Thiên Sư Chấp Vị - Phần 2

Quyển 7 - Chương 2




Tia nắng ban mai nhẹ nhàng vuốt ve, phố phường hơi vắng vẻ, một quán cà phê phục

vụ hai mươi bốn trên hai mươi bốn nằm ở chỗ cua ngoặt lại vô cùng ăn nên làm ra,

nhìn số lượng khách có thể thấy được mức độ được yêu thích của quán cà phê này,

ngồi trong không gian chìm đắm vào một giai điệu đầy hương vị cổ điển, thưởng thức

một tách cà phê nóng và hai miếng bánh mì sandwich, không quá mắc nhưng vẫn cung

cấp đủ lượng calorie cần thiết, chính là điều mà các thanh niên trẻ tuổi ham ngủ lại phải

dậy sớm đi làm yêu thích nhất.

Chiếc chuông trên cửa reo lên, theo cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc âu phục

đen bước vào, người này thật cao, sợi tóc phản xạ ánh sớm mai tỏa ra ánh sáng vàng

chói lóa, tuy rằng đeo kính râm che hết nửa mặt nhưng vừa nhìn đã biết người này

không phải người Châu Á, bởi vì mái tóc vàng tự nhiên hài hòa kia đã nói lên tất cả.

Dõi theo người đàn ông bước vào, người phục vụ đứng trước quầy không nhịn được

phải rùng mình một cái, trên người người đàn ông này có một loại lãnh ý phát ra,

nhưng con vẹt xanh biếc đứng trên vai cậu ta lại trung hòa đi lãnh ý đó, con vẹt đáng

yêu khiến người ta chỉ muốn cưng nựng, trên chân nó còn có một sợi xích bạc, không

có sợi xích kia giam cầm thì nó cũng rất khôn ngoan không bay lung tung.

Người đàn ông yêu động vật nhất định là người rất dịu dàng, lòng ái mộ của cô phục vụ

dâng trào, trong đầu nhảy ra câu nói từ trong tiểu thuyết ấy, tuy rằng trực giác của phụ

nữ mách bảo cô rằng đây có thể chỉ là biểu hiện giả tạo, người đàn ông kia đẹp trai thật

đấy, nhưng tuyệt đối chính là thể loại đẹp chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, có vài

người hoặc việc, tưởng tượng so với hiện thực vĩnh viễn đều hoàn mỹ hơn, một ngày

nào đó, sự đẹp đẽ ấy biết đâu chừng sẽ hóa thành một mối nguy hiểm không thể đoán

trước.

Người phục vụ nở nụ cười, đột nhiên cảm thấy gần đây mình đọc tiểu thuyết nhiều quá

rồi thì phải, nghĩ vớ vẩn mà lại phát triển thành thể loại drama kinh khủng như vậy,

hiếm khi thấy được một chàng ngoại quốc đẹp trai đến thế tới ăn sáng, trên mặt cô ta

hiện lên một nụ cười niềm nở gấp bội phần so với những vị khách khác, lễ phép nói câu

xin chào quý khách, đáng tiếc lại hụt hẫng, cô chưa kịp hỏi cậu ta muốn ăn gì thì đã thất

vọng phát hiện người kia căn bản không nhìn mình mà chỉ chăm chăm đặt tia nhìn lên

người một ông lão đang uống cà phê, cất bước đi tới.

Thì ra là có hẹn, cô gái thất vọng nghĩ, không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy

con vẹt kia hất mặt lên như đang cười nhạo mình.

Người đàn ông tới trước mặt ông lão, ánh mắt liếc sang chiếc xe lăn ông ta đang ngồi,

ông lão ngẩng đầu lên mỉm cười với cậu ta, mang theo sự nhiệt tình như đã lâu không

gặp, sau đó tao nhã đưa tay, mời cậu ta ngồi xuống.

"Đã lâu không gặp."

"Không lâu như ông nói đâu." Người đàn ông ngồi xuống, tiện tay gỡ kính râm xuống

đặt lên bàn, lúc nhìn ông lão trong đôi mắt bạc tỏ ra vẻ trào phúng: "Thế nào? Chân của

ông lại không ổn phải ngồi xe lăn rồi sao?"

"Tiếng Trung của ngươi càng ngày càng lưu loát đó, Giovanni." Lão nhìn cậu ta từ trên

xuống dưới, "Cảm ơn sự quan tâm của ngươi, chân của ta vẫn ổn, nhưng cảm giác

được người ta đẩy đi vẫn thoải mái hơn."

Lão một đầu tóc bạc ưu nhã, kính viền vàng che đi ánh mắt cơ trí phía sau, giọng nói

dịu nhẹ ôn hoà, như một nghiên cứu sinh cao học, nhưng Giovanni chưa từng có hảo

cảm với lão, đó là một loại bản năng xa lánh của kẻ từ nhỏ đã sống bên bờ vực sinh tử.

Úy Nhiên giơ tay lên gọi phục vụ, tự mình quyết định gọi cho Giovanni một ly latte, sau

đó hai tay đan vào nhau, đặt lên bàn, cực kì hứng thú nhìn con vẹt trên vai Giovanni,

mỉm cười: "Âm ưng ngươi cũng giữ lại được, chỉ mới học đạo thuật được mấy tháng đã

có thể hiểu được phù chú trên người nó, ngươi rất có tiềm lực."

