi biết ngay anh sẽ nghĩ như vậy mà.”

“Tôi có nói rằng người cảm thấy đáng tiếc là tôi sao?” liếc mắt nhìn cậu một cái, Niếp Hành Phong chỉnh trang lại cẩn thận rồi ra khỏi cửa, từ từ nói: “Tôi vốn cầu nguyện, nếu cậu có thể tới cứu tôi, tôi sẽ suy nghĩ cho cậu áp một lần, đáng tiếc cậu lại không tới, thật đáng tiếc mà.”

Lời vừa nói ra, Trương Huyền như ngọn gió quét tới, ôm chặt lấy anh, mặt khẩn cầu: “Chủ tịch, anh để người ta bắt cóc thêm một lần nữa được không? Một lần nữa thôi, lần này tôi không giả bộ khốc nữa, tuyệt đối sẽ đi cứu anh đầu tiên, đi mà!”

Cái tên miệng quạ đen này!

Lý trí chệch khỏi quỹ đạo bình thường, Niếp Hành Phong đẩy bàn tay đang nắm chặt lấy mình của tên thần côn ngốc nghếch ra.

Giờ ăn trưa sớm đã qua, nhưng thấy bọn họ xuất hiện, Neil lập tức bảo người hầu bê điểm tâm lên, rồi nói cho bọn họ biết Ngao Kiếm đã đi tới công ty xử lí công vụ, có thể tới tối mới về, nhìn vẻ mặt của Neil, Niếp Hành Phong đoán Ngao Kiếm là đi thăm dò chuyện của Giovanni.

“Nhã Diệp đâu?” Trương Huyền hỏi. Nhã Diệp và Nghệ đều không biết tiếng ở đây, mặc dù cậu biết Nhã Diệp muốn điều tra tung tích của Mộc Thanh Phong, nhưng đi loạn như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

“Cậu Nhã Diệp buổi sáng có đi qua vườn hoa nhưng sau bữa trưa liền trở về phòng chưa thấy ra.”

Nhã Diệp bế quan chỉ có một chuyện, đó là luyện công, Trương Huyền hơi yên tâm, kiếm cớ đuổi Neil đi, sau đó dùng tâm ngữ liên lạc với Nghệ, lần này pháp thuật hai người đều không có vấn đề gì, rất nhanh Trương Huyền liền nghe thấy giọng nói vui vẻ của Nghệ.

“Lão đại, cậu với chủ tịch hòa hảo rồi sao?”

“Không liên quan gì tới mày.” Trương Huyền hỏi tình hình của Nhã Diệp, lại dặn dò Nghệ không được đi loạn trong tòa thành, Nghệ vui vẻ đáp ứng, hỏi: “Hai người tiếp theo có dự định gì? Có cần tôi giúp không?”

Tinh thần phấn khởi chứng tỏ Tiểu Biên Bức đã uống không ít rượu, Trương Huyền tức giận mắng nó: “Đừng có lúc nào cũng uống rượu, nhớ chăm sóc Nhã Diệp cho tốt.”

“Pháp thuật của Trường Không cao hơn tôi, sao tôi phải chăm sóc cho cậu ta?” Nghệ hoàn toàn không có tự giác của một thức thần, hùng hồn hỏi lại, nhưng không đợi Trương Huyền trả lời, nó lại thấp giọng thần bí nói: “Lão đại, tôi nói cho cậu nghe, lúc chúng tôi đi thám hiểm đã phát hiện dưới tòa thành này có một hầm rượu rất lớn, có đủ loại rượu trên thế giới này, tôi yêu cái hầm rượu ấy chết đi được, nhưng tên bạch mục lại khóa nó lại, thật quá đáng, bởi vậy tôi thi pháp lấy ra không ít rượu…”

“Mày là thức thần chứ không phải trộm!” cho dù Ngao Kiếm không phải là người tốt, cũng không đồng nghĩa đồ của hắn có thể tùy tiện lấy, Trương Huyền mắng nó: “Mày không phải rất ghét tên bạch mục đó sao?”

“Tôi ghét tên bạch mục đó nhưng không ghét rượu của hắn.”

Lí do thoái thác hùng hồn khiến cho Trương Huyền tức tới mức chỉ muốn dùng ý niệm đuổi ngay nó đi, nhưng vừa đúng lúc Neil đến, cậu đành phải từ bỏ việc tranh luận vô nghĩa với Nghệ.

