Thiên Sủng

Chương 4: Chúng ta đi lãnh chứng, được không?




Đương lúc Phó Hàn vào cửa, nháy mắt Giang Yêu Yêu lập tức ở trên ghế ngồi thẳng lưng bày ra tư thế phòng thủ, cô đề phòng mà nhìn về phía anh.

Cô không biết quỷ đen đủi vì cái gì đột nhiên tới nơi này, nhưng mỗi lần đụng tới hắn nhất định không có chuyện gì tốt.

Cô vốn dĩ tâm tình không tốt chút tức khắc càng phiền muộn.

Phó Hàn bước vào, ánh mắt khinh phiêu phiêu mà rơi vào Giang Yêu Yêu.

Một đứng một ngồi, tầm mắt ở không trung giao nhau.

Kính của Phó Hàn còn tàn lưu nước mưa, anh đang mặc một chiếc sơ mi màu xanh xám được thiết kế riêng làm cho vai của anh càng thẳng.

Chỉ là...... trên đầu vai ướt một tảng lớn nước mưa, Giang Yêu Yêu sửng sốt một chút, Phó Hàn người này có thói ở sạch, rất ít thấy hắn có thời điểm không chú ý như vậy.

Phi! Cô mới không quan tâm hắn chú ý hay không chú ý.

Cô lạnh mặt nhìn chằm chằm người dưới khung cửa, tức giận nói: " Anh tới đây làm gì?"

Phó Hàn không đáp lời, anh cong ngón trỏ đem mắt kính tháo xuống lộ ra một đôi mắt hẹp dài, tầm mắt ở trên người Giang Yêu Yêu đánh giá một vòng sau đến gần cô, kéo ghế dựa ở đối diện ngồi xuống.

Anh lấy khăn giấy trên bàn không nhanh không chậm mà lau tròng kính, "Tới xem cô cùng bạn trai như thế nào là thế giới hai người." Anh ngẩng đầu, đôi mắt không có gì che đậy, đôi mắt thâm thúy hiện quá mức sắc bén.

Sắc bén đến giống đem người khác liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Giang Yêu Yêu nghe vậy đau đớn vừa mới áp xuống bỗng nhiên cuồn cuộn dâng lên.

Từ 9 giờ sáng đến buổi chiều 2 giờ, cô đã ở cửa hàng váy cưới đợi Cố Phóng gần 5 tiếng đồng hồ, vừa mới bắt đầu cô rất tin tưởng rằng hắn vội vàng xong sẽ nhanh chóng trở về. Trong khoảng thời gian này, cô gọi không biết bao nhiêu cuộc, mới đầu hắn còn nhận, chỉ là không kiên nhẫn mà nói mọi chuyện sẽ nhanh chóng hoàn thành, theo thời gian càng ngày càng lâu, điện thoại cô hắn cũng không nhận.

Ở trước mặt hắn, khoác lên mình chiếc váy cưới là điều cô luôn hằng mong chờ, rõ ràng đơn giản như vậy, nhưng hắn lại cố tình làm không được.

Cô không rõ, tại sao hắn lại không thể giữ lời về một vấn đề quan trọng như vậy.

Có lẽ, chỉ là bởi vì hắn không quan tâm.

Đột nhiên, trái tim Giang Yêu Yêu giống bị vô số mũi kim đâm vào, cảm giác đau đớn lan tràn.

Không hề báo trước, trong đầu cô hiện lên một hình ảnh, trong rừng cây tăm tối có bóng hình cao lớn chậm rãi đến gần cô, hướng cô vươn tay ra, đem cô ra khỏi tăm tối cùng tuyệt vọng.

Cô bình tĩnh lại.

Cố Phóng, em lại cho anh thêm một cơ hội.

Dưới đáy lòng cô lại bổ sung một câu: Một cơ hội cuối cùng.