"Lão già loài người vô liêm sỉ!"

Người phát ngôn không phải Giovanni mà là con vẹt kia, nhớ đến lúc Lý Úy Nhiên dùng

thủ đoạn hèn hạ moi thông tin của mình, âm ưng lại muốn lên máu não, nếu như không

phải tại lão mình cũng sẽ không bị Giovanni nhốt lại nơi dương gian này, cho nên đối

với kẻ đầu têu này âm ưng chỉ hận không thể trực tiếp giết quách lão đi cho xong.

May mà những bàn gần đó không có ai, không người nào chú ý đến con vẹt biết nói,

cho nên nó nói cực kì lưu loát, bị nó mắng, Lý Úy Nhiên giống như nghe được lời khen,

ha ha ha cười lớn, sau đó còn đổ dầu vào lửa chỉ rõ chân tướng.

"Nói đến chuyện này, Giovanni, ngươi còn phải cảm ơn ta, là ta tặng cho ngươi cơ hội

được sử dụng âm ưng."

"Ngươi bớt nói một câu sẽ chết sao!" Làm thần sử của âm giới, tính tình của âm ưng

vẫn lớn lối, nếu có thể nó rất muốn giơ vuốt ra, mổ bụng lão già này, đáng tiếc là không

thể.

Lý Úy Nhiên có vẻ cũng hiểu ra điểm này, lão tiếp tục lấn tới, Giovanni rốt cục nhịn

không được cau mày, lãnh đạm nói: "Ông hẹn tôi ra đây không phải chỉ để khen trình

độ tiếng Trung của tôi và nói cho tôi biết chuyện âm ưng thôi chứ?"

Tiếng cười ngưng bặt, Lý Úy Nhiên quay lại đề tài chính, quan sát cậu ta, mang theo vẻ

thích thú của người giám định đồ cổ, nói: "Ta phát hiện lúc ban đầu mình đã nhìn lầm,

ngươi rất có thiên phú học đạo thuật, thế nào? Có hứng thú hợp tác với ta hay không?"

Giovanni vén tay áo lên, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Còn tám phút nữa."

Lý Úy Nhiên nhàm chán ngồi thẳng người, giơ tay khuấy cà phê trước mặt, ý vị thâm

trường nói: "Ta không nói đùa, ta muốn có được thứ mình muốn, ngươi muốn báo thù,

trên một phương diện nào đó mà nói, mục đích của chúng ta giống nhau, hợp tác cùng

có lợi, ta tin làm thiếu chủ mafia ngươi là người rõ ràng nhất mối quan hệ lợi hại trong

đó."

"Tại sao tôi phải tin lời ông?" Giovanni mặt không đổi sắc nói.

Đừng quên, những kí ức không muốn nhớ lại kia Lý Úy Nhiên cũng đóng một vai trò

trong đó, tuy rằng lão không phải là người trực tiếp ra tay nhưng đối với cậu ta mà nói,

bản chất của hai thầy trò đó không có gì khác nhau.

"Ngươi đến gặp ta đã chứng mình ngươi nghĩ đề nghị này của ta không tồi, bằng không

ngươi đã gọi sư phụ của ngươi đi cùng rồi."

Lý Úy Nhiên nói trúng tim đen vạch trần tâm tư của cậu ta, mày kiếm của Giovanni khẽ

nhếch lên, cậu ta đúng là đã đến cuộc hẹn với tâm thế đánh cược một lần, thành thật

mà nói, cậu ta không ngờ Lý Úy Nhiên lại dám lớn mật trực tiếp đến hẹn gặp cậu ta,

nhưng không thể không thừa nhận, toan tính của lão già này sâu sắc hơn Lý Hưởng

mấy lần, hắn biết mình có điểm yếu gì, cho nên đã tiên đoán trước rằng mình sẽ không

tiết lộ hành tung của lão, mà thực tế là mình quả thật bị lão xỏ mũi dắt đi, loại cảm giác

bị người khác nắm trong tay làm cậu ta vô cùng bực bội.

Với cậu ta mà nói, Lý Úy Nhiên hay Lý Hưởng đều đáng hận như nhau, nhưng suy cho

cùng kẻ thực hiện hành vi độc ác từ đầu đến cuối là Lý Hưởng, cho nên, một cách

tương đối, sự tồn tại của Lý Úy Nhiên không đến nỗi làm cậu ta không thể chịu đựng

được, nếu như có thể thuận lợi giết được Lý Hưởng, cậu ta không ngại hợp tác với ma

quỷ một lần, chờ sau khi đạt được mục đích rồi thì mới giải quyết ân oán giữa đôi bên.

"Ông biết Lý Hưởng ở đâu à?" Cậu ta hỏi.

Lý Úy Nhiên mỉm cười nhíu mày, dáng vẻ như đang cười nhạo con cá khinh suất đã

mắc câu, "Đương nhiên biết, một nơi mà ngươi không thể nghĩ đến, nhưng tuyệt đối rất

gần với ngươi."