“Nghệ nói hầm rượu bị khóa lại sao?” nghe Trương Huyền thuật lại xong, Niếp Hành Phong cảm thấy rất kì lạ: “Tôi nghe nói Ngao Kiếm rất biết cách thưởng thức rượu.”

Là con cháu quý tốc, tham gia các tiệc rượu xã giao của tầng lớp thượng lưu có thể nói là một phần của cuộc sống hàng ngày, nhất là Ngao Kiếm, trong cuộc sống của hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ tách khỏi rượu và nữ nhân, loại chuyện khóa hầm rượu như này thực sự là không thể tin nổi.

Tiếp tục suy nghĩ kĩ càng, lần này sau khi gặp lại Ngao Kiếm, mặc dù hắn cũng uống rượu nhưng đích thực là uống không nhiều, dường như chỉ là ứng phó xã giao chứ không phải là thưởng thức rượu.

Niếp Hành Phong trầm ngâm suy nghĩ, Trương Huyền lại búng tay một cái, giống như triệu hồi phục vụ để gọi Neil tới, cười hì hì hỏi: “Sức khỏe Ngao Kiếm gần đây thế nào? Có bị bệnh kiểu như xơ gan gì gì đó không?”

Niếp Hành Phong bóp đầu, cảm thấy tiểu thần côn có lúc nói chuyện thật là trực tiếp, cũng thật khó cho Neil sau khi nghe xong câu hỏi còn có thể mặt không đổi sắc, duy trì trạng thái mỉm cười hoàn mĩ.

“Thân thể chủ nhân vẫn luôn rất tốt, không hề có bệnh tật gì cả.”

“Vậy sao? Gần đẩy uống rượu với hắn đều không có được tận hứng, tôi còn cho rằng hắn là lo lắng cho thân thể mình cơ! Nhắc mới nhớ, từ sau khi xảy ra tai nạn giao thông, hắn đã bỏ không ít thói quen xấu rồi.”

Trương Huyền tán hươu tán vượn khiến Niếp Hành Phong rất muốn cười, quả nhiên sắc mặt Neil hơi chuyển nhưng ngay lập tức liền cười nhẹ nói: “Có thể do chủ nhân đi Trung Quốc xong đã học được một số bài điều dưỡng thân thể.”

Trương Huyền hoàn toàn không tin điều đó, nhưng cũng nhìn ra mồm mép vị quản gia trẻ tuổi này còn kín hơn trai ngậm ngọc, có hỏi nữa cũng chỉ thế mà thôi nên đành phải cúi đầu tiếp tục uống ca cao, Niếp Hành Phong lại nhờ Neil lấy bản đồ thành phố Florence và giấy bút tới.

“Muốn đi dạo phố sao?” Trương Huyền thấy tinh thần Niếp Hành Phong rất tốt, thuốc mê không để lại bất kì di chứng nào bởi vậy vô cùng hứng khỏi đề nghị: “Khó có dịp tới đây một lần, không bằng đi dạo đâu đó, dù sao Giovanni cũng có tên bạch mục đi đối phó rồi.”

“Cậu cho rằng Ngao Kiếm đáng tin sao?”

“Không, nhưng trừ như vậy ra, anh còn cách nào khác sao?”

Niếp Hành Phong không trả lời, cầm lấy bút Neil đưa tới, vừa nhìn bàn đồ vừa vẽ lên giấy.

Trương Huyền lại gần, thấy anh vẽ hình như là bản đồ đường đi, vừa vẽ vừa không ngừng nhìn đồng hồ, dường như đang tính toán thời gian và khoảng cách, rất nhanh một tấm bản đồ đường đi đã xuất hiện trên mặt giấy, Niếp Hành Phong lại tìm vị trí khởi điểm tương đồng trên bản đồ, dựa theo bản đồ đường đi kết hợp lại với nhau, cuối cùng dừng lại tại một chỗ của thành phố, khoanh tròn một cái, hỏi Neil.

“Anh có biết chỗ này không?”

Neil rất tò mò với hành động của Niếp Hành Phong nên nhìn rất chăm chú, đột nhiên bị hỏi tới, hắn lắc đầu, do dự một chút cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: “Xin hỏi đây là chỗ nào?”

“Chỗ nhốt tôi.”

Câu trả lời đổi lại bằng những tiếc thán phục đồng thanh: “Sao anh tìm được?”

