Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 11 - Chương 21: Phiên ngoại (thượng)




Lúc Chung Khôi mở mắt ra, cảm thấy dường như mình đã nằm mơ một giấc mộng rất dài.

Cảnh trong mơ bắt đầu từ trò chơi bắt quỷ lúc nhỏ, rồi đến khi cậu lớn lên, chết đi, biết được đủ loại nhân loại và phi nhân loại khác nhau, rất may mắn vì được làm thuê cho người mình ngưỡng mộ, cuối cùng có người giết cậu…

Không, nên nói là cậu vì ngăn cản kẻ kia giết người đã tự dâng mình lên, nếu như thời gian quay lại một lần nữa, cậu vẫn không chút do dự đưa ra lựa chọn giống vậy. Giả như có thể cứu được người mình sùng bái kia, thì cái chết đối với cậu cũng không phải là chuyện đáng sợ.

Ơ… sai rồi, hình như cậu đã chết từ lâu rồi? Vậy chẳng phải lại chết thêm lần nữa sao?

Chung Khôi gãi gãi đầu, có phần nghĩ không ra tình trạng trước mắt của mình, từ văn thư lưu trữ của Tiểu Bạch cậu ít nhiều hiểu được một vài chuyện liên quan đến quỷ thần, người chết thành quỷ, quỷ chết thành yêu quái, vậy nên cậu hẳn là yêu quái. Chung Khôi bẻ ngón tay tính toán, đột nhiên nhớ ra mình chính là bộ xương khô trước khi bị Tê Nhận của Phó Yên Văn đánh trúng, bởi vậy nghiêm chỉnh mà nói, cậu đã chết ba lần rồi, vậy giờ cậu là trạng thái gì?

Liên quan đến bệnh nghề nghiệp, có một vài chỗ Chung Khôi rất để ý đến hình tượng của mình, vội vàng cúi đầu quan sát, hy vọng đừng biến thành sinh vật thể khủng khiếp hơn cả bộ xương khô. Nhưng nhìn hồi lâu chẳng thấy gì cả, bởi vì xung quanh quá tối, đến mức đưa tay không nhìn thấy năm ngón. Cậu đưa tay đến trước mặt mình, ừm, hình dung của cậu không hề phóng đại, quả thực là ngay cả tay cũng không nhìn thấy.

Thế là Chung Khôi chuyển từ chuyện lo lắng về hình tượng sang để ý tình cảnh trước mắt mình, không gian thoang thoảng mùi hương khói, khiến cậu nhớ đến điện thờ Trương gia. Trương Huyền làm người ba lăng nhăng, chỉ có phương diện dâng hương là giữ lễ nhất, nếu có chuyện không lên hương được, sẽ nhờ bọn họ làm thay. Cho nên Chung Khôi có cảm giác đặc biệt thân thiết với hơi khói, đưa tay sờ sờ xung quanh, sờ thấy lư hương, cậu lại thử đi về phía trước, ai ngờ đạp ngay vào khoảng không, giống như từ giữa không trung ngã xuống, phịch một tiếng rơi xuống đất.

Cũng may thân là quỷ cậu không có cảm giác đau đớn, Chung Khôi vỗ vỗ bụi ngồi dậy, nhưng rất nhanh cậu phát hiện ra thân thể của mình đang trôi nổi bồng bềnh, hình như một lần nữa quay về nơi vừa rồi, vẫn tối om om, nhưng chung quy không lạnh lắm, không giống cảm giác lạnh lẽo của cái chết khi Tê Nhận quét qua thân thể cậu.

Một khắc đó, cậu thực sự cho rằng mình sẽ hồn phi phách tán. Tình huống lúc đó cậu cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ gương mặt cực kỳ khó coi của Mã Linh Xu. Cậu nghĩ có lẽ Mã tiên sinh rất tức giận, người cao ngạo tự phụ như thế chắc chắn là không cần mình cứu, cho nên lúc đó cậu rất muốn nói xin lỗi, muốn nói cho Mã tiên sinh biết không phải là mình muốn cướp danh tiếng, mà là sợ anh sẽ bị thương, mùi vị bị Tê Nhận chém không hề dễ chịu chút nào, đáng tiếc những lời đó còn chưa ra khỏi miệng cậu đã mất đi tri giác.

Ông trời phù hộ, phù hộ Mã tiên sinh đừng giận cậu nữa, nếu tức giận bắt cậu tăng ca thêm cũng được, chứ tuyệt đối đừng hủy hợp đồng với mình, hiện giờ muốn tìm công việc mình thích lại còn được bên cạnh thần tượng mỗi ngày đâu phải là dễ.

Sau khi rầu rĩ việc đó thật lâu, Chung Khôi mới nghĩ ra vấn đề quan trọng hơn: kỳ quái, rốt cuộc đây là đâu nhỉ?

Xung quanh láng máng truyền đến tiếng nói chuyện và tiếng bước chân, nhưng bởi vì quá tối, Chung Khôi không thể đoán được giọng nói kia của ai, nói chung tình trạng hiện tại không tệ lắm, ít nhất cậu còn sống – cậu rất lạc quan nói với mình.

“Có người ở đây không? Tôi là Chung Khôi đây, ai đến giúp với, Hamburger? Ngân Bạch Ngân Mặc?”

Gọi nửa ngày không ai để ý, Chung Khôi lại chuyển sang gọi Trương Huyền, gọi đến tiếng thứ ba thì có phản ứng, tiếng bước chân đến gần cậu, sau đó trước mắt chợt sáng ngời. Dường như cánh cửa bóng tối trong chớp mắt mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, chói chang khiến cậu không mở nổi mắt.

Quả nhiên gọi Trương Huyền là chính xác, tuy anh ta là thần côn, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể phát huy vượt xa người bình thường.

Chung Khôi dụi mắt ngẩng đầu nhìn lại, thấy người xuất hiện không phải là Trương Huyền, mà là Nhiếp Hành Phong, anh cầm cây hương trong tay đang vái về phía mình, sau đó đưa hương tới.

Chung Khôi nhìn hai bên, nơi này đúng là phòng khách của Trương gia, nhưng cậu không hiểu lắm vì sao Nhiếp Hành Phong phải thắp hương cho mình. Cậu dùng ngón tay chỉ mũi mình, muốn xác nhận có phải Nhiếp Hành Phong hiểu lầm không, nhưng Nhiếp Hành Phong không hề phản ứng với động tác của cậu. Mắt thấy đầu hương sắp chọc vào mặt mình, cậu vội vàng né sang bên, lại đạp vào khoảng không, từ bên trên ngã xuống.

Một cụm sương bắn hai cái trên mặt đất, sau đó đứng lên, sau khi Chung Khôi đứng vững liền phát hiện vừa rồi mình trôi trên điện thờ, thảo nào mùi hương lại nồng nặc như vậy, thì ra lư hương ngay gần đấy. Nhiếp Hành Phong cắm hương vào trong lư hương, Chung Khôi nghiêng đầu nhìn anh, lại nhìn về phía điện thờ, đến gần nói: “Chủ tịch, anh dâng hương à, chuyện này giao cho Trương Huyền làm là được rồi mà.”

Nhiếp Hành Phong không để ý đến cậu ta, lên hương xong lại xoay người bỏ đi. Chung Khôi gãi đầu, phản ứng của Nhiếp Hành Phong không đúng lắm, cậu cúi đầu nhìn bản thân, may quá, cậu không còn trong tình trạng bộ xương khô nữa, mà là dáng dấp trước kia, điều khác biệt duy nhất là hình bóng rất mờ, mờ đến mức ngay cả bản thân cũng khó nhìn thấy.

