Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 7 - Chương 10




Niếp Hành Phong đi vào phòng làm việc của chủ tịch, Niếp Dực đang ngồi bên trong,

lật xem văn kiện trên bàn, vẻ mặt ông cụ rất lạnh nhạt, hoàn toàn không thể nhìn ra

rằng ông vừa tham gia vào cuộc họp khẩn cấp quyết định sự tồn vong của công ty.

"Xin lỗi, ông nội." Niếp Hành Phong đi tới, chầm chậm nói.

Với Niếp Dực, Niếp Hành Phong cảm thấy vô cùng áy náy, ông nội đã lớn tuổi rồi, ở

tuổi này những người già khác đã con cháu đầy nhà, hưởng thụ những ngày an nhàn

vui vẻ, chứ không phải trấn trụ ở công ty, thay mình ngăn cản những mũi tên bắn lén từ

khắp mọi phía, anh nợ ông nội nhiều lắm.

"Đối với một chiến binh, nơi tốt nhất để họ thể hiện giá trị sinh tồn của mình chính là

chiến trường, chẳng phải sao?" Niếp Dực đặt văn kiện xuống, mỉm cười nhìn anh, "Cứ

mãi núp trong nhà trồng hoa câu cá, xương khớp rỉ sét cả rồi, khó lắm mới có cơ hội,

ông đương nhiên phải ra xem chứ."

"Thế nhưng Ngao Kiếm không phải người bình thường, vài vị cổ đông bị hắn cưỡng ép

bán cổ phần nên mới xảy ra chuyện." Niếp Hành Phong vẻ mặt sầu lo.

Nếu như chỉ đơn thuần là thương trường đấu đá, anh sẽ không lo cho ông nội, nhưng

Ngao Kiếm không phải con người, thậm chí không phải ma quỷ tầm thường, hơn nữa

bên cạnh hắn còn có tên biến thái Lý Hưởng kia, ông nội không thể nào làm đối thủ của

Ngao Kiếm được, cho nên, anh không thể đứng nhìn ông nội vì mình mà thân chinh ra

trận, ân oán giữa anh và Ngao Kiếm chỉ có thể do tự hai bên giải quyết.

"Con nên biết, Ngao Kiếm muốn xử lí không phải Niếp thị, hắn muốn đối phó với con,

con đi rồi, hắn chẳng khác nào dùng nắm đấm đấm vào hư không, cho dù có sức mạnh

to lớn cỡ nào cũng không bộc lộ ra được dù chỉ một chút." Ông cụ mỉm cười nói: "Hơn

nữa, người cũng tốt, ma cũng tốt, chẳng phải là không có nhược điểm, nhược điểm của

Ngao Kiếm chính là sự cao ngạo của hắn."

Người cao ngạo không dùng một chiêu quá ba lần, sống lâu như vậy, ông đã thấu triệt

hết thảy mọi việc.

Lý Hưởng tuy rằng hung ác, nhưng không có sự cho phép của Ngao Kiếm, hắn cũng

không dám làm chuyện xằng bậy, hành động của hắn đều tuân theo ý của Ngao Kiếm,

ví dụ như những cổ đông gặp chuyện không may kia, Ngao Kiếm làm vậy là bởi vì hắn

gấp gáp muốn vào Niếp thị, chạy đua với Niếp Hành Phong.

Nhưng mong muốn này lại rơi vào hư không, trong tình huống không có mục đích phấn

đấu, hắn ngược lại sẽ không tự mình ra tay, chí ít là tạm thời, tung hoành thương giới

mấy chục năm, ông tin vào năng lực phán đoán của mình, cũng tin rằng mình có năng

lực ứng phó với tất cả những chuyện sắp tới.

Niếp Hành Phong đương nhiên hiểu ý ông nội, anh là do Niếp Dực một tay nuôi lớn,

giữa hai ông cháu có một sự ăn ý không giống bất kì ai, từ lúc Niếp Dực xuất hiện, anh

đã đoán được hành động tiếp theo của ông nội, ông đang khéo léo đỡ đòn cho anh,

thậm chí không tiếc đem danh phận chuyển qua cho Niếp Duệ Đình, giúp anh dễ dàng

rời khỏi chiến trường này.

Nhưng mà sự xuất hiện của Niếp Duệ Đình nằm ngoài dự liệu của anh, anh đã đánh

giá thấp thực lực và khả năng suy đoán cũng như trù tính của ông nội.

"Ông nội, Duệ Đình trở về khi nào?"

"Thị trường chứng khoán vừa biến động là ông đã đánh tiếng cho nó rồi!"

"Tính tình của nó, dùng cả đời này rong chơi cũng không đủ, nhưng khi ông nói với nó

rằng con gặp phiền phức, nó liền trở về ngay. Thằng bé làm việc cũng có năng lực lắm,

trong khoảng thời gian ngắn, những chuyện được giao cho nó tuyệt đối sẽ khiến con

hài lòng, nhưng mà nếu bắt nó cả đời phải làm việc như vậy, khả năng bỏ trốn của nó

cao hơn bất kì ai, con vẫn luôn là người bận rộn với cái công ty này, cũng nên để cho

nó bỏ ra chút sức chứ."