Tầm mắt Phó Hàn rơi vào môi dưới đang mím lại của cô, mặt trên bị hàm răng áp xuống hiện một vòng vết đỏ, đôi mắt cô rõ ràng đang nhìn anh, ánh mắt lại không biết phiêu hướng nào, anh cười nhạo,đem mắt kính mang vào, " Bạn trai cô đâu? Thử váy cưới mà một mình cô tới?"

" Anh tưởng anh cùng anh ấy nhàn giống nhau sao? Anh...... anh ấy rất bận." Giang Yêu Yêu trừng mắt nhìn anh.

Phó Hàn nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, khóe miệng gợi lên một độ cong châm chọc.

" Ồ? Có người có thể vội đến liền chút thời gian đều không có? Giang Yêu Yêu, cô lớn như vậy rồi, như thế nào liền không biết trọng tâm ở đâu?"

" Anh có ý tứ gì?" Giang Yêu Yêu tay nắm chặt lại.

Phó Hàn cười, "Ý tứ chính là cô đừng bị người ta bán còn giúp họ đếm tiền, tôi hảo tâm nhắc nhở cô một chút, lưu ý tính cách của hắn, hỏi một chút hắn hôm nay đi nơi nào cùng ai ở bên nhau."

Giang Yêu Yêu ngẩn ra, lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, chỉ là ý niệm vừa xuất hiện liền bị cô đè ép xuống, cô nhìn anh lạnh nhạt, "Anh không cần giả hảo tâm, cố tình khiêu khích ly gián."

Cô dừng chút, lại nói: "Anh châm ngòi cũng vô dụng." cô đón nhận ánh mắt của anh gằn từng chữ: " Tôi hiểu rõ hơn anh ấy là người thế nào."

Phó Hàn nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu không nói chuyện, đôi mắt hẹp dài dưới kính, đáy mắt giống có cái gì ở cuồn cuộn, thật lâu sau, đáy mắt anh chậm rãi quy về bình tĩnh.

Anh siết chặt tờ giấy vừa mới lau tròng kính, khớp xương chỗ dùng sức ẩn ẩn trở nên trắng bệch, đột nhiên, anh đem khăn giấy trong tay ném văng ra, khăn giấy ở không trung vẽ ra một đạo nửa hình cung cuối cùng vững vàng mà tiến vào thùng rác.

Anh nâng nâng mí mắt đứng lên, chậm rãi nói: " Cô thật là từ nhỏ đến lớn cũng chưa thay đổi, trước sau đều ngốc như cũ."

Giang Yêu Yêu ngửa đầu đón nhận ánh mắt, đôi mắt sâu thẳm sắc bén giờ phút này giống có thêm một tầng sa che phủ, làm cô có chút nhìn không hiểu, nếu bình thường cô nhất định sẽ cùng hắn cãi nhau, chỉ là cô hiện tại không có tâm tình, cô phất phất tay không kiên nhẫn nói: "Hai chúng ta nhìn nhau không thuận mắt, không cần thiết phải gây ngột ngạt cho nhau, anh nhanh chóng ra khỏi tầm mắt tôi đi."

Cô vừa nói vừa dựa lưng vào ghế, mới vừa đụng tới lưng ghế cô liền "A" một tiếng, phía sau lưng bị vật cứng chọc một chút. Cô cau mày, duỗi tay sờ sau lưng một chút, phát hiện dây kéo sau váy cưới đã bị bung ra.

Tay cô với tới khoá kéo, nhưng mãi không kéo lên được, cô che lại phía sau lưng muốn đứng lên, mới vừa đứng liền cảm giác lòng bàn chân dẫm phải cái gì, cô liền nghe được " Xoẹt " một tiếng, không xong, giống như dẫm đến làn váy, mắt nhìn vị trí trước ngực liền rớt xuống, cô lập tức dùng một cái tay khác giữ chặt.

Tay còn lại dùng sức kéo khoá lên, nhẹ buông tay, mặt cô cứng đờ, trong tay có gì đó cứng, khóa kéo giống như bị cô kéo hỏng rồi......