Không còn là bộ xương đối với Chung Khôi là chuyện tốt, nhưng hình dạng bây giờ của cậu rốt cuộc là tốt lên hay xấu đi thì rất khó đoán. Trong lúc Chung Khôi nghi ngờ, cậu lại bay lên, câu không thể khống chế được thăng bằng, lượn lờ trong không trung một vòng, lại quay về điện thờ, nhưng bởi vì vị trí chạm đất không chính xác, đầu đụng phải điện thờ, lần thứ hai bắn ngược ra ngoài.

Để không cho mình bay lung tung qua lại, trong tình huống cấp bách Chung Khôi liền túm lấy một thứ trên điện thờ, đến khi cậu đứng vững, ánh mắt liền rơi vào cái gương đặt trên điện, gương vỡ thành hai nửa, mặt kính đen như mực cùng cách chế tác kỳ quái khiến cậu nhận ra đó là phệ hồn kính.

Phía dưới cái gương lót một tấm vải đen, Chung Khôi đưa tay sờ nó, lại ló đầu soi gương, kinh ngạc phát hiện ra trên mặt kính hiện lên hình dạng mình, tuy đã bị vỡ, nhưng ít ra vẫn dùng được.

Nhưng bị phệ hồn kính chiếu vào dường như cũng không phải chuyện khiến người khác vui vẻ.

Phía sau truyền đến tiếng động, Chung Khôi quay đầu, thấy là Hamburger, trên cánh nó treo một cái chuông nhỏ, sau khi bay đến gần liền đậu lên điện thờ bắt đầu lắc chuông dữ dội, trong miệng lẩm bẩm: “Tiền bối Chung Chung, bất kể ngươi ở trên trời hay ở dưới đất có linh, nghe thấy ta chiêu hồn, thì chi một tiếng, bạn bè với nhau, ta sẽ giúp ngươi!”

“Chi!”

“Giúp ngươi mau được thần quan, cho ngươi một cơ hội đầu thai, tuy rằng hồn phách ngươi tan cả rồi, nhưng không phải không còn chút cơ hội nào, ta sẽ gắng hết sức giúp ngươi nghĩ cách.”

“Hamburger, ta ở đây.”

“Chi một tiếng, mau chi một tiếng!”

“Chi chi chi, ta chi nhiều tiếng lắm rồi, ta ở đây!”

Tiếng chuông đồng không ngừng vang lên, Chung Khôi sắp ù cả tai, nhưng câu trả lời của cậu Hamburger lại không nghe thấy. Cậu cuống quýt gào lên, lần này có phản ứng, dây chuông của Hamburger đứt lìa, rơi xuống điện thờ.

“Xem ra chúng ta không nên chê Tạ Phi tặng bài vị quá sớm, Chung Khôi thực sự không còn hi vọng rồi.” Hamburger thò chân đạp chuông rơi vào trong chậu đồng của điện thờ.

“Tặng bài vị gì? Cái gì không có hi vọng?”

Thấy Hamburger muốn bay đi, Chung Khôi đưa tay túm nó, lại rơi vào một khoảng không, tay xuyên qua Hamburger sang một bên. Như cảm giác được gì, Hamburger rung rung nhúm lông quay lại, cơ hội hiếm có, Chung Khôi vội vàng hoa chân múa tay chào hỏi nó: “Hamburger, ta ở đây, có nhìn thấy ta không?”

Hamburger chớp mắt mấy cái nhìn cậu, lại chuyển sang nhìn thứ trong tay cậu, Chung Khôi còn tưởng là có hi vọng, nào ngờ nó thở dài: “Chung Chung, ta biết ngươi chết rất oan uổng không nhắm được mắt, nhưng số phận luôn tàn nhẫn như vậy. Yên tâm đi, nếu hồn phách ngươi thực sự tan, ta sẽ cầm phần của ngươi đi hưởng thụ, không phụ đời chim này.”

“Có nhầm không thế? Ta còn chưa có chết đâu, ngươi là âm ưng, sao lại không nhìn thấy ta, nhìn đây này! Nhìn ta này! Nhìn…”

Bị phớt lờ mấy lần, Chung Khôi nôn nóng, tức giận gọi Hamburger, sau khi phát hiện ánh mắt Hamburger rơi vào vật trong tay mình, cậu đột nhiên cảm thấy kỳ quặc, sao những thứ khác cậu đều không chạm vào được, lại có thể chạm vào miếng gỗ này.

Theo ánh mắt Hamburger nhìn sang, cậu phát hiện mình nắm được một miếng gỗ dẹt. Miếng gỗ đen như mực, đế màu vàng kim, nhìn qua rất có cảm xúc, bên trên còn khắc một hàng chữ màu vàng. Dựa vào kinh nghiệm gần đây xem sách cổ nhìn quen chữ triện, Chung Khôi thử đọc: “’Thủ ham đồng tử hộ trạch lang quân Chung Khôi chi vị’, nhìn có vẻ giống bài vị… A a, không phải tên mình đây sao? Lẽ nào mình chết rồi? Mấy người làm bài vị cho tôi hả?”

Sau khi nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác thực là mình không nhầm, Chung Khôi kinh hãi. Đám người này thật kỳ quặc, cậu còn sống sờ sờ đây, sao chưa xác nhận rõ ràng đã tuỳ tiện làm bài vị cho cậu, làm bài vị thì thôi, lại còn thủ ham đồng tử là cái quái gì?

“Hamburger giải thích rõ ràng cho ta mau, bài vị này rốt cuộc là sao?”

Chung Khôi tức giận túm Hamburger, nhưng Hamburger đã bay đi, sau khi Chung Khôi bỏ bài vị xuống, lại lập tức không điều khiển được thân thể mình, bắt đầu bay lên. Trong tình thế cấp bách cậu không cố đuổi theo Hamburger nữa, vội vàng đưa tay nắm lấy bài vị, lại nhìn xung quanh phòng khách, muốn tìm một người bạn tin cậy tới hỗ trợ.

Lời cầu khẩn được toại nguyện, Ngân Mặc từ trên lầu đi xuống, đi thẳng đến điện thờ. Tận dụng thời cơ, Chung Khôi một tay cầm bài vị của mình, tay kia vươn về phía hắn chào hỏi: “Hi, chào Ngân Mặc!”

Nụ cười tốn công vô ích, thấy phản ứng của Ngân Mặc liền biết đây cũng là người không nhìn thấy mình. Gương mặt tươi cười của Chung Khôi không khỏi biến thành mặt khóc, thở dài, lầm bầm: “Trương Huyền, anh đang ở đâu? Tôi không muốn bị người ta vái sống nữa, tôi xin anh, mau tới cứu mạng.”

Ngân Mặc mặt không biểu cảm đốt nén hương, vái hai vái về phía bài vị, sau đó cắm hương vào lư. Chung Khôi ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn động tác của hắn, cảm thấy hắn không giống bình thường lắm, nặng nề tâm sự khiến cho khí tràng cũng nặng trĩu theo.

“Đã xảy ra chuyện gì? Hay là lại cãi nhau với anh trai anh rồi…”

Phịch!

Lời Chung Khôi bị cắt ngang, nhìn Ngân Mặc quỳ gối trước điện thờ, cậu không khỏi trợn mắt há mồm, cả buổi mới tỉnh lại, lắp bắp nói: “Dâng nén hương thôi mà, không cần hành lễ lớn vậy chứ?”

Giọng nói không truyền tới được, Ngân Bạch nói với bài vị: “Chung Khôi, anh trai tôi nhờ tôi nói lời xin lỗi với cậu, xin cậu tha thứ cho sai lầm của anh ấy.”

“Sai lầm gì chứ? Nợ tiền tôi à? Hay là muốn thay thế công việc trợ lý của tôi?”

Chung Khôi không nghĩ ra, thấy Ngân Mặc quỳ ở đó không đứng lên, cậu đưa tay ra đỡ. Liên tục làm động tác hồi lâu mới nhớ ra mình không chạm được vào đối phương, cậu đành phải ôm điện thờ quỳ xuống đối mặt với Ngân Mặc, nói: “Bất kể thế nào, dù sao bây giờ tôi cũng không sao, à, cũng không thể nói là không sao, nhưng tôi biến thành thế này cũng không phải lỗi của các anh, đừng để ý.”