Nói đến đây, lão cố ý ngừng lại, hài lòng nhìn người trẻ tuổi trước mặt theo bản năng

căng chặt thân thể, mang theo vẻ nóng lòng muốn nghe được câu trả lời quan trọng,

thế là tiếp tục nói: "Hắn ở chỗ của anh họ ngươi đó, ta tin rằng không lâu sau các ngươi

sẽ có cơ hội gặp lại nhau."

Mắt bạc của Giovanni trầm xuống, sát khí lan tỏa từ sâu trong đáy mắt, nhìn thẳng vào

Lý Úy Nhiên, lạnh lùng nói: "Chiêu này của ông có câu thành ngữ Trung Quốc gọi là

mượn dao giết người đúng không? Tại sao tôi phải giúp ông?"

Lý Úy Nhiên đưa ngón trỏ ra, lắc lắc trước mặt cậu ta, "Chậc chậc, chàng trai này, tiếng

Tung của cậu còn phải học thêm nhiều lắm, cái này phải là có cầu thì có cung."

Giovanni không nói lời nào, chỉ cười nhạt, Lý Úy Nhiên bèn nói: "Dĩ nhiên pháp thuật

hiện nay của ngươi muốn thắng được Lý Hưởng căn bản là không có khả năng, ta tin

khả năng của Trương Huyền cũng không dạy được cho ngươi nhiều thứ, nhưng Lý

Hưởng là đồ đệ của ta, ta biết được nhược điểm của hắn, về phần có muốn hợp tác với

ta hay không, phải xem ở chính ngươi."

Giovanni trầm ngâm một hồi mới hỏi: "Có lợi ích gì?"

Đó là biểu hiện đồng ý hợp tác, Lý Úy Nhiên mỉm cười, lấy ra một đạo phù màu vàng,

đẩy tới mép bàn trước mặt Giovanni, "Tài chính, hiện giờ ta có rất nhiều tiền, tìm ta

theo địa chỉ này, ta sẽ dạy cho ngươi pháp thuật để giết người."

Trên đạo phù có viết địa chỉ, sau khi Giovanni xem xong, chữ trên đạo phù tự động biến

mất, cậu ta gấp đạo phù lại bỏ vào túi, đứng lên.

Lý Úy Nhiên cũng đứng lên, đưa tay ra trước mặt cậu ta, nói: "Hợp tác vui vẻ."

Không trả lời, Giovanni mặt không thay đổi quay người rời đi, nhìn bóng lưng cậu ta đi

xa dần, nét cười trên mặt Lý Úy Nhiên càng thêm sâu sắc, ngồi xuống tiếp tục thưởng

thức cà phê.

Tùy tùng sau lưng lão hỏi: "Chủ nhân, hắn có thể giết được Lý Hưởng sao?"

"Sức mạnh của hận thù là vô biên, đừng quên sau lưng Giovanni có Trương Huyền và

Niếp Hành Phong, sau lưng Lý Hưởng thì có Ngao Kiếm, nếu như hai bên giao tranh

ngươi nghĩ rằng những người đó sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?" Lý Úy Nhiên nói, trên

mặt là nụ cười cay nghiệt.

Lý Hưởng đầu quân cho Ngao Kiếm, công việc làm ăn ngầm không hợp pháp của Lý

Úy Nhiên liền không ngừng rơi vào tầm tập kích, chỉ trong thời gian vài ngày, tài sản lão

tích lũy nhiều năm qua đã tổn thất quá nửa, lão hận Lý Hưởng thấu xương, cũng biết

rằng tên Lý Hưởng kia rất cố chấp một lòng trả thù, nếu hắn đã ngắm vào mình, như

vậy nếu diệt trừ hắn trễ một giây thì không bao lâu người chết sẽ là lão.

Lão có thể tùy ý vứt bỏ con chó mình đã nuôi dưỡng nhưng con chó đó không có tư

cách phản bội lão, đạo lí này lão mong Lý Hưởng trước khi chết phải khắc cốt ghi tâm!

Giovanni ra khỏi quán cà phê, gió nhẹ phất qua mặt xua tan sự ủ dột trong lòng cậu ta,

lúc ở cạnh Lý Úy Nhiên mỗi một giây đều không thể hô hấp bình thường, giống như

một con rắn độc âm hiểm nhìn chòng chọc vào mình, toan tính lợi dụng mình để giúp

lão đạt được mục đích, cho nên cậu ta luôn phải căng chặt tinh thần một trăm hai chục

ngàn phần trăm, ván cờ đã bắt đầu, cậu ta tuyệt đối không thể thua được.

"Điều tra động tĩnh gần đây của Ngao Kiếm." Sau khi vào xe, Giovanni mặt không đổi

sắc ra lệnh cho Hamburger.

Âm ưng cảm thấy không thoải mái với thái độ vênh mặt hất hàm sai bảo này của

Giovanni, đập cánh bay đến trước vô lăng, trợn mắt chim ra nhìn cậu ta, "Trước khi ra

lệnh ngươi phải nhỡ kĩ thân phận của mình là gì chứ!"