Niếp Hành Phong đột nhiên rất cảm động, thằng em trai anh luôn cảm thấy cần mình

bảo vệ, thấy phiền phức là bỏ chạy, ấy thế mà lúc nghe rằng anh có chuyện đã vội vã

trở về, anh thở dài: "Duệ Đình còn trẻ, con sợ nó nhịn không được." Đặc biệt là lúc phải

đối mặt với kẻ thù khẩu Phật tâm xà như Ngao Kiếm.

"Chim ưng con lớn rồi nên để nó bay đi, cứ mãi bảo vệ nó dưới cánh chim của mình sẽ

chỉ làm nó quên đi tác dụng của đôi cánh." Niếp Dực thản nhiên nói: "Con quá mức bảo

vệ nó, Duệ Đình không yếu như con nghĩ đâu, hơn nữa, bên cạnh nó còn có Nhan Khai,

con nghĩ kẻ khác có khả năng ức hiếp được nó?"

Niếp Hành Phong ngẩn ngơ, nhớ lại Niếp Duệ Đình lúc trong cuộc họp trình bày hăng

hái hùng hồn, vốn không biết nỗi khổ nhân gian, là một thằng nhóc nhị thế tổ xem sự

nghiệp là trò chơi, anh tin lúc nó đang ngồi trước các cổ đông nó cũng nghĩ như vậy,

nhưng thực tế tình hình là thế nào, anh cũng không dám khẳng định, bởi vì trong

khoảng thời gian một năm trở lại đây, anh và Niếp Duệ Đình ở chung thì ít mà xa cách

thì nhiều, biết đâu em trai đã trưởng thành ở nơi mà mình không thể nhìn thấy.

"Buông tay đi làm chuyện của con đi, ở công ty không cần con lo lắng nữa."

"Chuyện của con?"

"Nhóc con Trương Huyền chẳng phải đang gặp phiền phức sao? Con đi giúp nó xem

xem là chuyện gì đang xảy ra, đồng thời có thể tránh khỏi phiền phức, chỗ này đã có

ông và Duệ Đình, muốn ức hiếp người nhà họ Niếp chúng ta cũng phải tự biết mình

thước tấc bao nhiêu!"

"Cảm ơn ông nội!" Niếp Hành Phong cảm thấy cổ họng nghẹn ngào.

"Người một nhà mà nói cảm ơn cái gì." Ông nội mất hứng, thản nhiên nói: "Ta có nghe

Đầu Gỗ nói một chút chuyện liên quan đến các con, lai lịch đều không phải đơn giản,

nhưng mà chủ tịch cũng tốt, thiên thần cũng tốt, trong mắt bề trên, các con vĩnh viễn

vẫn là những đứa bé chưa trưởng thành."

Niếp Hành Phong giật mình, đột nhiên rất muốn biết trước khi Mộc lão tiên sinh gặp

chuyện không may rốt cuộc đã nói với ông nội bao nhiêu chuyện, ông nội làm sao biết

được mình đã khôi phục kí ức, nhưng suy nghĩ một hồi, vẫn là không hỏi, cứ để cho

ông nội hưởng thụ thú vui xấu xa của ông đi.

"Cái này cho con."

Niếp Dực lấy trong túi ra một ngọc hoàn, là bạch ngọc tinh khiết nhất, chỉ lớn bằng

ngón tay cái, Niếp Hành Phong nhận lấy, tay đột nhiên bị trì xuống, ngọc này nặng hơn

tưởng tượng, nặng trịch như đang chứa đựng linh lực.

"Cái này là Đầu Gỗ cho ông, bảo ông tìm cơ hội thích hợp giao lại cho con, ổng nói

trong đó chứa linh lực và tu vi của ổng, lúc quan trọng có thể giúp được con."

Niếp Hành Phong kinh ngạc nhìn Niếp Dực, tuy rằng không rõ dụng ý của Mộc Thanh

Phong, nhưng nghĩ ông ấy nói như vậy là đã có sắp xếp, anh hơi nghi ngờ ông cụ

chẳng biết có xem qua mệnh thư không, nên mới có thể biết trước được tương lai, lót

đường cho mình.

"Ông nội, quan hệ của ông và Mộc lão tiên sinh hình như rất tốt."

"Muốn dò xét đời tư của ông nội sao?" Ông cụ thu lại vẻ thong dong ban đầu, liếc nhìn

anh, vẻ mặt cảnh giác.

Niếp Hành Phong cười rộ lên, "Không được sao ạ?"

"Con ở cạnh Trương Huyền lâu như vậy, học cái khác không học, cái tính tò mò lại học

hết cả mười phần." Niếp Dực thản niên nói: "Có hay không thì không biết, nhưng nếu

nói về thời gian biết nhau lâu nhất, vậy thì không còn ai khác ngoài ông ấy."

"Thì ra ông nội tin vào thần toán là bởi vì Mộc lão tiên sinh."

"Ai nói là ổng chứ, năm xưa cũng vì không tin, còn đánh nhau với ông ta một trận."

Ký ức đã xưa cũ đến độ có thể bị lãng quên, mùa hè năm ấy, Niếp Dực về biệt thự nghỉ

hè, biệt thự của nhà họ Niếp rất gần chỗ Mộc Thanh Phong tu hành, hai người gặp mặt

nhiều lần thành ra quen biết, nhưng Niếp Dực từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục theo

thuyết vô thần, hai đứa con trai choai choai không chung hệ nhận thức tín ngưỡng, cho

nên từ chỗ khắc khẩu biến thành choảng nhau, mỗi ngày đánh một trận, dần dần thành

quen.