Ngân Mặc lại có vẻ rất để ý, vẫn quỳ bất động ở đó. Chung Khôi quỳ một hồi, thân thể lại từ từ bay lên, cậu giữ lấy điện thờ, liều mạng để mình quay lại mặt đất, loay hoay như thế vài lần, cậu bất đắc dĩ thở dài với Ngân Mặc.

“Không phải là anh đang xin lỗi, rõ ràng là đang dày vò tôi, tôi quỳ như này rất mệt… Chủ tịch, Chủ tịch mau tới khuyên anh ấy đi, bảo anh ấy đừng làm chuyện điên rồ nữa.”

Chung Khôi kêu to với Nhiếp Hành Phong ở phía xa. Thực ra từ lúc Ngân Mặc quỳ xuống Nhiếp Hành Phong đã nhìn thấy rồi, anh đứng lên, nhưng không đi tới, mà nháy mắt với Hamburger. Hamburger hiểu ý, bay đến nói với Ngân Mặc: “Bình tĩnh chút đi, người giết Chung Khôi không phải anh em các ngươi, ngươi không cần áy náy.”

Ngân Mặc im lặng không nói, Hamburger lại hỏi: “Vậy các ngươi có hại hắn cái gì không? Việc nhỏ nói xin lỗi là được rồi, ngươi xem ta đánh rụng cả đầu hắn, còn chưa nói xin lỗi hắn đây này.”

Có ý gì?

Chung Khôi theo Ngân Mặc cùng quay đầu nhìn Hamburger, Hamburger hắng giọng, giải thích: “Không phải ta với Tô Dương cùng đi tìm bản đồ Thường Vận đấy sao. Ta không tìm được, đành phải đưa đầu mối cho Trương Huyền, cuối cùng vẫn là Chung Khôi tìm được bản đồ. Để cướp bản đồ, ta cho hắn một búa từ phía sau, không ngờ hắn không chịu được, đầu liền rụng xuống.”

“Thì ra người đánh ngất xỉu ta chính là ngươi!” Chung Khôi kêu lên.

Lúc trước bị Trương Chính chia rẽ, cậu thực sự cho rằng người đánh ngất mình là Ngân Bạch, không ngờ lại là Hamburger, tức giận giơ nắm đấm về phía Hamburger, nhưng đến cả cọng lông chim cũng không rung rinh.

“Lẽ nào ngươi giết cậu ấy?” Ngân Mặc hỏi.

“Tất nhiên là không phải, nói chính xác là ta chỉ muốn lấy bản đồ, không ngờ tiền bối Chung Chung không chịu nổi đòn.”

“Nói ta không chịu nổi đòn, ngươi để người ta đánh vào đầu thử xem!”

“Cũng may bộ xương khô của hắn có thể tự động hồi phục như cũ, nhưng đâu thể nói hắn không sao thì ta có thể tùy tiện đánh hắn đúng không? Cho nên ta rất áy náy vì chuyện ấy.”

“Áy náy mà cắn hạt dưa à?” Thấy vỏ hạt dưa dính ở bên mép Hamburger, Chung Khôi nhịn không được nhạo báng.

“Cho nên ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì? Nói ra tâm trạng sẽ tốt hơn.”

Ngân Mặc không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hắn rất rầu rĩ, Hamburger lại dẫn dắt từng bước: “Im lặng không giải quyết được vấn đề đâu.”

“Đúng vậy, rốt cuộc là chuyện gì, yên tâm đi, anh nói ra tôi sẽ không trách anh đâu.” Lòng hiếu kỳ bị khơi lên, Chung Khôi ở bên cạnh phụ họa.

Ngân Mặc há miệng, giống như muốn nói hết, nhưng lời ra khỏi miệng lại là:

“Anh trai không cho nói.”

Linh thể vừa bay lên của Chung Khôi thành công ngã sấp mặt, Hamburger cũng tức giận cào qua cào lại, lúc này, Nhiếp Hành Phong đã đi tới. Nhìn anh, trên gương mặt lạnh lùng của Ngân Mặc lộ ra vẻ oan ức, nhỏ giọng nói: “Thực ra chúng tôi không muốn hại Chung Khôi.”

“Việc này tôi đã biết từ lâu rồi, tôi muốn nghe nội dung phía sau cơ anh giai ạ.”

Chung Khôi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mượn lúc bay lên đưa tay nện vào đầu Ngân Mặc. Như là thu được sóng điện oán niệm của cậu, Ngân Mặc đứng lên đối diện với Nhiếp Hành Phong, ngay khi Chung Khôi cho là hắn quyết tâm nói thật, thì chuông cửa vang lên.

Dường như tỉnh táo lại, Ngân Mặc bỏ lại câu “không có gì” sau đó xoay người chạy lên lầu. Thời khắc quan trọng thì cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Chung Khôi khóc không ra nước mắt, bay về cầm lấy bài vị của mình, lầm bầm với vẻ mặt cầu xin: “Không phải tôi chỉ muốn hóng hớt về chuyện liên quan đến mình thôi sao, sao mà khó khăn thế này?”

Hamburger bay tới mở cửa, Chung Khôi ló đầu nhìn xem khách đến là ai, liền thấy Nhiếp Hành Phong đi tới trước điện thờ cầm miếng vải bên dưới phệ hồn kính lên, lập tức trước mắt cậu lại tối sầm, xung quanh lần thứ hai rơi vào không gian đen kịt.

Chuyện gì vậy?

Chung Khôi đưa tay sờ xung quanh, không phát hiện thấy bất thường, lại bay một vòng về, nhưng không thể bay ra khỏi ranh giới bóng tối. Cậu túm tóc, không sao hiểu nổi tình trạng hiện tại của mình, nhưng dù sao cũng không tệ lắm, ít nhất cậu đang ở nhà, trong điện thờ của tổ sư gia Trương thiên sư, cho nên bất kể tình trạng hiện giờ thế nào, cũng luôn có cách giải quyết.

Về sự thực Trương thiên sư bắt quỷ bị Chung Khôi quên tiệt, ngáp một cái. Vừa rồi dày vò một trận khiến cậu cảm thấy buồn ngủ, ôm lấy bài vị của mình nằm bừa xuống, quyết định ngủ một giấc trước đã.

Không biết ngủ bao lâu, Chung Khôi bị tiếng nói chuyện đánh thức, mở mắt ra, cậu phát hiện trạng thái tăm tối biến mất, cậu đang dựa vào bên trên điện thờ bay qua bay lại như khinh khí cầu. Trước mắt đặt mấy đĩa điểm tâm tinh xảo, đều là thứ cậu thích, nhưng cậu đưa tay đụng vào, đúng như dự liệu, tay cậu xuyên thẳng qua đĩa.

“Không ngờ cậu hai còn biết làm cơm, lại còn làm rất ngon.”

Đối diện truyền đến tiếng nói chuyện, Chung Khôi ngẩng đầu nhìn lại, ra là Kiều, Ngụy Chính Nghĩa ngồi bên cạnh hắn. Từ sau khi quan hệ của bọn họ hòa thuận, bình thường họ bay qua bay lại giữa Ý và trong nước, hơn nữa liên quan đến công việc của Ngụy Chính Nghĩa, họ lâu rồi chưa tới. Nhiếp Duệ Đình cả ngày loanh quanh cạnh Nhan Khai, càng ít xuất hiện, nghe nói Nhiếp Duệ Đình làm bếp, Chung Khôi rất kinh ngạc.

“Làm mấy món điểm tâm thôi mà, năm đó để tán gái, tôi cũng tốn bao công sức, chiêu này dễ lấy lòng các nàng nhất.”

