Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 77: Đơn độc chung đụng




Edit:Dực

Beta: Tieumanulk

“Cô còn có loại hoa lạ sao?” Hắn nhíu mày từ chối cho ý kiến, vẻ mặt ung dung hơn lời nói, lại càng khiến hắn thêm phần tuấn mĩ tà mị.

“Ừ,nói ra cũng lạ, tôi từ nhỏ thể chế kì hàn,rất thích hoa, những loại hoa cỏ khó trồng gồm cả hoa độc lẫn thảo dược tôi đều thể khiến chúng nó sống lại.”

Thanh Phong Tuấn muốn nói,nếu như thích hoa hắn có thể cho cô một biệt thự với vườn hoa độc nhất vô nhị, hậu viện sẽ có một mảnh đất trống thật lớn,cô muốn gì sẽ có đó,nhưng lời này rốt cục lại không nói ra được.

Ngoài ra,thời gian tĩnh lặng,trên đường người đi thưa thớt,trong xe lại chỉ có hai người cô và hắn,không bị quấy rày,cuộc sống an bình thế này từ lâu đã không xuất hiện trong cái thế giới bất an của hắn,cho nên tâm trạng Thanh Phong Tuấn thả lỏng không ít, không nhớ là lần nói chuyện này nói về cái gì, hắn cho rằng Diệp Vị Ương nói cô trồng cỏ độc cũng chỉ là nói giỡn chứ không trồng thật. Cho tới vài năm sau khi Diệp Vị Ương thay da đổi thịt cũng là lúc khiến hắn kinh ngạc không ngớt! Dĩ nhiên! Đó là chuyện sau này!

“Rốt cuộc mặt không còn đỏ,cũng không khẩn trương như ban nãy!” Thanh Phong Tuấn nhìn cô một hồi lâu mới noi ra một câu nói trầm thấp dễ nghe.

Vậy mà hắn còn chưa nói xong Diệp Vị Ương đã nhớ lại cảnh vừa rồi,haizzz thật ái muội, thiếu chút nữa thôi hắn và cô xẹt ra tia lửa.

Ho nhẹ một cái,cảm thấy phản ứng Diệp VỊ Ương quả thật rất thú vị, Thanh Phong Tuấn lại ném ra một câu hàm ý xa xôi “Xấu hổ như vậy, sau này làm sao lập được gia đình.Lần này bỏ qua cho cô.Chúng ta………….Vẫn còn nhiều thời gian.”

Vì vậy khuôn mặt Diệp Vị Ươn lại một lần nữa ửng hồng, lấy hết dũng khí nghiến răng nghiến lợi xấu hổ trợn mắt nhìn Thanh Phong Tuấn.

Cái nhìn này không hề có sức sát thương cũng không hề có uy lực,ngược ại còn khiến Thanh Phong Tuấn cười một cách sảng khoái, càng thêm tuấn lãng.

Nụ cười này của hắn làm không khí trở nên nhẹ nhõm hơn không còn áp lực, Diệp Vị Ương khẽ thở phào,cánh môi bất giác giương nhẹ lộ ra nụ cười yếu ớt.

Nhìn biểu tình của Thanh Phong Tuấn,ánh mắt Diệp Vị Ương chợt lóe lên,chậc chậc,chẳng lẽ người này nhìn thấy cô khẩn trương không thể thả lỏng,cho nên vừa rồi mới cô ý hỏi.Ngoài ra còn tán gẫu một đống chuyện,ngoài mặt trêu chọc nhưng thực ra đang giúp cô ổn định tâm lý?

Thở dài,người này quả thật cao thâm,cơ trí như con cáo già,bí hiểm,quả thật không dễ chọc vào.

Diệp Vị Ương suy nghĩ một chút không khỏi đổ mồ hôi lạnh,một người như vậy nếu muốn lấy người nào chỉ sợ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích chứ? Ai sẽ là đối thủ của hắn đây?

“Đang suy nghĩ gì, sao lại thừ người ra thế kia? Đang nhìn tôi sao?” Ánh mắt nóng rực của Thanh Phong Tuấn nhìn chằm chằm vào cô. Hắn rất ghét cảm giác như thế! Có chút nằm ngoài dự tính của hắn,mọi chuyện đã không thể khống chế,quả thât hắn có chút khinh địch mới bị cô gái trước mặt này hấp dẫn.Đây không phải hiện tượng tốt.

Chuyện hắn muốn không phải tự sa chân vào vũng bùn,mà khiến cho đối phương phải một lòng yêu mình.

“…………………..A, không có nhìn cái gì cả! Chỉ muốn nói trưa nay đi ra ngoài đã lãng phí nhiều thời gian rồi,có phải nên về công ty rồi hay không?” Diệp Vị Ương mơ hồ cảm giác rằng vừa rồi Thanh Phong tuấn vẫn còn muốn hỏi, lại ngại tâm lý cô chưa ổn định nên không có nói ra. Nếu hắn không nói, vậy cứ để cô chuyển đề tài đi,cứ tiếp tục thì cô khẩn trương đến nghẹt thở mất.

Hôm nay cô chủ động nói ý tứ tương đối chính xác,hoặc hắn sẽ nói vào vấn đề chính hoặc lập tức đưa cô về công ty. Thật ra làm Thanh Phong Tuấn nhìn cô với con mắt khác, cô gái này cũng không đến nỗi ngốc nghếch,giỏi quan sát sắc mặt mà nói chuyện.

Tốt lắm, nếu như tinh thần cô đã ổn định trở lại rồi thì tiếp đó sẽ nói tới chuyện nghiêm túc cơ mật.

Có chút nghi ngờ,hắn nhất định phải hỏi cô.