Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 11 - Chương 9




Chú Tiền đưa chìa khóa cho họ nhất định có dụng ý khác, Nhiếp Hành Phong quyết định vào trong đó điều tra trước. Trương Huyền theo phía sau, lại đối chiếu với tờ giấy vẽ. Trên đường rào chông sắt, hẳn là để đề phòng bọn trẻ xông loạn vào. Bên kia rào chắn cỏ hoang mọc um tùm, có vẻ nơi này rất lâu rồi không có ai bước chân vào.

Tô Dương phác họa thua xa Nhiếp Hành Phong, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra đường viền đại khái. Song mấy chỗ quan trọng lại đánh dấu rất tỉ mỉ, có thể nhìn ra giấc mơ ấy quấy nhiễu anh ta bao lâu rồi. Sau khi đến gần, Trương Huyền đi tới trước tấm cửa sổ gần đấy,  nói: “Không biết có phải họ đi vào từ cửa sổ này không?”

Bệ cửa sổ không cao, trẻ con cũng có thể leo vào, nhưng sau khi đến gần cậu phát hiện cửa sổ bị bịt kín, ở giữa đóng ván gỗ đan chéo, đưa tay sờ thử, đau đớn như bị điện giật truyền đến, đánh văng tay cậu ra, cảm giác này giống phản ứng của bức tường chỗ viện trưởng.

Xem ra để không cho trẻ con đến gần đây, viện trưởng đã tốn không ít tâm tư, cũng may họ có chìa khóa, bằng không cảm giác mỗi lần bị điện giật quá tệ hại.

Trương Huyền cầm chìa khóa chạy tới cửa. Đó là cánh cửa gỗ bốn góc khảm sắt lá hình hoa. Khi đến gần giống như có cương khí truyền đến, lần này cậu có đề phòng, móc đạo bùa ra vỗ một phát lên cửa trước, sau đó cắm chìa khóa vào lỗ, xoay tới xoay lui vài vòng, trong tiếng kẽo kẹt cửa chính mở ra.

Bên trong tối om, đèn ở sân trước không chiếu tới nơi này, ánh trăng càng không quan tâm đến họ. Trương Huyền thò đầu nhìn vào trong, chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù thổi xuyên qua tòa nhà. Cậu rùng mình một cái, láng máng nghe thấy tiếng kêu bên tai.

“Có ai không? Cứu mạng với!”

Giống tiếng kêu của Chung Khôi, nhưng lúc nghe cẩn thận lại thì tiếng cầu cứu lại biến mất, chỉ để lại tạp âm hỗn loạn vọng ở bên tai.

“Sao vậy?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

“Không sao, chỉ là em rất xui xẻo đụng phải sóng điện khí tràng của quỷ.”

Trương Huyền đi vào tòa nhà, một luồng gió thổi tới trước mặt, khiến tóc trên trán cậu bay tán loạn. Cậu bình tĩnh nhìn trận gió, đột nhiên giơ tay chập ngón dựng lên phía trước, gió lạnh bị cương khí cậu gọi ra ngăn cản, nháy mắt liền bay lên không tiêu tan.

“Ở đây nhìn sẽ khiến người ta khó chịu.” Cậu nói.

Nhiếp Hành Phong theo sau đi tới, tiện thể đóng cửa phòng lại, khiến cho cả tòa nhà chìm vào bóng tối. Trương Huyền lấy đèn pin trong ba lô bật lên, đưa cho Nhiếp Hành Phong. Thấy trên đèn pin có hoa văn chiêu tài miêu thuần một màu vàng rất đặc biệt, Nhiếp Hành Phong lập tức ho khan.

Hiểu lầm phản ứng của anh, Trương Huyền giải thích: “Em chỉ có một cái, dùng tạm đi.”

So với bề ngoài đẹp đẽ, đèn pin không có nhiều tác dụng lắm, hành lang phía trước dưới ánh đèn càng có vẻ sâu hun hút hơn. Sau khi đi vào, Trương Huyền ngửi thấy mùi bụi bặm ẩm thấp, ở đây chắc hẳn rất lâu rồi không có ai vào, nói không chừng sau khi đám người Tô Dương gặp quỷ, nơi này đã bị niêm phong.

Ven hành lang có mấy cửa phòng, chắc là căn phòng Tô Dương nhắc đến. Cửa phòng không khóa, Trương Huyền lần lượt đẩy ra kiểm tra, phát hiện bên trong rất trống, bày tùy tiện một vài đồ gia dụng cũ kỹ, có mấy gian phòng để bàn sách, bên trên chồng từng đống sách vở buộc chỉ. Trương Huyền đi tới vỗ vỗ bụi phía trên, cầm lấy một quyển xem. Ai ngờ vừa mở ra liền thấy một con nhện to bằng bàn tay chui ra, cậu theo bản năng ném quyển sách ra ngoài.

“Em làm gì vậy?” Nhiếp Hành Phong ở bên cạnh chiếu sáng giúp hỏi.

“Nhện!” Trương Huyền chỉ vào quyển sách ném xa xa dưới đất, trong lòng còn sợ hãi kêu lên.

“Em mà lại sợ nhện à?”

Phản ứng kinh ngạc của Nhiếp Hành Phong khiến Trương Huyền rất ấm ức, lấy tay áng chừng kêu lên: “Một con to thế này này! Con nhện to như thế đột nhiên nhảy ra, em không tin là anh không sợ!”

“Em nhìn nhầm rồi thì phải?”

Nếu quả thật có con nhện to như thế, Nhiếp Hành Phong tin rằng mình sẽ không bỏ qua. Xét từ tác phong vẫn luôn dùng từ phóng đại của Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong quyết định không đưa ra bình luận. Anh đi tới cầm sách lên, Trương Huyền cẩn thận theo ở phía sau nhìn, chỉ thấy Nhiếp Hành Phong lật qua lật lại quyển sách mấy lần, bên trong ngoại trừ một vài hình vẽ và văn tự kỳ quái ra thì không có gì.