"Chủ nhân của ngươi chứ gì, dù chỉ là tạm thời." Giovanni lạnh lùng nhìn nó, cùng với

cả xích bạc trên chân nó, "Tâm tình của ta bây giờ không tốt lắm, ngươi tốt nhất đừng

có chọc điên ta, nếu như ngươi muốn sớm được quay về địa phủ, tốt nhất là làm việc

cho đàng hoàng vào, bằng không ta liền giao ngươi lại cho sư phụ, gần đây cậu ấy là

người rảnh rỗi nhất, ta nghĩ cậu ấy sẽ rất thích thú khi nhận được thứ đồ bỏ nhà ngươi

để lót dạ khi đói lòng."

Dáng vẻ hống hách của Hamburger lập tức sụp đổ, Trương Huyền, đó là người mà

Bạch Vô Thường gặp phải cũng đành nhượng bộ, tuy rằng cho đến giờ nó cũng không

phát hiện ra tên thần côn hạng ba đó lợi hại chỗ nào, nhưng mà rõ ràng, chống lại hắn

thì sẽ không có trái cây ngon để ăn, so ra thì Giovanni đúng là tốt hơn, nó suy nghĩ một

chút nói: "Chừng nào ngươi mới cho ta máu? Ta ở dương gian mà không có máu để

chống chọi thì linh lực bị tiêu giảm đó."

Từ lúc đó đến này, Giovanni không bị chuyện hoang đường của âm ưng lừa gạt nữa,

thờ ơ nói: "Ngươi không phải vampire."

"Thế nhưng ta cũng muốn được ăn."

Giovanni khởi động xe, xoay vô lăng, "Phía trước có tiệm bán thú cưng, ta sẽ nhớ mua

thức ăn cho chim cho ngươi, cục đồ ăn vô dụng."

Ngươi là cái đồ loài người đáng ghét!"

Tiếng kêu thảm thiết của Hamburger rất nhanh đã bị tiếng động cơ tăng tốc lấn át.

Sáng sớm ở nhà họ Niếp luôn luôn rất yên tĩnh, chỉ có trong nhà bếp thỉnh thoảng có

tiếng chén dĩa khua vào nhau, Niếp Hành Phong đang làm đồ ăn sáng, mấy ngày nay

Hoắc Ly và Tiểu Bạch về Niếp trạch ở với ông nội, cho nên một ngày ba bữa liền được

giao về tay Niếp đại chủ tịch, anh chưa từng hi vọng vào tài nấu nướng của Trương

Huyền, cho nên lúc Hoắc Ly vẫn chưa đi có học nấu một vài món từ nó, bây giờ cuối

cùng cũng có đất dụng võ.

Trứng ốp la chín tám phần, bánh mì nướng vừa tới, cháo trên bếp cũng đã sắp xong,

Niếp Hành Phong lại đem áp chảo chân giò hun khói, bên ngoài chuyển sang màu vàng

óng, anh tắt lửa, đang chuẩn bị bưng chân giò hun khói ra bàn thì chuông cửa reo lên.

Niếp Hành Phong liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn bảy giờ rưỡi, không quá sớm

nhưng cũng không phải là thời gian thích hợp để đến viếng thăm, anh cảm thấy rất kỳ

lạ ra mở cửa.

Cửa mở ra, Nhược Diệp mặc thường phục đứng trước cửa, thấy Niếp Hành Phong,

trên khuôn mặt tái nhợt gắng nhếch lên một nụ cười mất tự nhiên, nhẹ giọng hỏi: "Có

phải tôi đến sớm quá không?"

Cũng chỉ có Nhược Diệp không hiểu cách đối nhân xử thế mới có thể sau khi bấm

chuông rồi mới nghĩ đến vấn đề này, Niếp Hành Phong mở cửa để anh bước vào, mỉm

cười: "Anh may lắm đó, vừa đúng lúc ăn sáng."

"Thật ra tôi... Tôi không đói."

Nhược Diệp đã ở đây lâu, quen thuộc đường lối theo Niếp Hành Phong vào phòng ăn,

nói: "Tôi chỉ vào thành phố mua đồ, tiện đường đến thăm mọi người thôi."

"Không đói cũng ăn chút đi." Niếp Hành Phong thuần thục đặt đồ ăn đã chuẩn bị trước

mặt anh, cười nói: "Ngự quỷ sư cũng không phải thần tiên."

Lúc làm việc biểu hiện của Nhược Diệp rất trầm ổn điềm tĩnh, nhưng thực sự trong

cuộc sống đời thường lại là một người rất đơn thuần, ít nhất người bình thường lúc

được mời sẽ nói mình đã ăn rồi mà không phải nhấn mạnh rằng mình không đói, nếu

vẫn chưa ăn thì cùng nhau ăn vậy.

Nhược Diệp đã quen thuộc với Niếp Hành Phong, được mời, anh cũng không từ chối,

nhận lấy chén đũa, hỏi: "Trương Huyền đâu?"

"Còn đang ngủ, đừng chờ cậu ấy, trước chín giờ cậu ấy sẽ không rời khỏi giường đâu."