“Lúc xe đi tôi có ngầm nhớ kĩ thời gian và phương hướng.” Niếp Hành Phong thấy hơi buồn cười với phản ứng quá độ của hai người: “Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Đối với Niếp Hành Phong từ nhỏ đã giao tiếp với số liệu mà nói, khả năng ghi nhớ của anh hơn rất nhiều so với người bình thường, sau khi bị bắt lên xe, anh liền bắt đầu đếm giây đoán thời gian cùng phương hướng di chuyển của xe, không thể nói là chính xác hoàn toàn nhưng đại khái vẫn là nhớ được, sau đó lại đối chiếu với bản đồ và tọa độ, cứ như vậy mà tìm ra địa điểm mình dừng lại.

“Đây mà gọi là đơn giản sao? Căn bản là hoàn toàn không đơn giản chút nào!” Trương Huyền hét lớn.

Giờ cậu hiểu rồi, bản thân cả đời này cũng không thể vượt qua được Niếp Hành Phong, đặc biệt là việc nhẩm tính trong lòng. Bị bắt cóc lâu như vậy, còn bị tiêm cho một lượng lớn thuốc mê, vậy mà anh vẫn có thể nhớ rõ ràng đường đi lúc bị bắt cóc, điều này khiến Trương Huyền rất muốn nhìn xem trong đầu anh rốt cuộc là có kết cấu gì.

Neil cũng khó có được bày ra vẻ mặt không phải là hơi mỉm cười, ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn Niếp Hành Phong: “Ngài hoài nghi nơi này là bất động sản của gia tộc Borgia?”

Nhanh như vậy đã hiểu được phán đoán của anh, quản gia này thật thông minh, Niếp Hành Phong mỉm cười gật đầu: “Nếu như anh không có ấn tượng như vậy có nghĩa là công trình này rất bí ẩn, chỉ sợ đến cả Ngao Kiếm cũng không biết đến nó.”

Anh quay đầu nhìn Trương Huyền, “Thân thể cậu có chịu được không vậy?”

Trương Huyền và Niếp Hành Phong tâm ý tương thông, lập tức hiểu được anh đang muốn làm cái gì, đôi mắt xanh lập tức trừng lên, “Đừng có mà cướp lời thoại của tôi chứ!”

Được rồi, anh công nhận về mặt tính sự, độ dẻo dai của Trương Huyền vượt trội hơn mình, Niếp Hành Phong cười cười, không nói nữa mà quay sang hỏi Neil: “Xin hỏi tôi có thể mượn một chiếc xe của Ngao Kiếm không?”

“Đương nhiên có thể, chủ nhân đã nói, đồ trong này ngài đều có thể sử dụng.” Neil nói xong, dường như hiểu được dụng ý Niếp Hành Phong muốn mượn xe, liền vội vàng nói: “Bây giờ ngài ra ngoài, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, hay là chờ chủ nhân về…”

“Yên tâm, lần này có tôi rồi.” Trương Huyền cười hì hì nói.

Neil cũng không tiếp tục nữa chỉ nói: “Vậy được, mời theo tôi.”

Hắn lấy chìa khóa xe, đưa hai người tới gara, nhìn thấy trong gara rộng lớn đỗ đủ các loại xe thể thao đắt tiền, Trương Huyền hít sâu vào, nhìn Niếp Hành Phong, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chủ tịch, tôi cuối cùng cũng phát hiện có người còn nhiều tiền hơn cả anh.”

“Vậy cậu định đổi sang người khác sao?” Niếp Hành Phong liếc xéo cậu.

“Không phải đâu.” Sắc mặt chiêu tài miêu không tốt, Trương Huyền vội vàng cười hì hì giải thích: “Thực ra tôi đang hi vọng, anh có thể nỗ lực hơn nữa, kiếm nhiều tiền hơn cả tên bạch mục đó không?”

Lười tính toán với Trương Huyền, Niếp Hành Phong tùy tiện chọn một chiếc xe thể thao màu đen, Trương Huyền lại nhìn trúnh chiếc Lamborghini màu cam phía đối diện, “Tôi thích chiếc này, chủ tịch chúng ta lái nó đi.”

Không đợi Niếp Hành Phong hỏi, Neil đã cực kì có năng lực đưa ngay chiếc chìa khóa rồi làm tư thế mời, vì vậy Trương Huyền vô cùng hưng phấn nhảy lên ghế phó lái ngồi, nghĩ ngợi một lúc, lại xuống xe, Niếp Hành Phong thấy cậu chạy tới bên Neil nói vài câu sau đó Neil rút ví ra, lấy mấy tờ tiền mặt đưa cho cậu.

Không phải chứ? Anh cũng không phải không có tiền, tiểu thần côn lại phải đi mượn tiền người hầu của nhà người ta sao? Niếp Hành Phong buồn bực nghĩ.