"Từ trước ông đã không tin vào số phận, mải đến khi Đầu Gỗ giúp ông bắt được một

linh thể dọa ông sợ, ông mới hiểu ra rằng trên đời này thật sự có tồn tại những sự vật

như thế, cũng bắt đầu tin vào số mệnh, sau đó thì vào thương trường, trải qua nhiều

chuyện, càng ngày càng tin tưởng, bằng không cũng sẽ không ra biển cầu xin cái gì mà

khế ước của hải thần, sau đó mạng của con lại không may mắn, bệnh tật liên miên, ông

đã tính toán nhiều cách mà không thể nào hóa giải tai họa được cho con, ông lại trở

mặt không muốn tin nữa, cứ mải lượn lờ ở cái ranh giới giữa tin và không tin."

"Ông nội bây giờ là tin? Hay là không tin?"

Ông cụ nhìn Niếp Hành Phong, nhìn vẻ mặt đầy tò mò như trẻ con, trên mặt ông lại

hiện ra nụ cười gian xảo: "Có lúc nên thì tin, có lúc không nên thì không tin."

Niếp Hành Phong cười ngất.

Anh tin rằng nếu bây giờ Trương Huyền đang ở đây, nhất định sẽ xoắn xuýt chạy

quanh hành đại lễ với ông nội rồi hô to: "Hoàng thượng thánh minh."

Tưởng tượng ra viễn cảnh đó, anh không kềm được phải nở nụ cười.

"Con trai à, trong tương lai mặc kệ con gặp phải trắc trở gì, con đều phải nhớ kỷ, mệnh

thư chỉ là một vật chất, thiên mệnh thì không thể trái, nhưng mạng người là do chính

con người định đoạt." Ông đứng dậy, đến bên Niếp Hành Phong, vỗ nhẹ lên vai anh:

"Hàn thuyên cũng đã lâu, Trương Huyền chắc chờ bên ngoài sốt ruột lắm rồi đấy, ra tìm

nó đi."

Niếp Hành Phong gật đầu, sau khi cẩn thận bàn giao lại mọi việc cho ông nội mới ra

ngoài, lúc ra khỏi cửa, anh vô cùng kính nể hỏi: "Ông nội, nội tình chuyện này, ông biết

được bao nhiêu?"

"Ông chẳng biết gì cả, chỉ là ông đã lớn tuổi rồi, chuyện gì cũng trải qua, tự nhiên sẽ

hiểu phải xử lý vấn đề thế nào." Niếp Dực mỉm cười, khiến cho không ai có thể đoán

được sự thật đằng sau nụ cười ấy.

Niếp Hành Phong cảm giác mình còn cách cảnh giới của ông nội một quãng đường rất

xa, lại nói, ở trong nhà họ Niếp này người xảo quyệt nhất chẳng phải ông nội sao?

Lúc Niếp Hành Phong tới trước phòng họp, ngạc nhiên thay trên hành lang còn rất

nhiều người, đang chúc mừng Niếp Duệ Đình quang vinh nhậm chức chủ tịch, ngoài ra

còn một số khuôn mặt không quen, nhìn hành động của bọn họ chắc là mấy tay phóng

viên, Niếp Hành Phong không khỏi thầm tán thưởng ông nội đa mưu túc trí, những

người đó hình như đã được dặn dò trước, tuy rằng thấy anh đi ra nhưng không dám

liều mình chạy ra hỏi, các cổ đông khác lại càng không làm vậy, bây giờ chủ tịch mới

vừa nhậm chức, lấy lòng còn không kịp, ai lại đi quan tâm đến một người cũ mới ngã

ngựa chứ.

Vội vã chạy tới chỉ có Trương Huyền, vẻ mặt lo âu nhìn anh, hỏi: "Sao đi lâu vậy chứ?

Nói chuyện với ông nội thế nào rồi? Ông nội tức giận lắm đúng không, tôi đi khuyên ông

giúp anh nhé?"

Quả nhiên hoạn nạn mới thấy chân tình, mặc dù mệt nhọc, trăm sắc thái của cuộc sống

đều được viết hết trong vở kịch này, nhìn dáng vẻ lo lắng của Trương Huyền, trong

lòng Niếp Hành Phong chợt thấy ấm áp.

Anh lắc đầu, quét mắt nhìn mọi người, Ngao Kiếm cũng ở đó, nhưng chỉ mỉm cười xem

náo nhiệt, không đến bắt chuyện, sắc mặt của Lạc Dương lãnh đạm, không có cách

nào nhìn thấu nội tâm của anh ta, Ly Hưởng thì không ở đây.

Niếp Duệ Đình đang nói chuyện với vài cổ đông, thấy Niếp Hành Phong, mỉm cười đi

tới, giữa hai chân mày là thần thái rạng rỡ tràn đầy sức sống con đường làm quan rộng

mở, vươn tay ra với anh, nói: "Anh hai, sau này nhớ chỉ giáo em."