Vừa ăn cơm, Nhiếp Duệ Đình còn không quên tự khen mình, lại rất lịch sự rót rượu cho mọi người. Chung Khôi thò đầu ra nhìn một vòng, không thấy Nhan Khai, cậu hơi thất vọng. Xuất thân của Nhan Khai không giống những người kia, cậu còn đang mong Nhan Khai có thể nhìn thấy mình đây.

“Cách lấy lòng phụ nữ dễ nhất là trực tiếp cho tiền.” Hamburger nói xong, lại thêm vào: “À không, chiêu này cũng dùng được với cả đàn ông, ví dụ như Trương nhân loại của chúng ta.”

Mấy ánh mắt lia qua, phát hiện mình lỡ mồm, Hamburger vội vàng bay mất, Kiều vỗ vỗ vai Nhiếp Hành Phong, an ủi: “Không phải lo lắng cho sư phụ đâu, sư phụ cát nhân ắt có thiên tướng, hôm hay hiếm khi mọi người tụ họp, ăn cơm ăn cơm đi.”

Nghe họ nói chuyện, lại nhìn sắc mặt Nhiếp Hành Phong, Chung Khôi đoán được tiền căn hậu quả: Trương Huyền có lẽ đã xảy ra chuyện, bằng không với tính cách của anh ta, không thể cả ngày không xuất hiện trước điện thờ được; Ngân Bạch cũng không có mặt, lại liên tưởng đến những gì Ngân Mặc nói, Chung Khôi nghĩ chuyện có phần tệ.

Xong cũng may những người bạn bình thường không xuất hiện này đã hẹn cùng nhau tới chơi, khiến trong nhà không quá quạnh quẽ. Bé con và Đậu Đậu cũng tới, hai đứa đã ăn cơm xong, cùng dựa vào nhau ngồi trên ghế salon cách đó không xa vừa vui đùa vừa trò chuyện. Chung Khôi phát hiện mình bị tiếng nói của chúng đánh thức, nhưng vì nói qúa nhỏ, cậu chỉ có thể nghe được nội dung đại khái.

“Cái gương kia hình như là của Huyền Huyền cho anh, anh quên mất, là Ưng Con tìm giúp anh, anh dùng cái gương đó chiếu thế này này, chiếu mất hết mấy kẻ xấu giống anh. Đậu Đậu không thấy đâu, đáng sợ lắm, nhưng anh không sợ, anh là người lớn rồi!”

Bé con vỗ ngực, sau đó Đậu Đậu chơi xe đồ chơi líu lo nói: “Ưng Con đâu, Ưng Con là ai?”

“Ưng Con là bạn tốt của anh, là một con ưng nhỏ hơn Hamburger, nhưng không thấy nó đâu nữa, sau khi Huyền Huyền biến mất nó cũng biến mất luôn, haizz…”

“Anh Bé con, em cũng muốn nuôi một con.”

“Ừa, anh sẽ bảo bố mua cho em, bố anh thương anh nhất đó!”

“Bố em cũng thương em nhất!” Đậu Đậu nói xong, thấy ánh mắt không vui của Kiều ném tới, nó lập tức lắc đầu: “Daddy cũng rất thương em, daddy thương nhất đó.”

“Đậu Đậu, lần sau anh dẫn em đến Thường Vận nhé, bên trong có rất nhiều nơi thú vị, có bộ xương khô, có cô gái, còn có tiền bối Chung Chung nữa.”

“Cô gái gì cơ?”

“Cô gái mà Huyền Huyền nói là rất thích bò đó, anh cũng gặp rồi, nhưng anh không sợ cô ấy, anh giúp viện trưởng bảo vệ các bạn.”

“Ôi, anh lợi hại quá!”

Hai tên nhóc quỷ xúm lại vừa ra dấu vừa thì thầm, nói có vẻ rất hứng thú. Nhưng những người lớn phần lớn nghe không hiểu, Kiều quay đầu lại hỏi Nhiếp Duệ Đình: “Chúng nó đang nói gì vậy?”

“Lâu không gặp, chắc nói chuyện lung tung cho vui.”

“Nói chuyện thì nói chuyện, nhưng đừng làm Đậu Đậu nhà tôi ngu người.”

“Kiều tiên sinh, ngoài thích cướp tiền cướp súng ống ra ngài còn thích cướp lời người khác hay sao?”

Về phương diện đấu võ mồm Nhiếp Duệ Đình cũng không nhân nhượng chút nào. Bị xem thường, Kiều nhướng mày, đang định phản bác, Nhiếp Hành Phong giơ tay lên cắt ngang bọn họ, nói: “Bé con và Đậu Đậu lâu rồi không đến, cứ để hai đứa chơi thêm mấy hôm ở đây đi.”

Kiều và Nhiếp Duệ Đình nhìn nhau, họ cố ý mang con đến, cũng bởi vì nghe nói Trương Huyền gặp chuyện, muốn dùng trẻ con để an ủi Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong nói vậy, chứng tỏ chiến lược của họ thành công, hai người liên tục gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề.

“Chắc chắn vì chuyện Trương Huyền mất tích dẫn đến năng lực phán đoán của Chủ tịch giảm xuống.” Chung Khôi ở đối diện nhìn mọi người trao đổi, cậu thở dài: “Mình không ở đây, Trương Huyền không có nhà, Ngân Bạch không có nhà, ai trông trẻ đây?”

Sau bữa cơm chiều mọi người lần lượt cáo từ, hai đứa trẻ được Ngân Mặc đưa lên lầu.  Hamburger vô cùng tinh ý chủ động dọn dẹp việc nhà. Nhiếp Hành Phong ngồi trên ghế salon xem tài liệu văn kiện, thấy không phải là báo chí, Chung Khôi lần thứ hai cho rằng so với Trương Huyền, tình hình bây giờ của Nhiếp Hành Phong còn khiến người ta lo ngại hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên, Chung Khôi nhìn đồng hồ treo tường, đã khuya lắm rồi, ai lại tới thăm vào lúc này?

Nhưng dường như Nhiếp Hành Phong biết khách tới là ai, đi đến mở cửa. Người đàn ông đi vào mặc một bộ âu phục, thấy anh, Chung Khôi quên cả ôm bài vị, khiến linh thể trôi lên tận trần nhà, cả buổi mới bắn trở về. Cậu bất chấp tình trạng hiện tại của mình, cố gắng ổn định thân thể bay đến đối diện, trong miệng kêu lên: “Mã tiên sinh, chào Mã tiên sinh, tôi ở đây này, anh có nhìn thấy tôi không?”

Bởi vì không thể giữ được thăng bằng, tốc độ của Chung Khôi quá nhanh, lao thẳng vào người Mã Linh Xu, lại xuyên qua thân thể anh bay về đối diện, cũng may giữa chừng giữa chừng ngừng lại, tránh được mối nguy hiểm lao ra khỏi nhà.

Như cảm giác được điều gì, Mã Linh Xu dừng bước quay đầu lại nhìn, Chung Khôi vội vàng vẫy tay với anh, gọi tiếp: “Mã tiên sinh, là tôi, tôi là Chung Khôi!”

Mã Linh Xu không nói gì, ánh mắt rơi vào người cậu, ngay khi Chung Khôi cho là anh nhìn thấy mình, anh lại quay đầu, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy ở gần đây hình như có quỷ.”

“Không phải hình như, mà là có quỷ thật, tôi chính là quỷ đây, Mã tiên sinh anh nhìn lại một cái đi, tôi xin anh!”

Chung Khôi kêu gào không có kết quả, Nhiếp Hành Phong nói: “Nếu ở đây có quỷ, cái danh hiệu thiên sư của Trương Huyền nên thoái vị rồi.”

“Đúng vậy, tôi lo lắng quá rồi.”

Không phải lo lắng quá, mà cậu đang ở trước mặt đây!