Giang Yêu Yêu cúi đầu, nhìn đến trước ngực, cứng đờ.

Nếu cô đứng lên, váy cưới này chỉ sợ lập tức liền rơi xuống, phải gọi nhân viên cửa hàng qua, cô lập tức cầm lấy di động trên bàn, ngón trỏ ấn xuống ấn phím vừa muốn mở khóa, liền xem lượng điện không đủ, 30 giây sắp tắt màn hình.

Thực mau màn hình liền tắt.

"......"

Ánh mắt cô dời về phía Phó Hàn ở cửa chính đang rời đi.

" Này, anh từ từ."

Bước chân Phó Hàn dừng lại, nghiêng người nhìn về phía cô, tầm mắt chậm rãi dời xuống nơi tay cô đang che, đuôi mày nhướng lên.

Giang Yêu Yêu cắn cắn môi, "Có thể giúp tôi một chút không?"

Phó Hàn nhìn cô không nhanh không chậm mà đáp, "Không thể."

"Vì cái gì không thể? Anh chỉ cần giúp tôi gọi nhân viên cửa hàng tới đây là được thôi mà."

Phó Hàn duỗi tay phủi phủi đầu vai, vuốt phẳng những nếp gấp trên đó, cười nói: " Tôi muốn lập tức biến mất, sợ làm cô ngột ngạt."

Nói liền xoay người đi.

Giang Yêu Yêu trừng mắt kêu anh: " Này, đừng đi."

Nếu nhân viên cửa hàng không tới cô phải đứng tại chỗ chờ. Cô rũ mắt, nếu cứ như vậy đi tìm nhân viên cửa hàng, chỉ sợ vừa đứng lên, váy cưới liền rơi xuống.

Cô cố nén cười và hạ giọng, "Cái kia, giúp tôi một chút, khóa kéo váy cưới hỏng rồi......"

Phó Hàn nghe vậy cũng cười nói: " Tôi vì cái gì phải giúp đối thủ một mất một còn?"

Nói xong anh liền xoay người đi, mở cửa đóng cửa liền mạch lưu loát.

Giang Yêu Yêu nghe được tiếng đóng cửa, buông váy xuống, hùng hùng hổ hổ vỗ xuống mặt bàn, "Phó Hàn, anh....Quỷ đen đủi!"

...

Cô mắng một hồi hả giận, lúc sau vừa muốn đi kéo rớt vạt áo trước ngực, cửa đột ngột mở ra.

Giang Yêu Yêu trừng mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa

Phó Hàn đứng ở khung cửa và nhìn chằm chằm vào cô trong tích tắc -- trước ngực.

Giang Yêu Yêu sửng sốt, cúi đầu ánh mắt dời xuống. Cô đang mặc một chiếc áo lót màu hồng hellokitty. Đồng tử cô co rụt lại, " Á " một tiếng đôi tay che ngực ngay lập tức.

Phó Hàn nhướng mày tiến vào đóng cửa cho kỹ, tiến đến gần.

Váy cưới chỉ là buông thõng trên người Giang Yêu Yêu, chỉ cần cử động vài cái, thật sự sẽ rơi xuống, kia cô liền sẽ bị..., cô chỉ vào Phó Hàn mắng: " Anh cái đồ lưu manh, đừng tới đây."

Nhưng anh như là nghe không thấy, thực mau liền đứng ở trước mặt cô.

Phó Hàn nghe vậy khó hiểu nói: "Không phải cô cần tôi hỗ trợ sao?"

Giang Yêu Yêu đôi mắt sắp phun ra lửa, "Không cần, anh mau tránh ra! Đồ lưu manh, anh cố tình trêu tôi!"

Phó Hàn nghe vậy gật đầu, " Cô xác thật trông rất buồn cười."