Không thấy thứ gì lạ, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, lấy lại sách lật thêm lần nữa, phát hiện những hình vẽ và văn tự này hình như là pháp chú, hơn nữa còn là pháp chú cậu xem không hiểu, cậu lập tức hiểu ra, kêu a lên.

“Làm sao vậy?”

Đối diện với vẻ mặt khẩn trương của Nhiếp Hành Phong, Trương Huyền ra sức lắc đầu. Thân là người tu đạo, cậu sẽ không thừa nhận vừa rồi mình bị ảo ảnh mê hoặc, cười nói: “Chắc con nhện chạy mất rồi! Ha ha, chạy rồi.”

Nhiếp Hành Phong nghi ngờ nhìn cậu, cuối cùng vẫn quyết định không vạch trần lời nói dối của cậu, dùng ngón tay chỉ ra ngoài, ý bảo đi thôi. Trương Huyền nhìn quyển sách trong tay, vốn định ném lại chồng sách, nghĩ nghĩ lại thu về, nhét vào ba lô.

Ra khỏi cửa phòng, bên ngoài vẫn là hành lang thẳng tắp. Hai người chia nhau đẩy vài cánh cửa phòng ra, phát hiện bên trong bày biện na ná nhau, đối diện lờ mờ lộ ra cầu thang, Trương Huyền liếc nhìn tranh vẽ của Tô Dương, nói: “Họ có đi qua cầu thang, nhưng không đi lên.”

Hai người đi tới, sau khi rẽ vào góc ngoặt, lại không thấy cầu thang đâu nữa, phía trước vẫn là hàng lang. Trương Huyền kéo tay Nhiếp Hành Phong đi nhanh hơn, hai người vòng vo qua lại vài vòng phát hiện tình trạng vẫn như cũ, Nhiếp Hành Phong bình tĩnh nói: “Hình như chúng ta gặp phải quỷ xây tường.”

“Chỗ đó có quỷ à?”

Vừa dứt lời, Trương Huyền liền thấy hành lang đối diện có một cái bóng lập lờ đang đứng. Đó không phải là quỷ, là linh thể mờ ảo hơn quỷ. Cậu bước nhanh tới, linh thể lập tức tan ra, hóa thành một luồng sương uốn lượn trên không trung. Thấy vẻ mặt Trương Huyền quái dị, Nhiếp Hành Phong hỏi: “Em nhìn thấy gì?”

“Hồn phách rất yếu, chỗ đó, chỗ đó đều có, anh không nhìn thấy sao?”

Theo Trương Huyền chỉ, Nhiếp Hành Phong nhìn sang, chỉ thấy không gian đen kịt. Trương Huyền thấy thế, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ gần đây vận khí của em quá thấp, nên mới nhìn rõ hơn anh?”

“Là nam hay nữ, già hay trẻ?”

“Chủ tịch, anh làm khó em rồi.” Trương Huyền đưa đèn pin huơ huơ bốn phía: “Em chỉ có thể cảm giác được địch ý của chúng. Không biết có phải bọn chúng không được chết tử tế, cho nên mới quanh quẩn ở chỗ này không thể luân hồi hay không?”

Quỷ hồn không làm ra hành động đe dọa tấn công nào đối với Trương Huyền, nhưng luồng khí bất an ngưng tụ lại trong không gian tối om rất mạnh mẽ. Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình đè nén, tiếng trống ngực ngay cả bản thân cậu cũng có thể nghe được.

Trương Huyền ngẩng đầu quan sát bốn vách tường, chẳng biết từ lúc nào trên vách tường vốn có màu xám bình thường hiện ra từng hình vẽ ngoằn ngoèo, rất nhanh những hình vẽ này nối lại với nhau, giống hình dạng trên vách giấy của văn phòng viện trưởng. Nhưng hình vẽ cũng không dừng lại vì thế, mà tiếp tục đan xen kéo dài, cuối cùng hóa thành từng hình dáng vặn vẹo giống như mặt người. Tiếng rít liên tiếp vang lên, mặt người há to mồm nhao nhao muốn ra, đôi mắt xám trắng nhìn trừng trừng cậu, tiếp đó bàn tay giống như xương cốt cũng tranh nhau lộ ra. Nhìn tư thế chỉ sợ trong chớp mắt sẽ phá tan trói buộc ùa ra, nuốt trọn mấy người giỏi đột nhập này vào trong bụng.

Thấy cảnh đó, Trương Huyền kinh hãi. Quỷ đàn thế này cậu thấy cũng nhiều rồi, nhưng hiện tượng không có nhiều oán niệm lắm mà quỷ lại tụ tập một chỗ nhiều như vậy thì vẫn là lần đầu tiên cậu gặp phải. Cho nên bây giờ đối với cậu, sự khủng bố thị giác đã vượt quá kích thích thần quái cậu cảm nhận được, nắm tay Nhiếp Hành Phong lùi về sau hai bước, hỏi: “Chủ tịch, giờ anh đã nhìn thấy chưa?”

“Tiếng động rất lớn.”

Nhiếp Hành Phong không tinh thông về phương diện đuổi quỷ, cho nên anh cũng không thể nào biết được hiện tượng này chứng tỏ tình hình gay go thế nào, hỏi: “Vừa rồi còn không có gì, tại sao lại đột nhiên xuất hiện những quái vật này?”

“Câu hỏi này rất hay, nhưng tin rằng đám quỷ mị kia không thể trả lời anh được.”

Trương Huyền không chớp mắt nhìn chằm chằm trần nhà, tạp âm Nhiếp Hành Phong nói cậu cũng nghe thấy, cảm thấy cùng một loại với tạp âm Chung Khôi tạo ra, nhưng khiến người ta phiền não hơn. Giống như rất nhiều âm thanh khác nhau trộn lại với nhau, một lần nữa phát ra, nghe không ra chúng đang kêu gào cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là phản ứng thân thiện.