Niếp Hành Phong không hồi đáp, xem như chưa từng thấy cậu ấy, xoay người đi tiếp,

tay của Niếp Duệ Đình lúng túng dùng giữa đường, Niếp Hành Phong không quay đầu

lại, nhưng anh có thể đoán được màn huynh đệ tương tàn này nhất định đã được

người ta chụp lại, nếu nhanh, sẽ xuất hiện ngay trên báo chiều nay.

Đi vào thang máy, Niếp Hành Phong trực tiếp nhấn nút xuống lầu một, Trương Huyền

theo vào, ở bên Niếp Hành Phong lâu như vậy, cậu lần đầu tiên thấy anh mất đi phong

độ, Niếp Hành Phong rất thương em trai, thế nhưng màn vừa rồi làm cậu cảm thấy

quan hệ giữa hai người vừa rồi đã triệt để tan vỡ, tuy rằng mới vừa rồi lời nói cử chỉ

của Niếp Duệ Đình hơi phách lối nhưng không đến mức phải trở mặt vậy chứ?

Càng nghĩ càng lo lắng, Trương Huyền vội vàng hỏi: "Thật sự tệ đến vậy sao? Ông nội

không hỏi rõ thực hư đen trắng đã hạ bệ anh? Vậy anh..."

Mới nói được nửa câu đã im bặt, nửa câu còn lại bị người ta mạnh mẽ chặn lại, Niếp

Hành Phong đè Trương Huyền lên vách buồng thang máy, không do dự dù chỉ nửa

nhịp, gắt gao ghì lấy môi cậu, hôn, thay vì nói là kịch liệt chẳng bằng nói là cuồng nhiệt,

mang theo hơi thở rất kì lạ như vượt ra khỏi phạm vi khống chế.

Trương Huyền đúng là bị hù cho sợ, trong trí nhớ của cậu, Niếp Hành Phong cho tới

bây giờ chưa bao giờ là người không biết khống chế, nhất là trong trường hợp đang ở

trước mặt công chúng, anh vẫn luôn biết thế nào là chừng mực, nhưng một khi gông

xiềng mang tên "tỉnh táo" bị tháo xuống, hành vi của anh bắt đầu không khống chế

được nữa, Niếp Hành Phong như vậy làm cậu rất sợ, không phải cậu sợ anh, mà là sợ

anh có chuyện gì đó đau lòng nên mới kích động anh biến thành dáng vẻ như thế.

"Chúng ta đang ở trong thang máy." Bị cưỡng hôn thở hồng hộc, cả một buổi sau

Trương Huyền mới có thể hé môi nhắc nhở.

Cậu luôn rất thích chơi trò kích thích, nhưng không thích bị người khác xem miễn phí,

mà cậu rất tinh tường hiểu rõ cảnh hôn nồng nàn của hai người đã bị toàn bộ nhân viên

công tác "trùng hợp" xem hết từ đầu đến cuối, cậu không ngại mình ra sao, nhưng

chiêu tài miêu làm như vậy trong công ty, hình như hơi mất hình tượng.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, Trương Huyền mới ỉu xìu nhớ ra, danh hiệu chủ tịch

của mèo nhà cậu đã bị tháo xuống, anh nhất định là buồn lắm nên mới bộc phát tình

cảm mãnh liệt như vậy.

Một hồi lâu, Niếp Hành Phong mới buông tha cho Trương Huyền, nhưng không tách ra

hoàn toàn, mà ôm chặt lấy cậu, đầu tựa vào hõm vai của cậu, giống như đang tìm nơi

có thể làm chỗ dựa cho mình.

Trương Huyền không đẩy anh ra, chiêu tài miêu hiếm khi yếu lòng, là chỗ dựa duy nhất

của anh, cậu đương nhiên không đẩy ra, hai người cứ như vậy dựa vào nhau, cho đến

khi thang máy xuống tới lầu một.

Niếp Hành Phong nắm tay Trương Huyền ra cửa cao ốc tập đoàn tài chính Niếp thị, tới

trước cửa xe, Trương Huyền nghĩ tâm trạng của anh đang không tốt, không thích hợp

để lái xe, liền đoạt lấy chìa khóa xe trong tay anh, tự mình ngồi vào ghế lái.

"Tôi phá sản rồi." Sau khi khởi động xe, Niếp Hành Phong vẻ mặt bi thương nói.

Không tới nỗi nghiêm trọng đến phá sản chứ? Cùng lắm thì mất chức thôi mà, Trương

Huyền không để tâm nói: "Không làm thì không làm, muốn quản lí cả một công ty lớn

như thế cũng mệt chết."

"Nhưng sau này tôi không nuôi em được."

"Đến phiên tôi nuôi anh." Trương Huyền chưa từng cảm thấy may mắn thay mình đã dự

kiến trước như lúc này, "Hai năm nay tôi làm ăn cũng kiếm được không ít tiền, yên tâm

đi, tôi sẽ không vì vậy mà vứt bỏ anh đâu, một con chiêu tài miêu thôi mà tốn bao nhiêu

cơm chứ."

Niếp Hành Phong vẻ mặt nghi ngờ cậu, "Có bao nhiêu?"

Trương Huyền húng tay với anh, ý bảo anh xáp lại đây, sau đó kề sát bên tai anh nhẹ

nhàng nói ra một con số, Niếp Hành Phong giật mình nhìn cậu, "Không ngờ em cướp

được trên người tôi nhiều như vậy, bây giờ trong tài khoản của tôi còn bao nhiêu tiền?"