" Anh......" lời còn chưa nói xong, Giang Yêu Yêu trước mắt tối sầm lại, nhìn đến Phó Hàn cầm một tấm chăn mỏng màu trắng từ phía sau và khoác lên vai cô.

Chiếc chăn rất lớn, đem Giang Yêu Yêu hơn phân nửa thân thể bao lại.

Phó Hàn dùng ngón tay siết chặt chăn lại và thả nó ra.

Giang Yêu Yêu đem lời nói lại nuốt trở vào, nhất thời có chút xấu hổ.

Tuy rằng quỷ đen đủi này từ nhỏ cùng cô đối địch khắp nơi, nhưng hôm nay cuối cùng cũng là giúp cô, Giang Yêu Yêu cô luôn luôn ân oán phân minh, mím môi dưới nhìn anh, "Cái kia......"

Lời cảm ơi đến bên miệng lại nói không ra.

Cô liên tục nuốt vài cái, sau vừa muốn đem lời "Cảm ơn" nói ra, đỉnh đầu vang lên một tiếng cười, "Thật khó tưởng tượng, có người ở 25 tuổi còn mặc hellokitty......"

"......"

Mặt Giang Yêu Yêu nháy mắt đỏ lên, duỗi chân liền đá lên đầu gối, lần này có một chút đánh trúng.

Phó Hàn " A " một tiếng, khom lưng.

Giang Yêu Yêu được quấn trong chăn, nhìn đôi lông mày cau có của anh mà mắt cong lên.

Phó Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà ánh mắt dừng lại.

Thời điểm nhân viên cửa hàng mở cửa tiến vào liền nhìn thấy hai người một đứng một ngồi tầm mắt đối nhau. Cô nhìn đường nét thâm trầm của Phó Hànz vui vẻ nói: "Giang tiểu thư, bạn trai của cô rốt cuộc cũng tới!"

Nghe vậy, Giang Yêu Yêu cùng Phó Hàn thập phần ăn ý mà quay mặt đi trăm miệng một lời ghét bỏ nói.

" Anh ta không phải bạn trai tôi!"

" Tôi không phải bạn trai cô ấy!"

Nhân viên cửa hàng nhìn hai người, theo bản năng hỏi: " Vậy Giang tiểu thư, bạn trai cô đâu? Sao lại có loại bạn trai để bạn gái mình tự thay váy cưới chờ suốt cả ngày đâu?"

Phó Hàn nhìn mắt biểu tình cứng đờ Giang Yêu Yêu, tầm mắt chuyển xuống một hoạ tiết trên gấu váy cưới và dừng lại

"Yêu Yêu." Anh nhẹ nhàng niệm 2 từ đó trong lòng.

-

Khi Giang Yêu Yêu về đến nhà, đã là buổi tối. Đúng vậy, cô vẫn luôn chờ tới buổi chiều, rồi cũng không đợi nữa.

Không một ai đến, điện thoại cũng không tiếp.

Cô uể oải ỉu xìu tiến vào nhà, đi vào liền nhìn đến Giang Bùi ngồi trên sô pha ở phòng khách xem báo.

Giang Bùi buông báo xuống, giương mắt nhìn cô, "Váy cưới thế nào?"

Giang Yêu Yêu tránh đi tầm mắt của anh, hàm hồ nói: " Tối rồi, em lên lầu thay quần áo đây."

" Ừm." tầm mắt Giang Bùi ở trên mặt cô dừng lại chút, gật đầu.

Giang Yêu Yêu bước nhanh lên lầu. Từ nhỏ khi đối với anh, cô liền không có biện pháp nói dối. Trở lại phòng ngủ cô mới thở phào nhẹ nhõm, đem túi ném xuống đất sau đó thân thể ngửa ra ngã vào trên giường.

Cô không có bật đèn, trong phòng một mảnh tối tăm, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài lại đổ mưa, giọt mưa một chút một chút mà đánh ở trên cửa kính, trong lòng cô phiền muộn mà nhắm mắt, nâng điện thoại lên mở khoá màn hình.