Cửa sắt lớn được mở ra, Niếp Hành Phong lái xe đi, Trương Huyền đối với chiếc xe thể thao màu cam này thực sự là quyến luyến không rời. hưng phấn điểu chỉnh các loại chức năng trong xe, Niếp Hành Phong nhịn không được nói: “Tôi có mang theo tiền, cậu không cần mượn tiền người khác.”

“Anh có hả? Tôi cứ nghĩ là anh chỉ có thẻ thôi, mà nói ra thì Ngao Kiếm cũng đưa cho tôi thẻ tín dụng, nhưng ra ngoài làm việc, đôi lúc tiền giấy thuận tiện hơn, hơn nữa Neil nói cũng không đáng là bao nên tôi không cần phải trả lại.” hứng thú lúc này của Trương Huyền hoàn toàn đặt lên chiếc xe, vừa đùa nghịch vừa nói: “Gia tộc Borgia thật là khí thế, ngay cả người hầu cũng rộng rãi như vậy, mấy nghìn Euro chứ ít đâu, còn nói không cần trả lại, tiền công của bọn họ hình như rất cao thì phải?”

“Tuyệt đối cao hơn cậu.”

Niếp Hành Phong vừa nói xong, liền nhìn thấy Trương Huyền ngẩng đầu, hai mắt long lanh nhìn anh, “Chủ tịch, nếu tôi nói muốn kiêm thêm chức ở đây, bạch mục liệu có đồng ý không?”

Đôi lúc Niếp Hành Phong rất muốn biết, đến tột cùng việc chạy theo tiền của Trương Huyền là tới trình độ nào rồi, anh hừ một tiếng: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ, trong gia tộc Borgia, cho dù là người hầu cũng đều tốt nghiệp những trường danh tiếng, giống như Neil, hắn ít nhất cũng biết nói năm thứ tiếng, cậu thì sao?”

Bị xem thường, Trương Huyền cứng họng cả nửa ngày, cuối cùng nặn ra một câu: “Nếu tôi cố gắng, ít nhất có thể…6 thứ tiếng!”

“Ơ, chứ không phải là toàn thế giới sao?”

Trương Huyền chớp chớp mắt, cảm động nói: “Chủ tịch, hóa anh tin tưởng tôi như vậy.”

“Không phải, tôi chỉ thấy dù sao cũng chỉ là nói khoác, nói càng lớn càng tốt thôi.”

Ba mươi phút sau, xe thể thao đỗ tại một mảnh đất yên tĩnh, Trương Huyền xuống xe, thấy cỏ mọc um tùm xung quanh, một tòa nhà ba tầng ở giữa, xung quanh là bốn bức tường cao lớn bao lấy, phía trước là một cách cửa bằng đồng đen, giống như một biệt thự không hay được sử dụng, cậu nhìn Niếp Hành Phong.

“Là chỗ này sao?”

Sau cửa sắt là một con đường rộng lớn, hoàn toàn tương đồng với cảm nhận trong hồi ức của anh, Niếp Hành Phong nói: “Hẳn là nó.”

“Chỉ có hai người chúng ta. Có nên mạo hiểm thử không?”

Tòa nhà đứng sừng sững trước mặt, khiến cho người ta có cảm giác áp lực nguy hiểm, Trương Huyền đột nhiên phát hiện bọn họ liễu lĩnh đi tới đây tìm đầu mối dường như là quá không ổn, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ cần cùng một chỗ với Niếp Hành Phong, cậu liền có thói quen đi theo, thậm chí ngay cả tư duy cơ bản cũng không dùng tới, bởi vì Niếp Hành Phong sẽ nghĩ tới mọi thứ trước tiên.

Quả nhiên, Trương Huyền vừa nói xong, liền nhìn thấy Niếp Hành Phong rút ra một khẩu Remington M10 cầm tay, cậu lập tức trợn trừng mắt, “Anh kiếm được từ đâu vậy?”

“Trong gia tộc Borgia, mượn súng còn dễ dàng hơn so với mượn tiền.” Niếp Hành Phong mở chốt an toàn, đi vào trong, nói: “Cậu chỉ phụ trách tên biết pháp thuật là được rồi, còn lại cứ để tôi đối phó.”

“Đại ca, anh không lăn lộn trong xã hội đen thực sự là phí phạm mà.” Trương Huyền tán thưởng xong, thấy Niếp Hành Phong đã đi xa liền vội vàng đuổi theo, “Đợi tôi với.”

