Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 160: Manh mối cổ quốc ngàn năm trước




Ngoài chuyện đọc sách ra, tìm hiểu những chuyện xa xưa buồn tẻ, Phó Thư Bảo cũng không quên tu luyện lực lượng của mình.

Số linh quả lấy được trên Thiên Diệp Phù Bình hắn chia làm ba phần, một phần chia cho Chi Ni Nhã, một phần cho Độc Âm Nhi, còn một phần lưu lại cho chính hắn. Hơn chín trăm quả, trong đó có bốn trăm qua cho Độc Âm Nhi, ba trăm qua cho Chi Ni Nhã, hơn nữa là lén cho. Hắn chỉ để lại cho mình hai trăm quả.

Nhưng linh quả này so với thạch hạch của Linh Vẫn Thạch mà hắn sắp thu hồi thì chỉ như gân gà, trong thời gian đi về Hổ Thành này cũng chỉ giúp hắn tăng tu vi lực lượng lên mà thôi.

Mặc dù có linh quả phụ trợ nhưng Luyện Nguyên Tố Lực của hắn tăng lên rất thong thả. Chẳng qua đó cũng là chuyện hết sức bình thường. Khi cảnh giới lực lượng tăng lên, đặc tính lực lượng biến hóa rồi thì tất nhiên muốn tăng trưởng sẽ càng chậm.

Nhưng mỗi lần tăng một cảnh giới thì có nghĩa là đã có bước nhảy vọt, lực chiến đấu cũng tăng lên rất mạnh. Cho nên Phó Thư Bảo tuyệt đối không nóng lòng chút nào.

Bất đồng với Luyện Nguyên Tố Lực hắn tu luyện tăng lên rất thong thả, dưới sự trợ giúp của linh quả, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn tăng lên rất mạnh.

Cùng một thời gian, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của hắn đã từ chỗ lớn bằng đầu ngón tay cái biến thành hai đầu ngón cái, mở rộng gần gấp đôi.

Chẳng qua thể tích sau khi tăng gấp đôi, muốn mở rộng thêm thì lại khó khăn dị thường.

- Luyện lão, chuyện này là sao?

Nghĩ mãi không hiểu nổi, tối đó, sau khi cắm trại tại một khu rừng núi hoang vắng, Phó Thư Bảo liền hỏi Luyện Thiên Thử.

Luyện Thiên Thử giải thích:

- Chủ nhân, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa bất đồng với những ngọn lửa bình thường, phương thức tu luyện và trưởng thành cũng bất đồng. Chủ nhân dùng linh quả của Thiên Diệp Phù Bình xong, linh tính và linh năng cho phép nó mở rộng nhưng hiện tại nó đã thích ứng với linh tính và linh năng của linh quả rồi. Nếu muốn mở rộng nữa thì rất khó khăn.

Phó Thư Bảo nghĩ tới một chuyện, nói:

- Ý Luyện lão là Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ta muốn mở rộng phải có loại tài liệu cao cấp có linh tính hơn nữa hả?

Luyện Thiên Thử gật gật đầu:

- Đại khái là như vậy đấy.

Phó Thư Bảo lập tức há hốc miệng:

- Ta khinh! Vậy sau này ta muốn mở rộng Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa thì có dùng linh tài như linh quả của Thiên Diệp Phù Bình cũng không được sao?

Luyện Thiên Thử cười nói:

- Đúng là như vậy. Chủ nhân, Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa của ngươi mà muốn mở rộng nữa thì phải luyện hóa linh tài cao cấp hơn. Mỗi lần tăng lên, ngươi sử dụng linh tài ngang cấp sẽ không có tác dụng nữa, dù có dùng cũng không có hiệu quả gì.

Phó Thư Bảo hết nói nổi. Dùng Linh Thú Lực Đan tu luyện đã là cách tu luyện lực lượng quá xa xỉ mà người thường không dám nghĩ tới rồi.

Hiện tại còn gặp Ngũ Sắc Nguyên Tố Hỏa tiến hóa bằng phương pháp xa xỉ hơn nhiều. Hắn dù có lấy được tiền tài từ Băng Nguyên Tĩnh Tâm Các nhưng nếu chỉ dùng để mua linh tài cao cấp, vậy thì được vài lần là hết chứ?

Tóm lại một câu, bất cứ hình thức tu luyện nào của hắn cùng đều dùng một lượng tiền tài lớn, nếu muốn tăng lên thì phải đốt tiền, đốt càng nhiều tiền.

Nơi cắm trại là một bãi cỏ bằng phẳng, tổng cộng có năm cái lều. Giáp thị vệ đoàn của Chi Ni Nhã đã chết sạch tại Cấm Nhập Chi Hải, lần này tới sứ quán của Hồng Cảng thành điều nữ thị vệ cũng không nhiều, chỉ có mười hai ngươi. Đám thị vệ này ở trong một cái lều, Chi Ni Nhã một, Độc Âm Nhi một, Phó Thư Bảo một.

Thanh Thủy không có lều. Nàng tùy ý nằm ở một gốc cây tùng vươn thẳng như chiếc bút bên ngoài lều Phó Thư Bảo, lúc này cũng trong trạng thái cảnh giới và chuẩn bị chiến đấu. Độc Lang Kỵ của Độc Lang Tộc càng không có thói quen ở lều, quen ở trong rừng và cảnh giới ở nơi xa hơn. Như vậy cũng tránh cho vật cưỡi là linh thú sói nanh ác của bọn họ dọa người bình thường.