"Về cơ bản, anh đã thuộc về giai cấp vô sản." Trương Huyền huýt sáo, rất đắc ý cười.

Niếp Hành Phong cảm thấy mình cần học hỏi ông nội một chút, chứ mình chuyện gì

cũng để cho Trương Huyền biết cả, sau này chẳng lẽ bị cậu ăn luôn sao? Mặc dù bây

giờ thì cũng là chuyện đã rồi.

Anh thở dài, cảm thấy mình càng ngày càng ăn ngay nói thật, "Thật ra, tình hình không

đến nỗi tệ như vậy."

"Gì?"

"Ông nội cố ý làm vậy."

Dựa lưng vào ghế tựa, Niếp Hành Phong kể sợ qua về mối lo của ông nội và cách làm

của ông, nghe xong, Trương Huyền bẻ tay lái, dừng xe bên vệ đường, mặt không đổi

sắc nhìn thẳng phía trước, cả buổi mới hé môi, Niếp Hành Phong còn tưởng rằng cậu

giận rồi, đang định lựa lời dỗ dành, ai ngờ chỉ thấy mặt mày cậu cong cả lên, tay đấm

liên hồi lên vô lăng, cười khà khà, "Ông nội thật lợi hại, ông quả thật là thần tượng trong

lòng con!"

Vừa nghĩ tới việc Niếp Dực tứ lạng bạt thiên cân(1), dễ dàng hóa giải thế tấn công của

Ngao Kiếm, Trương Huyền lại vui vẻ cười không ngừng được, thảo nào vừa nãy bản

mặt Ngao Kiếm khó ở như vậy, ra là người câm ăn hoàng liên(2), Ngao Kiếm vốn giỏi

toan tính lần này lại bị ông nội rút củi dưới đáy nồi(3), hắn ta nhất định đau lòng muốn

hộc máu.

(1) Cái này đã giải thích trong một số chương trước, có nghĩa là ở chiếu dưới mà xoay

chuyển được tình hình đánh bại kẻ mạnh hơn mình.

(2) Nguyên văn "Ách ba cật hoàng liên". Hoàng liên là một vị thuốc cực kì đắng, nhưng

bị câm nên dù ăn phải đắng cũng không nói được, ý nói bị người ta phổng tay trên hoặc

là thất bại, bị chơi xấu mà không thể bộc lộ ra phải âm thầm chịu.

(3) Rút củi đáy nồi được dùng trong trường hợp bày mưu tính kế những tưởng mình sắp

hoàn thành được âm mưu nhưng hóa ra mình đã bị người ta tính kế trước.

"Thật ra, tôi vẫn rất lo cho ông nội."

"Đừng sợ, ông nội xảo quyệt như vậy, muốn tính kế với ông ý hả, Ngao Kiếm còn kém

xa, tôi thật ngốc mà, không ngờ ông nội đã vạch ra kế hoạch như vậy, ông nội đại nhân

đại lượng, đừng trách con đừng trách con nha." Ngắm nghía ngọc hoàn nho nhỏ Niếp

Hành Phong đưa cho, Trương Huyền cười hì hì nói.

Niếp Hành Phong nhìn cậu, "Chẳng phải vừa rồi em mới nói em chưa từng nghi ngờ

sao?"

"Có mà, nhưng mà trong bầu không khí ấy dù tôi có nghi ngờ, cũng không dám tin vào

suy đoán của chính mình." Trương Huyền nghĩ lại mà thấy xúc động đậy: "Chỉ có thể

trách gien di truyền quá mạnh của nhà họ Niếp cáo già các anh, cáo già nuôi ra được

cáo con."

"Trương Huyền!"

Nhìn Trương Huyền rụt cổ cười hắc hắc, Niếp Hành Phong rất bất đắc dĩ nghĩ, nếu nói

đến cáo con, tiểu thần côn mới gọi là giống con cáo nhỏ không ăn được nho thì chê

nho chua.

"Bất quá, theo cái tánh tình đa nghi của Ngao Kiếm, xem chừng không hất cẳng hắn

được."

"Hất không được, nhưng cũng chẳng muốn hất, vở kịch vừa rồi ông nội diễn cho mọi

người xem là để cho Ngao Kiếm biết muốn đối phó với tôi à, chuyện không dễ vậy đâu,

Ngao Kiếm đã mua hết 30% cổ phần công ty, trong ngắn hạn hắn sẽ không ra mặt,

muốn đối phó tôi chỉ có thể âm thầm tiến hành, về phần công ty, hắn là một người

thông minh, sẽ biết rằng nếu lật đổ công ty thì cũng không có chỗ nào có lợi cho hắn."

Về điểm này, Niếp Hành Phong và Niếp Dực nghĩ giống nhau, nếu nói phải lo lắng thì

anh lo cho thân thể của ông nội không khỏe nhiều hơn, dù gì cũng là một người già

mấy chục tuổi rồi, bất kể là tinh thần hay thể lực gì cũng không thể bì với thanh niên

được, kéo ông nội vào trận chiến thị phi này, anh cảm thấy vô cùng có lỗi.