Cửa không trang bị khóa an toàn, chỉ khép hờ, Niếp Hành Phong đẩy ra, men theo con đường đi thẳng vào trước cửa tòa nhà, cửa nửa khép nửa mở, hai người nhìn nhau, Trương Huyền vượt lên xông vào, chắn trước mặt Niếp Hành Phong, phòng ngừa có đạn đột nhiên bay tới.

Niếp Hành Phong kéo cậu ra, “Cậu thấy ở đây giống như có người ở sao?”

“Hình như…không có.”

Biệt thự có thiết kế tượng tự như giáo đường, sau đi khi vào là một phòng khách vô cùng rộng lớn, trần nhà mái vòm màu đỏ được tạo thành từ những bức phù điêu, trong phòng khách trưng bày rất nhiều đồ cổ, tản ra mùi hương Niếp Hành Phong rất quen thuộc, bây giờ anh có thể khẳng định chỗ mình bị bắt cóc chính là nơi này.

Rèm cửa được kéo kín lại khiến cho trong phòng có chút mờ tối, trong không gian có một thứ mùi kì lạ tản mát, tiếng bước chân nhè nhẹ của hai người vang vọng, sự yên tĩnh quỷ dị nói cho bọn họ biết, trong này không còn ai khác.

Một cơn gió thổi tới, Niếp Hành Phong nghiêng đàu nhìn, phát hiện một cánh cửa sổ bên cạnh đã bị đập vỡ, dưới đất vẫn còn những mảnh thủy tinh, gió từ chỗ bị vỡ thổi vào, rèm che bị cuộn lên, cứ như vậy phập phồng.

“Tôi ngửi thấy một mùi rất không muốn ngửi thấy.” đi theo Niếp Hành Phong vào trong, Trương Huyền lẩm bẩm.

“Có lúc cậu bắt buộc phải đối diện với hiện thực.” Niếp Hành Phong dừng lại, nhìn chằm chằm thi thể đang nằm sấp giữa hành lang.

Trương Huyền xông tới, lật người người đó lại, sau khi phát hiện người này đã chết, bắt đầu rên rỉ: “Tổ sư gia, ngài không thể phù hộ cho ta có thể dễ dàng kiếm được tiền hay sao? Cho dù là một lần thôi cũng được.”

Thân thể người đàn ông kia đã hoàn toàn cứng lại, từ trạng thái cứng của thi thể có thể thấy ít nhất đã là một ngày, yết hầu có vết thương, dường như là do một lưỡi dao mỏng rất sắc lưu lại, một đao trí mạng, cắt đứt ngay yết hầu, máu chảy đầy đất, thứ mùi Trương Huyền ngửi thấy chính là mùi máu đậm đặc bị nén trong không gian kín, nhưng trộn lẫn cùng với mùi hương của đồ cổ, lại biến thành một thứ mùi vô cùng cổ quái.

Niếp Hành Phong nhận ra người đàn ông kia chính là một trong những người bắt cóc mình hôm đó, phía trước cách hắn ta không xa còn có hai thi thể nữa, tiếp tục đi về phía trước, đẩy ra cánh cửa của căn phòng bên cạnh hành lang, đập vào mắt vẫn là một thi thể đang nằm sấp, tử trạng của mỗi người đều giống nhau, mùi máu càng ngày càng nồng, Trương Huyền cảm thấy không thoải mái, vươn tay đốt một tờ đạo phù, mượn cương khí của đạo phù để xua tan mùi máu tanh trong không gian.

“Tên hỗn đản sai khiến đâu rồi? Mong rằng hắn vẫn chưa bị treo lên.”

Có lẽ Giovanni bị treo lên cũng là một loại hạnh phúc, còn hơn là rơi vào tay Trương Huyền, Niếp Hành Phong nghĩ, thầm nhớ lại đường tới căn phòng mình bị giam, cửa phòng có hai người, đều bị giết như vậy, nhưng không phải là Giovanni.

“Một người cũng không giữ lại, thật là ác.” Trương Huyền vui mừng nhìn Niếp Hành Phong, “Chủ tịch, may mà có người cứu anh ra, nếu không tôi không thể nhìn thấy anh nữa rồi.”

“Không, ngoài Giovanni ra, ít nhất còn có một người nữa còn sống.” Niếp Hành Phong nói: “Người đã giết chết bọn họ.”