Niếp Hành Phong dọn thức ăn ra xong, ngồi đối diện với Nhược Diệp, ý bảo anh có thể

ăn rồi, anh đã sống cùng Nhược Diệp rất lâu, biết anh ta không phải là người không có

chuyện mà đến làm phiền nhà người khác, nhưng mà Nhược Diệp không nói, anh cũng

không hỏi.

Hai người mặt đối mặt ăn, nhìn tạp dề hình Snoopy trên người Niếp Hành Phong,

Nhược Diệp hơi mắc cười, thành thật mà nói, loại tạp dề hình nhân vật hoạt hình này

không hợp với hình tượng của anh chút nào, âu phục phẳng phiu, lạnh lùng nghiêm

nghị tỏa ra hơi thở của thành phần trí thức mới phù hợp với hình tượng của anh.

"Muốn cười thì cứ việc cười đi, đừng miễn cưỡng." Niếp Hành Phong hảo tâm nhắc

nhở, suy cho cùng thì lúc mặc tạp dề anh đã bị không ít người trêu chọc, "sống lâu

trong cái khổ, Mị quen khổ rồi".

Nhược Diệp có chút ngượng ngùng, "Thật ra tôi nghĩ ngài tương đối thích hợp với âu

phục hơn."

"Phải nấu cơm nên không còn cách nào khác."

Mặc âu phục cầm chảo xào xào, nhiều khi còn tức cười hơn.

"Không có cái tạp dề nào khác sao?"

"Có."

Niếp Hành Phong chỉ chỉ cái tạp dề Hello Kitty màu hồng và cái tạp dề nền đỏ in con

chiêu tài miêu tổ chảng trên tường, Nhược Diệp cạn lời, quả thật là so với hai cái kia thì

Snoopy bình thường hơn nhiều, không cần phải nói, đây trăm phần trăm là thú vui độc

ác của Trương Huyền, mà sự nhân nhượng của Niếp Hành Phong cũng làm anh ngạc

nhiên, người đàn ông này nhìn thế nào cũng không giống người dễ dàng thỏa hiệp.

Thích, chính là một loại tình cảm rất khó giải thích.

"Ngài đối với Trương Huyền thật tốt." Nhược Diệp nói ra lời từ tận đáy lòng.

Niếp Hành Phong mỉm cười, rũ mắt, lát sau, Nhược Diệp nghe anh thấp giọng nói: "Tốt

sao? Tôi nghĩ vẫn còn thiếu rất nhiều."

Giọng nói rất bình thản nhưng lại mang theo sự quyến luyến vô bờ bến, từ trong giọng

nói có thể cảm nhận được sự thương tiếc, Nhược Diệp giật mình, hay là do mình gặp

ảo giác, anh thầm nghĩ.

Ăn xong, Nhược Diệp giúp Niếp Hành Phong rửa chén dĩa, Niếp Hành Phong hỏi anh,

"Mộc lão tiên sinh có khỏe không?"

"Sư phụ chỉ là đang say ngủ thôi, hi vọng ông ấy có thể bình an vượt qua một kiếp

này."

Niếp Hành Phong sửng sốt, Nhược Diệp mỉm cười nói: "Lần này chính là tử kiếp của

sư phụ, có thể là rất khó qua khỏi, nhưng phàm là con người ai có thể tránh khỏi kiếp

số? Tử kiếp có nói thì cũng không có tác dụng gì, kiếp nạn của đời người là vô cùng vô

tận, mỗi một cửa ải, mỗi một trắc trở, đều là kiếp nạn đời người."

Niếp Hành Phong nhìn Nhược Diệp, chỉ có lúc này, trên người của chàng trai này mới

có thể tỏa ra hơi thở bình thản tự tin một cách tự nhiên như vậy, nhớ đến kiếp nạn anh

ta đã trải qua, còn vì ma tính trên tay trái mà phải chịu khổ, Niếp Hành Phong một câu

hai nghĩa nói: "Bất kể là kiếp nạn gì, cứ từ từ mà đi, chung quy cũng sẽ đến thôi."

"Chủ tịch đang nói chuyện với ai đó? Trễ làm rồi kìa."

Giọng nói ngái ngủ chen vào, hai người quay đầu nhìn lại, thấy Trương Huyền lắc lư từ

trên lầu đi xuống, mặc áo ngủ sọc ca rô màu đỏ đậm, tóc tai tán loạn y hệt tổ chim, dụi

dụi mắt, rõ ràng là còn chưa tỉnh ngủ, bước tới giữa cầu thang thì hụt chân ngã xuống,

Nhược Diệp hoảng hốt, chỉ thấy Trương Huyền lúc rơi xuống đất cơ thể vừa lúc lộn

nhào, dùng một tay dễ dàng ổn định lại, tư thế thật đẹp, cả một quá trình hữu kinh vô

hiểm.

Niếp Hành Phong thế nhưng hơi xấu hổ, chiêu diều hâu xoay người này của Trương

Huyền không tồi nhưng đáng tiếc cổ áo mở rộng làm cảnh xuân lộ ra không sót lại gì,

những cánh hoa mai đáng yêu trên cổ hiện ra, gián tiếp chứng minh cho người ta biết

bọn họ tối hôm qua nhiệt tình đến nhường nào.