Dù không sợ quỷ, nhưng đột nhiên cùng một lúc nhìn thấy nhiều quỷ mị quái dị như vậy vẫn khiến người ta khó chịu. Trương Huyền xoay xoay Tác Hồn Ti trong tay, sau khi cảm giác được ác quỷ trên giếng trời có dấu hiệu từ từ ép xuống, cậu kéo Nhiếp Hành Phong xoay người bỏ chạy.

“So với mấy thứ bẩn thỉu này, em thà gặp nhện còn hơn!”

Trong tiếng kêu to Trương Huyền chạy rất nhanh, Nhiếp Hành Phong bị cậu kéo theo hành lang chạy một đường xuống, liền nghe tiếng rít đằng sau dần trôi xa, ngược lại hóa thành tiếng bước chân quỷ dị. Lúc chạy đến chỗ rẽ, Nhiếp Hành Phong liếc nhìn khoảng không phía sau, không khỏi ngẩn người. Sương đen cuồn cuộn phía sau, ánh đèn pin lướt qua, chiếu vào thân vật thể chạy đầu tiên, đúng là một con nhện đen như mực to bằng nắm tay. Thấy lông gai dựng đứng trên chân nó, da đầu Nhiếp Hành Phong tê dại, tự giễu nói: “Trương Huyền, cái miệng quạ đen của em lại hiển linh rồi.”

“Không phải chứ?”

Trương Huyền cũng nhìn thấy cùng lúc đó, mấy con nhện không đáng sợ, đáng sợ là số lượng cả bầy gần như lấp kín toàn bộ đường đi. Cậu quay đầu lại, kéo Nhiếp Hành Phong chạy nhanh hơn, ánh sáng đèn pin lắc lư lên xuống trong lúc hai người chạy trốn, lờ mờ chiếu đến một bóng trắng đung đưa phía trước. Thấy bóng trắng chợt lách vào một căn phòng, Trương Huyền theo bản năng cũng chạy vào theo, sau đó móc đạo bùa ra, vỗ lên khe cửa, quát: “Định!”

Theo tiếng quát, kim quang từ bùa hiện ra, giống như chốt cửa cố định chặt cánh cửa. Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng lạo xạo huyên náo lao về phía cửa, vật còn sống bên ngoài không ngừng đập vào ván cửa, làm ván cửa rung lên bần bật không ngừng.

“Phù!”

Trong ranh giới ngàn cân treo sợi tóc thành công ngăn chặn nguy hiểm ở ngoài cửa, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn xung quanh. Căn phòng không lớn lắm, bên trong cũng không có đồ gì, trên cửa sổ đóng ván gỗ, chặn lại tất cả lối đi.

“Để em xem trong ba lô có kìm không.”

Trước khi nghĩ ra cách làm thế nào để ép lui mấy thứ buồn nôn kia, Trương Huyền lo đến vấn đề đường chạy trốn trước tiên, cúi đầu lục lọi ba lô một hồi, đột nhiên thấy Nhiếp Hành Phong đi tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm cửa sổ không nhúc nhích.

“Chủ tịch, anh khó chịu à? Cũng khó trách, gặp mấy thứ kia, trong lòng khó chịu là chuyện không tránh được, cho anh tờ bùa định thần này.”

Cậu móc bùa định thần đưa tới, Nhiếp Hành Phong không nhận lấy, mà nói: “Nhìn từ phương hướng, chỗ này có khả năng chính là nơi Tô Dương nói họ đã đi vào.”

“Quay bao nhiêu vòng như thế mà anh vẫn còn có thể nhận rõ phương hướng?” Trương Huyền kinh hãi: “Nhưng dù là nơi họ đã đi vào thì sao? Bây giờ chúng ta muốn ra ngoài, thì phải động đến kìm với cờ lê.”

“Nhưng nếu trẻ con có thể đi vào, chứng tỏ ở đây có thể là mắt trận, nếu giả sử tòa nhà này là trận cục.”

Có lý!

Trương Huyền giơ ngón cái lên với Nhiếp Hành Phong, lại nhoài lên cửa sổ chuẩn bị thử xem có cách nào dễ dàng mở ra không. Ai ngờ khi cậu dựa vào gần, cảm giác đau do điện giật truyền đến, tay cậu bị văng ra, trước mắt có sương trắng nhạt lướt qua, chiếu sáng khung cửa sổ.

Tấm ván gỗ trên cửa sổ biến mất, cửa sổ thủy tinh vốn đóng chặt lộ ra một khe hở, rất nhanh một bàn tay nhỏ từ bên ngoài với vào, đẩy cửa sổ ra, mấy đứa bé lần lượt nhảy vào, ở giữa là một đứa bé tóc xoăn, mắt mở to, tò mò ló đầu vào quan sát, tiếp đó lại kéo đứa trẻ bên ngoài vào.

Trương Huyền đứng ở bên cạnh, nhìn theo màn sương trắng kéo dài. Bọn trẻ lần lượt đi đến cửa chính đối diện, mở cửa đi ra ngoài. Cậu lại quay đầu nhìn cửa sổ, lại có thêm những đứa trẻ hình hài giống hệt bò lên, đứa trẻ tóc xoăn tán loạn đưa tay kéo bọn nó vào trong phòng. Xem đến đó, Trương Huyền siết chặt tay, nghiến răng nói: “Giờ em có thể trả lời nghi vấn của anh rồi, Chủ tịch! Vì sao lũ quỷ quái có thể phá tan kết giới tiến vào cô nhi viện, đều do con quỷ ngu ngốc Chung Khôi kia kéo vào!”