Thấy gọi không có tác dụng, Chung Khôi đành phải ổn định thăng bằng bay tới, chỉ thấy Mã Linh Xu theo Nhiếp Hành Phong đến trước điện thờ, đầu tiên là dâng hương cho tổ sư gia, sau đó quay đầu nhìn bài vị của cậu một lúc rồi thở dài.

“Trương Huyền vẫn không có tin tức sao?”

“Mã tiên sinh, sao anh lại nhìn bài vị của tôi rồi hỏi Trương Huyền? Như thế sẽ khiến tôi cảm thấy cảm giác tồn tại của mình quá thấp.”

Chế giễu thì chế giễu, Chung Khôi vẫn rất vui khi thấy Mã Linh Xu có lòng đến nhà thăm mình, nép vào điện thờ nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện anh tiều tụy hơn bình thường. Một vài chi tiết nhỏ có lẽ những người khác không chú ý thấy, nhưng cậu nhìn ra được Mã Linh Xu không chú tâm chăm sóc nữa, môi hơi khô, như do bị nóng gây ra, trong mắt có tơ máu, đây là đặc trưng của người hàng ngày không ngủ đủ giấc mỹ dung*.

(*Giấc mỹ dung: giấc ngủ từ 10h tối đến 2h sáng.)

“Đã xảy ra chuyện gì? Mã tiên sinh việc làm ăn của anh có vấn đề sao? Tiền tài là vật ngoài thân, anh đừng quá coi trọng tiền giống Trương Huyền, dù sau này anh không một xu dính túi, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh làm việc cho anh.”

Chung Khôi một mình ở bên cạnh lầm bầm xong mới nghĩ ra so với khẩu hiệu không rời không bỏ này, cậu nên cân nhắc về việc mình bây giờ tình trạng thế này thì giúp người ta làm việc kiểu gì?

Không biết Nhiếp Hành Phong đáp lại gì, chợt nghe anh nói tiếp: “Vẫn không tìm được cách sao?”

Chung Khôi nghe không hiểu, theo ánh mắt của anh nhìn về phía Mã Linh Xu, muốn hỏi Mã Linh Xu đang tìm cái gì mà phải thức ngày thức đêm. Tuy không biết trong khoảng thời gian từ lúc mình hôn mê đến khi tỉnh là bao lâu, nhưng nhìn tình trạng Mã Linh Xu, hẳn không phải chỉ một hai hôm mà tạo thành.

“Chẳng lẽ còn có chuyện tệ hơn cả việc công ty đóng cửa?” Biết rõ không ai nghe thấy, cậu vẫn không nhịn được nói xen vào.

Mã Linh Xu lắc đầu với Nhiếp Hành Phong, cầm lấy bài vị nhìn một chút, lại buông xuống, Nhiếp Hành Phong nói: “Biết đâu anh đưa cậu ấy đi sẽ tốt hơn.”

Mã Linh Xu không nói gì, ánh mắt kinh ngạc nhìn qua, Nhiếp Hành Phong cầm lấy bài vị đưa tới trước mặt anh: “Tôi nghĩ đối với Chung Khôi, nơi cậu ấy muốn ở nhất chính là bên cạnh anh, giúp anh làm việc.”

Chung Khôi ra sức gật đầu, giơ ngón tay cái với Nhiếp Hành Phong, không hổ là Chủ tịch, thực sự hiểu rất rõ suy nghĩ của cậu.

Mã Linh Xu không nhận, khẽ cười nói: “Cậu tin rằng hồn phách một người đã bị đánh tan, cậu ấy vẫn còn có ý thức sao?”

Nhiếp Hành Phong không trả lời, Mã Linh Xu nói tiếp: “Nếu ngay cả ý thức cũng không có, thì thứ mang tính hình thức này còn quan trọng ư? Sự tồn tại của nó chỉ để giảm bớt nỗi thương cảm cho người sống thôi, chứ không phải vì người qua đời.”

“Không phải đâu Mã tiên sinh, tôi vẫn còn ý thức.”

Chung Khôi xen vào giữa hai người họ nhấn mạnh, nhưng không ai để ý đến cậu, Nhiếp Hành Phong hỏi lại Mã Linh Xu: “Cho nên để tránh thương cảm, Mã tiên sinh mới cố ý để phệ hồn kính ở đây sao?”

“Mã tiên sinh có thương cảm ư? Là vì mình chết sao?”

Chung Khôi lại quay đầu nhìn Mã Linh Xu, chỉ thấy bị Nhiếp Hành Phong gặng hỏi, trên mặt Mã Linh Xu toát lên nét cười, sau đó sảng khoái nhận lấy bài vị: “Xem ra mọi người đồn đãi sai rồi, Trương Huyền biến mất không hề khiến cậu sa sút tinh thần.”

“Việc này là nhờ công Mã tiên sinh dạy bảo, tôi tin rằng ở nơi không có tôi, Trương Huyền cũng có thể sống tốt giống vậy.”

“Nói không sai.” Mã Linh Xu cầm phệ hồn kính đặt trên điện thờ: “Bài vị tôi nhận, tôi mang cả cái này đi.”

“Lấy cái gì đi?”

Chung Khôi vừa hỏi xong liền cảm thấy trước mắt tối sầm, xung quanh lại rơi vào bóng tối. Mã Linh Xu dùng miếng vải đen bọc phệ hồn kính bỏ vào túi, cáo từ Nhiếp Hành Phong rời đi. Trải qua mấy lần, Chung Khôi hơi hiểu nguyên nhân xung quanh cậu biến thành màu đen, lẽ nào phệ hồn kính và hồn phách của cậu nối liền với nhau, sau khi cái gương bị bọc lại cậu liền không thấy gì nữa?

Cảm giác tối tăm không duy trì lâu, sau một hồi xóc nảy, ánh sáng từ từ chiếu vào, tiếp đó cả không gian sáng bừng lên. Chung Khôi phát hiện mình đã về đến Mã gia, Mã Linh Xu đặt bài vị của cậu lên bàn sách, phệ hồn kính để một bên, dưới gương lót vải đen. Nhìn Mã Linh Xu đưa tay sờ mặt gương, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, sau đó lại đi lấy vải đen, Chung Khôi vội vàng kêu lên: “Tôi xin anh, tuyệt đối đừng phủ lên, tôi không muốn không nhìn thấy gì!”

Không biết có phải ý niệm truyền đến được hay không, động tác Mã Linh Xu nửa chừng ngừng lại, nhìn chằm chằm chiếc gương một lát, nói: “Phải làm sao để gắn được nó lại đây?”

“Keo dán kim cương, ở ngăn kéo thứ hai phía bên phải giá sách của anh.”

Chung Khôi nói xong mới nhớ Mã Linh Xu không biết đồ để ở đâu, trước kia chuyện trong nhà đều do Tố Vấn làm, sau thì đổi thành cậu, Mã Linh Xu không giỏi xử lý mấy việc lặt vặt như thế này.

Thấy vẻ mặt Mã Linh Xu dường như không nghĩ ra, cầm cái gương đến phòng ngủ. Chung Khôi quay đầu nhìn bài vị, lưỡng lự giữa việc ôm bài vị ngủ hay bay theo Mã Linh Xu, cuối cùng vẫn lựa chọn cái sau.

Bởi vì linh thể quá nhẹ, trên đường Chung Khôi mấy lần bay đến hướng hoàn toàn khác, đến khi cậu vất vả lắm mới tới được phòng ngủ, Mã Linh Xu đã đi tắm, cái gương và một vài loại keo dính cao su khác nhau được đặt cả trên bàn.

Điều này khiến Chung Khôi hứng thú, đầu tiên là quan sát keo dính cao su, tiếp đó soi mấy lần lên mặt gương, chăm chú sửa lại kiểu tóc, làm ra tạo hình tự cho là không tệ lắm, lúc đang nghịch ngợm hăng say thì Mã Linh Xu tắm xong đi ra.