Niếp Hành Phong từng đánh nhau với bọn bắt cóc, anh biết thân thủ của bọn họ đều không tồi, nếu là người ngoài tới, bọn họ không thể không phản kích, nhưng từ tử trạng của bọn họ có thể thấy, đều không rút súng ra, thậm chí vẻ mặt cũng không có biến đổi quá lớn, như vậy chứng minh người động thủ chính là người bọn họ quen thuộc, quen thuộc tới mức tất cả đều không có bất kì phòng bị nào với hắn.

“Cõ lẽ là do Giovanni làm?” Trương Huyền đi lại trong căn phòng trống, tùy tiện nói: “Giết người diệt khẩu, khiến anh không thể điều tra chuyện bị bắt cóc.”

“Giovanni căn bản không quan tâm tới chuyện bắt cóc, ở Italia chỗ nào cũng đều có thế lực của gia tộc Borgia, ngay cả Ngao Kiếm hắn cũng không sợ, thì sao có thể sợ tôi…cậu đang làm gì đấy?”

Hai tay Trương Huyền giống như đang bắt cá, khua loạn trong không trung, bị Niếp Hành Phong hỏi, cậu nói: “Xem thử xem hồn phách của mấy người này còn ở đây hay không, kết luận là không có. Có thể một đao đánh tan hồn phách, tôi chỉ biết một người có thể làm như vậy.”

“Cậu nghi ngờ Nghệ?”

“Kiểu chết của những người này rất giống thủ pháp giết người của Nghệ mà Nhã Diệp đã miêu tả.” đặc biệt là vết cắt mỏng dài, giống hệt như lưỡi dao của Nghệ.

Khó thấy được giữa mày của Trương Huyền xuất hiện phiền muộn, từ sau khi tới đây, cậu vẫn không cùng Nhã Diệp và Nghệ ở với nhau, trời biết Nghệ có làm chuyện này không.

“Nghệ không thể khát máu như vậy được.”

“Tôi sợ rằng nó bị người ta điều khiển thôi. Cho tôi mượn di động một chút.” Cầm lấy điện thoại của Niếp Hành Phong, Trương Huyền gọi điện cho Nhã Diệp, hỏi: “Nghệ đang ở cạnh anh sao?”

“Không, nó nói đi tới hầm rượu, vẫn chưa quay về, có chuyện gì sao?”

“Lại có người chết, hi vọng không phải do con dơi đó làm, giúp tôi để ý tới nó.”

Gác điện thoại, thấy Niếp Hành Phong vẫn đang lật nhìn mấy thi thể, Trương Huyền kéo ông tay áo anh, bảo anh rời khỏi. Trong này chết nhiều người như vậy, bọn họ mà còn đợi nữa nếu bị người khác nhìn thấy, như vậy không thể nói rõ ràng rồi, đù sao Ngao Kiếm nghe được tin xong thể nào cũng tới đây, chuyện còn lại cứ để hắn điều tra đi.

Lúc quay về phòng khách, Trương Huyền bị giàn hoa bằng đồng đen ở góc hành lang móc vào chân, vì vậy liền lảo đảo bước lên vài bước, lúc cậu đứng vững lại, đột nhiên phát hiện trong góc tường có gì đó lóe lên liền vươn tay nhặt lên, là một khuyên tai có viên kim cương màu đỏ tươi rất nhỏ.

“Là của Giovanni sao?”

Lúc nãy Niếp Hành Phong không chú ý tới tai của bọn kia, nhưng bọn chúng đều không thể có khả năng đeo loại khuyên tai kim cương quý giá thế này, bởi vậy chủ nhân của khuyên tai khả năng lớn nhất chính là Giovanni.

“Giovanni có lỗ tai.”

Đã xem qua hồ sơ ghi chép về Giovanni nên Trương Huyền có thể khẳng định, đồng thời cũng bội phục bản thân mình – mặc dù khả năng ghi nhớ của cậu không thể so được với chiêu tài miêu nhưng tuyệt đối ưu tú hơn nhiều so với người bình thường.

“Dùng nó xem thử xem Giovanni đang ở đâu.”

“Chủ tịch anh bảo tôi thử sao?” đối với sự tín nhiệm của Niếp Hành Phong về đạo thuật của mình, Trương Huyền rất kinh ngạc.

“Lẽ nào ở đây trừ cậu và tôi ra còn có ai khác sao?” Niếp Hành Phong bình tĩnh hỏi lại.

Được rồi, mặc dù ngay đến bản thân cậu cũng không ôm quá nhiều hi vọng với pháp thuật của mình, nhưng được chủ tịch đại nhân thân yêu tin tưởng như vậy, cậu đương nhiên phải thử xem. Trương Huyền nắm viên kim cương trong lòng bàn tay, mồm nhẩm chú tìm người, ngay sau đó liền kẹp một tấm đạo phù trong tay tung lên không trung.