"Tôi họp buổi sáng thì có thể đến buổi tối, nhưng mà em sẽ trễ làm đó."

Niếp Hành Phong đi tới, chắn giữa Nhược Diệp và Trương Huyền, lúc Trương Huyền

đứng lên rất bình tĩnh giúp cậu khép cổ áo lại.

Trương Huyền quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã tám giờ rưỡi, cho dù bây giờ lập

tức đi cũng khó lòng đến công ty đúng giờ.

"Nếu không tôi gọi điện thoại xin nghỉ giúp em nhé?"

Thấy chân Trương Huyền hình như đang nhũn ra, Niếp Hành Phong không yên tâm để

cậu đi làm, bèn đề nghị, nhưng lại bị Trương Huyền lập tức bác bỏ: "Hôm nay là ngày

phát lương, nhất định phải đi."

Nói xong, Trương Huyền mới phát hiện trong phòng khách còn có một người nữa, dụi

dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, cậu ngạc nhiên chào hỏi: "Nhược Diệp

tới? Ăn gì chưa? Cùng nhau ăn đi."

"Tôi ăn rồi."

Nhược Diệp giúp Trương Huyền dọn đồ ăn sáng ra, Niếp Hành Phong sau khi thay đồ

đi ra, nói: "Nếu không tôi đi lãnh lương cho em nhé?"

"Anh bận rộn nhiều việc, không cần đâu, cuối năm cuối tháng, tôi thế nào cũng phải đi,

miễn cho ông chủ lại nói tôi mất tích, đến tiệc tất niên mà cũng không ló mặt ra."

Trương Huyền cười đến là giả dối, giấu đầu lòi cái đuôi phía sau đang vẫy vẫy, rõ ràng

đang ám chỉ Niếp Hành Phong, tiền của cậu thì chỉ mình cậu có thể lãnh, dù cho đó chỉ

là một con số nhỏ không đáng giắc kẽ răng.

Điều này Nhược Diệp cũng cảm nhận được một cách sâu sắc, trước kia từng hỏi nhỏ

Niếp Hành Phong: "Tiền lương của văn phòng trinh thám rất cao sao?"

Niếp Hành Phong nhún vai, vấn đề này không nên hỏi anh, chuyện liên quan đến tiền

lương của Trương Huyền đến nay vẫn là một câu đố không lời giải, đến Niếp Hành

Phong cũng không biết, cho nên có đôi khi anh cũng thật tò mò không biết quỹ đen của

Trương Huyền gửi ngân hàng là bao nhiêu.

"Nhược Diệp, sắc mặt của anh thật khó coi, cứ cho là ngự quỷ sư cũng không thể cả

ngày vùi mình ở chốn âm khí nặng như vậy, phải ra ngoài nhiều vào, được rồi, sáng

sớm anh đến đây có chuyện gì?"

Trương Huyền vừa ăn vừa hỏi, bị cậu hỏi thẳng, Nhược Diệp hơi xấu hổ, Niếp Hành

Phong vội vàng nói: "Nhược Diệp đi mua đồ, tiện đường đến thăm chúng ta."

"Phải không?" Trương Huyền không nghi ngờ, thuận miệng nói: "Ở lại đây mấy ngày đi,

suy cho cùng Mộc lão tiên sinh cũng chỉ đang ngủ thôi mà, có con dơi mén kia coi sóc

thì anh có ở đó hay không chẳng phải cũng vậy hay sao."

Sắc mặt Nhược Diệp thay đổi, vội vàng hỏi: "Cậu nói Nghệ làm sao?"

Hiếm khi thấy Nhược Diệp thất thố như vậy, Trương Huyền chớp mắt mấy cái, cẩn thận

nói: "Tôi nói con dơi kia coi chừng cho lão tiên sinh, có vấn đề gì không?"

Có! Còn là vấn đề lớn nữa!

Bởi vì hoảng hốt, Nhược Diệp theo bản năng siết chặt tay, vội nói: "Từ khi mọi người đi,

Nghệ không thấy tăm hơi, tôi cho rằng nó đã cùng các cậu trở về, lẽ nào không phải

thế?"

"Cái con thức thần đó có cũng như không, tôi còn tưởng rằng nó vẫn đang ở đó với anh

mà."

"Không có, đã mấy ngày tôi không gặp nó!"

Niếp Hành Phong bên cạnh nghe được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lập tức hiểu

ra nguyên nhân sáng sớm Nhược Diệp đến gõ cửa viếng thăm, vội vàng nói: "Đừng

hoảng hốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói."

"Thật ra tôi cũng không biết là chuyện gì xảy ra."

Đêm đó vì vấn đề đi hay ở, cuộc trò chuyện của Nghệ và anh không mấy vui vẻ, sau khi

đòi tuyệt giao liền bỏ đi, Nhược Diệp lúc đó không để ý, nhưng mải đến lúc Niếp Hành

Phong và Trương Huyền rời đi Nghệ cũng không xuất hiện, mới đầu anh nghĩ thấy kỳ lạ,

bởi vì từ trước đến nay thời gian Nghệ tuyệt giao với anh đều không quá một ngày một

đêm, anh rất hối hận mình đã quá cứng nhắc, chuẩn bị chờ Nghệ trở về sẽ xin lỗi nó.