Chung Khôi ngốc bao nhiêu, năng lực của cậu ta lại mạnh bấy nhiêu. Nếu cậu ta có thể kéo người vào địa ngục, thì kéo mấy con tiểu quỷ vào kết giới đã coi là gì? Nếu năm đó những gì Tô Dương trải qua là thật, vậy thì việc gặp phải bạn bè có dáng vẻ giống nhau chắc chắn là do Chung Khôi tạo ra.

“Trương Huyền, em nhìn thấy gì?”

Tiếng đập đối diện ngày càng vang, sau khi ván cửa bị đập vô số lần đã thay đổi hình dạng, có nhiều chỗ lồi lên thành hình tròn, giống hình thể tròn vo của nhện. Tiếng cắn cửa răng rắc cũng truyền đến rõ ràng, Nhiếp Hành Phong cảm thấy màng nhĩ bị chấn động phát đau. Anh không nhìn thấy cảnh tượng Trương Huyền thấy, cho nên mức độ cảm thụ tình hình hiện tại còn lớn hơn. Thấy Trương Huyền đứng ngơ ngác ở cửa sổ, anh vội vàng vỗ vai cậu, Trương Huyền bất động như núi, chỉ đặt một ngón tay lên miệng, làm động tác suỵt.

Con tiểu quỷ cuối cùng bị Chung Khôi kéo vào nốt. Tuy rằng tướng mạo nó giống hệt đứa trẻ đi vào lúc đầu, nhưng bóng ma tử vong tràn đầy trên mặt. Những thứ đó Chung Khôi đều không nhìn thấy, còn đang nắm tay nó, đưa nó ra khỏi căn phòng.

Con quỷ ngu ngốc thành sự thì ít bại sự có thừa này!

Theo bọn trẻ rời đi, sương trắng cũng tan hết. Thấy cánh cửa sổ sắp đóng lại, Trương Huyền vội vàng đưa tay cản, lần này cậu có kinh nghiệm, lấy đầu chuôi Tác Hồn Ti kẹp vào cửa sổ, dùng thần lực của pháp khí ngăn cản mắt trận khép lại.

Ai ngờ cùng lúc đó, đối diện truyền đến tiếng ầm vang, cửa phòng sau khi bị đập liên tục đã vỡ ra, lũ nhện đen thùi lùi dùng tốc độ rất nhanh kết bè kết đội xông vào. Nhiếp Hành Phong thấy không ổn, vội vàng móc đạo bùa vung ra, cương khí màu vàng kim hiện lên trước mắt, thiêu đám xông lên phía trước thành tro.

Nhưng loại côn trùng này thực sự quá nhiều, lúc Nhiếp Hành Phong lấy đạo bùa, một đám đã dồn đến gần họ. Có mấy con còn bay lên tấn công về phía họ, Trương Huyền đành phải bỏ qua con đường sống kia, vung Tác Hồn Ti lên, cương khí của pháp khí tản ra, gọi lên thần hỏa, bổ về phía lũ côn trùng, thành công ép chúng lùi lại. Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng, côn trùng sau khi rơi xuống đất hóa thành một đống mảnh kính vỡ.

Xem ra những thứ này đều là ảo thuật.

Nhưng ngay cả là ảo thuật, trận trượng này cũng khiến người ta kinh hãi. Trương Huyền đứng ở phía trước lũ côn trùng, hai ngón tay chập lại, vẽ ra chỉ quyết tru tà trước ngực, quát: “Càn Khôn tá vị, lôi điện tề hành, thần binh cấp hỏa như luật lệnh, kỳ hỏa, tru tà!”

Ngọn lửa bùng lên, cương hỏa bao phủ căn phòng không lớn lắm. Nơi lửa lan đến vang lên tiếng lách tách liên tiếp, đốt trụi lũ côn trùng quái dị này. Trong nháy mắt trên mặt đất lại xuất hiện từng mảnh thủy tinh sáng lấp lánh.

Thành công diệt trừ quái trùng, nhưng Trương Huyền không cảm thấy vui mừng, bởi vì Long thần không hiện thân theo chú ngữ giống như trước kia. Đây là việc chưa từng xảy ra, kể cả lúc cậu bị độc của thần kiếm ăn mòn cũng không như thế.

Có thể trấn áp Long thần, khiến chúng không dám hiện thân, cậu không có bản lĩnh lớn như vậy. Cậu nghĩ sư phụ cũng chưa chắc có thể làm được, trong đầu không kìm hãm được trồi lên bóng dáng của Nhiếp Hành Phong. Nếu là vị thần vừa có dáng dấp vừa có thân phận tương đồng với Nhiếp Hành Phong kia, thì có lẽ hắn dư sức làm ra loại ảo thuật này.

“Thần Sát Phạt thì giỏi lắm sao? Có bản lĩnh thì đơn đả độc đấu đi!”

Máu nóng bốc lên, Trương Huyền ngược lại không sợ nữa, mắng to một câu. Không đợi Nhiếp Hành Phong hiểu nguyên nhân cậu đột nhiên nổi đóa, đã bị cậu nắm tay, vung Tác Hồn Ti giẫm lên đống kính thủy tinh chạy ra ngoài. Chỉ nghe thấy trong tiếng lạo xạo, những thứ vốn biến thành thủy tinh một lần nữa tự động tụ tập lại, rất có dấu hiệu hồi sinh. Trương Huyền lấy đạo bùa ra, sau khi ra ngoài liền vỗ đạo bùa lên cánh cửa, sau đó kéo Nhiếp Hành Phong quay đầu bỏ chạy.

“Chủ tịch, anh còn nhớ rõ hướng ra ngoài không? Lần này xuất quân bất lợi, ngày khác chúng ta trở lại chiến đấu.”

“Biết thì biết, nhưng không đáng tin lắm.”