Đạo phù bay lên cháy thành một ngọn lửa màu lam, không ngừng bập bùng trong không trung, rất nhanh, nó men theo tường bay về phía trước, Trương Huyền kinh ngạc nhìn Niếp Hành Phong, dùng chú tìm người lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên linh nghiệm nha.

Hai người chạy theo ngọn lửa tới tầng hầm, sau khi đi qua mấy phòng, ngọn lửa đập vào một bức tranh sơn dầu sát mặt đất, Trương Huyền muốn bắt lấy nhưng không kịp. Ngay lúc cậu cho rằng bức họa cổ đó sẽ bị thiêu thành tro thì liền kinh ngạc phát hiện ngọn lửa đã biến mất.

“Sau bức tranh có gì đó cổ quái.”

Niếp Hành Phong tìm kiếm xung quanh, hi vọng có thể tìm được nút ấn mở ra mật thất nhưng tìm một lúc lâu cũng không có kết quả.

“Chuyện này cứ để tôi.”

Trương Huyền nhìn trái nhìn phải, rất nhanh đã xác định được mục tiêu, ấn mạnh xuống công tắc tắt mở đèn, bức tranh lập tức dịch chuyển sang một bên. Cậu đắc ý hất quai hàm nhìn Niếp Hành Phong.

“Loại phương thức trang bị nút ấn này gọi là thuật làm nhiễu thị giác, nơi càng đơn giản thì càng dễ bị xem nhẹ, bởi vậy, chủ tịch à, chỉ nó nói miệng là không được đâu, anh phải học tập tôi kĩ thuật theo dõi thực tế này này.”

Khó có dịp tiểu thần côn được dương oai một lần, Niếp Hành Phong không phản bác mà cứ để cậu vui vẻ.

Sau bức tranh sơn dầu thực ra là một căn phòng cất trữ rất nhỏ, hơi tối, nhờ có ngọn lửa màu lam chập chờn có thể nhìn thấy bên trong có một vài két sắt. Trương Huyền không có hứng thú với mấy thứ này, hoảng hốt phát hiện có một người đang lui trong góc tường nhưng nhoáng một cái đã lại không thấy, cậu vội vàng đi tới, phát hiện trên tường có vết máu.

Hiển nhiên, lúc đó Giovanni đã bị thương, cửa sổ bằng thủy tinh trong phòng khách là do hắn bắn vỡ, để cho tên giết người tưởng hắn đã chạy ra ngoài nhưng thực chất hắn lại trốn trong này, Trương Huyền muốn tiếp tục đọc chú để tìm kiếm nhưng đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, ngọn lửa màu lam chập chờn rồi biến mất trong không trung.

“Tên bạch mục đáng chết, sớm không đến muộn không đến lại cứ nhằm đúng lúc quan trong mà xông tới.”

Trương Huyền lẩm bẩm theo Niếp Hành Phong đi ra ngoài liền nhìn thấy Ngao Kiếm đã ở trong phòng khách, phía sau có một số tùy tùng, dường như cảm thấy mùi kì lạ trong biệt thự, thần sắc hắn trầm xuống.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tang sự.” Trương Huyền dựa vào tường, cười hì hì nói: “Giờ gọi cảnh sát hay là mục sư tới, anh quyết định đi.”

Ngao Kiếm lập tức vội vàng xông vào, Niếp Hành Phong quay người rời khỏi biệt thự. Mùi vị chết chóc và máu tanh là thứ anh ghét nhất, nhưng lại không thể tránh khỏi tiếp xúc với nó, cũng may bên ngoài gió nhẹ thổi vi vu, thổi bay buồn phiền trong lòng anh.

“Chú tìm người bị người ta nửa đường cắt đoạn, giờ không thể nối lại được nữa.” Trương Huyền thở dài.

Ít nhất là dựa vào công lực của cậu thì không thể nối được, cũng thật hao tổn tâm trí cho Ngao Kiếm có thể tới đúng lúc như vậy, khiến cậu hoài nghi tên kia căn bản là cố ý.

“Anh thấy thế nào?” đôi mắt màu xanh chuyển hướng, hỏi người bên cạnh.

“Hi vọng Giovanni không xảy ra chuyện gì.” Ánh mắt Niếp Hành Phong thâm trầm như biển.