Anh mặc một bộ áo ngủ bằng bông màu lam nhạt, tóc được sấy khô một nửa, trên vai quàng khăn bông, đi tới trước bàn ngồi xuống, cầm lấy keo dính cao su gắn lại chiếc gương. Chung Khôi ở bên cạnh nhìn, nhiều lần có xúc động muốn tiến tới soi gương, nhưng lo làm vậy sẽ có hậu quả, cuối cùng vẫn không dám thực hiện.

Mã Linh Xu làm rất nghiêm túc, nhưng kết quả không rõ lắm, anh cố gắng mấy lần, cái gương vẫn không thể gắn lại được. Anh đành bỏ cuộc, tựa lưng vào ghế ngồi khó hiểu nói: “Vì sao nhỉ? Rõ ràng trong kéo dán có thêm nước bùa thông linh rồi mà.”

“Vậy thì chắc chắn không gắn được.” Chung Khôi ở bên cạnh rất khẳng định nói: “Nước bùa của Trương Huyền cho tới giờ chưa từng linh nghiệm, tôi cảm thấy khả năng lớn nhất có phải là do hồi đó sư phụ dạy sai rồi không?”

Nếu Mã Linh Xu có thể nghe được câu này, nói không chừng sẽ một lần nữa cân nhắc mời trợ lý của mình cuốn gói. Nhưng đáng tiếc anh không nghe thấy, từ bỏ việc thủ công vô vị, đứng lên ra ngoài. Chung Khôi nhìn đồng hồ treo tường, ở phía sau gọi: “Mã tiên sinh, đến giờ mỹ dung rồi, có cần tôi đắp mặt nạ cho anh không?”

Mã Linh Xu không đến phòng tắm, mà là đi xuống tầng hầm, tầng hầm có phòng gym, rạp chiếu phim gia đình và phòng sách. Sau khi Chung Khôi giống như khinh khí cầu vừa bay vừa bật rất vất vả mới đến được tầng hầm, chẳng biết Mã Linh Xu đã đi đâu. Cậu tìm lần lượt tìm các phòng, cuối cùng tìm thấy người ở phía trước một kệ sách trong phòng sách.

Mã Linh Xu đang đọc sách, lật vài trang lại ném sang một bên, lại đi tìm những quyển khác. Thấy dưới mặt đất chất đống một chồng sách to lộn xộn, Chung Khôi nhíu mày, nếu bây giờ vẫn là trạng thái bình thường, nhất định sẽ lớn tiếng quát hành động tùy tiện quăng quật này của Mã Linh Xu, bởi vì người quét tước thu dọn cuối cùng chắc chắn là cậu.

“Nếu tập thành thói quen tùy tiện quăng ném, Mã tiên sinh, hiện giờ không ai giúp anh thu dọn đâu, nếu tự mình làm toàn bộ sẽ rất vất vả.”

Mặc dù biết bây giờ mình chẳng làm được gì, Chung Khôi vẫn không nhịn được làm động tác thu dọn sách vở. Làm một hồi, cậu phát hiện nội dung ghi trong các quyển sách mở ra đa phần là liên quan đến hồi hồn tụ hồn. Cậu ngẩn người, vội vàng bay đến bên cạnh Mã Linh Xu quan sát, quả nhiên thấy sách anh lấy từ trên giá xuống đều giống với sách ở dưới, lại thấy những chỗ anh tập trung tìm kiếm, Chung Khôi phản ứng kịp.

“Mã tiên sinh, không phải anh đang tìm cách chiêu hồn cho tôi đấy chứ?”

Mã Linh Xu không đáp lại, nhưng hành động của anh chứng tỏ Chung Khôi đoán đúng. Có lẽ nóng lòng tìm cách, anh có vẻ hơi hấp tấp, thiếu đi vẻ ung dung nhàn nhã, trong mắt Chung Khôi, cảm thấy rất không giống Mã tiên sinh trong trí nhớ.

Mã Linh Xu tìm rất lâu, tư liệu liên quan đến Mã gia Chung gia anh đều ghi chép lại, cách hồi hồn trên thế gian có rất nhiều loại, nhưng Chung Khôi quá khác so với người bình thường, những pháp thuật này đều không thích hợp với cậu. Mắt thấy kim đồng hồ quay vài vòng, anh ngồi xếp bằng dưới đất, than thở: “Sớm biết thế này năm đó đã không nhận thằng nhóc ấy, khiến giờ phải vất vả thế này.”

“Mã tiên sinh, muộn thế này rồi, anh mau đi ngủ giấc mỹ dung đi, chuyện hồi hồn cho thằng nhóc đó không gấp lắm đâu, anh không ngủ được, tâm trạng khó chịu, cuối cùng người xui xẻo là tôi.”

“Cậu nghĩ rằng rôi muốn thức đêm sao? Kéo dài càng lâu hồn phách càng khó tìm.”

Lời đáp lại thình lình khiến Chung Khôi ngây ngẩn cả người, giật mình nhìn Mã Linh Xu, cho là anh có thể nhìn thấy mình. Nhưng Mã Linh Xu chỉ tỏ ra hơi kinh ngạc, giống như không hiểu tại sao mình lại nói thế, sau đó lại đứng lên tiếp tục lật sách, lầm bầm: “Đúng là tên ngốc, Trương Huyền đã nói với cậu là không được tháo vĩ giới ra rồi, không tìm được người, bảo tôi ăn nói thế nào với ông già nhà cậu đây?”

Thì ra là vậy.

Chung Khôi gãi đầu, làm một động tác rất xin lỗi với Mã Linh Xu, lùi qua một bên cùng anh xem sách cổ. Cứ thế một người một quỷ ở trong phòng sách thức nguyên một đêm, mãi đến hừng đông Mã Linh Xu mới đi ngủ. Chung Khôi cũng không có việc gì làm, một mình ở phòng sách làm động tác sắp xếp ngăn nắp, đột nhiên nghĩ nếu sau này cậu vĩnh viễn ở trong trạng thái này, không bị bất cứ ai phát hiện ra, sự tồn tại của cậu còn có ý nghĩa gì chứ?

Vừa nghĩ thế, mũi liền hơi cay, Chung Khôi gục đầu bay về phòng phách. Phòng khách hơi bừa bộn, trên bàn để không ít văn kiện công ti, xem ra lúc cậu không có ở đây, Mã Linh Xu không những không quét dọn phòng ốc, mà ngay cả công việc cũng ngừng lại. Nhìn một vài tư liệu đang đè lên văn kiện khẩn cấp, Chung Khôi khó chịu, ỉu xìu nằm sấp lên bài vị của mình. Nếu cậu không thể giúp được gì, thậm chỉ ngay cả việc đi đâu cũng không thể bay theo ý mình, vậy còn chẳng bằng hồn phi phách tán.

Bữa sáng Mã Linh Xu chỉ ăn tạm một chút, lại ngâm mình trong phòng sách. Văn kiện thư ký đưa tới bị anh hoàn toàn bỏ mặc. Lần này anh chuẩn bị đạo cụ chiêu hồn, nhưng thử vài lần đều thất bại. Thực ra Chung Khôi ở nơi cách anh rất gần, anh lại không thể nào cảm nhận.

Nếu tu vi của Mã tiên sinh còn không thấy cậu, thì chắc hẳn không ai có thể phát hiện ra được. Mặc dù Mã Linh Xu không tỏ ra lo âu, nhưng Chung Khôi tin rằng trong lòng anh rất sốt ruột. Anh không nhận công việc của mình, từ chối đề nghị thay trợ lý của thư ký, có thể chỉ là không muốn thừa nhận sự thực mình đã hồn phi phách tán.

“Mã tiên sinh, anh vẫn nên đổi trợ lý thì hơn.” Nhìn thân thể ngày càng mờ nhạt của mình, Chung Khôi bình tĩnh nói: “Tuy tôi từng nói sẽ luôn bên cạnh anh, nhưng xem ra nguyện vọng này không thể thực hiện được rồi.”