Thực ra ngay từ lúc trên đường theo Trương Huyền chạy trốn, Nhiếp Hành Phong đã phân biệt được phương hướng, nhưng mỗi khi anh sắp đi đến, không gian lại biến đổi hình dạng. Cho nên hiện giờ so với việc tìm đường ra, anh lo lắng về những con nhện đen quái đản này hơn. Nếu là ảo giác, vậy thì ảo giác đó cũng quá chân thật rồi. Nhưng nếu là thật, thì chúng đến từ đâu, do ai thao túng?

Trong lúc bất giác, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đều nghĩ đến Phó Yên Văn. Chỉ nghe âm thanh lạo xạo phía sau càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gần. Anh hơi nôn nóng, nhịn không được quét mắt nhìn trần nhà, lại phát hiện những khuôn mặt quỷ dị phía trên lồi ra khủng khiếp hơn. Thậm chí anh nghe được tiếng nguyền rủa rên rỉ bọn chúng phát ra, dường như nóng lòng thoát khỏi trói buộc của bức tường, ra sức vung cánh tay về phía họ.

Trước sau giáp kích, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn.

Nhiếp Hành Phong vừa nghĩ xong, Trương Huyền đang chạy gấp chợt dừng bước chân lại. Do tác dụng của xung lực, Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền đâm vào nhau, chỉ thấy cậu không nhìn cảnh tượng quỷ dị xung quanh, mà mắt nhìn chăm chăm vào nơi nào đó phía trước.

Theo ánh mắt cậu nhìn sang, Nhiếp Hành Phong lờ mờ thấy một luồng sương trắng. Sương trắng lay động qua lại, bên trong phảng phất lộ ra một cái bóng của đứa bé, nhưng đến khi anh muốn nhìn kỹ thì cái bóng đã biến mất.

“Hình như là Chung Khôi còn nhỏ.” Trương Huyền không khẳng định lắm nói.

Bởi vì bóng sương quá mơ hồ, hơi giống Chung Khôi, nhưng lại không thể đối chiếu với ảo ảnh Chung Khôi cậu vừa nhìn thấy được. Chỉ thấy theo sự xuất hiện của cái bóng, xung quanh lại thêm nhiều sương mù hơn. Dường như đám sương phát hiện ra họ, liền thong thả trôi đến. Cái bóng càng lúc càng lớn, biến thành người trưởng thành, mà cái bóng đứa trẻ ban đầu vẫn còn đung đưa ở phía xa, loáng thoáng làm ra động tác vỗ vào vai nhau.

Tiếng lạo xạo sau lưng ngày càng chói tai, Trương Huyền nhíu mày, đột nhiên lấy ra mấy tờ đạo bùa. Đạo bùa bày ra, giống như xoè bài, sau đó cậu xoay người giơ cao về phía sau, đồng thời trong miệng niệm pháp quyết tru tà, quát: “Phá!”

Đạo bùa bùng cháy giữa không trung, vài ngọn lửa tự động cuộn lại với nhau, hóa thành hỏa long gầm thét bay vào trong đám nhện. Chợt nghe thấy tiếng lửa đốt liên tiếp vang lên, đám linh vật quái dị này lần thứ hai bị cuốn vào trong lửa. Lặng lẽ nhìn chúng hóa thành mảnh thủy tinh văng đầy đất, trong mắt Trương Huyền lóe lên ánh kim, cậu trưng ra nụ cười lạnh lẽo.

Lần này thủy tinh biến thành màu đen, cậu cũng muốn xem thử những thứ này còn có thể biến ảo thêm được mấy lần nữa.

Phía sau truyền đến tiếng gió lạnh, không đợi Trương Huyền quay đầu lại, tiếng kêu thảm thiết đã vang lên. Cậu vội vàng xoay người, chỉ thấy đám sương trắng lại biến thành một cây đao sắc bổ về phía mình. Cũng may giữa chừng bị Nhiếp Hành Phong cản lại, bắt lấy một luồng sương trong đó, dùng nó làm đao để giao chiến với lưỡi đao vừa lao đến từ phía sau. Trường đao hai bên mỗi khi đụng vào nhau, âm thanh bén nhọn lại vang lên, giống tiếng va chạm của lưỡi đao kim loại.

Đây lại là thứ quỷ gì?

Song so với việc đó, càng khiến Trương Huyền tặc lưỡi hơn chính là thủ pháp múa đao của Nhiếp Hành Phong. Từng đao hung hãn sắc bén, trong lúc vung đao khí thế lẫm liệt oai phong, điều này khiến cậu đột nhiên nghĩ: hay là họ đều đã lầm, không phải Tê Nhận có thể kích động cái uy của chiến thần, mà vừa vặn ngược lại, bất cứ vật thể gì trong tay chiến thần đều có thể trở thành Tê Nhận.

“Chủ tịch, anh thật lợi hại, cầm linh thể của người ta để đánh nhau với người ta.”

Trong tiếng tấm tắc, tiếng rên rỉ trên đỉnh đầu họ ngày càng vang dội hơn. Rất nhanh một bàn tay từ bức tường bên cạnh thoát ra, túm lấy cánh tay Trương Huyền, móng tay sắc bén, gần như đâm vào trong da thịt cậu. Cậu ngay cả nhìn cũng không, tiện tay bổ Tác Hồn Ti tới, bàn tay kia bị chém trúng, rơi xuống mặt đất.

“Ta ghét nhất là bị kẻ khác dùng móng vuốt chạm vào, cũng đâu phải chiêu tài miêu.”

Nhiếp Hành Phong hai tay vung đao, đánh tan những cái bóng kia. Trong lúc gấp gáp, anh liếc mắt nhìn Trương Huyền, tình hình thế này mà còn có tâm trạng đùa giỡn. Không phải là Trương Huyền đã dự liệu trước, mà là phản ứng căng thẳng của cậu. Điều này có lẽ ngay cả bản thân Trương Huyền cũng không phát hiện ra, càng là tình huống khủng bố căng thẳng, cậu sẽ càng tỏ ra hoạt bát hơn, đó là phương pháp xoa dịu tâm trạng đặc hữu của cậu.