Nhưng Nghệ không xuất hiện thêm lần nào nữa, Nhược Diệp đoán rằng nó đã theo

Trương Huyền trở về, tâm tình chuyển từ hối hận thành mất mát, còn có một chút lo

lắng, tuy rằng mấy ngày nay đã cố gắng thuyết phục mình phải tĩnh tâm, nhưng đúng là

vẫn mãi thấp thỏm trong lòng, sáng nay rốt cuộc nhịn không được, thiết đặt kết giới ở

biệt thự trên núi rồi chạy đến muốn hỏi thăm tình hình gần đây của Nghệ, nó vẫn không

xuất hiện, anh cho rằng nó còn đang tức giận, không ngờ lại nghe được một tin ngoài ý

muốn.

Bởi vì kích động, sắc mặt vốn tái nhợt của Nhược Diệp dần dần đỏ lên, hỏi: "Nó không

ở chỗ của tôi, cũng không trở về, có lẽ nào đã xảy ra chuyện hay không?"

"Không phải chứ?" Trương Huyền cho anh một câu trả lời mập mờ: "Chúng tôi có lập

huyết khế, nếu con dơi mén đó xảy ra chuyện gì tôi sẽ cảm giác được, nói không

chừng nó chỉ là đang lười biếng bỏ bê công việc, bây giờ nhiều khi đang ở trong một

cái sơn động nào đó uống rượu ngủ khò ấy."

Nghệ tuy rằng tính tình buông thả nhưng sẽ không đến mức vài ngày mà không thèm

về nhà, hơn nữa còn giữa lúc tuyệt giao, Niếp Hành Phong tuy rằng nghĩ như vậy,

nhưng nhìn vẻ mặt lo âu của Nhược Diệp thì không nói ra, chí ít anh nghĩ rằng năng lực

cảm nhận của Trương Huyền không sai, Nghệ có thể là gặp phải phiền phức gì đó

nhưng không phải là chuyện liên quan đến tính mạng.

"Đừng gấp đừng gấp, tôi giúp anh triệu hồi đó thử xem."

Bị ánh mắt lo lắng của Nhược Diệp nhìn chằm chằm, Trương Huyền cũng không có

tâm trạng tiếp tục ăn vội vàng niệm chú triệu hồi, nhưng không hề có phản ứng gì, gần

đây linh lực của cậu đã tăng đáng kể, cho nên khả năng pháp thuật không linh là không

hề tồn tại, điều duy nhất có thể giải thích đó là Nghệ bị nhốt ở đâu đó, tuy rằng tính

mạng không bị uy hiếp nhưng không thể cảm nhận được sự triệu hồi của cậu.

Trương Huyền đau đầu, sắp năm hết Tết đến, con dơi mén kia ngàn lần đừng xảy ra

chuyện gì đó, cậu không muốn năm mới năm me đã phải đi bắt quỷ trừ yêu.

"Đừng lo lắng, gặp phải con sủng vật kiêu ngạo đó thì cho dù có gặp chuyện cũng là

người ta gặp." Vẻ lo lắng của Nhược Diệp làm Trương Huyền chột dạ, chu đáo giải

thích, phải ổn định lại trạng thái kích động bây giờ của anh cái đã.

"Chuyện biết đâu không tệ như chúng ta tưởng, dù sao pháp thuật của Nghệ không

thấp." Niếp Hành Phong nói.

"Đúng rồi đúng rồi, anh xem Mộc lão tiên sinh mất tích lâu như thế, chẳng phải cuối

cùng vẫn là bất ngờ giá lâm hay sao? Được rồi, chúng ta đến chỗ ông nội xem chút nào,

ông nội thích nhất những chuyện thần bí, nói không chừng dơi mén đến làm bạn tri kỉ

với ông, bây giờ còn đang lười biếng trốn đi tìm rượu giấu ở Niếp trạch."

Ăn nói linh tinh, Niếp Hành Phong liếc Trương Huyền, Trương Huyền vội vàng đưa tay

lên làm động tác kéo khóa miệng, im lặng.

Niếp Hành Phong liền nói với Nhược Diệp: "Tôi sẽ đi hỏi thăm những nơi Nghệ thường

đến, anh đừng quá lo lắng, Nghệ rất thông minh, nó biết cách tự bảo vệ mình."

Nhược Diệp cũng biết Niếp Hành Phong nói rất đúng, bất quá trực giác của ngự quỷ sư

nói cho anh biết Nghệ bây giờ đang rất khó chịu, hơn nữa còn rất tức giận, anh hầu

như có thể tưởng tượng được tình cảnh con dơi mén ấy đập đồ loạn xạ.

Nếu như ảo giác kia là thật, vậy ít nhất có thể chứng minh Nghệ không có việc gì, nghĩ

tới đây, lòng của Nhược Diệp thoáng tĩnh lặng lại, nói với Niếp Hành Phong: "Tôi hiểu

rồi, tôi đi tìm lại, nếu như hai người có tin tức của nó xin hãy báo cho tôi một tiếng."