Trương Huyền hiểu rõ tâm tư Niếp Hành Phong, không nói gì, trả ngọc hoàn lại cho

anh, vỗ vỗ mu bàn tay của anh, Niếp Hành Phong trở tay cầm lấy tay cậu, nhẹ nhàng

vuốt ve, động tác theo bản năng đó chính là liều thuốc tốt nhất để xoa dịu nỗi lòng.

Trương Huyền mặc cho anh cầm tay mình, dùng tay kia lái xe, cười nói: "Chiêu tài miêu

gian xảo, diễn trò trong thang máy, chỉ sợ người khác không biết anh đang yếu lòng, tôi

dùng hai cái hamburger ra cược, cái màn trong thang máy đó nhất định xuất hiện trên

mặt báo chiều nay."

"Nhân cơ hội đó xem xem trong công ty có bao nhiêu nội gián của Ngao Kiếm, chẳng

phải rất hoàn hảo sao?" Niếp Hành Phong ngả người ra ghế tựa, nhắm mắt nghỉ ngơi,

thuận miệng nói, tay vẫn đùa nghịch với những ngón tay thon dài của Trương Huyền,

như một con mèo phát hiện ra món đồ chơi thú vị, bắt được là liền không chịu buông ra.

Thực ra, lúc đó trong thang máy anh thấy Trương Huyền quá lo lắng, đột nhiên trong

lòng dâng trào cảm xúc, nhất thời không khống chế được tâm trạng của mình nên mới

hôn cậu, cũng chẳng phải là đang diễn đâu, hôn được nửa đường mới nhớ ra có thể có

người đang quay lén mình, nhưng mà theo như tiếng nói trong tim anh, không muốn

đẩy ra, cũng không sao cả, chẳng phải huynh đệ tương tàn cãi nhau sau đó lại là một

màn cuộc sống tình cảm riêng tư sẽ dễ dàng hoành hành oanh tạc các mặt báo hơn

hay sao, miệng là của thiên hạ, cứ mặc kệ để bọn họ nói sao thì nói.

"Bây giờ trên người anh không còn mang trọng trách, tôi vừa hay cũng đang thảnh thơi,

chuẩn bị đi chơi ở đâu đây? Chiều ý anh đến cùng." Vừa lái xe Trương Huyền vừa hỏi.

"Ông nội bảo tôi giúp em phá án."

"Chẹp, thiệt không thú vị gì hết." Tuy rằng Trương Huyền ngoài miệng nói như vậy,

nhưng vẫn chăm chú suy nghĩ về đề nghị này, nghĩ đã lâu chưa cùng chiêu tài miêu

hợp tác phá án, cái này có vẻ cũng là một đề nghị hay.

"Nhưng trước hết tôi muốn đến bệnh viện thăm hai cổ đông kia đã."

Niếp Hành Phong không muốn bởi vì ân oán cá nhân của anh với Ngao Kiếm mà liên

lụy đến người vô tội, đáng tiếc cái gì xảy ra cũng đã xảy ra, anh chỉ hi vọng hậu quả

không quá nghiêm trọng.

Đến bệnh viện, Niếp Hành Phong đi hỏi thăm bệnh tình hai cổ đông kia, tình huống

không tới nỗi tệ, nhưng không quá lạc quan, Trần đổng bị lên cơn đau tim ngất xỉu, con

của ông ấy nói rằng ông ta đang nói chuyện với Ngao Kiếm thì đột nhiên té xỉu, trước

đây chưa từng có tiền sử bệnh tim, tai nạn giao thông bên Lý đổng cũng không ổn,

chiếc xe bị đụng nát bấy, người thì hôn mê, hai cổ đông đã ra nước ngoài Niếp Hành

Phong không liên lạc được, nhưng án chừng tình hình của bọn họ cũng không tốt hơn

bao nhiêu, bệnh tình nghiêm trọng của hai người làm anh rất khó chịu, độ ghét Ngao

Kiếm vùn vụt tăng lên.

"Thật ra hai người đó cũng đã tới số rồi, cho dù Ngao Kiếm không động tay động chân

đến bọn họ, họ cũng không kéo dài được lâu." Trên đường trở về, thấy sắc mặt Niếp

Hành Phong không tốt, Trương Huyền an ủi.

Lúc Trương Huyền đang thăm hỏi hai cổ đông kia, đã thấy manh nha dấu hiệu thân thể

và hồn phách tách rời, đợi đến lúc hồn phách hoàn toàn tách ra khỏi thân thể, chính là

thời điểm sinh mệnh của bọn họ kết thúc, cái này không liên quan gì đến Ngao Kiếm,

đơn thuần là đúng ngay lúc đại nạn giáng xuống, Ngao Kiếm quá lắm là lợi dụng mức

độ quý trọng sinh mệnh của bọn họ, cậu tự hỏi: "Không biết chuyện này có dính dáng gì

đến Lạc Dương không?"

Tùy rằng bị Lạc Dương chơi mấy vố, nhưng ấn tượng của Trương Huyền về anh ta

không tệ, cậu cho rằng dựa vào tính tình của Lạc Dương, tuyệt đối sẽ không cho phép

hành vi tước đoạt oan uổng sinh mạng của người khác, Ngao Kiếm thì có vẻ rất nghe

lời anh ta, chí ít thì biểu hiện bên ngoài là vậy.

"Có một phần liên can, nhưng tôi tin chắc cho dù Lạc Dương không khuyên bảo, Ngao

Kiếm cũng sẽ làm như vậy." Niếp Hành Phong lạnh lùng nói.