“Hình như chúng ta tự rơi vào hũ.” Nhìn lướt qua linh thể từ trong vách tường ùn ùn lao tới tấn công họ, Nhiếp Hành Phong tự giễu nói.

“Đợi sau khi ra khỏi đây em nhất định sẽ không bỏ qua cho chú Tiền.” Cùng Nhiếp Hành Phong sóng vai đối địch, Nhiếp Hành Phong hậm hực nói: “Ông ta là người họ Tiền đầu tiên khiến em muốn đánh.”

Bây giờ nên chuyên tâm nghĩ cách làm thế nào để ra ngoài thì hơn.

Đàn nhện đen tạm thời bị tiêu diệt, nhưng theo lũ quỷ quái màu xám tấn công họ chui ra, bốn vách tường bắt đầu chấn động. Âm khí, linh khí, oán khí còn có cương khí nhàn nhạt trộn lẫn vào nhau, không ngừng lấp đầy không gian chật hẹp. Khí tràng này quá xa lạ với Trương Huyền, cậu không thể cảm ứng được quỷ quái tích trữ cương khí là sự tồn tại như thế nào. Sự tàn nhẫn cất giấu trong đáy lòng bị kích động, đôi mắt cũng bất giác nhuốm màu xanh thắm. Chỉ cảm thấy sàn nhà bắt đầu lắc lư, tiếp đó mấy cánh tay xương gầy gò đột nhiên từ dưới đất chui lên, túm lấy mắt cá nhân hai người.

Trương Huyền không nói lời nào, hai tay cầm Tác Hồn Ti, xoay cổ tay, đâm mạnh đầu chuôi xuống dưới. Chợt nghe tiếng rít vang lên, mấy bàn tay màu xám bốc lên khói trắng, tiêu tan trong không trung.

Nhiếp Hành Phong cũng đánh những linh thể vây quanh anh dạt sang một bên. Hai người vừa chiến đấu vừa chậm rãi tiến lên. Đang không biết đâu mới là đường ra thì đột nhiên Trương Huyền nhìn thấy vài luồng sương lại lóe lên phía trước, giống dáng dấp của trẻ con. Một đứa trẻ trong đó bị đẩy ngã, rất nhanh lại sờ trán đứng lên chạy về phía trước. Đứa trẻ không rõ tướng mạo, chỉ có thể dựa vào cái đầu xoăn kia để đoán ra thân phận nó.

“Chủ tịch, đi theo em!” Trương Huyền kéo tay Nhiếp Hành Phong đuổi theo ảo ảnh Chung Khôi chạy về phía trước.

Chung Khôi đi đâu Trương Huyền không thể nào biết được, nhưng cậu ta chắc chắn có thể ra ngoài, cho nên đi theo cậu ta là chuẩn xác. Nghĩ như vậy, Trương Huyền bước chân nhanh hơn, chỉ sợ mất dấu bóng trắng kia. Nhưng không như mong đợi, oán linh trên hành lang cản trở họ quá nhiều, tấn công lại quá nhanh. Khí tràng oán khí kết hợp với cương khí này áp chế sức phản kháng của hai người.

Trương Huyền vừa phân tâm một cái, mắt cá chân đã bị kéo ngã lần thứ hai. Thấy có mấy vuốt quỷ khác nhào lên đè cổ cậu, Nhiếp Hành Phong không lo đám quỷ tấn công mình nữa, vung đao sương trắng chặt đứt vuốt quỷ. Cùng lúc đó hông của anh cũng bị tay quỷ túm lấy, một bàn tay quỷ khác từ phía sau siết cổ anh ra sức kéo mạnh.

Hô hấp của Nhiếp Hành Phong bị cản trở, không thể sử dụng sức lực, thân thể không tự chủ được ngửa ra sau. Lúc đang cảm thấy khó chịu thì phía sau truyền đến một tiếng kêu quái dị, bàn tay đang siết anh đột nhiên buông lỏng. Anh thở hồng hộc quay đầu lại, kinh ngạc thấy một bộ xương khô hoàn chỉnh đứng trước mặt mình. Kẻ ngăn cản tay quỷ cũng là nó, liền thấy nó vung cánh tay xương lên, rất nhanh đã đánh tan tành những oán linh màu xám bò ra ở xung quanh, sau đó lại xông lên giơ bàn tay xương về phía mình.

Bốp!

Một quả đấm sượt qua má Nhiếp Hành Phong hướng đến xương gò má của bộ xương khô. Ra là Trương Huyền từ dưới đất bò dậy, thấy anh gặp nguy hiểm, vội vàng tấn công. Nhìn bộ xương theo nắm đấm của Trương Huyền bay về phía sau, ngã trên mặt đất, xương cốt cả người vỡ quá nửa, Nhiếp Hành Phong vội vàng giơ tay lên cản cậu lại.

“Đợi đã, Trương Huyền!”

Tuy anh không biết bộ xương khô này từ đâu đến, nhưng nó vừa ra tay cứu mình, sẽ không mang ác ý.

Nắm đấm của Trương Huyền bị ngăn cản, cậu không vui nhìn sang: “Chủ tịch, đến lúc này rồi mà anh còn yếu lòng?”

“Tôi nghĩ em hiểu lầm rồi, nó không hề muốn tấn công tôi.”

“Ha ha, lẽ nào là nó muốn ôm anh sao?”

Lệ khí của Trương Huyền dâng lên, hoàn toàn không nghe Nhiếp Hành Phong giải thích, sau khi thấy bộ xương khô rơi lả tả đầy đất, khớp xương giật giật, một lần nữa tự động ghép lại thành một khung xương hoàn chỉnh, cậu liền xông lên giơ chân đạp. Bộ xương khô phản ứng rất nhanh nhẹn, nghiêng người sang một bên, kêu lên: “Đừng giẫm, là tôi!”