"Yên tâm đi, có tin gì tôi lập tức sẽ liên lạc với anh." Lúc tiễn Nhược Diệp, Trương

Huyền thấy tay trái của anh siết rất chặt, nhưng vẫn cố gắng bỏ qua chuyện trong quá

khứ, cười hì hì vỗ vai anh an ủi.

Nhược Diệp mỉm cười với cậu, chỉ là dưới ánh nắng mặt trời lại lộ ra vẻ miễn cưỡng.

"Tôi rất muốn biết người không có tim tại sao lại có cảm giác hoảng hốt." Sau khi đóng

cửa lại, Trương Huyền nói với Niếp Hành Phong: "Nhược Diệp siết chặt bàn tay ma

như vậy đó cũng không phải là dấu hiệu tốt."

"Định lực của Nhược Diệp không kém như em nghĩ đâu, anh ta chỉ là rất hối hận mà

thôi."

Vừa rồi Niếp Hành Phong có nghi ngờ Lý Hưởng, nhưng mà trên người Lý Hưởng vốn

có vô số vết thương cũ, lại lãnh thêm một đao từ tê nhận, không thể nhanh như vậy đã

quay lại, càng không có lý do để ra tay với Nghệ, anh rất muốn dùng thần lực để giúp

tìm ra Nghệ nhưng thần lực vẫn đang trong trạng thái rời rạc, không giúp được gì, bèn

nói: "Hôm nay nếu em rảnh thì giúp một tay tìm Nghệ đi."

"Cái này không cần chủ tịch đại nhân phải nói rồi." Trương Huyền quay lại ăn nốt bữa

sáng bỏ dở, buồn bực nói: "Mới vừa tìm được Mộc lão tiên sinh lại đến Nghệ mất tích,

bây giờ thịnh hành mốt bốc hơi khỏi nhân gian à? Con bà nó, sắp đến Tết rồi, ai không

để cho tôi ăn Tết êm đẹp tôi không tha cho kẻ đó!"

Nhược Diệp ra khỏi khu biệt thự, tâm tình hơi lo lắng, nhưng bây giờ lo lắng hay hối

hận cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, anh chuẩn bị về vận dụng thông linh

thuật xem thử có thể liên lạc với Nghệ không.

Vừa ra khỏi khu dân cư, trước mặt liền có một chiếc xe thể thao lao đến, vụt qua một

cái, chiếc xe dừng lại, cửa sổ hạ xuống, Giovanni chào anh, "Đến thăm sư phụ tôi à?"

Một luồng âm khí quái dị theo cửa xe hạ xuống đánh về phía Nhược Diệp, mang theo

cảm giác quen thuộc làm người ta căm ghét, anh sững sờ, ánh mắt đảo qua

Hamburger đang đứng ở vô lăng, nghĩ thấy âm khí của Hamburger nào có nặng như

vậy, theo bản năng anh che giấu mục đích đến đây, nói: "Đúng vậy, nhưng bọn họ có

vẻ bận rộn quá."

"Muốn đến nhà tôi chơi chút không? Hôm nay Ngụy được nghỉ đấy."

Lúc Giovanni vừa tới Trung Quốc, Nhược Diệp rất quan tâm đến cậu ta, cho nên cậu ta

rất có hảo cảm đối với người con trai trầm tĩnh ít nói này, trên người Nhược Diệp có

loại hơi thở bình thản thanh nhã của người tu đạo, ở cạnh anh có cảm giác thật thoải

mái, cho nên Giovanni khó có được mới mời anh.

Nhược Diệp từ chối, "Tôi còn có việc, lần sau sẽ nói chuyện tiếp."

Sợ Giovanni chèo kéo, anh vừa nói xong đã vội vàng cất bước, nhìn bóng lưng của anh,

Giovanni nhún vai, Nhược Diệp ngày hôm nay rất kỳ quái, nhưng mà nếu người ta

không muốn nói cậu ta cũng lười hỏi nhiều, lái xe vào khu dân cư.

Nhược Diệp đi về phía trước vài bước, đột nhiên ngừng lại, anh nhớ đến luồng âm khí

vừa nãy rất giống âm khí trên người Lý Úy Nhiên và Lý Hưởng, bọn họ suy cho cùng

cũng là đồng môn thế nhưng thầy trò Lý Úy Nhiên không có loại linh khí ôn hòa cố hữu

của đệ tử ngự quỷ môn, mà lại có một loại khí tức ngoan lệ, âm khí trên người bọn

chúng đến âm ưng cũng không theo kịp.

Giovanni sao lại mang theo khí tức của thầy trò Lý Úy Nhiên?

Nhược Diệp dường như đã nghĩ ra điều gì, quay đầu yên lặng nhìn xe thể thao đen lái

vào khu dân cư.

Đây là một thế cờ chết, hi vọng Giovanni có thể thật sự bước ra khỏi bóng tối, bởi vì cái

bóng của kẻ thù lớn nhất không phải ai khác, mà là chính cậu ta.