Nhưng dù sao cậu cũng ngăn được một kiếp nạn cho Mã Linh Xu. Chung Khôi nghĩ cho dù cậu ở lại thế gian chỉ để cuối cùng giúp đỡ được Mã Linh Xu, thì cũng đáng giá, ít nhất chứng tỏ sự tồn tại của cậu không phải không có chút ý nghĩa nào.

Cơm trưa Mã Linh Xu cũng ăn rất đơn giản. Đi theo đã lâu, Chung Khôi rất hiểu cá tính anh, Mã Linh Xu rất chú ý đến ẩm thực dưỡng sinh, nhưng hiện giờ xem ra tâm trạng của anh hoàn toàn không để ở phương diện này. Chồng văn kiện trên bàn vẫn như cũ không động đậy, tình hình này khác xa lúc trước.

Tuy nhiên Mã Linh Xu không quên bày đồ cúng cho bài vị, anh rót cho một ly nước xoài Chung Khôi thích nhất đặt lên trước bài vị, lại cầm cái gương vỡ thành hai mảnh kia nhìn một chút, khẽ thở dài.

“Có lẽ mọi chuyện đều đã được định trước, lúc muốn cứu người lại không biết như thế sẽ là hại người.” Anh nói: “Nếu đêm đó ta không tới, Chung Khôi ngược lại sẽ không chết, đáng tiếc ta không phải là thần, không thể nhìn được hết thảy.”

“Mã tiên sinh, chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến anh, sao anh phải tự trách mình?”

Rốt cuộc hiểu ra nguyên nhân thực sự khiến Mã Linh Xu không ổn, Chung Khôi quýnh lên, tiến tới túm lấy anh lớn tiếng kêu lên: “Tôi làm những chuyện đó cho anh, là cam tâm tình nguyện, dù hồn phi phách tán cũng bằng lòng. Tôi không thích anh thế này, người tôi thích là Mã Linh Xu khí phách phấn chấn tùy hứng phóng khoáng, là bậc thầy thiết kế quốc tế ngạo nghễ Haas, đừng nghĩ đến chuyện hồi sinh hồi hồn gì nữa, mau tỉnh lại làm việc đi, giải quyết các công việc tồn đọng, đó mới là việc anh nên làm nhất bây giờ!”

Dưới sự kích động, Chung Khôi quên mất trạng thái của mình bây giờ, lúc nắm lấy quần áo Mã Linh Xu cậu có cảm giác hình như mình chạm được đến đối phương, nhưng rất nhanh cậu lại xuyên qua người Mã Linh Xu, bay đến bàn đối diện. Không biết là trùng hợp hay do tác dụng của ý niệm, một đống văn kiện trên bàn đột nhiên rung lên, rơi loạt xoạt xuống đất.

Tiếng động đánh thức Chung Khôi đang trong trạng thái kích động, ngây ngốc bay giữa không trung. Mã Linh Xu cũng sửng sốt, lập tức bước nhanh tới trước bàn, đầu tiên là quét qua đống văn kiện, sau đó nhanh chóng nhìn bốn phía, kêu lên: “Chung Khôi? Là cậu sao?”

“Là tôi, là tôi!”

Người quỷ tiếp xúc rốt cuộc hơi có chút tiến triển, Chung Khôi gần như mừng chảy cả nước mắt, liên tục gật đầu. Cậu đưa tay gắng sức vẫy trước mặt Mã Linh Xu, nhưng đáng tiếc, Mã Linh Xu không cảm giác được, ngẩng đầu nhìn cửa sổ đối diện, tự nói: “Thì ra là gió thổi.”

“Không phải gió thổi, là tôi làm!”

Thấy Mã Linh Xu đi tới đóng cửa sổ, Chung Khôi thiếu chút nữa phát khóc, đuổi sau anh không ngừng trôi nổi, nhưng rất nhanh đã bị gió lạnh bên ngoài thổi sang một bên, nói cho cậu biết thực ra giấy rơi xuống đất không liên quan gì đến mình cả.

Bị đả kích, Chung Khôi rất sa sút tinh thần, ôm lấy bài vị của mình không nói lời nào. Đây là thứ duy nhất cậu cầm được, cũng gián tiếp nói cho cậu biết thực ra cậu không phải là người của thế giới này.

Nhưng cậu vẫn chưa bị tán hồn, là vì trong lòng còn sở nguyện sao? Cậu không muốn đi là bởi không cam lòng, nhưng không cam lòng điều gì, thì cậu lại không tìm được đáp án.

Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Chung Khôi, Mã Linh Xu nhặt văn kiện lên tiện tay cất đi, đi đến mở cửa. Chung Khôi nghĩ thư kí hoặc là trợ lý mới tới, buồn bã ngẩng đầu nhìn, lại nghe thấy giọng nói ríu ra ríu rít, nếu không nghe lầm, thì chính là giọng của hai nhóc con Trương gia kia.

Xuất phát từ hiếu kỳ, Chung Khôi bay đến. Quả nhiên, ở huyền quan, hai đứa trẻ một lớn một nhỏ mặc quần áo đồng phục nắm tay nhau đứng đó. Bên cạnh Bé con còn có một vali du lịch nhỏ dùng cho trẻ em, bé kéo va li ngẩng đầu chào Mã Linh Xu: “Chào Mã tiên sinh, ngài còn nhớ con không?”

“Đương nhiên là nhớ, con là Bé con mà, đứa con Trương Huyền yêu nhất.”

Thấy bên cạnh hai đứa trẻ không có người Trương gia đi theo, Mã Linh Xu vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Đây là Đậu Đậu em trai con, Huyền Huyền bảo con đưa em trai tới chào… cái đầu ngựa Mã tiên sinh.”

Chung Khôi ở đằng sau phì cười,

Lâu rồi không gặp, Bé con cao hơn một chút, nói chuyện cũng khéo mồm khéo miệng, nhưng đứa bé bằng đây chắc chắn không hiểu “ra mắt” là gì, mà liên tưởng đến “đầu ngựa*”.

(*Ra mắt: 拜码头 – bái mã đầu, là hành động khi kinh doanh ở đâu thì phải đến gặp bảo kê khu vực đó để ra mắt, nhưng Bé con lại nghĩ là 拜马头 – cũng là bái mã đầu nhưng mã đầu ở đây có nghĩa là đầu ngựa.)

Mã Linh Xu cũng cười, nhìn đứa còn lại, Đậu Đậu lần đầu tiên gặp anh, hơi sợ, nhỏ giọng nói: “Con là Đậu Đậu, chào Mã, Mã tiên sinh.”

“Chào các con.”

Mã Linh Xu đưa hai đứa trẻ vào phòng khách, anh tiện tay cầm cả va li của Bé con vào, lại đến phòng bếp chuẩn bị bánh ngọt đồ uống bưng đến cho hai đứa. Chung Khôi ở bên cạnh xem, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, có trẻ con sẽ khác, Mã tiên sinh rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười.

Thấy có bánh ngọt, mắt Bé con sáng lên, nói cảm ơn Mã Linh Xu, lấy một miếng bánh quy hình động vật cho Đậu Đậu, tiếp theo là cho mình. Hai nhóc kia ăn như hổ đói trước mặt Mã Linh Xu, vừa ăn còn vừa nói: “Đây là bánh ngọt của Lang Bạch Bạch, ăn ngon lắm, Đậu Đậu em phải ăn nhiều vào.”

“Ừm ừm!”

“Huyền Huyền nói con người của Mã tiên sinh rất tốt, tụi mình cứ coi đây như nhà của mình là được.”

“Ừm ừm!”

“Đợi lát nữa anh đưa em đi dạo khắp nơi, Huyền Huyền nói Mã tiên sinh thương chú ấy nhất, chú ấy lại thương tụi mình nhất, cho nên Mã tiên sinh cũng sẽ thương tụi mình nhất, bất kể muốn gì, ngài ấy đều sẽ cho tụi mình.”