Bên tai truyền đến tiếng kêu la, láng máng là giọng nói của Chung Khôi, Trương Huyền lắc đầu, coi như mình bị ù tai, đang định đạp tiếp, bộ xương khô đã bò dậy, thân thể chợt bắn đi, né vào sau lưng Nhiếp Hành Phong, kêu to: “Chủ tịch, là tôi, cứu mạng, cứu mạng!”

Từ lúc bộ xương khô kêu tiếng đầu tiên, Nhiếp Hành Phong đã cảm thấy sai sai, giờ nghe nói gọi thế, càng không nghi ngờ nữa, hỏi: “Chung Khôi?”

“Phải phải!” Bộ xương khô gắng sức gật đầu, dẫn đến xương cổ rời ra, trong tiếng răng rắc cái đầu nghiêng về phía trước. Nó vội vàng đưa tay đỡ, chỉnh trái sửa phải, ấn cái đầu lâu về chỗ cũ: “Tôi là Chung Khôi!”

“Lừa quỷ à?” Trương Huyền xông lên, dùng Tác Hồn Ti chọc vào hốc mắt bộ xương khô: “Kiếm một bộ xương khô rồi nói mình là Chung Khôi, ta còn nói ta là thiên thần đây này!”

“Anh là Hải Thần mà?” Bộ xương khô hốt hoảng nghiêng đầu, né Trương Huyền chọc, vội vàng thêm vào: “Vị thần Bắc Hải giàu nứt đố đổ vách nhưng vừa keo kiệt vừa tham của, còn vui giận thất thường, ngang ngược thành thói, giết người như ngóe, cuối cùng bị thiên thần giết chết.”

“Ngừng! Ta không có giết người như ngóe!”

Trương Huyền đạp một phát, Chung Khôi ôm lấy chân nhảy tại chỗ, oan ức nói: “Đây đều là Hamburger nói.”

Được rồi, nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của bộ xương khô này, nói không phải là Chung Khôi thật sự khó có người tin. Trương Huyền thu Tác Hồn Ti lại, hỏi: “Nếu ngươi là Chung Khôi, vậy làm sao lại biến thành xương khô? Đi Halloween chưa kịp thay lại đồ à?”

“Chuyện này giải thích ra thì rất dài dòng.” Chung Khôi xoay cái đầu lâu không linh hoạt lắm của mình nhìn trái phải: “Anh xác định muốn nghe chuyện ở chỗ này sao?”

Sau khi Chung Khôi xuất hiện, xung quanh yên tĩnh đi rất nhiều. Những oán linh thỉnh thoảng từ trong vách tường lao ra tấn công họ cũng lùi ra hết. Tuy rằng tình trạng bốn vách tường thoạt nhìn vẫn rất kinh khủng, nhưng tạm thời cho họ cơ hội nghỉ lấy hơi. Trương Huyền nhìn phía trước, thấy đám sương hình đứa trẻ gần như biến mất, cậu chỉ phía trước, hỏi Chung Khôi: “Cậu có thấy đám sương kia không?”

“Có, rất rõ ràng… ơ, sao giống tôi thế?”

Trương Huyền liếc mắt, nghĩ bụng đó chính là cậu mà.

“Đuổi theo nó, đi theo nó chúng ta có thể ra ngoài.”

Nghe Trương Huyền chỉ huy, Chung Khôi chạy đi. Tốc độ của cậu ta quá nhanh, trong nháy mắt hai người chỉ còn thấy bóng lưng của bộ xương khô. Chung Khôi rời đi, tiếng thét chói tai của oán linh xung quanh lại một lần nữa vang lên, vuốt quỷ từ trong vách tường vươn ra, liều mạng cào xé họ.

Thấy tình cảnh đó, Nhiếp Hành Phong như có điều suy nghĩ, lập tức cổ tay bị kéo lấy. Trương Huyền lôi anh chạy về phía trước theo Chung Khôi. Hai người một trước một sau theo hành lang chạy không bao lâu, chỉ thấy đứa trẻ bay vào một gian phòng. Chung Khôi đuổi theo vào, lại kêu to từ trong phòng lùi ra, quay đầu liên tục xua tay với họ.

Hai người đuổi tới, khi nhìn tình trạng bên trong phòng liền đồng thời giật mình. Ở giữa căn phòng trống xuất hiện một cái hố đen to, ở rìa hố có những dải như bậc thang đen như mực xoắn xuống dưới. Có rất nhiều đám sương bao quanh miệng hố, chợt nhìn lại cả căn phòng giống như bị bao phủ trong khói mù. Đám sương Chung Khôi đan xen với một đám sương khác, theo sương mù dần dần trượt vào trong hố.

Trong không gian không ngừng vang lên tiếng thét chói tai của bé gái. Trương Huyền theo tiếng đi tới, thấy bên kia miệng hố dường như có bóng người bay bay theo gió, hai tay bóng người bám vào cạnh hố, bất cứ lúc nào cũng có thể trượt vào trong. Tiếng thét chói tai chính là tiếng cầu cứu của trẻ con.

“A, Dung Dung!”

Chung Khôi cũng nhìn thấy, dường như nhớ ra gì đó, chạy tới chỗ đám sương kia, đưa tay bắt lấy cô bé. Tay lại lướt qua sương trắng rơi vào một khoảng không.

“Đó là cái gì?” Nhiếp Hành Phong hỏi.

Linh cảm của anh không bằng Trương Huyền, chỉ có thể gắng gượng nhìn thấy một ít sương mù, còn tiếng cầu cứu và tình trạng vũng vẫy anh không thể phân biệt được cụ thể. Thấy Chung Khôi lao vào nơi nguy hiểm, anh theo bản năng muốn tới giúp đỡ, lại bị Trương Huyền đưa tay kéo lại, sức lực rất lớn, khiến anh không khỏi ngạc nhiên quay đầu lại.