Có Luyện Nhân nữ nô siêu cấp như Thanh Thủy bảo vệ, giờ phút này dù là một đội quân cả vạn người vọt tới cũng không có tác dụng. Hắn có thể nhẹ nhàng thoát vây ngay.

Nói chuyện với Luyện Thiên Thử một hồi, Phó Thư Bảo cầm cuốn thư tịch liên quan tới Xà Nhân Tộc ra. Mỗi ngày trước khi ngủ, hắn đều tự mình tra một ít thư tịch và tư liệu.

Chẳng qua từ lúc rời Hồng Cảng thành tới giờ, hắn đã tra không dưới trăm cuốn tư liệu nhưng vẫn chưa tìm được manh mối có giá trị.

- Thật ra chủ nhân vì sao lại phí sức đi thăm dò nơi trú ngụ của Xà Nhân Tộc chứ? Theo dấu La Nghiêm, gia chủ La gia không phải là được rồi sao?

Luyện Thiên Thử hơi khó hiểu với sự chấp nhất của Phó Thư Bảo.

Giơ cuốn sách lên, Phó Thư Bảo cười nói:

- Biện pháp này ta cũng đã nghĩ tới rồi. Thật ra ta biết biện pháp này vô cùng đơn giản nhưng nếu chúng ta lại không biết gì về kẻ địch, vậy thì làm sao mà cướp được bí mật về Luyện Thiên Thần Quyển trong tay tộc trưởng xà tộc Kim Dịch chứ? Làm sao có thể đoạt được bản đồ da thú chứ?

Dừng lại một lát, hắn lại nói tiếp:

- Hiện giờ tự ta tra cứu, không chỉ là tìm manh mối tới chỗ trú ngụ của Xà Nhân Tộc mà còn cả phong tục, thói quen của bọn họ. Mà quan trọng nhất chính là nhược điểm của Xà Nhân Tộc. Chỉ có nắm tất cả mọi thông tin này thì chúng ta mới có khả năng thành công.

Mãi cho tới khi Phó Thư Bảo nói hết, Luyện Thiên Thử mới cười ha hả nói:

- Tâm tư của chủ nhân thật cẩn thận, phong cách xử sự cũng khá giống lão chủ nhân. Ha ha, xem ra chủ nhân có thể mở được tinh thần lạc ấn của lão chủ nhân cũng không phải là chuyện trùng hợp. Có vẻ hai người thật ra là cùng một loại người, trên người có nhiều điểm giống nhau kinh người.

Lộ vẻ thản nhiên, trong lòng Phó Thư Bảo lại nói:

- Trên thế gian này còn nhiều người tâm tư cẩn thận lắm. Điểm này sao có thể coi là chỗ giống nhau được? Luyện Thiên Quân Tà Nguyệt Minh Phong giết người như cỏ rác, sao ta có thể là loại người giống hắn được chứ?

Hắn tựa hồ quên mất là ngay cách đây không lâu, tại sự kiện ám sát ở Hồng Cảng thành, hắn dùng xà nha kiếm một đòn giết ba thích khách xong, bụng đối phương chia làm hai hắn cũng chẳng thèm nhíu mày chút nào!

Tiếng bước chân truyền tới. Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của Thanh Thủy.

- Đứng lại! Giờ phút này chủ nhân đang làm việc, người không có phận sự không được vào bên trong!

Giọng Chi Ni Nhã truyền vào.

- Thị vệ Thanh Thủy, ta có chuyện quan trọng cần gặp công tử nhà ngươi đó. Phiền ngươi thông cảm một chút nhé.

Công chúa một nước lại xin xỏ người khác như vậy, sợ là đưa mắt khắp thiên hạ cũng chẳng thấy được đâu nhỉ?

- Không được!

Giọng điệu Thanh Thủy vẫn rất cứng rắn.

- Bảo ca ca, ngươi có ở bên trong không?

Dù sao cũng đứng ngay trước cửa lều, Chi Ni Nhã cũng không ngu. Thị vệ đầu gỗ như vậy, nàng trực tiếp gọi chủ nhân không được sao?

- Vào đi.

Phó Thư Bảo đáp.

Bóng đen lóe lên, Luyện Thiên Thử âm thầm liền biến mất trong lều.

Chi Ni Nhã lúc này mới được Thanh Thủy dẫn vào trong lều. Mở cửa lều ra, Chi Ni Nhã liền lè lưỡi với Thanh Thủy.

- Tại Thánh Đóa Lan Quốc, ta gặp phụ vương cũng không có thị vệ nào có gan ngăn ta như vậy. Thế mà thị vệ của ngươi lại chẳng thèm để ý. Bảo ca ca, ngươi nói cho nàng một chút, sau này ta muốn gặp ngươi thì nàng có thể đừng cứng rắn như vậy được không? Ta cũng không phải người ngoài mà.

Giọng nói của Chi Ni Nhã có vẻ làm nũng nhàn nhạt.

Phó Thư Bảo cười nói:

- Ta sẽ bảo nàng.

Nhìn Chi Ni Nhã một cái, ánh mắt hắn rơi vào trên tay nàng. Chỉ thấy nàng đang cầm một cuốn sách cũ kỹ ngả vàng, trong lòng máy động, nói tiếp:

- Đó là cái gì