“Ừm ừm!”

“Việc đó…” Hắng giọng, Mã Linh Xu cắt ngang hai đứa trẻ đang tự quyết: “Các con đến đây có việc gì không?”

“Không có việc gì ạ, chỉ ở mấy hôm, Huyền Huyền nói phòng ở chỗ Mã tiên sinh rất là lớn, chúng con rất nhỏ, tìm bừa một chỗ nào nhét vào là được.”

Bé con nói xong, Đậu Đậu ra sức gật đầu, tỏ ý đúng là như thế.

Nụ cười trên mặt Mã Linh Xu cứng lại, nhìn cái vali nhỏ kia, xem ra hai đứa trẻ đến có chuẩn bị, anh hỏi: “Sao lại muốn ở nhà của ta?”

“Không được ạ?” Hai đứa trẻ cùng hỏi.

“Cũng không phải là không được.” Đối diện với trẻ con không rành việc đời, Mã Linh Xu hơi nghèo từ: “Ta chỉ muốn biết vì sao các con muốn ở đây?”

“Làm bạn với Mã tiên sinh.” Bé con nói.

“Huyền Huyền nói vậy.” Đậu Đậu phụ họa.

Nhìn hai nhóc con mắt sáng ngời, Mã Linh Xu nhướng mày, hiểu ra ý đồ hai đứa trẻ được phái tới, không khỏi thấp giọng cười.

“Ta còn chưa kém đến mức cần đến trẻ con.”

Bọn trẻ nghe không hiểu, kỳ quặc nhìn Mã Linh Xu, Chung Khôi lại hiểu. Chắc chắn Trương Huyền lo Mã Linh Xu sẽ không vui vì cái chết của mình, cho nên đưa trẻ con tới, để phân tán sự chú ý của anh. Mã tiên sinh có kinh nghiệm nuôi nấng trẻ con, cách chữa thương này đối với anh mà nói cực kỳ thích hợp, chỉ là… Trương Huyền trở về từ khi nào?

Mã Linh Xu cũng nghĩ đến vấn đề giống cậu: “Trương Huyền quay về rồi sao?”

Hai đứa trẻ nhìn nhau, sau đó đồng thời lắc đầu, Mã Linh Xu lại hỏi: “Vậy sao các con cứ nhắc đến Trương Huyền?”

“Chủ tịch nói nếu Huyền Huyền ở đây, nhất định sẽ nói vậy. Mã tiên sinh cũng nhất định rất vui vẻ nếu chúng con đến ở.” Nói đến đây, Bé con cúi đầu sờ túi đeo bên người, lấy một thẻ vàng đưa cho Mã Linh Xu: “Phải trả tiền ạ? Buổi tối phải trả bao nhiêu tiền?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thằng nhóc, Chung Khôi lần thứ hai phun cơm, sau khi Mã Linh Xu sửng sốt cũng bị chọc cho cười ha hả, xua xua tay nhịn cười nói: “Không hổ là đứa trẻ do Trương Huyền dạy dỗ, đúng là giống như đúc… Ta không lấy tiền của các con, các con muốn ở đây bao lâu cũng được.”

“Cảm ơn Mã tiên sinh.”

Hai đứa trẻ cùng gật đầu, làm động tác cảm ơn, sau đó đứng lên chuyển vali của mình đi. Nhìn hành động của bọn trẻ như đang đợi dẫn đi, Mã Linh Xu nhún nhún vai, cười đứng dậy dẫn bọn trẻ đến phòng ngủ cho khách ở tầng hai, nghĩ thầm thế mà bị Nhiếp Hành Phong gài bẫy, thật mệt cho cậu ta có thể nghĩ ra cách này.

Thấy tâm trạng Mã Linh Xu tốt lên, Chung Khôi cũng hớn hở theo sau họ lên lầu. Trên đường hai đứa trẻ thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây, rất hưng phấn trò chuyện những chuyện người lớn nghe không hiểu. Nhìn phản ứng của bọn trẻ hoàn toàn chính là trẻ con trường mẫu giáo lần đầu tiên tham gia hoạt động dã ngoại, tràn ngập tò mò với mọi thứ xung quanh.

Mã Linh Xu sắp xếp phòng ngủ cho bọn trẻ xong, lại dẫn hai đứa dạo qua một vòng các phòng khác. Có hai đứa trẻ bên cạnh líu lo, dù là ai cũng rất khó rơi vào tình trạng ủ rũ. Đến khi quay lại phòng khách, tâm trạng của Mã Linh Xu từ từ bình tĩnh lại, nhìn văn kiện trên bàn, anh quyết định làm xong những việc nên làm trước.

“Mã tiên sinh nếu ngài bận thì cứ làm việc đi, chúng con sẽ coi đây như nhà của mình.” Bé con rất cởi mở nói xong, lại lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anh: “Xin hãy cho con số điện thoại của ngài, Đậu Đậu rất dễ bị lạc, nếu ngài không tìm thấy chúng con thì gọi điện trực tiếp là được.”

Mã Linh Xu nhìn đứa trẻ điềm đạm còn lại, anh nhìn ra được đứa trẻ đó không giống người bình thường, nhưng nếu nói bị lạc trong nhà mình thì cũng quá khoa trương rồi. Có điều anh không hỏi nhiều, nhớ số điện thoại của Bé con, lại lưu số của mình vào trong điện thoại. Bé con nhận lấy điện thoại di động, kéo Đậu Đậu chạy đi.

“Đậu Đậu, ở đây rộng quá, chúng mình chơi trốn tìm đi.”

“Vâng!”

Bé con nói không sai, bé thực sự coi đây là nhà của mình.

Nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chạy tới chạy lui trong phòng, Mã Linh Xu trong lòng hơi nhột, ánh mặt trời chiếu vào, ấm áp xuyên qua trái tim. Nhớ lại thời gian mình dạy đồ đệ rất lâu trước kia, anh cũng không sợ phải trông trẻ con, bởi vì hai đứa này cộng lại vẫn còn không bằng một mình Trương Huyền khiến anh đau cả đầu.

Tâm trạng của con người là một sự tồn tại kỳ quặc, rõ ràng không ai tới an ủi anh, nhưng nhìn trẻ con chơi đùa, anh lại không hề thấp thỏm như mấy hôm trước nữa. Hành động nóng nảy, không cam lòng còn cả việc cố chấp về sống chết vốn chính là những điều tối kị của người tu đạo. Sau khi chết một lần trên đỉnh Truy Vân, tâm trạng này rất xa lạ đối với anh, anh cho rằng mình đã sớm là một cương thi. Hiện giờ mới phát hiện ra anh không phải không có cảm xúc, chỉ là tạm thời quên mất mà thôi.

Nhưng bây giờ có người khiến anh nhớ lại, lại nói mọi chuyện đều do Chung Khôi gây ra. Tên ngu ngốc kia, ngốc đến mức anh nhất định phải nghĩ mọi cách để cứu cậu trở về, để mình không bị những nỗi thương cảm vô hình kia quấy nhiễu nữa.

“Mã tiên sinh? Mã tiên sinh, anh làm sao vậy?”

Chú ý thấy Mã Linh Xu xuất thần, Chung Khôi lắc lư bay tới nghiêng đầu nhìn anh, lại đưa tay chọc anh rồi chọc vào văn kiện trước mặt. Tuy biết Mã Linh Xu không nhìn thấy mình, nhưng cậu vẫn muốn dùng cách này nhắc nhở đối phương chuyện nên làm nhất lúc này.

Dường như nhận được sóng điện ám hiệu của cậu, Mã Linh Xu lấy lại tinh thần, bắt đầu cúi đầu làm việc. Chung Khôi ở bên cạnh anh bay một hồi, đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, Bé con và Đậu Đậu không thấy đâu nữa!