Ngao Kiếm là một người thông minh, đồng thời cũng rất gian xảo, hắn muốn giết người

thì quá là đơn giản, vậy mà hết lần này tới lần khác lại không ra tay, mà làm xiếc ngay

tại ranh giới không phạm đến quy tắc sinh tử, đạt được mục đích rồi, cũng không

vướng bận vấn đề đạo đức, sau này mà có bị mình chất vấn, hắn cũng sẽ rất khinh

đạm trả lời một câu – cậu xem, tôi chưa làm gì cả, bọn họ vốn dĩ sắp chết rồi, ta trước

đến nay không hề khinh rẻ tính mạng loài người, về điểm này, chiến thần sát phạt, ta và

ngươi giống nhau đấy chứ.

Tên khốn kia hẳn là đã biết trước thân phận của bọn họ, bằng không sẽ không vây

quanh họ, Lý Hưởng thèm khát thân thể của mình, Lý Úy Nhiên thì muốn có được thần

lực của mình, Ngao Kiếm thì sao? Có thể hắn còn muốn nhiều hơn, đó chính là sự thần

phục, là năng lực tổng hòa của mình và Trương Huyền cộng lại, trong mắt Ngao Kiếm

đây tuyệt đối là một kho tàng không đáy, hắn chỉ hận không thể cướp đoạt hoàn toàn.

Nếu phải lộ rõ mặt thật với Ngao Kiếm, phần thắng của bọn họ là bao nhiêu? Niếp

Hành Phong ngả ra lưng ghế, nhắm mắt suy tư, Trương Huyền thì anh không rõ,

nhưng bản thân anh thì không có cách nào chống lại Ngao Kiếm rồi đó, có lẽ là do lần

trước giết Đế Si đã tổn hao thần lực quá lớn, cũng có thể do anh chỉ là chuyển thế của

chiến thần, linh lực của anh chung quy vẫn có giới hạn, có cảm giác rằng mình rất khó

khôi phục lại công lực của thần sát phạt năm xưa, linh lực của anh đối phó với tinh quái

thông thường thì dư sức, nhưng tuyệt đối không thể nào làm đối thủ của Ngao Kiếm

được.

Cho nên, xét tình thế trước mắt, vẫn là chưa nên trở mặt với bọn họ, anh còn nhiều

người phải bảo vệ, không phải bất đắc dĩ thì không thể ra tay.

"Nhột quá..."

Bên tai nghe tiếng cười của Trương Huyền, Niếp Hành Phong cứ mải nắm tay cậu, từ

ngón tay đến lòng bàn tay, giống như một bức tượng ngọc thạch được mài giũa tỉ mỉ từ

một khối ngọc duy nhất, vẫn là muốn mân mê thêm mấy lượt, như đang cầm bảo bối

trong lòng bàn tay, quý trọng bảo vệ, thêm một chút tùy hứng, cho nên Trương Huyền

chỉ cằn nhằn một câu mà không hề rút tay về.

Niếp Hành Phong cũng cười, không mở mắt, chỉ nhẹ nhàng nói: "Trương Huyền, em

không biết tôi thích em nhiều thế nào đâu."

Tiếng nói đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại át đi, bởi vì Niếp Hành Phong đang

nhõng nhẽo, Trương Huyền vẫn luôn lái xe bằng một tay, cũng may đi theo Niếp Hành

Phong đã lâu, kỹ thuật lái xe đã tiến bộ nhiều, cho nên mới còn trụ được, nhưng tiếng

chuông điện thoại không biết lựa lúc cắt ngang bầu không khí ngọt ngào ngắn ngủi,

Trương Huyền rụt tay về, nhìn màn hình điện thoại, là Nho Chua, đoán rằng nó có phát

hiện mới, Trương Huyền vội vàng áp lên tai.

Thế nhưng hướng phát triển của mọi việc không thuận lợi như cậu nghĩ, vừa bắt điện

thoại lên đã nghe một tràng oán hận không ngớt của Nho Chua, làm cho Trương Huyền

suýt nữa thì muốn cúp máy, xong xuôi mới nói rằng sắc mặt Bùi Thiểu Ngôn hôm nay

rất kém, xem ra tối hôm qua lại gặp chuyện giống như đêm trước, đáng tiếc tối hôm

qua dò xét mà không thu hoạch được gì, đến cái cửa cổng mà cũng không vào được.

"Pháp thuật của ngươi không lẽ kém đến trình độ đó?"

『Đương nhiên là không!』 Chuyện liên quan đến vấn đề mặt mũi, Nho Chua lập tức

phủ quyết: 『Không vào được, ta cũng thấy kỳ kỳ, ngày hôm qua cố tình dạo quanh

ngôi nhà đó, ta phát hiện một chuyện rất quái lại, hoa cỏ xung quanh đó ta chưa thấy

qua bao giờ.』

Là một con hồ ly đã tu luyện mấy trăm năm trên Ly Sơn, mức độ quen thuộc của Nho

Chua với các loại hoa cỏ mãnh liệt hơn bất cứ một người nông dân trồng hoa nào, nó

nghi ngờ không biết đây có phải là loài hoa đặc biệt không, ban ngày thì có thể tùy ý ra

vào, đến đêm sẽ biến thành kết giới, ngăn người ngoài không vào được.