Trống trơn, không có tin nhắn, không có cuộc gọi nào.

Thất vọng lại một lần nữa lớn lên.

Cô nhìn chằm chằm màn hình thở ra một hơi, "Cố Phóng, này thật là em đã cho anh cơ hội cuối cùng."

Cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, màn hình như cũ an an tĩnh tĩnh.

Nắm chặt bàn tay, đáy mắt dâng lên chua xót, khi ngón trỏ chạm vào nút bấm, đột nhiên, trong lòng bàn tay chấn động lên, cô sững sờ nhìn về phía màn hình, hai chữ "Bạn trai" đập vang lên.

Cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hít sâu một hơi, tiếng chuông vang lên một hồi mới bấm kết nối.

" Xin chào."

Trầm mặc một lát, giọng nói trầm thấp của Cố Phóng vang lên.

"Yêu Yêu, hôm nay là anh không tốt, tình huống của bạn anh rất nghiêm trọng, ở bệnh viện anh không kịp nghe điện thoại của em." Giọng nói hắn mỏi mệt mang theo áy náy cùng bất an.

Giang Yêu Yêu bấu chặt khăn trải giường, giễu cợt cười, " Ồ, bạn của anh quan trọng, so với việc em thử váy cưới quan trọng hơn, so với việc nghe điện thoại của em càng quan trọng, so với việc em mặc váy cưới ở cửa hàng chờ anh một ngày lại càng quan trọng hơn nữa."

"Cố Phóng, em đối với anh mà nói, tính cái gì?"

Cô có thể chịu đựng hắn một lần hai lần, nhưng sẽ không có khoan nhượng vô hạn.

"Yêu Yêu, thực xin lỗi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau." Cố Phóng thanh âm có chút vội vàng.

Giang Yêu Yêu xoa xoa giữa mày, nhàn nhạt trả lời: " Em đang mệt, nói sau."

"Hôn lễ về sau anh đều sẽ chuẩn bị thật tốt. Anh sẽ chứng minh với em, anh là thật tình." thanh âm bên kia chân thành mà khẩn thiết.

Nếu là trước kia cô nhất định sẽ vui vẻ, chỉ là hôm nay, cô thật sự rất mệt.

"Không cần......" Giang Yêu Yêu vừa muốn cúp máy liền nghe được, "Đừng cúp máy, anh đang ở dưới lầu nhà em."

" Em đi tới phía trước cửa sổ đi."

Giang Yêu Yêu sửng sốt, từ trên giường xuống dưới, đi vào phía trước cửa sổ phòng ngủ, hướng dưới lầu nhìn xuống.

Ngoài cửa lớn, có thân ảnh cao lớn đứng trong mưa, bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, tây trang trên người hắn ướt sũng.

Khuôn mặt phía bên phải Cố Phóng nóng rát mà đau, đầu lưỡi liếm khoé môi bị cọ sát, bên tai vang lên giọng nói khinh thường cùng phẫn nộ, "Không có Giang Yêu Yêu, cổ phần công ty một chút tao đều sẽ không cho mày! Mày cư nhiên dám đắc tội con bé? Nắm không được nó trong tay, mày liền cút ra khỏi công ty cho tao, nghĩ cách cùng nó sớm kết hôn đi!"

Hắn nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh mai phía trước cửa sổ, đáy mắt mang theo phẫn hận, giọng nói lại ôn hòa cực kỳ, "Yêu Yêu, chúng ta tổ chức hôn lễ sớm hơn được không? Quãng đời còn lại sau này, anh và em lâu lâu dài dài ở bên nhau."

Nắm chặt di động, Giang Yêu Yêu khẽ nhếch môi vừa muốn nói gì đó, bên kia lại vang lên:

"Chúng ta thứ hai tuần sau đi lãnh chứng được không?"

_________