Trương Huyền vẫn đứng tại chỗ nhìn mọi thứ trước mắt, lại quay đầu nhìn bốn phía, giống như phát hiện ra điều gì, nét mặt lạnh lùng hờ hững. Đôi mắt xanh thắm chưa từng có, khiến người ta không thể nhìn thẳng, Nhiếp Hành Phong ngây người, bàn tay lạnh lẽo đang nắm kia nói cho anh biết, lúc này Trương Huyền không giống trước kia nữa.

“Trương Huyền?”

“Em muốn nhìn rõ hết thảy, đừng ngăn cản em!”

Đây không phải là báo cho biết, mà là mệnh lệnh. Nhiếp Hành Phong không hỏi nhiều nữa, đưa tay nắm ngược lại, giữ lấy tay Trương Huyền. Chỉ thấy cậu nhìn mọi thứ trước mắt, sắc mặt lạnh giá, sau đó hừ một tiếng, khóe miệng nhếch lên một độ cong xinh đẹp, vốn là nụ cười khiến tim người ta lỗi nhịp, nhưng lúc này lại khiến anh cảm nhận được sự ác nghiệt ẩn sâu. Anh biết con người thuộc về Hải Thần kia đã thức tỉnh.

Trên tay chợt căng, Trương Huyền nắm lấy tay Nhiếp Hành Phong bước nhanh tới bên cạnh Chung Khôi. Gió lạnh bốn phía tăng lên rõ ràng, tóc và vạt áo của hai người bị gió thổi không ngừng tốc lên, nhưng không ảnh hưởng đến việc họ đứng thẳng. Nhìn Chung Khôi đang rất cố gắng giữ lấy đám sương bé gái, Trương Huyền lạnh lùng nói: “Đừng phí sức, vô dụng.”

“Vậy anh giúp tôi đi, Trương Huyền!”

Trương Huyền thờ ơ trước lời cầu cứu của Chung Khôi, chỉ đảo mắt sang một bên. Liền thấy một đám sương nhạt hơn đến gần họ. Đám sương có bộ dạng na ná Dung Dung kia sau khi bay đến gần liền cúi người túm lấy cô bé, ngay khi mọi người cho rằng đám sương sẽ cứu Dung Dung thì nó hất tay về phía trước, thả cô bé đang bò sát rìa vào trong hố đen.

“A…”

Tiếng kêu kinh hoàng từ xa xa truyền đến, âm thanh bén nhọn, không ngừng vang vọng trong hố đen, làm chấn động trái tim ba người. Lần này ngay cả Nhiếp Hành Phong cũng nghe thấy, dùng ánh mắt hỏi Trương Huyền xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy Trương Huyền chỉ một ngón tay vào đối diện, ý bảo họ nhìn.

Nhiếp Hành Phong chỉ thấy mấy đám sương trắng trộn lẫn vào nhau. Chung Khôi lại giống như phát hiện ra điều gì, kêu a lên, lập tức chuyển hướng sang Trương Huyền. Nhưng không đợi cậu ta hỏi, Trương Huyền đã đạp một phát, khiến cậu ta rơi vào trong hố đen. Liền nghe thấy tiếng ai da liên tục vang lên, Chung Khôi theo bậc thang trong lỗ lăn lộc cộc xuống dưới.

Chung Khôi biến mất, khí tràng vẫn quanh quẩn bên cạnh họ chợt tăng lên, oán khí đan xen cương khí và linh khí áp sát họ.

Trương Huyền quay đầu lại, liền thấy vô số oán linh vốn suy yếu một lần nữa phá tường chui ra, từ bốn phương tám hướng bổ vào họ. Trên mặt đất vang lên tiếng lạo xạo, tin rằng không bao lâu nữa, đàn nhện đen kia sẽ tuôn ra lần nữa. Cậu thản nhiên như không trước không gian bị tử khí bao phủ này, giẫm một bước lên cầu thang của hố đen, ngẩng đầu hỏi Nhiếp Hành Phong.

“Đây là cửa ra duy nhất, anh có sợ không?”

“Vì sao tôi phải sợ?” Nhiếp Hành Phong bị câu hỏi giống như khiêu khích của Trương Huyền khơi dậy sự can trường, nắm lấy tay cậu dẫn trước giẫm lên bậc thang màu đen chưa biết dẫn đến đâu, ngạo nghễ nói: “Đâu phải chúng ta chưa từng đi vào con đường địa ngục.”

Chỉ cần có Trương Huyền bên cạnh, cho dù là địa ngục anh cũng không ngại đi thêm lần nữa.

Nghe ra ý anh, vẻ lạnh lẽo trên mặt Trương Huyền giảm bớt một chút, theo bước chân anh đi xuống, giữa chừng lại nhìn hình ảnh phía sau lưng, không gian sinh ra rất nhiều ảnh ảo, quét mắt qua những cái bóng đó, cậu mỉm cười nói: “Không phải là địa ngục đâu, em sẽ cùng anh ở lại nhân gian.”

Họ đi xuống cầu thang, hố đen đang mở rộng theo đó bắt đầu chậm rãi khép lại. Nhiếp Hành Phong giơ đèn pin nhìn lên bên trên, vừa vặn thấy tấm màn đen khó khăn thu hẹp lại, cánh tay của những oán linh kia chỉ kịp với vào miệng hố, liền bị tấm màn đen nuốt trọn. Anh chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng kêu không cam lòng, nhưng đi xuống theo cầu thang, tiếng kêu gào dần dần không nghe thấy nữa.

Không biết thế giới này sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa?

Anh nghĩ trong lòng, quay đèn pin về. Nào ngờ ánh đèn lia xuống phía dưới, lại kinh ngạc phát hiện ra chẳng biết từ lúc nào dưới chân không còn đường nữa, cầu thang dừng lại ở giữa chừng, mặt đất bằng phẳng trong nháy mắt bị rút đi, họ cứ thế rơi xuống dưới trong trạng thái mất khống chế.