"Ngươi xem tiểu thuyết liêu trai nhiều quá rồi đó." Trương Huyền cười nhạo: "Cái mùa

này, không cần biết là loài hoa gì thì cũng có chung một kết cục, chết ngắc."

Kết giới của các môn phái cậu có nghe qua không ít, nhưng từ đó đến giờ chưa từng

nghe nói đến kết giới bằng hoa cỏ, nếu quả thật có thứ đó, người nghĩ ra cách thiết lập

kết giới này nhất định rất lãng mạn.

『Nói chung, ta rốt cuộc vẫn chưa vào được, sốt ruột lo cho Bùi Thiểu Ngôn cả đêm,

may mà hắn không xảy ra chuyện gì, nhưng mà cứ tình hình này vật qua vật lại mấy

hôm nữa, hắn ta có vẻ cũng không chống đỡ được bao lâu.』

Niếp Hành Phong nhớ ra xung quanh biệt thự của nhà họ Bùi có trồng không ít các loài

hoa cỏ, nhưng mùa này đều khô héo hết cả, lúc đó anh không để ý, nghe Nho Chua nói

xong, anh ra dấu với Trương Huyền ý bảo chuyện điện thoại qua cho anh, hỏi: "Bên

nhà chính buổi tối có xảy ra chuyện quái dị gì không?"

『Bên đây rất yên tĩnh, có vấn đề gì không?』

Niếp Hành Phong không trả lời, tùy tiện nói thêm vài câu thì cúp máy.

"Chủ tịch, anh đã nghĩ ra điều gì đúng không?" Trương Huyền không dễ đuổi như Nho

Chua, quay đầu nghi ngờ nhìn anh.

Có một chút nghi ngờ, nhưng cũng rất sáng tỏ, Niếp Hành Phong nói: "Đợi tôi suy nghĩ

cẩn thận xong sẽ giảng lại cho em."

"Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"

"Về nhà đi." Suy nghĩ một lúc, Niếp Hành Phong nói.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, anh cảm thấy hơi mệt, trong lòng giống như có một

tảng đá đè lên, anh cần xoa dịu tâm tình của mình, trạng thái hiện tại, cho dù miễn

cưỡng lết đi tra án, cũng sẽ không tra được đầu mối gì.

Xe quay một vòng, lái về hướng vừa đi qua.

"Trương Huyền." Sau một hồi yên lặng, Niếp Hành Phong đột nhiên nói: "Phải bảo vệ

mình cho thật tốt."

"Hử?" Trương Huyền hiển nhiên không hiểu, nhìn anh kỳ lạ.

Thật ra Niếp Hành Phong càng muốn nói cho Trương Huyền nghe thân phận thật sự

của hai người, để Trương Huyền chuẩn bị tâm lí đối phó với Ngao Kiếm, thế nhưng

chuyện cũ trước kia tầng tầng lớp lớp, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, càng phức

tạp hơn là làm sao để nói ra được, hồi ức giống như mối tơ vò, càng gỡ lại càng rối.

"Tôi nhớ trước kia em nói rằng em từng mất trí nhớ, vẫn không nhớ ra được gì sao?"

Niếp Hành Phong hỏi thử.

Trương Huyền chớp mắt mấy cái, rõ ràng cậu rất mơ hồ về vấn đề này, Niếp Hành

Phong tự giễu, mình đang làm gì thế này? Chuyện này quan trọng vậy sao? Suy cho

cùng mất trí nhớ vẫn là mất trí nhớ, Trương Huyền đương nhiên cũng đã có cảnh giác

với Ngao Kiếm rồi, Niếp Hành Phong nói: "Không có gì, nói chung cứ đề phòng Ngao

Kiếm là được."

"Yên tâm, tôi sẽ không cho hắn cơ hội tổn thương đến anh đâu." Ánh mắt Trương

Huyền dời đi, lời của cậu rất nhẹ, giống như đang nói về một sự thật hiển nhiên nào đó,

cũng như một tuyên cáo vậy.

Niếp Hành Phong nở nụ cười, anh là đang lo cho Trương Huyền mới nhắc nhở cậu, rốt

cuộc người ta cũng nghĩ y chang như vậy.

Xe đi được một đoạn, Trương Huyền quẹo vào một siêu thị bên đường, nói: "Tối nay

muốn ăn gì? Tôi đích thân xuống bếp nấu cho anh."

"Không cần." Hiếm khi Trương Huyền chủ động xuống bếp, nhưng Niếp Hành Phong

ngẫm nghĩ một hồi, vẫn là từ chối đi thôi, có lòng là được rồi, làm thật thì không cần,

phải biết rằng, khả năng nấu nướng của tiểu thần côn còn tệ hơn trình pháp thuật hạng

ba của cậu.

Trương Huyền kéo anh xuống xe, "Anh khách sáo với tôi làm gì? Bình thường đều là

anh hầu hạ thôi, hôm nay tới lượt tôi hầu hạ anh lại."

Trong nhà hình như hết thuốc dạ dày rồi, để sơ cua, lát nữa đi mua một lọ vậy.

Nhìn Trương Huyền hăng hái bừng bừng hốt rau quả thịt cá chất lên xe đẩy, Niếp Hành

Phong nghĩ rất là thực tế.