Tình thế bây giờ lại đảo ngược lại, người gây hại trở thành người bị hại, nếu Giovanni xảy ra chuyện gì, bố của hắn Richard tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Niếp gia chỉ là người làm ăn bình thường, anh không muốn bị dính dáng vào thị phi của gia tộc Borgia, đó giống như một dòng nước xoáy lớn, một khi đã bị cuốn vào thì không thể có cơ hội thoát ra ngoài nữa.

“Tôi cũng hi vọng hắn không làm sao.” Trương Huyền khoanh tay trước ngực, cười nhẹ nói: “Ít nhất là trước khi tôi báo được thù.”

Rất nhanh, một tên thủ hạ của Ngao Kiếm đã ra ngoài mời bọn họ về nghỉ trước, Niếp Hành Phong biết ở đây đã xảy ra vụ giết người nghiêm trọng, Ngao Kiếm nhất định có rất nhiều chuyện cần phải xử lý vì vậy liền đáp ứng. Lái xe cùng Trương Huyền rời khỏi, hai người ở trong phòng khách của tòa thành uống trà nói chuyện phiếm, một giờ sau, Ngao Kiếm vội vàng chạy về.

Hắn trưng ra bộ mặt không chút biểu tình ngồi xuống, tâm tình có vẻ không được tốt lắm, trầm mặc một lúc mới nhìn Niếp Hành Phong nói: “Hành Phong, khả năng ghi nhớ của cậu thật không tồi, tuyến đường phức tạp như vậy cũng có thể nhớ rõ.”

“Từ nhỏ đã gắn liền với con số, thói quen thôi.” Niếp Hành Phong bình thản nói: “Có giúp ích gì được cho anh không?”

“Tôi đã điều tra rồi, đó là biệt thự của Giovanni, không biết hắn đã mua chỗ bí mật đó từ lúc nào.”

“Thế còn Giovanni?”

“Không biết, hắn giống như đã hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, không tra ra được bất kì tung tích nào của hắn, Richard cũng phái người tìm kiếm khắp nơi rồi, những người ở biệt thự đó đều là thủ hạ đắc lực của hắn, đáng tiếc không ai còn sống.”

“Anh không báo cảnh sát sáo?”

Nghe thấy câu hỏi của Trương Huyền, Ngao Kiếm hừ một tiếng; “Chuyện của gia tộc Borgia không cần cảnh sát nhúng tay vào, nhưng lần này phải cảm ơn hai người đã giúp tôi tìm ra được chỗ đó.”

Hắn lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay bị vỡ từ trong túi áo, đôi mắt màu bạc phủ lên một tầng ngoan lệ, lạnh lùng nói: “Đây là của Lạc Dương, tôi tìm thấy ở trong phòng giam, bọn bắt cóc Lạc Dương quả nhiên là bố con Richard, nói không chừng chuyện Giovanni mất tích cũng là do bọn chúng cố ý sắp đặt, từ đó làm cái cớ để đối phó với tôi.”

“Vậy tiếp theo anh định làm gì?”

“Tiếp tục phái người tìm Giovanni, hắn rất giỏi trốn, có lúc xảy ra chuyện cũng là đang tránh mặt.” Ngao Kiếm nở nụ cười ý vị thâm trường với Niếp Hành Phong: “Nhưng tôi nghĩ Richard sẽ nhân cơ hội tìm hai người kiếm chuyện, bởi vậy mấy ngày này hai người tốt nhất đừng đi ra ngoài.”

“Tôi sẽ chú ý.”

Niếp Hành Phong đứng dậy cáo từ, đi được vài bước lại đột nhiên quay đầu hỏi: “Công tước, anh nói cái bóng rốt cuộc là tồn tại như thế nào?”

“Ánh sáng.” Ngao Kiếm mỉm cười: “Chỉ cần có ánh sáng sẽ có bóng.”

Niếp Hành Phong sững lại, đây là đáp án anh không hề nghĩ tới, anh vẫn luôn gắn cái bóng với u tối, hóa ra lại hoàn toàn trái ngược, nơi càng sáng thì cái bóng lại càng đậm.

“Mọi người đều ghét những cái bóng nhưng lại hướng về ánh sáng, vậy mới nói, loài người thực sự rất mâu thuẫn.” Ngao Kiếm người nhìn anh: “Hành Phong, nếu là cậu, cậu sẽ chọn loại nào?”

“Tôi không biết.” Niếp Hành Phong nghĩ một lúc rồi nói: “Đợi một ngày tôi nghĩ ra tôi sẽ nói cho anh đáp án.”